Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 91: Quan hệ của nàng và Tam hoàng tử là gì?




Nam Cung Nguyên Thác chớp mắt hai cái trêu tức Thượng Quan Khinh Vãn, sau đó, phong tình vô hạn xoay người rời khỏi Lê Hoa Uyển.
Chân trước hắn vừa mới đi, chân sau Thượng Quan Nghê Diệu từ trong phòng vọt ra, ánh mắt hỗn độn nhìn phía cửa viện, một bên nói với Thượng Quan Khinh Vãn: “Người vừa rồi.... Là Tam hoàng tử sao?”
“Hắn đi rồi!” Thượng Quan Khinh Vãn nhún vai, mặt thoải mái nhìn Thượng Quan Nghê Diệu, thấy thần sắc trên mặt nàng, mơ hồ ngửi được hơi thở khác thường.
Mắt Thượng Quan Nghê Diệu xẹt qua một tia mất mác, vài lần Nam Cung Nguyên Thác đến phủ nàng nhìn thấy từ rất xa, lại không có thể gặp mặt nói một câu, hiện tại trong lòng thực có chút tiếc nuối, miệng nhỏ thì thào: “Đi rồi, thật sự đi rồi...”
Mắt thủy Thượng Quan Khinh Vãn lóe lên tinh quang, bất động thanh sắc quan sát cảm xúc đáy mắt nàng ta, nếu nàng không có nhớ lầm, Nhị muội cùng Tam hoàng tử hẳn không quen biết đi? Nàng truy vội chạy ra, chẳng lẽ là... thầm mến Nam Cung Nguyên Thác?
Nếu thực như vậy, tựa hồ chuyện có chút thú vị rồi, ngay lúc Thượng Quan Khinh Vãn nhìn chằm chằm Thượng Quan Nghê Diệu, nha đầu kia đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, giọng điệu chất vấn nói: “Đại tỷ và tam hoàng tử có quan hệ gì?”
“Quan hệ của ta và Tam hoàng tử.... Nhị muội không phải đã thấy rồi sao?” Thượng Quan Khinh Vãn vốn ăn mềm không ăn cứng, thấy Thượng Quan Nghê Diệu bày bộ dạng bề trên trước mặt mình, nhất thời tức giận, giọng điệu mang theo vài phần khiêu khích.
“Ngươi...” Trước mặt nàng Thượng Quan Nghê Diệu ăn quả đắng, tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tuy là thứ nữ, có thể trước kia nàng chưa từng bị Thượng Quan Khinh Vãn khi dễ, trước mặt vị Đại tỷ, nàng vĩnh viễn đều chân cao khí ngang, không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi lại làm vị Đại tỷ phế tài ngày xưa biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Làm sao vậy? Vãn nhi, hai tỷ muội các ngươi... đây là làm sao vậy?” Rất nhanh Vân Tử Mạn từ trong nhà đi ra, không thấy bóng dáng Nam Cung Nguyên Thác, cũng không nghĩ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Nghê Diệu đỏ bừng, trong lòng nhất thời cả kinh.
“Đại nương, Đại tỷ nàng... Nàng sắp hòa thân gả đi Bắc Minh Quốc, lại lén cùng Tam hoàng tử ái muội không rõ, chuyện này ngài quản tốt mới được, bằng không nếu truyền ra ngoài, làm bại hoại thanh danh phủ Thừa tướng chúng ta.” Miệng nhỏ Thượng Quan Nghê Diệu vốn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này có cơ hội, nhanh chóng cáo trạng với Vân Tử Mạn.
Nghe vậy, Vân Tử Mạn hắng giọng một cái, mặt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Nghê Diệu nói: “Diệu nhi, chuyện này ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi lúc Tam hoàng tử tìm Vãn Nhi, Đại nương cũng ở chỗ này, Tam hoàng tử nói có chuyện quan trọng muốn nói với Vãn Nhi, thoạt nhìn... giữa bọn họ cũng không có ái muội như ngươi nói.”
Tuy thanh âm nàng rất nhẹ thật nhu, nhưng hiển nhiên giọng điệu nàng thiên về nữ nhi chính mình, điều này khiến Thượng Quan Nghê Diệu vốn cho rằng chiếm được tiện nghi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đúng lúc này Liễu Tâm Lan cũng ra khỏi phòng Thượng Quan Khinh Vãn, không thấy người nghe thấy tiếng: “Vẫn là tay nghề tỷ tỷ tốt như vậy, chờ khi Diệu nhi xuất giá, hi vọng tỷ tỷ cũng muốn tuy hai mà một, vì nàng thêu tỉ mỉ một bộ của hồi môn.”
“Đây là điều hiển nhiên, liền tính muội muội không nói, tỷ tỷ cũng sẽ làm.” Vân Tử Mạn cười mỉm, nhẹ nhàng đạm bạc ứng phó lời của nàng.
“Vậy muội muội cám ơn tỷ trước.” Liễu Tâm Lab mị cười ra tiếng, nhìn Thượng Quan Nghê Diệu bên cạnh: “Đã xem giá y rồi, Diệu nhi, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.