“Không có.” Mặt
Thượng Quan Khinh Vãn hồn nhiên biểu tình vô tội, lắc lắc đầu, nàng thực không hiểu vì sao Nam Cung Nguyên Thác bỗng nhiên mất hứng , nhưng nàng thật sự không có gì muốn nói với hắn nha!
“Được rồi! Ngươi...
Ngươi... Ngươi rốt cục còn muốn bút tiền thưởng kia hay không?” Nửa ngày rốt cục Nam Cung Nguyên Thác nghẹn ra một câu như vậy.
Mắt Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời sáng rọi, thì ra là vì chuyện này, nàng đương nhiên muốn !
“Muốn muốn muốn, đương nhiên muốn, thì ra hôm nay Tam hoàng tử đến vì chuyện
này.” Nữ nhân lập tức trưng ra vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng tươi cười tiến ra đón, cũng không biết vì sao, sắc mặt nam nhân vẫn trầm u ám như cũ.
Nam Cung Nguyên Thác nhịn không được cho nàng một ánh mắt xem thường, nữ
nhân này vừa nghe đến bạc hai mắt liền tỏa ánh sáng, vừa rồi thấy hắn,
tại sao lại không nhiệt tình như hiện tại? Bất quá hắn cũng âm thầm tán
thưởng chính mình, nếu không phải đột nhiên nhớ tới chuyện tiền thưởng,
hắn thật không biết nên tiếp tục kéo dài đề tài như thế nào.
“Đã
muốn tiền thưởng, vậy ngươi tính khi nào thì đi giúp bổn vương thu xếp
việc đấu giá?” Nam Cung Nguyên Thác xem thường, trong lòng cũng rất căng thẳng, âm thầm quan sát vẻ mặt nữ nhân, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu
hắn có cảm giác sợ hãi bị người cự tuyệt.
“Muốn ta hỗ trợ thu xếp?” Thượng Quan Khinh Vãn vừa nghe, nhất thời đôi mi thanh tú liền nhíu lại thành một đoàn.
Nhìn nàng nhíu mày, tâm nam nhân càng gắt gao lo lắng, mặt khẩn trương thốt
lên: “Đương nhiên muốn ngươi hỗ trợ thu xếp, bổn vương nguyện ý đấu giá
bảo bối bản thân, chẳng lẽ chỉ chút chuyện như vậy ngươi lại không đồng ý làm? Ngươi có làm hay không, không quan tâm lời nói bổn vương liền trở
về đi, ta bán bảo bối chính mình bạc cho ngươi...”
Trong miệng
tuy nói như vậy, dư quang nam nhân một mực trộm quan sát nét mặt nữ
nhân, hắn biết nàng luyến tiếc bạc này đó, lại càng sợ hãi nàng thật sự
buông tha cho bút bạc* ...
*là tiền nhuận bút thì phải.
“Nhưng...hiện tại ta không thể xuất môn.” Thượng Quan Khinh Vãn có chút ủy khuất bĩu
môi, mắt nhìn Hồng Thược nhất nói: “Lần này ta làm hại Hồng Thược bị
phạt, nếu ta tái phạm, đến lúc đó chịu thiệt vẫn là nàng.”
“Cha
ngươi không cho ngươi ra ngoài?” Nam Cung Nguyên Thác nhất thời phát
hỏa, cái lão thừa tướng kia êm đẹp thế nào không nàng ra ngoài, làm hại
hắn khổ chờ vài ngày cũng không thấy bóng dáng nữ nhân, giống như bệnh
tương tư thật khó chịu...
Ách! Bệnh tương tư? Một lần nữa từ này xẹt qua đầu Nam Cung Nguyên Thác, trong lòng không khỏi giật mình, hắn
đây làm sao vậy? Đầu óc sẽ không thật xảy ra vấn đề gì đi? Bất quá chỉ
ba ngày không nhìn thấy một nữ nhân, liền tìm tới cửa.
Điên rồi! Tuyệt đối là điên rồi! Không thể không được! Trước tiên hắn cần làm rõ
suy nghĩ chính mình, có phải hay không mấy ngày không có tìm tiểu mĩ
nhân giải khoay, cho nên bụng đói ăn quàng ?
Trước mắt là nữ nhân hoàng huynh hắn mới từ hôn, hơn nữa nàng...
Nam Cung Nguyên Thác một bên nghĩ, một bên lắc đầu liên tục, nội tâm thống
khổ rối rắm giãy dụa, Thượng Quan Khinh Vãn cùng Hồng Thược liếc nhau,
đều không rõ hắn đây có chuyện gì.
“Tam hoàng tử cũng biết tính khí cha ta..”
Thượng Quan Khinh Vãn nói tiếp, Nam Cung Nguyên Thác căn bản một câu cũng
không nghe vào tai, đột nhiên xoay người đi, đi vài bước ngay cả áo
choàng cầm trong tay cũng bị ném đi hả giận, trong không trung vẽ nên
vòng cung mỹ lệ, cuối cùng rơi lên cành cây hoa quế.