Editor: tieudangnhi
Thượng Quan Khinh Vãn nức nở nghẹn ngào, nói tới đây nhịn không được mũi liền
đau xót, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt, dừng ở phía sau lưng
Hồng Thược.
“Hồng Thược, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi! Ta thật không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy…”
Hồng Thược cảm nhận được, nàng hốt hoảng quay đầu lại, thấy đôi mắt lạnh
lùng quật cường của Thượng Quan Khinh Vãn ướt đẫm dòng lệ, nhịn không
được cũng khẽ nấc lên :”Tiểu thư, người đừng khóc, nô tì không đau, thật sự không đau…”
Vân Tử Mạn đứng một bên cũng chịu không được lặng lẽ gạt nước mắt, tiếng nói ôn nhu lộ ra một chút nghiêm khắc, nói :”Vãn Nhi, nhìn nha hoàn đi theo con cũng bị tội, ngày sau… Hãy nhớ, ngàn vạn lần cũng không được làm việc lỗ mãng như vậy.”
Thượng Quan Khinh Vãn ban đầu rất muốn nói, nàng căn bản không có nửa điểm gì sai, nhưng
nhìn thấy ánh mắt cô đơn của mẫu thân, lại nhìn qua Hồng Thược trên
người đầy vết thương, nàng đột nhiên không nói nên lời, thật sự là nói
không nên lời!
--- ------ ------Dãy phân cách hoa lệ---- ------ ----
Hôm sau, Thượng Quan Khinh Vãn lúc đầu tâm vẫn không an phận, nay rốt cục
bình tĩnh trở lại, nàng quyết tâm muốn chiếu cố Hồng Thược cho thật tốt, cho đến khi tất cả các vết thương trên người nàng ta đều hồi phục, tuy
rằng mỗi ngày ở trong phủ thật nhàm chán, nhưng nàng kỳ thực cũng có rất nhiều chuyện có thể làm nha.
Lục ra bản Ma Môn Thần Châm do Nam
Cung Nguyên Thác đưa cho nàng, Thượng Quan Khinh Vãn quyết định phải học tập cho thật giỏi, đúng lúc thừa dịp ngày ngày thanh tĩnh này, ngày sau có lẽ cũng có lúc cần dùng đến chúng.
Nghiêng người tựa vào bên
giường, Thượng Quan Khinh Vãn nhìn xem rất nhập tâm, một bên tinh tế
nghiê cứu, một bên ở trên thân thể của mình tìm kiếm huyệt vị, tuy rằng
trong quyển sách này còn có rất nhiền thuật ngữ thần bí mà nàng không
rõ, nhưng nàng tin chỉ cần bản thân kiên trì, nhất định có thể học được.
“Đại tỷ, đang đọc sách sao?” Một giọng nói kiều mị theo cửa sổ truyền đến,
Thượng Quan Nghê Diệu dò xét tiến vào, giọng điệu thăm dò tình hình :”Ta có thể vào không?”
“Vào đi.” Thượng Quan Khinh Vãn một bên trả
lời, cùng lúc đó ngay khi nhị muội từ cửa chính đi vào, liền nhanh chóng đem sách đang trong cầm tay giấu xuống chăn, không muốn để cho nha đầu
kia thấy.
Thượng Quan Nghê Diệu hôm nay một thân y phục màu trắng hoa văn hình bướm kết hợp cùng quần lụa mỏng, trên vạt áo rộng rãi thêu hoa văn hồng nhạt, trên cánh tay kèm theo la tử khinh tiêu dài chừng
một trượng, trên làn váy thêu nhiều hoạ tiết hoa mai trắng nhỏ, phối hợp cùng đai lưng màu trắng bằng gấm, đem thắt lưng thon thon cứng rắn buộc lại, rất là mỹ lệ động lòng người.
“Đại tỷ không phải mới vừa
đang đọc sách sao? Tại sao đột nhiên không xem tiếp?” Thượng Quan Nghê
Diệu tiến vào, chợt thấy quyển sách trong tay Thượng Quan Khinh Vãn đã
không nhìn thấy nữa, mắt nước lướt qua một tia dị sắc không dễ phát
hiện.
“Không phải do thấy nhị muội đến sao? Nào có đạo lý nào mời khách đến cửa không chiêu đãi lại tự mình ngồi sách chứ.” Thượng Quan
Khinh Vãn thản nhiên nói, tiếp đón nàng ta ngồi xuống, xem thường nói
:”Trên bàn có nước trà, nhị muội muốn uống thì tự mình rót.”
Sắc
mặt Thượng Quan Nghê Diệu nhanh chóng biến đổi, đã nói là muốn chào hỏi
khách khứa, chỗ nào lại có đạo lý khách nhân tự mình châm trà, cũng
không phải quá lười hay sao! Bất quá… Nàng hôm nay cố ý tới nơi này,
đương nhiên không phải vì uống trà, ánh mắt liền chạy qua trên mặt
Thượng Quan Khinh Vãn, khẽ cười nói :” Đại tỷ không cần khách khí, muội
muội chỉ là nhàn rỗi không chuyện gì làm thì tuỳ tiện đến đây thôi, nghĩ đến tỷ muội chúng ta bình thường cũng không có cơ hội thân cận, cho nên cố ý đi vào thăm hỏi.”
Khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên nụ cười lãnh ý như có như không, cũng không nói lời nào.
“Ách… Buổi tối hôm qua.. Phụ thân rốt cuộc đã cùng đại tỷ nói cái gì a?” Ánh
mắt Thượng Quan Nghê Diệu đảo quanh, dè dặt cẩn trọng thăm dò, mắt hạnh
không chớp nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Thượng Quan Khinh Vãn.