Tươi cười nịnh nọt trên mặt Nam Cung Nguyên Thác trong nháy mắt thu lại sạch sẽ, tiếng nói trầm thấp lộ ra vài phần nộ xích, nhịn không được muốn lôi nợ cũ ra nhắc lại:”Hoàng huynh thật nghị ngay cả một chút mặt mũi ấy cũng không cho đệ sao? Cũng không nghĩ lại hôn sự trước kia là ai giúp huynh…”
Nói đến một nửa, hắn hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hầu kết giống như bị ai đó chặn lại, nhất thời không có thanh âm, sắc mặt một trận đen rồi lại hồng, ó chút tâm tư liếc nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn.
Nam Cung Nguyên Liệt nhìn gò má Nam Cung Nguyên Thác run rẩy hai cái, dáng vẻ lúng túng ngượng nghịu, khoé môi hờ hững giơ lên một nụ cười xấu xa ma mị, tiểu tử này là đang nâng cục đá đập vào chân mình nha! Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng theo hướng nhìn của hoàng đệ, nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn đang ngồi góc khác.
Thượng Quan Khinh Vãn nghe vậy, đôi mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc, này đó lúc từ hôn, quả thật là Nam Cung Nguyên Thác đi cùng Nam Cung Nguyên Liệt đến Thừa tướng phủ, còn mang theo ma ma tron cung đến nghiệm thân nàng, theo như lời của Thượng Quan Gìa thì, tin tức nàng thất trinh người trong phủ không dám tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ là nữa từ, vậy tam hoàng tử làm thế nào biết được chứ? Chuyện này quả thật là một câu đố nan ỉai a.
Bất quá, sự tình cũng đã qua, Thượng Quan Khinh Vãn nguyên bản cũng không them để ý đến, nhìn về nam tử sắc mặt đang lún túng mỉm cười, xem thường nói:”Chuyện kia tam hoàng tử làm rất tốt đẹp, không chỉ có thể giúp được nhị hoàng tử, cũng là đang giúp cho bổn tiểu thư, nói đến chuyện này… Bổn tiểu thư ngày khác nhất định phải mời ngươi đến tửu lâu nổi tiếng nhất, để bày tỏ lòng biết ơn.”
Lời nàng vừa nói ra, không khỏi làm cho trong tiệm lẩn ngoài tiệm đều ồ lên, thì ra vị tiểu mĩ nhân thanh lệ thoát tục ngồi ở trong góc kia, chính là vị Thượng Quan đại tiểu thư đã từng cùng nhị hoàng tử có hôn ước? Nàng thế nào đột nhiên lại biến yjàmj xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là thoát thai hoán cốt, toàn bộ con người đều thay đổi, chẳng lẽ khuôn mặt xấu xí trước kia chẳng qua chỉ là nguỵ trang để tự vệ? vì chính là muốn bức nhị hoàng tử từ hôn sao?
Tiếng xì xào bàn tán liên mien không dứt vang lên, lúc này đến phiên sắc mặt của Nam Cung Nguyên Liệt càng ngày càng khó coi, trong nháy mắt, vị nhị hoàng tử anh tuấn tiếu sái là hắn từ trong miệng mọi người biến thành khí phu (người chồng bị ruồng bỏ), mắt của đám phàm phu tục tử này đúng là bị đui rồi.
Chỉ cần đề cập đến sự anh tuấn cùng trong sạch của hắn, Nam Cung Nguyên Liệt liền không có cách nàp để tiếp tục bình tĩnh nữa, đột nhiên từ trên ghế tựa mạnh mẽ đứng lên, mắt ưng lạnh lùng bắn ra tứ phía, quét ngang một vòng, nháy mắt tất cả thanh âm đều tiêu thất hết, không khí lại trở về tĩnh lặng như ban đầu.
“Hừ! Hội đấu giá nhàm chán như vậy, bổn vương thật sự nhìn không được nữa, đi trước một bước!” Nam Cung Nguyên Liệt bỏ lại khinh miệt cùng khinh thường hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, không them quay đầu lại cứ thế mà rời đi.
Nam Cung Nguyên Thác không sao cả nhún vai, nhàn nhạt quăng một câu:”Không tiễn!”
Ai bảo hoàng huynh keo kiệt ngay cả một vãn lượng bạc cũng luyến tiếc, không khỏi cũng quá không nể mặt đi, nếu đã tới chỉ vì muốn xem náo nhiệt, vậy ở lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đi thì đi!
Nam Cung Nguyên liệt đi tới cửa, ngồi đối diện chính là Thượng Quan Khinh Vãn, nàng cũng đồn thời hướng về phía hắn cười mỉm, một dáng vẻ không liên quan, còn có cả biểu tình vui sướng khi người khác gặp hoạ, khiến cho mặt Nam Cung Nguyên Liệt càng thêm tức giận.
Trong phòng phút chốc yên tĩnh lại, Nam Cung Nguyên Thác lấy ra một vật hắn cũng rất trân quý, đây là một cây đàn cổ, nhìn qua cùng những cây đàn bình thường không khác nhau là mấy, hắn dùng giá cao mua về cũng đã ba năm rồi, nhưng vẫn không có sờ thấu bí mật của đàn cổ này, trước mắt cần dùng bạc gấp, hắn ngẫm lại vật này giữ lại trong tay hắn cũng chỉ dùng để bày trí, chẳng bằng bán đi.