“Đại tiểu thư, ngươi nói… Tam hoàng tử tại sao đột nhiên lại như vậy? Sẽ
không phải là… Bị bệnh gì chứ?” Hồng Thược một mặt nghi ngời hỏi, ánh
mắt cũng nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn càng lúc càng xa kia.
“Chẳng lẽ là bộc phát bệnh động kinh? Nhìn cũng không giống nha!” Thượng Quan
Khinh Vãn lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói, nàng hoàn toàn không thể lý giải
hành vi hôm nay của Nam Cung Nguyên Thác, nam tử như gió này, nói đến là đến, nói đi là đi!
--- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- --------
Xa xa, ở một nơi đình khác của hoa viên, Thượng Quan Nghê Diệu cùng Liễu
Tâm Lan thấy rõ một màn này, Thượng Quan Khinh Vãn cùng tam hoàng tử lại dám ở trong hoa viện hẹn hò, nếu như nói hai người trong lúc đó không
có ái muội, các nàng thế nào cũng không tin.
“Nương, người nói
xem tam hoàng tử… Thật sự sẽ thích đại tỷ sao?” Vẻ mặt Thượng Quan Nghê
Diệu uể oải, miệng nhỏ hồng mím lại, thiếu chút nữa bật khóc, nàng đối
với Nam Cung Nguyên thác thật sự là nhất kiến chung tình.
“Làm
sao vậy? Diệu nhi, con sẽ không đi thích tam hoàng tử chứ?” Liễu Tâm Lan sâu sắc nhận thấy được nữ nhi luống cuống, đè thấp tiếng nói nhỏ giọng
hỏi nàng.
“Nương…” Thượng Quan Nghê Diệu hờn dỗi ra tiếng, dáng
vẻ vừa thẹn vừa giận. Lén lúc không có người nàng mới dám kêu Liễu Tâm
Lan là nương.
“Ở trước mặt nương có cái gì không thể nói, nếu con thích, thì cứ đoạt lấy hắn, con tuy rằng không phải là đích nữ, nhưng
dáng vẻ thì so với nha đầu kia không hề kém chút nào, huống chi… Nàng ta lại là thứ tàn hoa bại liễu, có tư cách gì cùng nữ nhi của ta giành nam nhân.” Liễu Tâm Lan hừ lạnh một tiếng, nàng thốt ra lời này, cũng là
tiếp thêm mấy phần tự tin cho Thượng Quan Nghê Diệu.
Thượng Quan
Nghê Diệu nghĩ lại cũng đúng, nếu như so với Thượng Quan Khinh Vãn mà
nói, nàng căn bản không có nửa điểm bại trận, trừ bỏ thân phân không
phải là đích nữ, còn lại điểm nào cũng đều mạnh hơn nàng ta.
“Nương, nữ nhi muốn gả cho tam hoàng tử, người nhất định phải giúp ta…” Thượng
Quan Nghê Diệu không thể không cầu xin mẫu thân giúp đỡ, tuổi nàng dù
sao cũng còn nhỏ, ở phương diện mưu kế còn khiếm khuyết rất nhiều, cần
phải có người trợ giúp chỉ điểm.
“Đương nhiên, con là nữ nhi của
nương, nương không giúp con thì giúp ai?” Liễu thị giọg điệu đương
nhiên, khoé môi gợi lên nụ cười tà mị xấu xa :”Con hãy chờ mà xem, tam
hoàng tử sớm hay muộn cũng sẽ trở thành hôn phi của con.”
“Diệu
nhi biết nương thương ta nhất.” Đáy mắt Thượng Quan Nghê diệu lướt qua
một tia vui sướng, vừa nói vừa ôm cánh tay mẫu thân cười duyên.
--- ---------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------
Trở lại Lê Hoa Uyển, Thượng Quan Khinh Vãn ở trong phòng cứ đi qua đi lại, khiến cho ánh mắt Hồng Thược đều hoa cả lên.
“Đại tiểu thư, người cũng đừng rối rắm như vậy, một cô nương muốn nhiều bạc
như vậy để làm cái gì? Nói không chừng sẽ đưa đến mầm tai hoạ…” Hồng
Thược đại khái đã biết rõ chân tướng chuyện này, tuy rằng vạn lượng
hoàng kim thật sự là rất nhiều, nhưng một cô nương có nhiều tiền như vậy thì có tác dụng gì chứ?
“Ta muốn mở phòng mạch, chính là cái
loại y quán mà các người hay nói.” Thượng Quan Kinh Vãn đối mặt với ánh
mắt của Hồng Thược, suy nghĩ cho cùng, tình cảm rốt cục vẫn chiến thắng
lý trí.
“Nhưng mà… Đại tiểu thư, mở y quán cũng không cần dùng
nhiều bạc như vậy nha!” Hồng Thược vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm nàng,
đồng thời nghiêm cẩn nói.
“Trọng điểm là… Ta hiện tại ngay cả một văn bạc cũng không có nha!” Thượng Quan Khinh Vãn chìa hai tay ra, ánh
mắt vô tội nhìn nàng ta, không phải nàng thật sự muốn kiếm vạn lượng
hoàng kim nhiều tiền như vậy, mà là nàng hiện tại một nén bạc cũng không có, đây mới là trọng điểm.