Cửa phòng chi một tiếng mở ra, Thượng Quan Khinh Vãn mặc y phục nội y mỏng tanh, ánh mắt cùng dáng vẻ vẫn là điệu bộ vẫn chưa tỉnh ngủ như cũ, Vân Tử Mạn thấy thế, mi tâm nhíu lại, vào phòng lấy áo choàng đang treo trên bình phong xuống, quay đầu liền khoác lên người nàng.
“Phụ thân, nương nói… Ngài tìm ta?” Thượng Quan Khinh Vãn dụi mắt, vẻ mặt mờ mịt đi ra ngoài, thấy trong viện đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, bọn thị vệ giơ cao cây đuốc trong tay, nhất thời đem toàn bộ đình viện đều chiếu sáng trưng, đồng thời cũng ánh đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Phụ thân… Chính là nàng… Đại tỷ nànag ấy lừa gạt ta…” Thượng Quan Nghê Diệu thiếu chút nữa liền muốn chữi tục*(từ này cảm thấy hơ), tối hôm nay tất cả đều là Thượng Quan Khinh Vãn làm hại nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng khiến cho mẫu thân Liễu thị cũng theo đó mà chịu khổ.
“Phụ thân, đây là đang có chuyện gì? Nhị muội nàng… Vì sao lại nói như vậy? Ta thế nào lại trêu chọc nàng ấy?” Thượng Quan Khinh Vãn vẻ mặt uỷ khuất, bĩu môi, khó có lúc ở trước mặt hắn làm ra điệu bộ điềm đạm đáng yêu.
Thượng Quan Gìa khoát tay, ý bảo ngoại trừ Long Cửu ra thì tất cả thị về đều rời khỏi sân, sau đó ánh mắt mới một lần nữa lướt qua trên người hai nữ nhi, nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của Thượng Quan Khinh Vãn, nói:”Vãn nhi, nhị muội ngươi nói tối hôm nay là do ngươi dẫn nàng ấy đi hậu hoa viên, mới có thể bị nam nhân xa lạ xâm phạm… Việc này có phải là sự thật không?”
“Phụ thân… Đây… Đây thật sự chính là oan uổng ngất trời! Nữ nhi thường ngày căn bản cùng nhị muội rất ít khi tới lui, nàng ấy làm sao có thể bị ta dụ dỗ được, chắc là nàng ấy tự mình hẹn hò với người ta, bị phụ thân bắt quả tang, cho nên mới tìm lý do thoái thác, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên đầu nữ nhi! Nàng bình thường có thói quen khi dễ nữ nhi thì thôi đi, hiện tại ngay cả loại chuyện này, cũng muốn liên luỵ đến trên đầu ta, không khỏi cũng quá mức đi!” Thượng Quan Khinh Vãn mở to đôi mắt, một dáng vẻ khổ sở cực kỳ uỷ khuất.
Thượng Quan Gìa thấy thế, nhất thời đầu như muốn nổ tung, hai nữ nhi đều kêu uỷ khuất, ngay vào lúc này, nhị phu nhân Xuân Hồng đột nhiên nhíu chặt đôi mi thanh tú, chậm rãi đi lên phía trước:”Lão gi, có chuyện này thiếp thân đang thầm nghĩ, nhưng không thể không nói…”
“Nơi này không có người ngoài, ngươi nói đi!” Tiếng nói trầm thấp của Thượng Quan Gìa lộ ra vài phần không kiêng nhẫn, nhưng mà hắn cũng biết rõ, người luôn luôn khôn khéo như nhị phu nhân, nàng đúng lúc này mở miệng, nhất định có đạo lý của nàng.
“Ngày hôm trước, thiếp thân ra phủ mua chút đồ, không ngờ trong lúc vô ý nhìn thấy một chuyện, là… Về tam phu nhân.” Lời nói của Xuân Hồng ẩn ẩn xuất ra, cũng khiến cho tam phu nhân Liễu Tâm Lan nhất thời sắc mặt đều trắn bệch.
Liễu Tâm Lan tự nhận quan hệ giữa chính mình trong ngày thường cùng nhị phu nhân không hẳn là tệ, nhưng vào lúc quan trọng này, nhị phu nhân đột nhiên toát ra một câu nói như vậy, không khỏi khiến cho trong lòng nàn căng thẳng, liệu không biết rốt cuộc là hoạ hay phúc đây!
“Nói tiếp!” Ánh mắt của Thượng Quan Gìa càng ngày càng mờ, ánh mắt thâm thuý làm cho người ta sợ hãi, tiếp theo là khẽ quét qua trên mặt tam phu nhân Liễu thị.
“Tam phu nhân cũng không biết đã từ đâu quen biết tên du côn ngoài phố, thiếp thân vừa đúng lúc nhìn thấy nàng ấy cho người kia bạc, người kia đưa cho nàng ta một vật gì đó được bọc trong vải dầu, thiếp thân lúc đó chỉ cảm thấy kỳ quái, lại cũng không biết thứ kia là vậy gì...”
“Sau này, thiếp thân liền đi hỏi thăm người trên đường thân phận của người kia, tên kia chính là Vô Lưu Giang*(tên nv này hơi khó hiểu, nên ta edit theo ý mình), là tên du côn nổi tiếng khắp kinh thành, chuyên làm chuyện xấu, thí dụ như buôn bán những thứ phế phẩm linh tinh…”
“Chuyện này không đợi thiếp thân lo lắng rốt cuộc nó nên nói cho lão gia biết hay không, ngay khi đó đại tiểu thư ở trong tiệm đã xảy ra chuyện, trước sau đem hai chuyện này liên hệ một chút, thiếp thân càng nghĩ càng cảm thấy bất thường!” Xuân Hồng mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, thong thả trầm thấp tự thuật chuyện này.