Đi Tìm Đảo Đào Hoa

Chương 4:




Từ Lỗi tìm Âu Dương uống rượu, cảm tạ anh ủng hộ công việc của mình. Mới hơn hai tháng, Âu Dương đã trở thành giáo viên triển vọng trong trường. Từ Lỗi có chút đắc ý, trong lịch sử Nhất Trung, chưa từng có giáo viên nào có bằng cấp cao như vậy
Âu Dương cầm di động có chút do dự. Từ Lỗi lúc tỉnh táo thì còn có chút dáng người chứ vừa uống rượu thì như thay tâm đổi tính. Đường đường là đại lão gia mà khóc lóc ầm ĩ như phụ nữ. Tất cả những chuyện xưa cũ đều cứ thế mà phun ra ngoài.
Sau, Âu Dương từng giễu cợt anh. Từ Lỗi lại cãi lại rất hùng hồn: “Người sống trên đời đủ mệt mỏi, việc cơ quan, việc nhà cửa, bao nhiêu chuyện phiền muộn đều nín nhịn trong lòng, nếu không tìm cách phát tiết ra ngoài thì sẽ biến thành khối u trong cơ thể. Tôi còn muốn nhìn ngắm thế giới tươi đẹp này lâu hơn một chút”
Âu Dương không nói gì.
Hai người hẹn nhau ở nhà hàng Hàn Quốc, ăn thịt nướng, uống nước hoa quả.
Từ Lỗi ngại không đủ đô nên đòi đổi thành rượu hoặc bia. Âu Dương khoát tay với phục vụ rồi nói với Từ Lỗi:
– Cậu có soi gương không thế, cũng sắp 100kg rồi đấy, mình không có sức khiêng cậu về nhà dâu
Từ Lỗi cười lớn:
– Sao cậu càng già càng trở nên nho nhã thế này, năm đó, mấy người chúng mình, tính ra cậu là người khỏe nhất mà
– Năm đó cậu cũng còn thon thả lắm
Âu Dương lật miếng thịt ba chỉ trên nồi rồi lườm Tư Lỗi
– Hảo hán không nhắc lại chuyện anh dũng năm xưa, giờ thì thành thùng nước rồi.*
Từ Lỗi cúi đầu nhìn chiếc eo phị của mình mà bĩu môi.
Nước hoa quả chua chua ngọt ngọt ăn cùng thịt nướng rất hợp.
Ăn ngang bụng, Từ Lỗi lau mồ hôi trên trán, nhìn chằm chằm Âu Dương:
– Bạn à, thành thật khai ra đi, vì sao cậu lại quy ẩn nơi rừng núi? Tuổi này chính là tuổi phong nhã hào hoa cơ mà! Thất tình? Không giống, cậu có sự nghiệp, có bề ngoài, không có chuyện phụ nữ không yêu cậu
Âu Dương chậm rãi nhả ra một chữ:
– Mệt!
– Cầu lời giải đáp. Từ Lỗi vươn người tới.
Âu Dương buông đũa:
– Làm cấp dưới, mặc kệ cậu có giỏi giang, cống hiến nhiều cỡ nào, lương bổng cao bao nhiêu thì vẫn có rất nhiều trói buộc. Làm ông chủ, dưới là cả đám nhân viên, cậu như ngồi trên chiếc đu quay khổng lồ, cứ thế mà xoay vần. Nói trắng ra, làm gì cũng chẳng qua là vì tiền thôi. Mình không có yêu cầu cao với vật chất, tiền dưỡng già cho cha mẹ cũng có đủ. Mình dừng lại nghỉ ngơi một chút chắc cũng được chứ!
Từ Lỗi không thể gật bừa:
– Nhưng cậu còn nghĩa vụ quan trọng cần làm
– Cái gì?
– Kết hôn sinh con.
Âu Dương cười, giơ chén lên:
– Chuyện đó thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Từ Lỗi vỗ ngực:
– Việc này chú cứ để anh
Âu Dương nói:
– Dẹp đi, khẩu vị của cậu quá dở
Vừa nói xong, Âu Dương có chút hối hận. Vợ của Từ Lỗi không phải là bình thường mà là vừa béo vừa lùng nhưng người ta lại là cháu gái của thị trưởng. Từ Lỗi cũng không hoàn toàn là lợi dụng vợ, hai người chơi với nhau từ nhỏ, cũng có chút tình cảm nhưng tuyệt đối chưa đến mức lấy thân báo đáp. Lúc học đại học, Từ Lỗi có thích một nữ sinh phong cách tomboy trong lớp. Cụ thể có chuyện gì thì Từ Lỗi lại không chịu nói
“Trên đời này, được như Quách Tĩnh Hoàng Dung làm đôi thần tiên quyến lữ thì được mấy người”. Khi Từ Lỗi kết hôn, Âu Dương ở nước ngoài. Khi gửi bưu kiện qua cho Âu Dương, Từ Lỗi đã thở dài với Âu Dương như thế.
Âu Dương bất an nhìn qua
Từ Lỗi ăn nhồm nhoàm một miếng to, vẻ mặt chẳng cho là đúng. Đàn ông vì sự nghiệp thì cũng nên có chút hi sinh. Giang sơn và mỹ nhân, cá và tay gấu không thể mong có hết.
Ăn xong, hai người chia tay ở ngay ngoài cửa hàng
Âu Dương dắt xe chậm rãi đi về, đến cửa nhà trọ, nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 9h hơn
Dưới gốc cây đột nhiên có người xông ra chắn trước xe anh. Ánh đèn đường ảm đạm chiếu lên người cô, Âu Dương thấy ngực cô vì thở gấp mà phập phồng, hơi thở nặng nề.
– Bạn học Phùng Hành, có bài gì không hiểu sao?
Âu Dương hỏi, thần thái ôn hòa.
Hai tay Phùng Hành run run, dùng sức rất lớn mới tìm được giọng nói của mình:
– Thầy… đi đâu? Giọng nói cũng run run
– Đi uống rượu! Âu Dương nhún nhún vai.
– Em… chưa ăn cơm
Giọng nói có chút oán trách, hờn dỗi
– Vậy em về nhà sớm đi
– Thầy… mua trà sữa cho em!
Phùng Hành tức giận chỉ qua cửa hàng bên kia đường
Âu Dương dựng xe dựa vào tường, khoanh tay trước ngực:
– Bạn học Phùng Hành, thầy giáo là người dạy dỗ học sinh chứ không phải là người chịu trách nhiệm mời cơm học sinh
Mặt Phùng Hành đỏ bừng, lại cãi chày cãi cối:
– Nhưng thầy… thầy là đàn ông!
Âu Dương gật gật đầu:
– Đúng, thầy là đàn ông, thầy sẽ chăm sóc, che chở với người con gái thầy thích nhưng em là học sinh của thầy
Phùng Hành cứng đờ người ở đó, giây sau, cô như gào lên:
– Em thích anh, Âu Dương!
Cô không gọi anh là thầy, ngữ điệu cũng chẳng hề bối rối như thể những lời này đã ấp ủ trong lòng từ lâu, hôm nay mới được nói ra
Âu Dương khẽ à lên một tiếng, im lặng vài giây rồi chầm chậm nói:
– Biết rồi! Nhưng mà…
Tim Phùng Hành treo lên tận cổ họng
– Em không xứng với tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.