Đích Nữ Tàn Phi

Chương 1: Lãnh cung phế hậu




Tiết Phong Lan không thể tin được nhìn hai người đang quấn lấy nhau trên long sàn, nam nhân gương mặt tuấn tú, điên cuồng ra vào thân thể nữ nhân. Nữ nhân bên dưới lại rên rỉ, cặp đùi trắng noãn quấn chặt lấy hông nam nhân mà rên:
“Vũ ca ca ~~~ A ~~~ Sâu quá ~~~ Vũ ca ca…”
Nam nhân bên trên không ngừng ra vào, ôm lấy thân hình nữ nhân thúc mạnh.
“A ~~~ Vũ ca ca…”
Tiết Phong Lan ngồi trên xe lăn, nhìn đôi nam nữ trên giường không kìm chế được mà rơi nước mắt. Đó là nam nhân nàng yêu nhất, cùng tỷ tỷ song sinh của nàng… Hai người bọn họ lại… Lại phản bội nàng!
Tiết Phong Lan cảm thấy toàn thân như vô lực, đau quá...
Tay bất giác siết chặt, nàng đẩy xe lăn vào nhưng đôi nam nữ vẫn đắm chìm vào dục vọng mà không phát hiện.
Nàng hô hấp không thông, cảm thấy như mình rất ngu ngốc, nam nhân của nàng lên giường với tỷ tỷ nàng mà nàng lại không dám mở miệng!
Tay run rẩy cầm lấy bình hoa bên cạnh, đập mạnh xuống nền gạch. Mảnh vỡ của bình văng tứ phía, tay nàng cũng bị mảnh vỡ của bình làm trầy xước đến chảy máu, nhưng lúc này, nàng lại không cảm thấy đau, bởi... Tâm của nàng còn đau hơn gấp trăm ngàn lần!
Đôi nam nữ lúc này mới giật mình, nam nhân tức giận quay đầu. Đến khi phát hiện người đó là Tiết Phong Lan thì lửa giận không giảm mà ngược lại còn tăng thêm.
Hắn vơ tay khoác áo, lấy chăn che lấy thân hình của nữ nhân trên giường. Tức giận rống:
“Tiết Phong Lan, ngươi là đang làm gì?!”
Nhìn hắn che chở nữ nhân trong lòng thì tim nàng bất giác lạnh đi. Nàng cười nhạt, môi mấp máy:
“Ta làm gì? Vũ ca ca, ngươi lên giường với tỷ tỷ ta mà hỏi ta đang làm gì? Lời này lẽ ra là ta hỏi ngươi, nàng là tỷ tỷ của ta!”
Nữ nhân trên giường nghe vậy liền yếu ớt lên tiếng:
“Lan Nhi, muội đừng tức giận. Ta và Vũ ca ca là lưỡng tình tương duyệt, ta… Không phải cố ý gạt muội!”
“Lưỡng tình tương duyệt? Ha ha, hai người lưỡng tình tương duyệt vậy thì ta là gì?! Kẻ thứ ba chen vào giữa hai người sao? Tiết Phong Linh, ngươi nói ngươi không cố ý? Không cố ý phá vỡ hạnh phúc của ta? Hay không cố ý leo lên giường của phu quân ta?! Tỷ tỷ, tất cả là ngươi không cố ý sao?” Nàng gần như rống lên, tay nắm chặt xe lăn. Gương mặt đầy nước mắt khiến người khác thương xót.
Lưỡng tình tương duyệt? Nếu bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt thì tại sao hắn lại lấy nàng?! Tại sao lại khiến nàng đau khổ như vậy?!
“Lan Nhi, muội đừng tức giận, là ta không tốt. Ta không phải muốn phá vỡ hạnh phúc của muội… Vì quá yêu Vũ ca ca nên ta mới cùng huynh ấy… Lan Nhi, không phải ta cố ý tổn thương muội đâu!”
Tiết Phong Linh trên giường ôm lấy chăn, gương mặt đầy uất ức.
“Tiết Phong Linh! Ngươi đóng kịch thật giỏi, thì ra từ trước đến nay ngươi vẫn luôn lợi dụng ta!”
Nàng tàn phế chứ nàng không có ngu ngốc, những việc xảy ra hôm nay chính là lời giải đáp cho việc sau khi nàng thành hôn Tiết Phong Linh vẫn thường xuyên vào cung thăm nàng. Hoá là chỉ là cái cớ, vốn nàng không tin lời Thanh Như nói nhưng không ngờ nàng ta lại nói thật!
Thì ra tất cả đều biết, chỉ có mình nàng là ngu ngốc, bị người ta đâm sau lưng mà vẫn đối xử tốt với người ta như tỷ muội tốt!
Chẳng trách ngày đó Ngọc phi lại nói với nàng: “Hãy cẩn thận người bên cạnh…”
Lúc đó vì một mực tin Tiết Phong Linh mà nàng không nghe lời Ngọc phi nói. Sau đó hai ngày, nàng nghe tin Ngọc phi trượt chân té hồ nhưng không có để tâm. Ngẫm lại lúc đó là mùa đông, Ngọc phi vốn không thích ra ngoài, sao có thể lại trượt chân té được?! Chỉ sợ ngày đó Ngọc phi nói với nàng đều bị Tiết Phong Linh nghe được nên đã...
“Lan Nhi, không phải như vậy… ”
“Đừng gọi ta, ta ghê tởm ngươi!!!”
“Tiết Phong Lan! Ngươi náo loạn đủ chưa?!”
Lúc này giọng lạnh lẽo của nam nhân vang lên như đánh vào lòng Tiết Phong Lan.
Hắn hỏi nàng làm loạn đủ chưa?! Nàng náo loạn ? Đúng vậy, nàng là đang náo loạn, nhưng vì ai chứ? Không phải là vì hắn sao?!!!
“Vũ ca ca… ” Tiết Phong Lan cắn môi, mặc dù hận Tiết Phong Linh nhưng hắn vốn là phu quân của nàng, sớm tối triền miên…
Hắn vốn là Hoàng đế một nước, bên cạnh sớm đã có tam cung lục viện, dù vậy nàng vẫn có thể tha thứ… Nhưng tại sao hắn lại cùng với tỷ tỷ nàng…?
“Câm miệng! Trên đời này trừ Linh Nhi ra, không ai được gọi ta một tiếng ‘Vũ ca ca’!”
Trên đời này trừ nàng ra, không ai được phép gọi ta một tiếng ‘Vũ ca ca’!
Ngày đó hắn nói với nàng thế nào nhỉ?! Hắn nói chỉ trừ nàng ra, không ai được phép gọi hắn như vậy…
Đúng vậy, mười năm trước hắn chính là nói như thế. Mười năm sau hắn vẫn nói như vậy, nhưng đối tượng lại không phải là nàng mà là tỷ tỷ của nàng!!!
“Vũ… Hoàng thượng...”
Từ khi nào thì hắn lại nói chuyện lớn tiếng với nàng như vậy? Từ khi nào thì hắn đã không còn ôn nhu gọi nàng một tiếng ‘Lan Nhi’ rồi?
“… Hoàng thượng... rốt cuộc ngươi có yêu ta…?”
Yêu hay không chỉ sợ nàng đã sớm biết kết quả… Nhưng nàng vẫn muốn tin hắn, tin tưởng tình yêu nàng dành cho hắn bao nhiêu năm nay!
“Nếu ngươi đã muốn biết thì trẫm nói cho ngươi biết… Trẫm từ trước đến nay… Chưa từng yêu ngươi!!!”
Mặc dù sớm biết kết quả nhưng tại sao tim nàng lại đau như vậy?!
Trong lòng hắn vốn không có nàng, là nàng ngu ngốc bị hắn dùng những lời mật ngọt lừa.
“Hoàng thượng… Trong lòng thật sự chưa từng có ta sao…?”
Tại sao chứ? Rõ ràng không yêu nàng thì tại sao hắn lấy nàng?! Không yêu nàng thì tại sao lại nói những lời đó? Khiến nàng hy vọng, đặt niềm tin vào hắn… Cuối cùng thì sao? Hung hăng đẩy nàng từ trên cao xuống…
“Tiết Phong Lan, trẫm nghĩ ngươi hẳn biết người trẫm yêu vốn không phải ngươi… Là tự ngươi không chấp nhận, bất chấp thủ đoạn gả cho trẫm. Năm đó nếu không phải Hoàng tổ mẫu ép buộc, trẫm làm sao lấy một người tàn phế như ngươi?! Ngươi hãm hại Linh Nhi không gả được ra ngoài, bây giờ lại quay lại mắng chửi Linh Nhi! Ngươi có biết xấu hổ là gì không?! Độc phụ như ngươi, trẫm làm sao có thể yêu?!”
“Vũ ca ca…” Tiết Phong Linh trên giường ôm lấy Lam Thành Vũ, bộ ngực dưới lớp chăn dụi dụi vào tay hắn. Vẻ mặt nàng ta thanh khiết vô tội khiến cho Tiết Phong Lan hận không thể giết chết cả hai người.
Nàng không biết xấu hổ? Ha ha, người bị lợi dụng là nàng! Người bị hãm hại cũng là nàng! Bao giờ thì Tiết Phong Linh lại trở thành người bị hại rồi? Người không muốn gả ra ngoài chính là nàng ta! Nàng ta đòi sống đòi chết không muốn gả ra ngoài! Bây giờ lại nói nàng hãm hại khiến nàng ta không gả được?! Thật tức cười!!!
Hắn nói nàng là độc phụ? Vậy nữ nhân trong lòng hắn là gì? Nàng ta so với độc phụ này còn độc hơn gấp trăm ngàn lần! Lam Thành Vũ, uổng cho ngươi một đời thông minh!!! Rốt cuộc thì tại sao nàng lại yêu một kẻ như vậy? Lão Thiên là đang trêu chọc nàng sao!!!
Tiết Phong Lan bất giác đưa tay sờ mặt, nếu không có gương mặt giống Tiết Phong Linh thì liệu nàng có như ngày hôm nay?!
“Người đâu, truyền lệnh: Tiết Hoàng hậu không tuân thủ nữ tắc, ghen ghét vô cớ. Lập tức phế hậu, biếm vào Lãnh cung. Tuyệt đối không được phép ra khỏi Lãnh cung!”
“…”
Thì ra trên đời này, tất cả đều không thay đổi. Thứ thay đổi, chính là lòng người!
Tỷ tỷ trước kia yêu thương nàng ra sao? Hiện tại lại hung hăng đâm nàng từ sau lưng như thế!
Phu quân cùng ân ái triền miên, bây giờ lại muốn phế nàng!
Hoá ra trên đời này, người ngu ngốc nhất... Chỉ sợ là Tiết Phong Lan nàng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.