Di Thu

Chương 51:




CHƯƠNG 51
Đau bụng sinh có thể được xem như đau đớn cần thiết trước khi sinh, bởi vậy Yến thái y cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt, chỉ có thể tại thời điểm Thu Nhi quá mức đau đớn mà cho hắn chút dược giảm đau, giúp hắn xoa bóp chiếc bụng trầm nặng, nhu nhu thắt lưng giúp hắn thuận khí, chỉ như thế mà thôi.
Phó Lâm không dám nhìn bộ dáng Thu Nhi đau đến hít thở không thông. Thu Nhi tuy rằng ngoài miệng không nói gì, thế nhưng ngẫu nhiên lại toát ra thần sắc tịch mịch hòa trong tiếng rên rỉ bất lực yếu ớt, tất cả đều tố cáo hắn hiện tại đang cực khổ vô cùng. Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, tâm Phó Lâm đều không nhịn được mà thắt lại. Hắn nghĩ nếu lúc này có tướng quân ở bên, có lẽ trong lòng Thu Nhi sẽ thoải mái hơn một chút!.
Không biết đã qua bao lâu rồi tướng quân không tới, Phó Lâm đoán có thể tướng quân bị việc gì đó trì hoãn, thế nhưng, Thu Nhi có thể vượt qua cửa ải này hay không lại là chuyện khó nói trước. Vì không muốn để mặc tướng quân phải tiếc nuối ngày sau, Phó Lâm quyết định đi tới Tướng quân phủ.
Tống Ngũ trông cửa vừa nhìn thấy Phó Lâm liền nhiệt tình gọi hắn vào nhà, hỏi han hắn giờ đây đang ở nơi nào phát tài rồi. Phó Lâm đáp qua loa rồi lập tức hỏi tướng quân còn trong phủ hay không. Tống Ngũ nói với Tống Lâm, tướng quân đã đi ra ngoài từ buổi sáng, bây giờ vẫn chưa trở về. Phó Lâm đợi tới tận khi sắc trời ngả tối vẫn chưa thấy bóng dáng tướng quân đâu, đành phải viết một phong thư gửi cho tướng quân còn mình trở về nhà trước.
Sau khi tướng quân hồi phủ liền nhận được tín thư Phó Lâm gửi lại từ tay của Tống Ngũ, đến thư phòng hắn liền mở ra, mặt trên chỉ có một dòng chữ, viết rõ ràng: Thu Nhi sắp sinh, cực kì thống khổ, thỉnh tướng quân tới thăm!. Tướng quân cười nhạt, tên Di Thu này vẫn còn chưa chặt đứt ý niệm trong đầu muốn dùng đứa bé kia để áp chế hắn! Tướng quân lạnh nhạt đưa bức thư tới ngọn đèn phía trên, nháy mắt tất cả liền hóa thành tro bụi.
Sau nửa đêm là thuộc phần trách nhiệm của Phó Lâm. Thu Nhi vẫn chưa an giấc, mà là lẳng lặng nhìn ra thiên không lam sẫm ngoài cửa sổ. Thu Nhi ngắm nhìn thực chăm chú khiến Phó Lâm nghĩ ắt hẳn trên bầu trời có cái gì đó kì quái nên cũng ngó lại xem.
Trên thiên không kia chỉ có một vầng trăng núp sau mây, thậm chí ngay cả ánh trăng cũng giống như một ả Nguyệt Nga khổ mệnh.
Phó Lâm sợ hãi nhìn về phía Thu Nhi, thanh âm run run nói: “Thu Nhi, ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng! Chờ thêm một khoảng thơi gian nữa hết thảy sẽ tốt lên!”. Thu Nhi không hiểu nên kì quái nhìn Phó Lâm. Bộ dáng Thu Nhi càng làm cho Phó Lâm thêm mao cốt tủng nhiên, hắn nhỏ giọng hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói với ta không?”.
Thu Nhi chậm rãi đáp: “Ấn tượng duy nhất của ta về nương, chính là trước khi ta tiến cung, nàng từng nói, nếu nhớ nàng hãy ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Tuy rằng chúng ta cách nhau rất xa, nhưng bầu trời trên đỉnh đầu đều cùng một mảnh. Ta nhìn trời nàng cũng nhìn trời, chờ khi ta nhìn thấy nàng, nàng cũng sẽ nhìn thấy ta!”. Thật vất vả xê dịch thân mình không khỏe, mày Thu Nhi nhăn lại vì đau đớn.
Phó Lâm hiểu ý liền hỗ trợ Thu Nhi nâng lên đại phúc, ấy vậy nhưng vẫn làm cho Thu Nhi mệt nhọc thở không ra hơi. Thu Nhi thoải mái giật giật, tựa vào chăn mềm, mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Phó Lâm nghĩ hắn muốn ngủ, thế nhưng một lát sau hắn lại nói tiếp: “Không biết nương ta có còn nhìn lên bầu trời hay không, có còn nhớ mình từng có một đứa con như ta hay không, nếu nàng biết hiện tại ta đã thành cái dạng này có thể hay không khiến nàng khổ sở? Ha ha, nàng vất vả sinh hạ một sinh mệnh, nhưng sinh mệnh ấy hôm nay lại thành cái bộ dạng quái đản này!”.
Phó Lâm trong lòng chua xót nhưng lại không biết phải nói cái gì để an ủi Thu Nhi, đành phải không ngừng vuốt bụng Thu Nhi làm cho thân thể hắn dễ chịu hơn một chút. Phó Lâm do dự một hồi, cuối cùng vẫn đem chuyện mình từng tới Tướng quân phủ nói cho Thu Nhi. Hắn nói với Thu Nhi, hắn đợi tướng quân cả buổi chiều vẫn chưa thấy tướng quân trở về, chắc là còn bận việc, cho nên mấy ngày qua vẫn chưa kịp tới. Hắn đã để lại thư cho tướng quân, hắn tin tưởng rồi rất nhanh tướng quân sẽ đến.
Thu Nhi cười cười lắc đầu, chẳng hề để ý nói: “Sau này không cần lại đi tìm tướng quân, đứa nhỏ này là của ta, cùng tướng quân không hề liên quan!”. Nói tới đứa nhỏ, Thu Nhi liền phủ phủ bụng, trên trán hiện ra một cái mỉm cười xinh đẹp đầy hạnh phúc: “Mặc kệ như thế nào, cho dù Hoàng thượng không thích, tướng quân không thích, thậm chí người mẹ từng đưa ta vào cung cũng không thích, ta đều yêu bọn nhỏ này. Có thể sinh hạ lũ trẻ chính là bồi thường tốt nhất cho hết thảy những bất hạnh mà ta từng trải qua!”.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.