Di Thu

Chương 2:




CHƯƠNG 2
Vừa bước xuống kiệu, hoàng cung rộng lớn nguy nga hiện lên trước mắt làm cho Thu Nhi có chút khiếp đảm, nhưng ngay lập tức hắn lại bị bọn thái giám thúc giục nhanh bước tiến về cung điện đại môn.
Tất thảy những gì lạ lẫm trước mắt dường như cứ thế trôi nhanh qua mấy đời. Đại sảnh tráng lệ sáng ngời, bức bích họa kim quang lấp lánh ngự trên lương trụ, ánh mặt trời rọi chiếu những sợi sáng dát vàng lấp ló qua mỗi bước đi khiến Thu Nhi lóa mắt.
Bên trong một mảnh yên lặng bỗng vang dội thanh âm “Đến bên người trẫm!” Đổng Quang đế ngồi ở vương vị gọi Thu Nhi. Thu Nhi thoáng ngẩng đầu, phát hiện hai bên mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên mà đánh giá hắn, điều này khiến hắn càng quẫn bách mà không tự chủ hạ thấp đầu. Tận lực không chú ý tới những ánh mắt dò xét, Thu Nhi cúi đầu nhìn bụng, theo thái giám dẫn lối mà hướng bước nơi Đổng Quang đế.
Thân thể hư nhuyễn hơn nữa thần kinh hết sức khẩn trương, Thu Nhi thất tha thất thểu bước đến, cuối cùng khi lên cầu thang còn không cẩn thận lỡ bước, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Đổng Quang đế.
Thu Nhi sợ Hoàng Thượng tức giận tới ngay cả thở cũng không dám, Đổng Quang đế thế nhưng thật ra không để ý, cười ha ha, sau đó xoa xoa đại phúc Thu Nhi mà nói: “Thu Nhi, lâu lâu không thấy ngươi, cái bụng lại lớn thêm một vòng rồi! Ha ha…” Hoàng đế nói với Thu Nhi nhưng dường như liếc mắt về phía hai bên thần tử. Hắn là muốn nói cho các đại thần của hắn rằng, hắn là con trời, hắn là chúa tể vạn vật, hắn nếu đã muốn nam nhân nghịch thiên sinh con thì dù có là ông trời cũng quản không nổi.
Thấy bệ hạ không có sinh khí, Thu Nhi lớn mật hướng trong lòng Đổng Quang đế cọ cọ, ngẩng đầu, ngọt ngào nũng nịu: “Nhờ phúc của bệ hạ, đứa nhỏ này bộ dạng tốt lắm!”
Đổng Quang đế đại duyệt, gắp một khối thịt bò đút cho Thu Nhi nói: “Đến đây, ăn nhiều một chút!”.
Tràng vị Thu Nhi vốn không thể tiếp thụ được thịt bò khó tiêu hóa, thế nhưng thức ăn Hoàng Thượng ngự ban không thể cự tuyệt, Thu Nhi chỉ có thể hé miệng làm ra vẻ ăn uống ngon lành.
Thu Nhi ngồi trong lòng Đổng Quang đế được chốc lát, hoàng thượng liền ghé tai hắn thầm thì: “Thu Nhi, bây giờ trở về, chuẩn bị cho tốt, đêm nay chúng ta liền cùng nhau vui vẻ. Ngươi nói có phải không?”
Thu Nhi ngửa đầu cười cười, coi như là thẹn thùng hôn một cái trên gương mặt Đổng Quang đế, sau đó lập tức đứng dậy theo chân thái giám ra ngoài. Trở lại Thanh Tú cư, không còn phải trưng ra nụ cười giả tạo, Thu Nhi liền rên rỉ ngã nhào trên giường. Thân thể hắn đau quá, nơi nào cũng thật khó chịu.
Cũng may Yến thái y bởi vì lo lắng hắn nên vẫn chưa rời đi, đề phòng sau khi Thu Nhi nôn ẹo có thể cho hắn chút dưỡng vị dược thích hợp. Thu Nhi ăn xong dược liền nằm bất động trên giường, hướng Thái y nói: “Thái y, đêm nay Hoàng thượng sẽ tới đây, ông cắt cho ta ít thuốc dưỡng thai, chuyện hầu hạ bệ hạ không được phép chậm trễ!”
“Lại nữa?” Yến Thái y cả kinh, nói: “Thu Nhi, thế nhưng ngươi sẽ chịu không nổi!”
Thu Nhi sờ sờ chiếc bụng to lớn, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ là trời, ta như thế nào thì có quan trọng gì! Thái y, người nếu xót ta liền cho ta nhiều thuốc dưỡng thai một chút. Nếu là lớn nhỏ cùng nhau ép buộc, ta thật sự…” Thu Nhi muốn nói sống không bằng chết, lại thấy có chút đại nghịch bất đạo, lời định nói ra đành phải nuốt trở vào.
Yến Thái y lắc lắc đầu, kêu Tiểu Đông Tử đi sắc một bát canh nhân sâm đút Thu Nhi ăn, sau đó thắp an thần hương, làm cho hắn có thể nhanh chóng an ổn chợp mắt một lát.
Khi mặt trời vừa khuất bóng, Tiểu Đông Tử liền đánh thức Thu Nhi, chủ tớ hai người bắt đầu bận rộn chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón long giá. Cởi ra bộ quần áo đang mặc, Thu Nhi thay vào một bộ sa y xanh đậm gần như trong suốt, cơ thể tuyết trắng đầy tinh tế như ẩn như hiện, chiếc bụng cao ngất dưới tầng sa y âm thầm mấp máy.
Tiểu Đông Tử mang tới phấn hồng trang điểm, Thu Nhi sắc mặt cực kì kém, nhưng vì sự sung sướng của bệ hạ mà ở trên mặt cũng vẽ loạn một phen. Trang điểm xong, Thu Nhi ngắm thật kĩ khuôn mặt mê người ở trong gương, mới vừa lòng cho gọi Tiểu Đông Tử tới lấy thuốc dưỡng thai cùng ngọc hành. Ăn xong thuốc dưỡng thai, Thu Nhi nghiêng mình nằm xuống. Tiểu Đông Tử đem ngọc hành nắm ở trong tay, quệt qua chất dịch dinh dính nhơm nhớp trong bát coi như thay chất bôi trơn, mới nói: “Ta bắt đầu.” Liền đem ngọc hành chậm rãi sáp nhập huyệt khẩu non mềm phía trước.
Thu Nhi vuốt ve chiếc bụng, trầm nặng mà điều hòa hơi thở, vì để bệ hạ có thể ở trong cơ thể hắn buông thả dục vọng, việc cần trước tiên là phải làm lỏng huyệt khẩu. Việc này ban đầu vốn do lão thái giám phụ trách, sau này mới giao cho Tiểu Đông Tử. Tiểu Đông Tử động tác cũng thực nhu hoãn, cái chính là đứa nhỏ trong bụng vẫn không cách nào thích ứng, ở bên trong hắn đá loạn, khiến cả cơ thể và tinh thần hắn đều vô cùng khó chịu mà bất lực.
End 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.