Thượng Quan Khinh Vãn cũng ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên
xuất hiện ở Lê Hoa Uyển, thấy nàng hỏi chuyện tối hôm qua, nhất thời
không đoán ra nàng rốt cuộc có ý gì?
“Hôm qua các ngươi ở bên kia không phải đều nghe thấy sao? Cha trách cứ ta không nên ra ngoài.” Âm
thanh Thượng Quan Khinh Vãn thanh lãnh nhàn nhạt ứng phó.
“Nói,
từ lúc nào đại tỷ đã cùng Tam hoàng tử qua lại? Hôm qua thực dọa chúng
ta một trận.” Khóe môi Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên gợi lên một độ
cong xinh đẹp, ánh mắt ngóng nhìn Thượng Quan Khinh Vãn ngồi đối diện.
Thượng Quan Khinh Vãn cảnh giác nhìn nàng một cái, nha đầu kia đảo một vòng
lớn, hóa ra là muốn thăm dò quan hệ của nàng và Nam Cung Nguyên Thác.
“Vì sao lại dọa các ngươi nhảy dựng? Ta với Tam hoàng tử ở cùng nhau... có
cái gì kỳ quái đâu? Chỉ như vậy đã bị dọa, ngày sau chấn kinh còn nhiều
nha!” Thượng Quan Khinh Vãn vân đạm phong khinh lạnh giọng nói.
Bị nàng lạnh giọng nói trắng ra, trong lòng Thượng Quan Nghê Diệu có chút
buồn bực, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, liếc thấy trên bình phong treo áo choáng da lớn màu đen, đêm qua lúc Thượng Quan Khinh Vãn và Nam Cung
Nguyên Thác cùng nhau xuất hiện, trên người mặc đúng là áo khoác, không
cần nói cũng biết, bộ áo choàng nhất định là của nam nhân.
Đáy
lòng bất giác dâng lên một cỗ ê ẩm ghen tuông, Thượng Quan Nghê Diệu có
chút không tư vị, lại nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn, nữ nhân không
chút để ý trà trà khinh xuyết*, thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, căn bản không để ý tới nàng, lại tiếp tục ngồi ở đây, đơn giản là tự tìm
mất mặt.
* có thể hiểu là nhấc lên uống một ngụm, dư vị lắng xuống rồi bắt đầu uống ngụm thứ hai. ╮(╯_╰)╭
Hừ! Không phải chỉ là đích nữ sao? Nhưng lại ở trước mặt nàng làm giá,
trong lòng Thượng Quan Nghê Diệu âm thầm chửi rủa, nếu không phải hôm
qua Tam hoàng tử ra mặt giúp nha đầu kia, nàng xác định bị Thượng Quan
Già trừng phạt. Bất quá không quan hệ, liền tính nàng thoát được tối hôm qua, chính mình cũng có biện pháp khiến nàng lại gặp tai họa.
Trong lòng âm thầm có chủ ý, Thượng Quan Nghê Diệu lười nhác đứng dậy, giả bộ lễ phép chào hỏi: “Thời điểm không còn sớm, muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, cáo từ !”
“Không tiễn.” Thượng Quan Khinh Vãn một
chút cũng không động đậy, đôi mắt như làn thu thủy trong suốt an tĩnh
nhìn bóng dáng xinh đẹp rời đi, ánh mắt lại dời về phía cửa sổ, cho đến
thấy nàng đi khỏi hoàn toàn.
... ... ... ... Đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ.....
Thoáng liền qua ba ngày, Hồng Thược được Thượng Quan Khinh Vãn chăm sóc,
thương thế khôi phục rất tốt, ngày ngày thay nàng bôi dược, Thượng Quan
Khinh Vãn lấy trong tay áo ra một bình thủy tinh trong suốt óng ánh, đưa tới trước mặt nàng ——
“Hồng Thược, ngươi giữ cái này, chờ miệng vết thương rớt vảy liền thoa lên, đảm bảo không lưu lại sẹo.”
Nghe vậy, Hồng Thược kinh ngạc mở to hai mắt, cho tới bây giờ nàng không
biết còn có linh dược như vậy, nhớ trên đầu gối có một vết sẹo, chính là sau khi hồi nhỏ té ngã lưu lại, trong lòng nàng lúc nào cũng lo lắng,
trên người này có vết thương có phải hay không lưu lại sẹo rất khó coi.
“Kỳ quái nhìn ta làm gì? Còn không cầm đi.” Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm, nhét bình thủy tinh vào tay nàng.
Hồng Thược thoáng nhìn qua bình thủy tinh trong tay, ngẩng đầu mặt cảm kích
hốc mắt đỏ lên: “Đại tiểu thư, ngươi đối nô tì thật tốt!”
“Ngươi
bị thương toàn vì ta, ngươi không trách ta... Ngược lại còn cảm thấy ta
đối với ngươi tốt. Ta nói ngươi thế nào mới tốt đây, ngươi thật sự là
nha đầu ngốc.” Thượng Quan Khinh Vãn không thể không lắc đầu, có đôi khi nàng thật sự không hiểu tư duy cổ nhân.