Phòng khách rộng mở thoải mái trước sau đều có cửa sổ, gọn gàng sạch sẽ, ánh mặt trời sáng ngời, nơi này là chỗ ở của Lỗ Thẩm, trong phòng còn có nha hoàn chuyên môn chiếu cố nàng.
Bạch Hoa Trần sải bước đi ở phía trước, Thượng Quan Khinh Vãn phía sau hắn đi theo vào phòng.
“Lỗ Thẩm, vị này là Thượng Quan cô nươn… Nàng muốn gặp ngươi.” Giọng nói Bạch Hoa Trần nháy mắt toát raa tràn đầy ôn nhu.
“Thượng Quan… Cô nương…” Lỗ Thẩm thoáng dừng một hồi mới lên tiếng, nhìn như cùng nàng chào hỏi, chỉ là phản ứng thoạt nhìn có chút trì độn, hơn nữa cúi đầu không chịu đối mặt với ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn.
Thượng Quan Khinh Vãn cũng chú ý đến vết sẹo trên cổ tay cùng cổ của nàng ta, từ vết sẹo có thể nhìn ra, hẳn là dã từng cắt cổ tay tự tử qua vài lần, chẳng lẽ phụ nhân này đã từng trải qua chuyện bất hạnh gì đó?
“Lỗ Thẩm, ngươi thích phơi nắng sao?” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn như không chút để ý nhàn nhạt cười hỏi.
Ngô thẩm một hồi lâu mới lắc đầu, vẫn không nói chuyện như cũ, đúng lúc này, tiếng nói trầm thấp thuần hậu của Bạch Hoa Trần truyền đến :”Thượng Quan cô nương nếu như có vấn đề gì, tại hạ có thể thay nàng trả lời.”
“Lỗ thẩm cùng Bạch công tử có quan hệ gì?” Mắt thuỷ của Thượng Quan Khinh Vãn lướt qua một tia nghi hoặc, nhịn không được hỏi.
“Vấn đề này cùng bệnh tình có quan hệ sao?” Mắt ưng lợi hại của Bạch Hoa Trần ngưng trọng chống lại nàng, ý vị thâm trường hỏi ngược lại.
“Khụ… Vậy chúng ta đổi vấn đề đi.” Thượng Quan Khinh Vãn thấy ánh mắt sắc bén của hắn đang nhìn chằm hằm mình, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, không để lại dấu vết đi lại gần hơn, cùng Lỗ Thẩm duy trì khoảng cách nhất định, tiếng nói cũng đè thấp một ít.
Tuy rằng cảm xúc Lỗ Thẩm sa sút, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ, nhưng nàng biết thần trí Lỗ Thẩm rất thanh tỉnh, nàng ta có thể nghe hiểu được đối thoại của bọn họ.
“Bạch công tử, ngươi có biết vì sao Lỗ Thẩm đã từng tự sát không?” Thượng Quan Khinh Vãn nhàn nhạt chuyển đổi đề tài.
“Cái này… Nàng ta không có nói qua.” Sắc mặt Bạch Hoa Trần xẹt qua một vẻ dị sắc, nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Lỗ Thẩm, đúng lúc nhìn thấy phụ nhân này nhảy sông tự tử, là hắn cứu nàng.
“Bạch công tử quen biết Lỗ Thẩm đã bao lâu rồi? Trạng thái tinh thần nàng ta đều luôn như vậy sao?” Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên phát hiện, tình huống của Lỗ Thẩm cùng chứng tự kỷ rất giống nhau, cảm xúc sa sút, thái độ bi quan, tư duy chậm chạp, thiếu tính chủ động, hơn nữa nàng ta còn có khuynh hướng tự sát nhiều lần.
“Tại hạ quen biết Lỗ Thẩm cũng đã được nửa năm, trạnh thái tinh thần của nàng ta luôn rất kém.” Bạch Hoa Trần gật đầu, trong giọng nói không thiếu cảm giác hắn cùng phụ nhân này có chút thân thiết, thái độ của hắn không khỏi làm cho Thượng Quan Khinh Vãn dùng ánh mắt mới mẻ một lần nữa nhìn kỹ hắn.
Vốn cho rằng hắn cuồng vọng tự đại, lãnh huyết vô tình, lần trước ở trong nhục lâm nàng mạnh nhỏ của nàng thiếu chút nữa liền bị mất ở trong miệng hắn, nam nhân như vậy lại có thể đối với một phu nhân tinh thần có chút vấn đề lại khơi dậy tấm lòng thương hại như vậy, thực sự làm cho nàng rất giật mình.
“Vậy iấc ngủ ban đêm của nàng có phải cũng rất kém hay không? Còn có khẩu vị cũng không tốt, đúng không?” Thượng Quan Khinh Vãn chắc chắn mở miệng như vậy ở trong mắt hắn nhìn càng lúc càng giống đại phu.
Bạch Hoa Trần nhíu nhíu mày, gật đầu nói :”Nha hoàn chiếu cố nàng đều nói như thế, hơn nữa gần đâu… Nàng lại tự sát thêm lần nữa, không có bất kỳ dấu hiệu cùng lý do….”
“Tình huống ngươi nói ta đã hoàn toàn nắm rõ, Lỗ Thẩm đây là bị chứng tự kỷ, đây là một loại bệnh tinh thần, chỉ là cần phải mất một ít thời gian điều trị, hoàn toàn có thể bình phục.” Thượng Quan Khinh Vãn thản nhiên nói.
“Lời ngươi nói là sự thật?” Mắt ưng thâm thuý của Bạch Hoa Trần đột nhiên phụt ra một tia hào quang lộng lẫy, bàn tay to thô lỗ chẳng biết lúc nào đã nắm lấy cánh tay mềm của nàng.