“Được rồi được rồi, trời cũng đã tối, lão gia hay là dùng bữa đi, dù sao cả ngày nay chàng cũng chưa ăn gì...” Thượng thư phu nhân mở miệng khuyên can, mặc dù không phải do Linh Nhi cố ý, trượng phu cũng không có ý trách phạt nữ nhi nhưng lời hắn vừa nói cũng đã tỏ rõ thái độ, muội muội nàng còn mang bệnh trong người, nàng thân là tỷ tỷ lại chỉ nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của bản thân, truyền ra ngoài người khác sẽ nói nữ nhi Tiết phủ bọn họ thế nào?! Nhìn đại nữ nhi biết lỗi nhận sai, Thượng thư phu nhân tuy muốn an ủi nữ nhi nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép nên nàng cũng đành bất đắc dĩ, lại nhìn tiểu nữ đang cúi đầu không rõ biểu tình, bộ dạng ủy khuất khiến trong lòng Thượng thư phu nhân có loại tư vị nói không thành lời, cảm giác bất an từ đâu truyền đến khiến nàng không khỏi lạnh run. Lời nói vừa nãy của Lan Nhi có phải cố ý hay không nàng không biết, nàng không muốn nghi ngờ tiểu nữ nhi nhưng trong lòng nàng có chút khó chịu, Thượng thư phu nhân trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu, có lẽ dạo này xảy ra quá nhiều chuyện nên mới khiến nàng suy nghĩ nhiều.
Lan Nhi hai tỷ muội là do nàng một tay nuôi lớn, tính tình như thế nào nàng thân là mẫu thân còn không rõ hay sao, Lan Nhi tính tình đơn thuần, ngang bướng, lại không mấy hiểu chuyện, làm sao có thể nói ra những lời có hàm ý để hại tỷ tỷ mình như thế, huống hồ tình cảm của tỷ muội hai người vốn rất tốt, chẳng có lí do gì Lan Nhi lại hãm hại Linh Nhi cả?! Nhất định là do nàng suy nghĩ quá nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với tiểu nữ nhi vì đã nghi ngờ nàng.
Thượng thư đại nhân gật đầu, cũng không truy cứu nữa, nhìn mọi người có mặt trong phòng mở miệng: “Mọi người cùng nhau dùng bữa đi, đều là người một nhà cả!”
Nhận được sự đồng ý của trượng phu, Thượng thư phu nhân liền phân phó Trần ma ma chuẩn bị dùng bữa, Trần ma ma nhận lệnh rời đi.
Thượng thư đại nhân đã mở lời, nhị phòng, tam phòng mặc dù không muốn nhưng vì nể mặt hắn bọn họ vẫn phải nán lại, một phần là vì Thượng thư đại nhân vừa mới tỉnh lại, không muốn chọc giận hắn kích động đến ngất xỉu, dù sao trong Thượng thư phủ chủ mẫu tuy là Thượng thư phu nhân nhưng người nắm quyền không ai khác ngoài Tiết lão thái thái, muốn an ổn sống qua ngày thì phải nghe lời Tiết lão thái thái. Phần còn lại đương nhiên là do Thượng thư đại nhân là đương gia trong phủ, tiền viện do hắn quản, hơn nữa còn được Hoàng thượng tin dùng, chỉ có theo hắn nhi tử bọn họ mới có tiền đồ, vì lo cuộc sống sau này cùng tương lai của nhi tử, lời của Thượng thư đại nhân ai dám không nghe theo?!
“Lan Nhi, con đã dùng bữa tối chưa?” Thượng thư đại nhân cũng không quên tiểu nữ nhi hiếu thảo này, nên trong lòng không khỏi lưu ý đôi chút. Nàng là nữ nhi của hắn, tuy hai chân tàn phế nhưng thông minh chẳng kém Linh Nhi, hơn nữa nàng lại biết lấy chữ “hiếu” làm đầu, hắn sao có thể bỏ mặc nàng?!
Tiết Phong Lan lúc này mới ngẩn đầu lên, đối diện với ánh mắt Thượng thư đại nhân, thiên chân vô tà trả lời: “May mắn là có Xuân Cầm tỷ chu đáo, nếu không Lan Nhi hiện tại đã để bụng đói meo rồi!”
Thượng thư đại nhân không khỏi bật cười, gõ đầu nữ nhi, nói: “Nha đầu ngốc, Xuân Cầm tỷ là người của mẫu thân, sao con suốt ngày làm phiền Xuân Cầm tỷ như thế!” Theo lẽ tự nhiên khi nghe lời nói này mọi người cũng không suy nghĩ gì, vốn là lời nói vô ý không khiến người khác bận tâm nhưng không biết rằng Tiết Phong Lan đang đợi chính là câu nói này.
“Xuân Cầm tỷ là người của Lan Nhi mà, mẫu thân đã ban Xuân Cầm tỷ cho Lan Nhi rồi.” Vừa dứt lời mọi người không khỏi kinh ngạc, những người này đều là người lâu năm trong Thượng thư phủ, ai nấy đều biết Xuân Cầm trước kia là người của lão phu nhân, bởi vì lão phu nhân qua đời nên Xuân Cầm mới đi theo Thượng thư phu nhân, ánh mắt mọi người rơi vào người Thượng thư phu nhân, dường như đang hỏi: “Tại sao lại ban Xuân Cầm cho một nữ hài như Tiết Phong Lan chứ?”.
Xuân Cầm tuy chỉ là một nha hoàn nho nhỏ nhưng bởi vì đi theo hầu hạ lão phu nhân nên khiến không ít người phải kiên nể, huống hồ trong Thượng thư phủ Tiết lão thái thái cũng không muốn cùng nàng gây sự, Thượng thư đại nhân bởi vì tình cảm với lão phu nhân mà ít nhiều vẫn chiếu cố Xuân Cầm, vì vậy có không ít người muốn lôi kéo Xuân Cầm về phe mình nhưng không ngờ lại rơi vào tay Tiết Phong Lan.
Ánh mắt Tiết Phong Linh không khỏi lóe lên hàn quang, quả nhiên nàng đoán không sai, sáng nay Tiết Phong Lan mời Xuân Cầm đến là có ý muốn lôi kéo, nhưng ngàn tính vạn tính nàng không nghĩ đến Xuân Cầm lại đồng ý với nàng ta! Xem ra bản thân nàng đã quá khinh thường muội muội này rồi, Tiết Phong Linh không khỏi cười lạnh, qua ngày hôm nay nàng tất nhiên không còn tin tưởng Tiết Phong Lan đơn thuần, yếu đuối như trước kia nữa.
“Chuyện này là sao?” Thượng thư đại nhân nhíu mày nhìn về phía thê tử, còn chưa đợi Thượng thư phu nhân kịp mở miệng Tiết Phong Lan liền cướp lời: “Lúc sáng khi người của Thái hậu vừa đi, Lan Nhi đói bụng nên muốn gọi người đến, không ngờ không ai đáp lại, nữ nhi lại... không tiện đi lại nên đành ngồi đó...” Nói đến đây nàng không khỏi ngừng lại, nhìn xuống đôi chân của bản thân, bộ dạng ủy khuất khiến Thượng thư đại nhân đau lòng, an ủi nữ nhi.
“Lan Nhi không cần lo lắng, con cứ nói tiếp đi.”
Nhận được sự an ủi từ Thượng thư đại nhân, Tiết Phong Lan gật đầu nói tiếp: “Sau đó không lâu một nha hoàn tự xưng Ngọc Lâm đến trước mặt nữ nhi, nói người của Hàn Mai Các đều bị điều đi giúp đỡ các viện khác rồi... nên mẫu thân mới ban Xuân Cầm tỷ qua chăm sóc con.”
“To gan!!!” Thượng thư đại nhân tức giận rống lên khiến mọi người trong phòng giật mình, sau đó hắn tránh không khỏi ho “khụ khụ” một tiếng, mọi người trong lòng lập tức lo lắng không thôi, chỉ sợ Thượng thư đại nhân lại có mệnh hệ gì thì bọn họ liền khong thể sống tốt.
“Quý Nhi...” Tiết lão thái thái lắng nhìn nhi tử, chỉ sợ hắn kích động lại ngất xỉu, liếc mắt nhìn đến Tiết Phong Lan bên cạnh, cơn giận từ đâu đến liền bộc phát: “Nha đầu này, không thấy phụ thân ngươi đang dưỡng bệnh hay sao, lại đi nói những lời chọc tức phụ thân ngươi...”
Tuy bản thân không lên quan đến sự việc của Hàn Mai Các nhưng nhìn sắc mặt khó cói của Phương Lam cùng Vũ di nương thì trong lòng nàng liền hiểu rõ mọi chuyện, chỉ sợ hai người này lại tự tiện tìm đến người Hàn Mai Các sai vặt, nếu là trước kia Tiết lão thái thái sẽ nhắm mắt cho qua nhưng hiện tại Tiết Phong Lan đang tàn phế, nha hoàn lại không ở bên cạnh chăm sóc, Thượng thư đại nhân mà truy cứu chỉ sợ mọi chuyện càng rối ren.
“Mẫu thân con không sao, chuyện này con phải làm cho rõ ràng, Lan Nhi bị té hồ chưa đến hai ngày mà hết người này đến người khác muốn bắt nạt con bé... thân là phụ thân, nếu con không ra mặt chỉ sợ trong phủ này ai cũng có thể bắt nạt nữ nhi của con!” Thượng thư đại nhân tức giận, mặc kệ lời nói của Tiết lão thái thái, sau khi bình ổn cảm xúc liền phân phó người gọi nha hoàn tự xưng là Ngọc Lâm đến.
Thượng thư phu nhân lo lắng cho bệnh tình của trượng phu nhưng lại càng đau lòng nữ nhi hơn, nàng vốn dĩ nghĩ Hồng Hương bị phạt ở phòng củi, không có ai hầu hạ nữ nhi nên mới cho Xuân Cầm qua đó, lúc Xuân Cầm cầu xin nàng nói nữ nhi một mình cô độc không có kẻ hầu người hạ nàng còn không tin, bởi vì khi đó nàng một mực chỉ lo bệnh tình của trượng phu, bây giờ xem ra Xuân Cầm không có nói thêm, cả Hàn Mai Các rộng lớn ngoại trừ có Xuân Cầm bên cạnh chăm sóc ra, nha hoàn, bà tử không có một ai. Nhớ đến ngày hôm qua, Tuyết Mai dùng lời nói xúc phạm nữ nhi, Thượng thư phu nhân không khỏi tức giận, nàng không biết Lan Nhi lại chịu nhiều ủy khuất như thế, mà nữ nhi lại chẳng nói với nàng, nữ nhi mới mười hai tuổi mà phải chịu đựng hết thảy một mình.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, không khí căng thẳng khiến người khác hít thở không thông, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chẳng ai bận tâm đến ai. Một lúc sau hộ vệ mang Ngọc Lâm đến, nhìn khắp căn phòng Ngọc Lâm sợ hãi quỳ xuống, kính cẩn thưa từng người, đến lượt Tiết Phong Linh Ngọc Lâm không khỏi dừng một lúc lâu, bất quá điều này không có người chú ý đến nhưng lại lọt vào mắt Tiết Phong Lan, bởi vì nàng luôn dõi theo Tiết Phong Linh.
“Ngươi là Ngọc Lâm?!” Thượng thư đại nhân nheo mắt, đánh giá Ngọc Lâm từ trên xuống dưới, lục tìm trong trí nhớ nhưng không thấy, hẳn là một nha hoàn nho nhỏ không đáng bận tâm.
“Vâng... nô tì gọi Ngọc Lâm, là nha hoàn phụ trách tưới cây trong Xuân Hoa Viện...” Ngọc Lâm sợ hãi cúi đầu, trong lòng thầm suy đoán không biết tại sao Thượng thư đại nhân lại cho người gọi nàng đến đây nhưng nhìn thấy bóng dáng Tiết Phong Linh đứng đó nàng cũng yên tâm vài phần. Dù sao nàng cũng là người của Tam tiểu thư, huống hồ nàng vì Tam tiểu thư mà cống hiến hết mình, Tam tiểu thư sẽ không nhìn nàng chết mà không cứu.
Xuân Hoa Viện không phải là nơi ở của tam phòng sao, nghe vậy ánh mắt mọi người dồn về phía tam phòng, Tam phu nhân Dung thị sắc mặt tái nhợt, không nghĩ đến nàng im lặng đứng một bên mà cũng “tai bay vạ gió”, ánh mắt rơi vào người Ngọc Lâm đang quỳ đó, mặc dù có gặp qua vài lần nhưng Tam phu nhân Dung thị cũng không quá bận tâm, lại nhìn về phía Tam lão gia, lắc đầu ý bảo sự việc này không liên quan đến nàng.
Tam phòng trước giờ luôn không tranh không giành, Tam phu nhân là người thích yên tĩnh, một lòng hướng phật, Tam lão gia là tú tài nhưng không tham gia việc triều chính, vì yêu thích hội họa nên thường hay nhốt mình trong phòng vẽ tranh, huống hồ Tam lão gia chỉ có một mình Dung thị là phu nhân, hoàn toàn không có thiếp thất, nên đối với hậu viện tranh đấu Dung thị chưa từng tham gia, điều này mọi người đều hiểu rõ nên cũng không mở miệng nói gì thêm.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Ánh mắt Tiết Phong Lan lạnh đi vài phần, nàng không ngờ ngay cả tam phòng cũng có người của Tiết Phong Linh, tam phòng luôn tách biệt với Tiết phủ, người của tam phòng ngay cả tư cách tham gia nghị sự cũng không có, hoàn toàn không để lại uy hiếp nào, vậy mà Tiết Phong Linh cũng không buông tha, chỉ sợ trong phủ này, đâu đâu cũng là người của nàng ta. Nghĩ đến đây, thân thể nàng không khỏi run lên, hằng ngày phải sống trong rình rập, hơn nữa đôi chân của nàng không tiện đi lại, trong phủ lại không có người đáng tin, điều này khiến nàng sợ hãi không thôi, Tiết Phong Linh bất quá cũng chỉ là nữ hài mới mười hai tuổi, sao lại đáng sợ như thế, bất kể kiếp trước hay kiếp này!
“Chính ngươi nói với Tứ tiểu thư là người của Hàn Mai Các bị các viện khác điều đi giúp đỡ hết sao?”
Ngọc Lâm kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Tiết Phong Lan xong liền cúi đầu trong mắt có điều suy nghĩ, không khỏi liếc mắt về phía Tiết Phong Linh, nhận được ánh mắt của Tam tiểu thư Ngọc Lâm chỉ có thể thành thật trả lời: “Vâng... đúng là như vậy...”
“Vậy thì ngươi nói, người của viện nào dám đến Hàn Mai Các lấy người?!” Nhận được câu trả lời, ánh mắt Thượng thư đại nhân không khỏi âm trầm, liếc mắt nhìn quanh căn phòng một lần, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Là... là... người của Vân Vụ Hiên cùng... Lâm Hương Viện ạ...”