Phòng khách rộng rãi xa hoa, vách tường dày đặc sắc giáng hồng đan xen cùng nâu ánh kim, trong phòng trưng bày đầy tác phẩm nghệ thuật đồ cổ đắt tiền, dù là người không hiểu tí gì về nghệ thuật nhìn thấy cũng phải lưu luyến quên về.
Nơi này hoa lệ như vị quý tộc kiêu hãnh châu Âu thời trung cổ, trang viên mộng ảo cần tiêu hao một lượng kếch xù để bảo trì, từ ngoài đi vào quả thực cứ như xa giá quốc vương quay về cung điện của mình.
Quay lại ba tiếng trước, có đánh chết Tiêu Hòa cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội bước vào một nơi thế này.
Nhưng giờ này khắc này hắn ngồi trên ghế salon mềm mại sang quý, mắt nhìn không chớp lên bản hợp đồng giấy trắng mực đen.
Mọi thứ kỳ diệu như đang nằm mơ khiến hắn không cảm giác được chút chân thực nào.
Nhưng cái bắp đùi bị hắn tự véo đến đỏ lét vẫn còn đau đớn a, mà người đàn ông một thân âu phục đắt giá trước mắt vẫn đang bình tĩnh giới thiệu cho hắn.
“Tiêu tiên sinh, nếu ngài ký xuống phần hiệp nghị bảo mật này chúng tôi sẽ chuyển trước một triệu nhân dân tệ cho ngài xem như đặt cọc, còn lại hai mươi chín triệu thì sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả luôn một lượt.”
Một… một triệu nhân dân tệ! À không… Là tròn tròn chỉnh chỉnh ba mươi triệu!
Tiêu Hòa vững vàng ngồi ở đằng kia nhưng lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Kiếp này hắn có dành dụm cả đời thì sổ tiết kiệm cũng không vượt qua bốn hàng đơn vị, nhưng trước mắt lại có tròn tròn chỉnh chỉnh ba mươi triệu chờ hắn rước về nhà!
So với bán thận còn kiếm được nhanh hơn á!
Nhưng mà… trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Lại còn may mắn nện trúng đầu hắn?
Tiêu Hòa nhắm mắt ép chính mình tỉnh táo lại, hồi tưởng toàn bộ sự việc thêm lần nữa.
***
Tiêu Hòa, năm nay hai mươi sáu, tốt nghiệp Đại học hạng hai, nghề nghiệp tự do, cha mẹ đều còn, trong nhà không có thành phần cực phẩm, chỉ có một nhỏ em gái song sinh.
Hồi tưởng lại xa hơn nữa, Tiêu Hòa sinh ra tại một thành phố ven biển, cha mẹ nghề nghiệp ổn định, tình cảm mấy chục năm như một ngày, là gia đình bậc trung tiêu chuẩn cũng là một nhà bốn miệng ăn bình thường nhất.
Nếu miễn cưỡng tìm ra một điểm khác với người thường thì đại khái chính là cô em của Tiêu Hoà, cô từ nhỏ đã là học bá một phương, bá từ tiểu học đến đại học rồi bá đến tiến vào một viện nghiên cứu bí mật nào đó của quốc gia…
Nhưng nói thật không liên quan gì đến Tiêu Hoà này nha.
Tiêu Hòa và Tiêu Dung tuy cùng một thai long phụng nhưng ngoại trừ thời điểm sinh đẻ hắn bò ra ngoài nhanh hơn nhỏ em gái ba phút, còn lại không có gì có thể so được với nhỏ.
Nhưng Tiêu Hòa tốt tính bị nhỏ em đè cũng không hề gì, chẳng những vậy còn tự thấy đắc ý, dù sao không phải ông anh nào cũng có em gái trâu bò như hắn, hắn cũng được lây chút vinh quang nhé!
Chỉ là gần đây hắn có chút phiền muộn, hai mươi sáu tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng chưa từng nói chuyện yêu đương làm ba Tiêu mẹ Tiêu rầu ghê gớm.
Con gái đã gả cho “Sự nghiệp” nhưng con trai cũng đừng cưới ‘2D(1)‘ chứ
Không sai… bạn học Tiêu Hòa thân là thanh niên tốt thế hệ 8x kiêm thuộc tính trạch nam, tình yêu dành cho 2D đã lên tới trình độ nhờ vào đó kiếm cơm.
Nên cái gọi là nghề tự do kia cũng chính là viết vài bộ tiểu thuyết, kiếm chút tiền nhuận bút nuôi sống bản thân.
Mà hắn lúc này vì không chịu nổi cha mẹ niệm kinh mãi, vác bao ra cửa, mỹ danh viết đến thăm em gái kỳ thực là đi tị nạn.
Tiêu Dung vì tính chất công việc nên kinh tế khá dư giả, nơi ở cũng rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách vì chủ nhân trường kỳ không ở nhà nên đóng một tầng bụi mỏng.
Tiêu Hòa cũng không phải lần đầu tiên đến ăn chùa ở chùa nên đã sớm tự chuẩn bị chìa khoá, ung dung mở cửa xách giỏ vào ở.
Nói ra cũng trùng hợp, Tiêu Hòa vừa thu xếp đồ đạc xong liền phát hiện mật mã wifi khu hộ nhỏ em bị đổi.
Thân là một trạch nam sao có thể không có mạng? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nhịn!
Đặc biệt nhỏ em mình còn cuồng công tác, chờ nó về phỏng chừng ba ngày tới hắn cũng đừng hòng lên mạng!
May trong nhà còn có cái máy tính bàn Tiêu Dung trước đây từng cho hắn vọc, Tiêu Hòa cũng không kiêng kỵ trực tiếp mở máy lên. Vốn hắn định ăn cắp mật mã wifi nhưng ai ngờ máy vi tính khởi động, màn hình vừa đăng nhập thì vấn đề liền liên tiếp bắn ra.
Tiêu Hòa một bên nhìn một bên oán thầm, học bá thế giới đúng là không dễ ăn, đăng nhập cái máy tính thôi cũng cần điều tra hộ khẩu người ta thế à?
Bất quá Tiêu Hòa tốt tính vừa vặn rãnh rỗi không có chuyện làm dứt khoát nghiêm túc trả lời.
Lại nói những vấn đề này cực kỳ giống bảng khảo sát tâm lý nha, cái gì mà màu sắc yêu thích nì, năng lực học tập nì, khả năng giao tiếp nì, sở thích các loại nì… Lưu loát gần một trăm mục, Tiêu Hòa giải đáp toàn bộ một lượt.
Sau khi trả lời xong hắn hít sâu một hơi, tiếp theo liền thấy trên màn hình vọt ra một hàng chữ:
[Độ tương tính: 99. 999%]
Tiêu Hòa líu lưỡi, cao đến thế hả, bất quá độ tương tính này có ý nghĩa gì? Không lẽ đây là bảng khảo sát coi mắt?
Úi chà, Tiêu Hòa dậy hứng thú rồi, hổng lẽ nhỏ em đang muốn tìm đối tượng?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, hắn chợt nghe ấm đun nước ở nhà bếp sát vách kêu u u.
Là ấm nước hắn mở khi nãy, Tiêu Hòa vội vàng đứng dậy chạy qua nhà bếp.
Đổ nước nóng đổ ra, Tiêu Hòa vỗ vỗ cái bụng lép xẹp, xé một bao mì cho vào bát ăn tạm một bữa.
Sau khi ăn xong, Tiêu Hòa đánh giá gian nhà bám bụi một chút, thực sự là không nhìn nổi mà, rồi cầm khăn lau bắt đầu tổng vệ sinh.
Đứa em gái này cái gì cũng tốt, nhưng trong phương diện lo liệu sinh hoạt bằng không, nếu hắn không giúp nó dọn dẹp một phen phỏng chừng quanh năm suốt tháng nó cũng không nghĩ tới phải quay về.
—— viện nghiên cứu có chuyên gia quét tước, cô chỉ cần thủ gian phòng nhỏ của mình là được.
Khổ cực làm lụng một phen, Tiêu Hòa nhìn nhìn tủ lạnh trống trơn, thở dài, dọn dẹp chuẩn bị đi mua thức ăn.
Loại đồ chơi mì tôm này ăn một lần là mới mẻ, ăn trường kỳ thì là tự ngược.
Nhưng hắn vừa mở cửa nhà, còn chưa bước ra liền thấy thang máy mở ra, một đám người vận áo đen từ trong ùa ra.
Tiêu Hòa bị doạ sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện muốn co cẳng bỏ chạy, băng nhóm áo đen này cũng xông lại đây, không nói câu nào lôi hắn ra khỏi nhà, lên xe, một đường lao nhanh…
Mãi đến khi hắn giáng lâm toà nhà lộng lẫy khác thường trong thành luỹ này.
“Tiêu tiên sinh, xin cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không có ác ý, chỉ vì tìm kiếm quá lâu cũng không gặp được người có độ tương tính cao như vậy nên có chút sốt sắng, vội vàng mời ngài đến thế này dường như có chỗ mạo phạm, xin ngài bao dung cho.”
Không ác ý cái đầu mi á! Bao dung cái lông á! Tiêu Hòa mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã mắng mấy vạn câu fuck you rùi.
Cũng thiệt cho hắn tốt tính, đổi lại là người nóng nảy khác đã rít gào từ lâu rùi!
Thế này sao lại là mời? Rõ ràng là bắt cóc! Thế này sao lại là ‘như có’ mạo phạm? Rõ ràng đã là mạo phạm đến trên giường vợ hắn rồi được không!
Tiêu Hòa nổi giận đùng đùng, mãi đến khi người đàn ông âu phục giày da lại nói: “Trước mời ngài xem qua phần tài liệu này một chút. Nếu đồng ý tiếp nhận, sau khi ngài hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ thù lao, nếu không đồng ý nhận, chúng tôi sẽ đưa ngài về chỗ cũ đồng thời bồi thường phí tổn hao tinh thần…” Người đàn ông lấy một cái rương nhỏ màu trắng bạc từ phía dưới ra, đẩy đến trước mặt Tiêu Hòa nói “Đây là tiền mặt, ngài có thể mang đi toàn bộ.”
Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng đẩy móc khoá, hòm bạc mở ra, bên trong show hai hàng em ‘tiền’ mịn màng mới tinh.
Dựa theo một cọc tiêu chuẩn là mười ngàn mà tính, Tiêu Hòa đếm đếm một hồi…
Này ít nhất phải một triệu đi!
Hết chapter 1-
Chú giải:
(1): Từ gốc là “nhị thứ nguyên” chỉ thế giới ảo, hai chiều, thế giới của manga, anime, game,…