Vì thời gian rời đi quá ngắn nên tại thế giới tinh thần gần như chỉ bằng một giây lướt qua, hoàn toàn không khiến người cảm thấy bất thường.
Bọn họ vẫn đang hôn môi, tuy Tiêu Hòa mới tách ra một chốc, nhưng không trở ngại hắn nhanh chóng sa vào trầm luân.
Cách ở chung với Phàn Thâm, Tiêu Hòa đã quá quen thuộc.
Để trấn an một Phàn Thâm đang đau thương mất mát, để an ủi mảnh vỡ nhân cách như sắp tan vỡ này, nhất là để y phấn chấn lên, Tiêu Hòa dùng cách đơn giản nhất thô bạo nhất, khiến người an tâm.
Nếu chán ghét ai đó, tuyệt sẽ không chủ động hôn đối phương.
Tiêu Hòa muốn truyền đạt thông tin như thế.
Bởi vì yêu, nên hôn môi, bởi vì thích, nên ôm nhau, vô luận quá khứ thế nào, Tiêu Hòa muốn cho y biết tâm ý chân chân thực thực của hắn giờ này khắc này.
Hắn yêu y, thế nên đừng tuyệt vọng.
Phàn Sâm, anh là người tôi yêu, điều này tuyệt đối không sai.
…
Khát vọng thật lâu, vọng tưởng thật lâu, đột nhiên chiếm được, ngoài cảm giác không chân thật thì chỉ có biển tình mãnh liệt không đổi không dời bao phủ lấy người.
Phàn Sâm luyến tiếc buông hắn ra, sợ buông rồi, hắn sẽ đi, tựa như hoa trong gương trăng trong nước, nhoáng lên một cái liền không còn.
Nhưng Tiêu Hòa sợ làm y bị thương thêm, trạng thái cơ thể Phàn Sâm thật sự không lạc quan, miệng vết thương đã vất vả băng bó nếu vỡ ra lần nữa thì mất nhiều hơn được.
“Ưm… Phàn Sâm.” Tiêu Hòa miễn cưỡng mở miệng.
Phàn Sâm lại khoá môi chặn họng.
Tiêu Hòa khẽ rên, chỉ có thể nhân những lúc ngắt quãng gian nan phát ra âm thanh: “Chờ… Chờ chút, Phàn Sâm… đợi cậu bình phục lại chút đã…”
Âm điệu mềm mại, lời thốt ra càng ngọt như mật đường.
Đầu quả tim Phàn Sâm khẽ run, nhịn không được cúi đầu nhìn hắn: “Tôi bình phục thì có thể làm gì?”
Y hỏi trắng ra như thế, Tiêu Hòa hơi ngại ngùng.
Vừa rồi hắn nói rất thuần khiết không ám chỉ cái gì, nhưng sao giờ cảm thấy chẳng thuần khiết nữa rồi?
Người trong ngực hai má ửng đỏ, đôi mắt ướt át, cánh môi bị y hôn liếm lại càng tươi đẹp như đóa hoa mơn mởn nở rộ.
Tiêu Hòa như vầy, y chỉ thường thấy trong mộng, hiện thực làm sao từng gặp.
Tiêu Hòa… Tiêu Hòa… yết hầu Phàn Sâm hơi nhấp nhô, nhịn không được lại cúi đầu hôn hắn thêm cái nữa, khàn giọng hỏi: “Có thể không? Hiện tại.”
Tiêu Hòa đương nhiên hiểu y nói gì, lòng hắn căng thẳng vội nói: “Trên người cậu có vết thương, đừng xằng bậy.”
Trong lời này lo lắng tràn đầy, tình ý tràn đầy, êm tai đến có thể hoà tan cả băng tuyết.
Phàn Sâm có chút phân không rõ trước mắt là mộng hay là thực, nhưng vô luận thế nào cũng được, y thật cao hứng, rất vui vẻ, thực hưởng thụ.
Nếu đây là mộng, y nguyện ý vĩnh viễn không tỉnh lại.
Không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa, Phàn Sâm cúi đầu, hôn xuống cần cổ trắng nõn và xương quai xanh quyến rũ kia.
“Tiêu Hòa… Tiêu Hòa… Đừng từ chối tôi.”
Thanh âm khàn khàn, tuy giọng điệu trầm ổn như mọi khi, nhưng một tia run rẩy sâu kín đã bán đứng nội tâm bất an của y.
Tiêu Hòa nghĩ đến Phàn Sâm luôn đè nén chịu đựng mười mấy năm nay, lòng liền mềm nhũn, sao còn nhẫn tâm cự tuyệt y?
Tuy nơi này rất không hợp, tuy Phàn Sâm đang bị thương, tuy bên cạnh còn có người nằm ngủ mê man… nhưng Tiêu Hòa không để ý những thứ đó.
Dù sao… đây là thế giới của y.
Không… là thế giới của y và cậu ấy.
Nghĩ thông suốt, Tiêu Hòa vòng tay quanh cổ Phàn Sâm, ngửa đầu dâng chính mình lên.
Chưa đáp lại đã là liệt hỏa cháy lan đồng cỏ, cộng thêm dáng vẻ mê người này, quả thực khiến người đàn ông đang hôn hắn muốn nổi điên.
Đau đớn quyến luyến, tình ý miên man.
Tiêu Hòa trong lúc ý loạn thần mê vẫn không quên cố kỵ thương tích của Phàn Sâm, vì không để miệng vết thương nứt ra, hắn chủ động hơn hẳn mọi khi nhiều.
Song kết quả vẫn không bảo hộ được miệng vết thương như Tiêu Hòa tưởng tượng.
Ngược lại triệt để kích thích Phàn Sâm, khiến y làm càng kịch liệt, càng mạnh mẽ, càng thêm không cố kỵ.
Đến cuối cùng, Tiêu Hòa thân ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn hơi sức chú ý vết thương của Phàn Thâm, chỉ có thể gắt gao túm lấy y, dùng sức ôm y, giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh nhấp nhô giữa biển khơi gió lớn, không sao tự mình khống chế.
Một đợt hoan ái chấm dứt, hai người ôm nhau, đều cảm thấy thoả mãn tận xương.
Từ đầu đến cuối Phàn Sâm không hề buông hắn ra, liên tục hôn hít âu yếm giống như đối đãi một bảo vật mơ ước cả đời rốt cục chiếm được đến tay, chỉ có thể dùng phương thức này diễn tả niềm vui sướng dạt dào trong tâm.
Tiêu Hòa mệt tới chẳng muốn nhúc nhích, nhưng bị hôn riết, không khỏi lại có phản ứng, thế là làm thêm một lần.
Xong đợt này, Tiêu Hòa có chút lý trí trở lại, nhanh chóng đứng dậy, muốn xử lý vết thương của Phàn Sâm một chút.
Nhưng sau khi cẩn thận xem xét kiểm tra, không khỏi chớp chớp đôi mắt.
Làm… làm gì có chỗ nào bị thương?
Những vết thương trí mạng khiến người thoạt nhìn liền sợ hãi hoàn toàn không còn nữa.
Người đàn ông bên cạnh hắn, da thịt bóng loáng, gợi cảm hữu lực, không có chút bộ dáng suy yếu.
Tiêu Hòa nhìn nhìn, cuối cùng hiểu.
Xem ra… là sức mạnh của (mảnh vỡ) nhân cách phát huy.
Bởi không còn tuyệt vọng, bởi đạt được thỏa mãn, dưới chấp niệm muốn sống sót mãnh liệt, những vết thương kia đã tự lành.
So với Tiêu Hòa chỉ hơi giật mình, Phàn Sâm thì cảm thấy rung động và kinh ngạc.
Y không biết vì sao mấy vết thương lại tự động bình phục.
Mà tâm trạng Tiêu Hòa vô cùng tốt, nếu không có nỗi lo sau đó, vậy…
Hắn xoay người ngồi trên đùi Phàn Sâm, hôn hôn môi cọ cọ thân một lúc, nhẹ giọng nói: “Thêm một lần nữa nhé?”
Phàn Sâm sửng sốt, rồi tức thì dùng lực ngậm lấy môi hắn, nâng thắt lưng hắn lên, không hề cố kỵ mà xông vào.
Thanh âm Tiêu Hòa có thể phát ra, cũng chỉ có tiếng rên rỉ hưởng thụ ngọt lịm.
Tình khơi, dục sinh. (dục ở đây là dục vọng)
Tiêu Hòa tự mình châm lửa, đến sau cùng cũng là hắn mở miệng liên tục xin tha.
Phàn Sâm chung quy vẫn yêu hắn đau hắn, buông tha trước khi Tiêu Hòa mệt gần như muốn bất tỉnh.
Tiêu Hòa rất muốn đánh một giấc nghỉ ngơi ra trò, nhưng hắn vẫn còn nhớ tới việc công, tuyệt đối không thể ngủ.
Nằm trong ngực Phàn Sâm, Tiêu Hòa hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: “Phàn Sâm, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Hắn dùng những lời này mở đầu, thân thể người đàn ông phía sau lập tức cứng đờ.
Biết Phàn Sâm đang khẩn trương chuyện gì, Tiêu Hòa thở dài, vội nói: “Phàn Sâm, yên tâm, tôi yêu cậu, thật sự yêu cậu, yêu nhiều hơn cậu nghĩ đó.”
Đối phương ngọt ngào nói vậy, nhưng Phàn Sâm vẫn có loại cảm giác không thật.
Hạnh phúc tới quá mức đột ngột, thật sự không ai có thể dễ dàng tin.
Không muốn cho y trốn tránh, lại càng không muốn để y lo âu thấp thỏm tiếp, Tiêu Hòa ngồi lên đối mặt với Phàn Sâm: “Cậu yêu tôi không?”
Phàn Sâm lọt vào đôi mắt sáng lóng lánh đối diện, không chút do dự đáp “Yêu, tôi yêu anh.”
Yêu tròn mười năm, yêu không đếm được ngày đêm, cũng sẽ mãi luôn yêu hắn.
Tiêu Hòa cười cong ánh mắt, rướn người chạm môi y một cái: “Tôi cũng vậy!”
Phàn Sâm nhìn hắn, đôi con ngươi tối đen nhu hoà hơn nhiều.
Tiêu Hòa nhìn y không chớp mắt, nói ra những lời đã sắp xếp sẵn trong đầu: “Có lẽ cậu sẽ cảm thấy thật hoang đường, Có lẽ cậu sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng có thể sẽ cảm thấy tôi đang trêu chọc cậu, nhưng mà… cậu hãy tin tôi, những điều này đều là thật.”
Hắn trịnh trọng như thế, Phàn Sâm không khỏi hơi nhíu mày.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi: “Phàn Sâm, nơi đây chính là thế giới tinh thần của anh, còn anh thì đang hôn mê ở hiện thực, mà tôi…”
Hắn kể ra tất tần tật, Phàn Sâm ngồi nghe, trong mắt lộ vẻ khó mà tin nổi.
Tiêu Hòa không sao dừng nói được: “Phàn Sâm, anh không biết đâu, tôi đã gặp rất nhiều anh rồi, lần đầu tiên anh là tinh linh lộng lẫy nhất thế gian, lần thứ hai anh là đứa con do một tay tôi nuôi lớn, lần thứ ba anh là sư phụ của tôi…”
Từng chút từng chút một, Tiêu Hòa kể hết những chuyện mình trải qua, đối với Phàn Sâm sống trong thế giới tương lai cũng không khó để hiểu.
Nói xong toàn bộ, Tiêu Hòa nói ra điều mấu chốt nhất: “Phàn Sâm, nếu anh không tin, thì hãy thử nghĩ vì sao vết thương trên người anh khỏi hẳn một cách thần kỳ, bởi vì anh muốn chúng lành lại, vì sao không có người nào tới cái nhà giam này quấy rầy, bởi vì anh không muốn có ai đến đây…”
Tiêu Hòa chậm rãi giải thích, hàng mày nhíu chặt của Phàn Sâm cũng chậm rãi giãn ra.
“Trong hiện thực, chúng ta yêu nhau sao?”
Nghe y hỏi, Tiêu Hòa liền cười híp mắt nói: “Đương nhiên! Trên đời này tôi là người thích hợp với anh nhất, cũng là người yêu anh nhất. Ở hiện thực chúng ta vô cùng yêu nhau, hơn nữa sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn bầu bạn với nhau.”
Tiêu Hòa bày tỏ khiến khoé miệng Phàn Sâm không khỏi nhếch lên: “Em hy vọng tôi tỉnh lại à?”
“Phải.” Tiêu Hòa hôn chụt lên môi y “Phàn Sâm, mọi thứ trong hiện thực càng chân thật hơn, tốt đẹp hơn, tôi muốn anh, muốn lắm, thật hy vọng anh có thể tỉnh lại hôn tôi một cái.”
Lời nói nhỏ nhẹ giống như dòng suối trong thong thả chảy vào trái tim Phàn Sâm, cảm giác ấm áp cùng cực, sung sướng trong lòng như muốn hóa thành thực thể dũng mãnh trào ra.
Vừa định hôn đáp lại Tiêu Hòa, bỗng dưng trong đầu khẽ động.
Hình ảnh của hơn mười người đột ngột xuất hiện, tuần hoàn hiện lên trong đầu, Phàn Sâm ngây ngẩn cả ra.
Tiêu Hòa nhận thấy y khác thường, dò hỏi: “Phàn Sâm?”
Phàn Sâm bắt chặt tay hắn, chậm rãi nói: “Al… Phàn Thâm… Vân Thanh…”
Y niệm ra vài cái tên, khiến Tiêu Hòa phải mở to mắt, hắn đâu kể mấy cái tên cho Phàn Sâm, sao Phàn Sâm lại biết?
Tiêu Hòa vui vẻ trong lòng, vội vàng truy vấn: “Phàn Sâm, anh nhớ lại gì à? Nói tôi biết đi, anh nhớ được gì rồi?”
Phàn Sâm kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, cuối cùng ánh mắt y phủ kín dịu dàng: “Cám ơn em, Tiêu Hòa, cám ơn em… may mà có em.”
Tiêu Hòa ngơ ngác, còn muốn hỏi vài câu, nhưng người đàn ông trước mắt đã hoá thành hư ảnh, biến mất không còn tăm hơi.
Mảnh vỡ nhân cách thức tỉnh nên trở về sao?
Tiêu Hòa an lòng, nhưng vẫn có chút mất mát.
Giây trước vẫn còn nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y, hiện chỉ còn mỗi mình hắn, làm sao không thấy mất mát.
Bất quá… Tiêu Hòa xốc lại tinh thần rất nhanh.
Bất kể thế nào, lần chữa bệnh này có vẻ rất thành công, Phàn Sâm vậy mà có cả ký ức của những lần trước, tuyệt đối là thành công to!
Tuy Phàn Sâm đã dung hợp, nhưng vẫn còn một Phàn Thâm.
Tiêu Hòa không dám xem thường, ăn mặc chỉnh tề xong định rời khỏi ngục giam ngay, mau chóng đi tìm Phàn Thâm.
Chỉ là vừa cài xong nút áo cuối cùng, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng.
Trái tim Tiêu Hòa nhảy dựng, vừa mới đứng lên, người nam một thân quân trang đen tuyền đã bước tới.
Đôi mắt xanh thẳm nhìn quét một vòng, rồi đột nhiên lạnh đi.
Phạm nhân trong ngục đã biến mất…
Đường nhìn của Phàn Thâm dừng trên người Tiêu Hòa, thanh âm lạnh lẽo giống như đêm đông: “Cho nên mục đích của màn diễn xuất kia, chính là để thả hắn đi?”
-Hết chapter 76-