Di Thu

Chương 102:




CHƯƠNG 102
.
.
Ở một căn phòng khác, tướng quân cùng Đổng Quang đế đang dùng mỹ tửu đàm chuyện. Bỏ bọn nhỏ qua một bên, Đổng Quang đế cuối cùng có thể từ chính miệng tướng quân nghe được những chuyện hắn muốn biết. Tướng quân nâng lên chén rượu, nói: “Ban đầu, thời điểm ta mang Thu Nhi về nhà vốn dĩ rất khinh thường việc cùng hắn chung giường, lúc ấy chính là cảm thấy cho dù là chó mèo nhưng nếu chết cũng không có gì tốt, huống chi nhóm nương nương từng làm gì với hắn ta cũng có nghe qua.”.
“Thế sau đó thì sao?” Hoàng đế hỏi.
“Sau đó ta hối hận, muốn đẩy hắn ra xa! Dẫn hắn xuất chinh chính là muốn hắn chết ở bên ngoài!”.
Đổng Quang đế nghe xong có chút đắc ý, nói: “Sau đó liền luyến tiếc đúng không, nhất là sau khi cùng hắn lên giường! Thu Nhi chính là nam sủng trẫm dạy dỗ thành công nhất! Có điều có lẽ ngươi yêu hắn không phải thân thể của hắn mà là biểu hiện của hắn đi!”.
“Ha ha…” Tướng quân thoải mái cười to, nói: “Biểu hiện của hắn ở trên chiến trường quả thật khiến ta rất bất ngờ! Ngài biết không, ta từng bắt hắn đi thu thập di vật của binh lính đã chết, hắn thế nhưng đều chấp nhận, còn nghiêm túc thực sự hoàn thành, hơn nữa không hề tham lam! Khi đó ta bắt đầu nhìn nhận hắn như người bình thường, sau đó mới nghĩ đến chuyện giường chiếu, đúng như ngài nói sau lần đầu tiên thật sự ta đã yêu thân thể hắn!”.
Tướng quân nói đến đây Đổng Quang đế không khỏi tự vấn chính mình, hắn đến tột cùng đã từng xem Thu Nhi như một người bình thường mà đối đãi hay chưa! Thế nhưng còn chưa chờ hắn nghĩ ra đáp án tướng quân lại tiếp tục: “Ngày đó ta uống rượu, đúng là đã dùng thủ đoạn đê tiện lừa hắn lên giường. Khi đó ta nói với hắn đây cũng là công việc, đêm đó hắn thực ra sức, ta có điểm áy náy! Bất quá sau đó đến phiên ta bị hắn lợi dụng…ha ha…đúng là rất công bằng!”.
“Hắn còn có thể lợi dụng ngươi?” Nói Đổng Quang đế không tin, còn không bằng nói hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc Thu Nhi có thể lợi dụng tướng quân.
Tướng quân nói cho Đổng Quang đế: “Hắn thật biết cách lợi dụng người, trong cung hắn lợi dụng ngài giúp mình sống sót, hắn vốn không hề yêu, ta cũng là rất lâu sau mới biết được!”.
Đổng Quang đế nghe xong không khỏi có chút buồn bực, hắn cũng tìm ra nguyên nhân cho chính mình, lại uống thêm một chén rượu, nói: “Đây có lẽ chính là nguyên nhân Thu Nhi có thể ở bên cạnh trẫm mười năm, cũng là nguyên nhân trẫm vứt bỏ hắn, cùng hắn mập hợp luôn thực hoàn mỹ nhưng lại không có một chút kích tình!”.
Tướng quân mở to hai mắt nhìn, nói: “Không thể nào, thời điểm cùng ta, chuyện phòng the giữa chúng ta vẫn luôn tình cảm mãnh liệt! Ngài có phải đã làm quá mức hay không? Ta từ trước đến nay đều là rào trước đón sau, gia khỏa kia kì thực rất *** đãng!” Tướng quân nói xong liền nở nụ cười.
Hai người tưởng chừng hai kẻ thù không đội trời chung lại có thể nói nói cười cười hàn huyên thật lâu, đến đêm khuya, bọn họ cuối cùng cũng tiến tới vấn đề trọng yếu nhất. Đổng Quang đế hỏi tướng quân: “Trẫm thực không nghĩ ngươi là người tình cảm đến nỗi có thể bỏ xuống hết thảy để mang Thu Nhi cao chạy xa bay!”.
Tướng quân nhăn mi, ủy khuất nói với Hoàng Thượng: “Nếu không phải ngài muốn đem Di Thu về cung, ta cũng không phải vứt bỏ những thứ kia! Ta nói với chính mình hết lần này đến lần khác, Di Thu chẳng qua chỉ là một tên nam sủng nho nhỏ, ta không cần phải vì hắn trả giá đắt như vậy, chỉ cần thỉnh thoảng đi xem hắn, cùng hắn làm tình là tốt rồi!”. Truyện Ngôn Tình
Tướng quân thưởng thức chén rượu trong tay, như là nói với chính mình: “Ta đến nay cũng không biết bản thân từ lúc nào bắt đầu không bỏ xuống được Di Thu, ta dường như cứ bị hắn dắt mũi mà kéo đi!”.
“Uổng cho tướng quân ngươi, thật sự là lòng dạ đàn bà!” Đổng Quang đế cười nhạt.
Tướng quân nhếch môi, ngây ngốc cười nói: “Ta cũng từng nghĩ như thế, còn muốn học tập ngài, cần buông tay thì phải buông tay, nhưng ta thất bại! Sau đó còn tính đến chân đạp lưỡng thuyền, nhưng vẫn là thất bại! Bất quá khi ta buông bỏ hết thảy, không đấu tranh, không lo lắng thân phận địa vị này nọ, ta mới phát hiện loại cuộc sống tùy ý ấy càng thích hợp với ta hơn! Thật tình để có được hạnh phúc này, Di Thu là ân nhân, ngươi cho hắn năm phần thiện ý hắn sẽ dùng mười phần qua lại mà báo đáp!”.
Đổng Quang đế vẫn lắc đầu, nói: “Một tên tiểu nam sủng thì có thể cho ngươi cái gì?”.
Tướng quân hai mắt tỏa sáng, hạnh phúc nói: “Di Thu là một người luôn khiến người ta yêu thương, chỉ cần ngươi đến gần hắn sẽ cảm thấy không thể buông hắn! Bệ hạ, loại cảm giác này hẳn ngài biết, thảo dân cũng là sau khi mang Di Thu rời đi mới hiểu được vì sao lúc trước ngài không giết hắn mà là thả hắn. Thảo dân không giống như ngài, tình cảm đối với ngài mà nói chính là vật cản, mà thảo dân chỉ là người thường! Ngài có lẽ không hiểu được niềm vui một nhà hòa thuận vui vẻ là như thế nào!”.
Đổng Quang đế lặng yên, loại cảm giác này hắn cần sao? Hắn không phải phàm phu tục tử, hắn là thiên tử! Nhưng giờ phút này hắn thực sự có xúc động muốn hủy đi một nhà này!
Toàn bộ buổi tối tướng quân gần như báo cáo mà không ngừng trả lời mọi vấn đề, hiện tại cũng nên đến phiên hắn hỏi một chút, tướng quân nói: “Bệ hạ, có thể cho phép thảo dân hỏi mấy vấn đề được không?”
“Nói đi!”.
“Thu Nhi vì sao có thể sinh đứa nhỏ, hẳn ngài biết! Thảo dân không thể làm cho hắn sinh thêm lần nào nữa, như vậy hắn chết mất! Lần trước thời điểm hắn sinh song bào thai, thảo dân chính mắt chứng kiến hết thảy. Thảo dân tự xưng lớn lên trên chiến trường, từng trải qua khốc liệt của sinh tồn, cũng thông hiểu  mọi loại khổ hình, nhưng những gì Di Thu từng trải qua căn bản khổ hình không đủ để hình dung! Kia quả thực chính là…”.
Đổng Quang đế thưởng thức biểu tình tướng quân run rẩy, vui vẻ nói: “Trẫm không biết, cho dù biết cũng không nói cho ngươi!”.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.