Dị Thú Quý Hiếm

Chương 4:




[END]
Đại hội tỷ võ cuối cùng vẫn tới đúng ngày đúng giờ.
Nhìn mấy con linh thú nào sói nào hổ, ta đã cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
Ở kiếp trước còn chưa bắt đầu tỷ võ là Nhị Cẩu đã phát điên rồi, cho nên ta vẫn không biết trong cuộc tranh tài sẽ tỷ thí những gì.
Có điều mặc kệ là tỷ thí cái gì thì Nhị Cẩu chỉ biết ăn cơm phá nhà của ta cũng không thể nào thắng được.
Bắt đầu từ bài tuyên đọc của trọng tài, ta càng nghe càng cảm thấy khác thường.
Hạng mục đầu tiên lại là thi kéo xe trượt tuyết?
Trọng tài nói qua về sự nghĩ sâu tính kỹ của các vị giám khảo.
Cuối cùng đưa ra kết luận.
Nơi sinh sống của tộc thuần thú tuyết rơi quanh năm, mọi người ra ngoài không thuận tiện.
Cho nên nếu ai có thể thuần hóa ra linh thú có thể kéo xe trượt tuyết, vậy thì đối với tộc thuần thú mà nói quả thật là tin mừng to lớn.
Nghe lời giải thích này, ta lại cảm thấy trong sự hoang đường mang theo chút bất ổn.
Ta không nhịn được mà quay đầu nhìn Thư Vũ.
Chỉ thấy nó cau mày, hai tay nắm lại.
Rõ ràng là đã mất đi dáng vẻ phách lối trước đó.
Chỉ với con cóc bé xíu đó, đừng nói là kéo xe trượt tuyết, sợ rằng nó nhảy vào tuyết còn phải phái người bới nó ra.
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Theo tiếng lệnh của trọng tài.
Tất cả linh thú ở đây đều giống như mũi tên rời cung, vèo một tiếng chạy đi.
Chỉ có con cóc đó vẫn còn sững sờ tại chỗ, mặc cho nó Thư Vũ chọc nó như thế nào, nó cũng không kéo được chút nào.
Chọc cho Thư Vũ tức giận đến mức phát điên tại chỗ.
Không ngoài dự đoán của ta, Nhị Cẩu của ta chạy về đích đầu tiên.
Các linh thú khác đều mệt đến mức thở như chó.
Chỉ có Nhị Cẩu là chó thật, thậm chí còn có cảm giác chưa đã ghiền.
Cái này đúng là mèo mù gặp cá rán, đúng lúc gặp trúng lĩnh vực nó giỏi.
Tỷ võ phải so ba hạng mục, ba trận thắng hai.
Hai trận tiếp theo có thể sẽ không thuận lợi như vậy nữa.
“Hạng mục thi đấu tiếp theo chính là phá hủy!”
Trọng tài chỉ vào một đống đá vụn và gỗ ở cách đó không xa, sau đó tuyên đọc quy tắc.
Hắn nói đây cũng là quy tắc được đưa ra sau khi các vị giám khảo nghĩ sâu tính kỹ.
Vì tộc thuần thú sống trong tuyết rơi quanh năm, tuyết lở là chuyện thường hay xảy ra.
Vì thuận tiện cứu viện, linh thú cần có khả năng phá bỏ chướng ngại vật.
Ta có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía trọng tài.
Đây thật sự là ông trời mở mắt rồi.
Hạng mục tỷ võ này lại trùng hợp như vậy, đều là sở trường của Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu nhìn đống chướng ngại vật đó, còn hưng phấn hơn cả nhìn thấy móng heo.
Dù sao thì từ sau khi theo ta, ngày nào nó cũng bị ta huấn luyện đủ thứ, căn bản không có thời gian phá nhà.
Bây giờ có thể quang minh chính đại mà phá, nó kích động lắm rồi.
Trọng tài vừa hô bắt đầu thì nó đã hì hục sột soạt phá được một nửa.
Ta không nhịn được mà nhéo mình một cái, đau quá, không phải đang nằm mơ.
Trong dự đoán, trận tỷ thí này Nhị Cẩu cũng thắng.
Thắng hai trận rồi, vậy thì trận còn lại cho dù thắng hay thua cũng không quan trọng.
Ta kích động ôm Nhị Cẩu, hôn vào đầu chó của nó thật mạnh.
Thật sự là chó ngoan của ta mà!
Thư Vữ ở bên cạnh tức giận đến mức nghiến răng, vẫm không quên hư tình giả ý mà đến chúc mừng ta.
“Chị ơi, ta hâm mộ chị quá, chẳng qua chị đừng vui mừng quá sớm, còn một trận cuối cùng nữa, người thắng cuối cùng là ai vẫn chưa chắc đâu.”
Nó ăn nói quái gở xong thì nhân lúc ta không chú ý mà sờ lên đầu Nhị Cẩu.
Ta còn chưa phản ứng được thì trọng tài đã bắt đầu tuyên đọc quy tắc trận cuối cùng.
Trận cuối cùng là cuộc tỷ thí linh lực giữa các linh thú.
Mặc dù ta biết Nhị Cẩu nhất định đánh không lại linh thú khác.
Nhưng mà cho dù chỉ ứng phó thôi thì cũng phải lên.
Nhưng không biết vì sao, từ sau khi Nhị Cẩu ra sân, trái tim ta đã bắt đầu đập loạn không ngừng.
Cứ cảm thấy trạng thái của Nhị Cẩu hình như không đúng lắm.
Nó đứng trên đài lảo đảo, cúi đầu, toàn thân còn phát run.
*
Sự chú ý của ta đều đặt vào Nhị Cẩu.
Thư Vũ đã chạy đến bên cạnh ta từ lúc nào, ta cũng không chú ý tới.
“Chị gái tốt của ta, chị cứ đợi trở thành kẻ địch của toàn tộc đi, ta vừa mới chuyện linh lực rất mạnh cho nó, giống như kiếp trước vậy, nó nhất định sẽ nổi điên, ha ha ha!”
Ta có chút kinh ngạc nhìn nó.
Lời này của nó có ý gì, chẳng lẽ kiếp trước linh lực của Nhị Cẩu đột nhiên tăng lên cũng là vì nó chuyển linh lực sao?
Ta muốn xông tới cứu Nhị Cẩu.
Nhưng trọng tài ra lệnh ngăn ta lại, còn phái người chặn ta.
Ta không đành lòng nhìn Nhị Cẩu nổi điên.
Đành phải cúi đầu không nhìn.
Trên sân khấu truyền đến từng đợt âm thanh linh thú đánh nhau.
Một lúc sau, một tiếng sói tru vang dội vang lên, sau đó người dưới đài bắt đầu xôn xao.
“Không nghĩ tới, con chó này còn biết kêu tiếng sói!”
“Con chó này có bản lĩnh không nhỏ, không những linh lực mạnh mà còn biết kéo xe trượt tuyết!”
Chờ đã, kéo xe trượt tuyết ư? Chó?
Đây là đang nói đến Nhị Cẩu sao?
Ta cẩn thận ngẩng đầu, kết quả lại nhìn thấy một con chó như Nhị Cẩu lại đứng trên đài ngửa mặt lên trời tru như sói.
Linh thú còn lại đều đã bị nó đánh bại trên đài.
Thế mà nó lại không nổi điên!
Nhị Cẩu Thắng, khiến cho ta cũng thả lỏng theo.
Ta kích động xông lên ôm hôn nó.
Vừa nghiêng đầu thì lại nhìn thấy con cóc kia đang nhìn ta bằng vẻ mặt u oán.
Ta chớp mắt, cho rằng mình bị ảo giác, kết quả sau nhiều lần xác nhận, nó vẫn nhìn ta chằm chằm bằng vẻ u oán.
Thật sự gặp quỷ rồi, mặc kệ nó đã.
Nhị Cẩu hình như có chút tiêu hao thể lực, đã không chịu nổi nữa.
Ta ôm Nhị Cẩu xuống đài.
Khi trọng tài chuẩn bị tuyên bố Nhị Cẩu là nhà vô địch thì Thư Vũ lại nhảy ra.
“Chờ đã! Các ngươi có biết linh thú trong tay ta có thân phận gì không!”
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Thư Vũ thấy không ai để ý đến nó thì không thừa nước đục thả câu nữa.
“Linh thú trong tay ta là kim thiềm! Con kim thiềm duy nhất trên thế gian này! Có nó ở đây, ai cũng không thể tự xưng là nhà vô địch được!”
Thư Vũ nâng con cóc lên cao.
Trọng tài có chút cạn lời hỏi nó: “Cô đã nói nó là kim thiềm, vậy cô bảo nó nôn tiền vàng ra xem, nếu nó có thể nôn tiền vàng ra thì nhà vô địch ngày hôm nay chính là các cô.”
Sau khi nhận được lời hồi đáp của trọng tài, Thư Vũ làm ra vẻ thắng chắc.
“Nhanh nôn tiền ra cho bọn họ xem đi! Thắng tỷ thí rồi, sau này chúng ta sẽ có ngày tốt lành hưởng không hết!”
Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía con cóc trong tay Thư Vũ.
Thời gian trôi qua từng giây.
Quạ đen đã kêu quạc quạc hết lần này đến lần khác.
Con cóc đó ngay cả rắm cũng chẳng thấy đâu.
Mọi người có mặt đều mất đi hứng thú.
Cha ta ngại mất mặt, mau chóng kéo nó xuống.
Bị kéo chạy đi, Thư Vũ vẫn chưa hết hy vọng mà gầm lên: “Nó chính là kim thiềm! Nó thật sự là kim thiềm đó! Nó từng nôn tiền cho ta mà!”
Nhưng căn bản không có ai tin nó.
Thậm chí còn có người mắng nó có bệnh.
*
Lần tranh tài này Nhị Cẩu có thể giành chức vô địch, ta thật sự cảm thấy như đang nằm mơ.
Về đến nhà, cha ta còn đang dạy dỗ Thư Vũ: “Bảo con chọn chó con, con không chọn, cứ muốn chọn con cóc này, bây giờ thì hay rồi, ném sạch mặt mũi già này của cha đi rồi!”
“Cha, cha nghe con nói, nó thật sự là kim thiềm đó! Nó còn biết nói chuyện nữa, nó đã đồng ý với con là sẽ nôn tiền vàng trên đại hội tỷ võ, giúp con giành chiến thắng!”
Thư Vũ vẫn chưa hết hy vọng, còn đang liều mạng biện minh cho mình.
Sau khi thấy ta về, thái độ của cha ta quả thật đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Thư Tâm à, bây giờ con là đại công thần của nhà ta đó, sau này mặt mũi của Trương gia chúng ta dựa hết vào con rồi, cha già rồi, sau này còn phải dựa vào con chăm sóc em gái con nhiều hơn…”
“Cha, cha chưa từng nghe câu gừng càng già càng cay sao? Cha còn cay lắm đó, trách nhiệm chăm sóc em gái này vẫn nên giao cho cha đi, dù sao thì sau này con cũng chỉ phụ trách tra tấn nó thôi!”
Ta vừa dứt lời, không đợi cha ta mở miệng, con cóc đó đã nhảy xuống khỏi tay Thư Vũ.
Nó nôn tiền vàng ra ngay trước mặt bọn ta, tiền vàng đó lăn đến bên chân ta.
“Cha, cha thấy chưa, nó thật sự là kim thiềm đó!”
Cha ta bị cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.
Có điều không chờ Thư Vũ vui vẻ được bao lâu thì con cóc đã lên tiếng nói chuyện.
“Ta là kim thiềm không sai, nhưng mà liên quan gì đến ngươi chứ? Người ta thần phục vẫn luôn là Thư Tâm!”
Lần này không chỉ cha ta không ngậm miệng được mà miệng ta cũng không khép lại được luôn.
Con cóc thấy ra không hiểu rõ tình hình, thế mà lại rất kiên nhẫn giải thích đầu đuôi sự việc một lần.
Thì ra trận tái sinh này lại là do một tay nó bày kế.
Sau khi biết ta bị hạ độc chết, nó đã đi tìm Diêm Vương, sau đó nôn tiền vàng cả ngày cả đêm.
Cuối cùng bởi vì nó cho tiền quá nhiều, Diêm Vương đã sắp xếp cho bọn ta sống lại.
Nó biết sau khi sống lại, Thư Vũ nhất định sẽ chọn nó.
Cho nên nó đã cố ý biểu hiện ngoan ngoãn trước mặt Thư Vũ, thậm chí còn nôn tiền vàng cho nó.
Khiến nó xấu mặt trên đại hội tỷ võ.
Thậm chí là những hạng mục tranh tài trên đại hội tỷ võ cũng do nó đã sắp xếp trước.
Không thể không nói, “tiền” đúng là dễ dùng.
Nó nói ta là người duy nhất có thể chịu được nó thử độc mà nó từng gặp.
Vì có thể giữ lại công cụ hình người lâu dài là ta đây nên nó mới quyết định cứu ta.
Ta không vạch trần nó, dù sao nó cũng cần mặt mũi, ai lại vì một công cụ hình người mà gây chiến lớn như vậy chứ!
Sau khi nghe nó giải thích, Thư Vũ tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất.
Cha ta thì cầu xin ta tha thứ cho nó.
Ta cười lạnh nhìn bọn họ: “Tha thứ cũng được, chỉ cần ngươi nói ra nguyên nhân Nhị Cẩu nổi điên, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Thư Vũ mặc dù cao ngạo nhưng cũng sợ chết: “Kiếp trước vì giành chiến thắng, ta đã bảo cha chuyển cho nó lượng lớn linh lực, vốn tưởng nó sẽ dựa vào linh lực đó mà thắng trận tỷ võ, không ngờ nó sẽ nổi điên.”
Sau khi nghe nó nói, ta đại khái đã đoán được nguyên nhân Nhị Cẩu nổi điên.
Kiếp trước Thư Vũ căn bản chưa từng đối đãi tốt với Nhị Cẩu, chỉ muốn nước tới chân mới nhảy.
Sau khi cha ta chuyển linh lực cho nó, nó căn bản không muốn giúp bọn họ thắng, chỉ muốn trả thù nên mới lửa giận công tâm mà phát điên.
Kiếp này, mặc dù linh lực của Nhị Cẩu không tốt, nhưng trong lòng nó vẫn cảm kích ta, cho nên sau khi Thư Vũ truyền linh lực cho nó, nó không nổi điên.
Ngược lại biến khéo thành vụng, để nó nhờ vào linh lực thắng cuộc tranh tài.
“Những gì nên nói ta đều nói rồi, ngươi bên bỏ qua đi.”
Thư Vũ cúi đầu không nhìn ta.
“Bỏ qua cho ngươi ư? Chắc là ngươi mơ đẹp quá rồi đó, kiếp trước lúc hạ độc ta ngươi có từng do dự không? Nếu không có con cóc, vậy thì ta sẽ thật sự không còn mạng nữa, ngươi cảm thấy ta sẽ thật sự tha cho ngươi à? Bây giờ ngươi hãy cầu nguyện cho ta tra tấn ngươi nhẹ một chút đi.”
Thư Vũ bị ta chọc giận đến mức trực tiếp nôn ra máu.
Cha ta sợ tới mức vội vàng ôm nó cầu xin ta.
“Nó là em gái con mà! Cho dù không nể mặt nó thì dù sao con cũng nể mặt cha đi, tha cho nó đi!”
“Lão tồi, ông không nói việc này, ta suýt nữa quên mất ông đấy, được, vậy thì nể mặt ông vậy, sau này nó chịu khổ gì, ông sẽ chịu gấp đôi.”
Cha ta bị chọc tức đến cũng phun ra máu.
Từ đó về sau, hai người bọn họ cứ sống ngày tháng ăn lại ăn không đủ no, đói thì lại không đói chết…
Mà ta ngày ngày khi rảnh rỗi thì dắt chó đi dạo, lúc bận thì đếm tiền, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
— HẾT —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.