“Chuyện gì?” Nam Cung Nguyên Thác nhìn như hờ hững lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, dáng vẻ sốt ruột của nàng làm hắn nao nao, từ khi hắn biết nàng đến bây giờ, hình như cũng chưa từng nhìn thấy qua nàng kích động như thế, cho dù là ngày đó bị nhị hoàng huynh từ hôn, nha đầu kia cũng không có phản ứng mạnh như thế này, nàng khiến hắn không thể không yên lặng nhìn thẳng vào chuyện này.
“Hôm nay phụ thân ta từ trong cung trở về, nói Hoàng Thượng bàn với hắn, muốn để ta hoà thân gả đi Bắc Minh Quốc…” Thượng Quan Khinh Vãn đem chân tướng ngọn ngành nói rõ ràng với hắn, khi nàng còn chưa nói xong, hắn đã từ trên võng trúc nhảy dựng lên, thân hình cao lớn trong nháy mắt đứng lặng ở trước mặt nàng, vẻ mặt đen thui.
“Đây là chuyện hôm nay?” Nam Cung Nguyên Thác thốt ra, sắc mặt so với Thượng Quan Khinh Vãn còn khó coi hơn, khó khăn lắm hắn mới chịu đựng được hai ngày không được nhìn thấy này, nữ nhân này thế nào lại bị kéo đi hoà thân? Tốc độ không khỏi cũng quá nhanh đi!
Quan trọng nhất là, nghe nói đối tượng hoà thân là Bắc Minh Quốc, theo như hắn biết, hoàng tử thích hợp đón dâu của Bắc Minh Quốc chỉ có một, nhưng hắn căn bản cũng không có nghe người kia nhắc đến dù chỉ là nửa từ, tối hôm qua bọn họ còn cùng nhau uống rượu…
“Hoàng Thượng chỉ mới đề cập với phụ thân ta, bất quá thánh chỉ còn chưa hạ xuống, cho nên bổn tiểu thư mới vội vã tìm ngươi để thương lượng…” Thượng Quan Khinh Vãn một phen túm lấy ống tay áo của hắn, đôi mắt trong như nước khiến người khác động lòng, giờ phút này lại nhướm thêm vài phần đáng thương, nàng biết tam hoàng tử là người mềm lòng.
“Các ngươi ở chỗ này đợi, bổn vương ra ngoài một chuyến.” Sắc mặt Nam Cung Nguyên Thác nghiêm nghị, cả người liền đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn, không đợi Thượng Quan Khinh Vãn trả lời, cứ theo mà xông ra khỏi cửa.
“Đại tiểu thư, tam hoàng tử vội vã như vậy là đang muốn đi chỗ nào? Sẽ không phải là muốn tiến cung chứ?!” Hồng Thược nhìn bóng dáng vội vã rời đi của hắn, nhịn không được suy đoán nói.
Thượng Quan Khinh Vãn ngẩn người, nâng tay xua đi, không thể không nệ hà lắc đầu :”Kỳ thực… Hắn không cần gấp như vậy, lời ta còn chưa nói xong mà!”
--- ------ ------Dãy phân tuyến hoa lệ---- ------ ----
Một canh giờ cũng không thấy hắn trở lại, Thượng Quan Khinh Vãn không muốn chờ nữa, tự tiện làm chủ sai Hồng Thược đóng cửa tiệm, hai người cùng nhau rời khỏi tiệm đồ cổ.
Đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi gặp Bạch Hoa Trần trên phố, hắn hình như có chuyện muốn nói với nàng, nói vậy có phải là vì chuyện mở y quán hay không, nghĩ vậy, Thượng Quan Khinh Vãn nhanh chóng thay đổi chủ ý muốn đi đến kỷ viện tìm hắn.
Nói với Hồng Thược nơi nàng muốn đến, đôi mắt của nha đầu kia trong nháy mắt trừng lớn như quả chuông đồng, lắc đầu liên tục :”Đại tiểu thư, loại địa phương đó… Chúng ta không thể đi đến.”
“Ngươi yên tâm đi! Lần này tuyệt đối sẽ không phải là đi điều tra chuyện gì đâu.” Thượng Quan Khinh Vãn lên tiếng trấn an nàng ta, tay mềm cũng mạnh mẽ kéo nàng ấy cùng nhau theo hướng kỹ viện mà đi đến.
Thành thạo kéo khuyên đồng của cửa lớn vài cái, cửa lớn liền tự động mở ra, không khí nơi này hôm nay yên tĩnh khác thường, nhìn quanh Thượng Quan Khinh Vãn thăm dò mọi nơi, cũng chưa nhìn thấy một bóng dáng nào chắc là người ở Ngưu Lang ban ngày không cần làm việc!
“Loảng xoảng lang----“ một hồi tiếng động từ trên lầu truyền đến, Thượng Quan Khinh Vãn hình như nghe thấy được tiếng gầm gừ của Nam Cung Nguyên Thác, không khỏi nao nao, tiểu tử kia không phải hồi cung hay sao? Thế nào lại chạy đến nơi này?
“Đại tiểu thư, nô tì hinh như nghe thấy thanh âm của tam hoàng tử…” Hồng Thược cũng nghe thấy được.
Thượng Quan Khinh Vãn xác định không phải là ảo giác của mình, nhìn nàng ta gật gật đầu, chỉ về hướng trên lầu nhỏ giọng nói :”Đi, chúng ta đi lên xem.”