“Kia... Nếu tam hoàng
tử thật sự đổi ý, một văn bạc cũng không đồng ý cho Đại tiểu thư, vậy
phải làm sao bây giờ?” Kỳ thực tự đáy lòng Hồng Thược cũng mong Đại tiểu thư mở y quán, nàng cảm thấy chuyện này thật kỳ diệu, ngay cả nàng cũng đắc ý.
“Ngươi vừa nói... Ta thật đúng lo lắng...Không được, ta
phải đi tìm hắn nói rõ ràng.” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn sắc trời bên
ngoài đã nhá nhem, nếu nàng chuồn êm ra ngoài, cũng sẽ không bị phát
hiện.
“Nhưng Đại tiểu thư, người muốn đi đâu tìm hắn?” Đôi mi
thanh tú của Hồng Thược hơi nhíu, nhìn trời sắc đã trễ, tiệm đồ cổ của
Nam Cung Nguyên Thác hẳn đã đóng cửa rồi.
“Trước đi Tiệm đồ cổ xem.” Sắc mặt Thượng Quan Khinh Vãn bình tĩnh như nước, nhưng không giấu được nội tâm sốt ruột.
Đoán được tâm tư chủ tử, Hồng Thược buông mắt hạnh hơi hơi suy nghĩ mấy giây sau nói: “Đại tiểu thư muốn đi thì đi, giả nam trang tốt, trên đường
chú ý an toàn, nơi này giao cho nô tì ứng phó.”
“Ngươi...”
Thượng Quan Khinh Vãn quả thật muốn chuồn đi, nhưng nghĩ đến nếu lại bị
phát hiện, người chịu thiệt vẫn là tỳ nữ bên người Hồng Thược.
“Nô tì tự có biện pháp.” Hồng Thược thấp giọng nói, miệng nhỏ kề sát tai
nàng nhỏ giọng nói chút chuyện, khóe môi hồng nhuận của Thượng Quan
Khinh Vãn khẽ cong lên, vui vẻ cười ra tiếng.
“Không nghĩ tới nha đầu ngươi còn có chút tâm nhãn, không sai không sai...”
“Tiểu thư, rốt cuộc người đang khen nô tì hay chê nô tì vậy?” Hồng Thược có
chút thẹn thùng đỏ mặt, sở dĩ nàng làm như vậy, không phải tất cả đều vì Đại tiểu thư sao? Nếu đổi lại trước kia, nàng căn bản không có lá gan
này.
“Đương nhiên là khen ngươi, Hồng Thược của ta quả thực quá
thông minh, thật sự là tri kỷ tiểu áo bông của bổn tiểu thư...” Thượng
Quan Khinh Vãn vui cười hai tiếng, một bên ở trong phòng tìm nam trang
lần trước thay.
Hồng Thược mở ra phòng nhìn mọi nơi vòng xem có
ngoại nhân hay không, cảm thấy không có người chú ý tới mới thả lỏng
hướng nàng gật đầu, nhìn bóng dáng nữ nhân nhanh như chớp biến mất ở
ngưỡng cửa viện, nàng cũng vội vàng thổi nến trong phòng , trèo lên
giường Đại tiểu thư....
... ... ... ... Đường phân cách tuyến hoa hoa lệ lệ. ... ... ...
Ban đêm tuy rằng chợ còn náo nhiệt, nhưng đại môn Tiệm đồ cổ khép chặt,
Thượng Quan Khinh Vãn có chút buồn bực đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, xem ra nàng thật sự không may mắn, uổng công chạy một chuyến.
Nếu
cứ trở về như vậy, thật có chút không cam lòng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một địa phương, đúng là Nam Cung Nguyên Thác thường xuyên đi kỹ
viện, có lẽ nàng có thể đi nơi nào thử thời vận.
Trong đầu nghĩ, bước chân Thượng Quan Khinh Vãn cũng đã chạy tới hướng tới kỹ viện, xóm làng chơi vẫn như cũ náo nhiệt, oanh oanh yến yến, phì vòng yến gầy,
các cô nương trang điểm xinh đẹp, có đứng ở ngoài cửa kiếm khách, có lên lầu các.
Nhàn nhạt liếc qua cảnh tượng náo nhiệt, bước chân
Thượng Quan Khinh Vãn đi tới ngõ nhỏ đi, từ một nơi bí mật gần đó bóng
dáng nhỏ nhắn biến mất .
Đèn bác giác cung đình vẫn như cũ nhã
trí, Thượng Quan Khinh Vãn đi tới cửa, đột nhiên im bặt, nàng nhớ lần
trước ở trong này xảy ra chuyện, Nam Cung Nguyên Thác liền cảnh cáo nàng không cần lại đến chỗ này, hơn nữa lão bản Bạch Hoa Trần Ngưu lang điếm tựa hồ không có hảo cảm với nàng.
Nàng thoáng do dự, đứng ngoài cửa tay đặt trên cửa khuyên đồng, lại chậm chạp không thể mở được, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn khí lạnh như băng, hơi thở
nghênh diện đánh tới, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn quen
thuộc ——