Đích Nữ Tàn Phi

Chương 43: Cảm nhận được




Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi kinh ngạc, đây là chung đồ bổ Thượng thư phu nhân hầm cho Tiết Phong Lan, ngay cả Tiết Phong Linh cũng không có phần vậy mà... rốt cuộc là người nào lên tiếng?!
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy nữ hài tử chống cằm ngồi bên cạnh Tiết Lan Hương, thân mặc hồng y, bộ dạng phấn điêu mày ngọc, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan không chớp mắt, nhìn bộ dạng, rõ ràng là thiên chi kiêu nữ bị chiều hư!
“Lục muội, chung đồ bổ này... là của tứ muội a?” Tiết Thanh Liên có chút ngập ngừng mở miệng, nàng biết nữ hài là bị Vũ di nương chiều hư, trên bàn ăn này, nàng ta tuy không có địa vị thấp nhất nhưng cũng là người nhỏ nhất, vậy mà lại mở miệng muốn chung đồ bổ của Tiết Phong Lan?!
Nữ hài tử nhìn Tiết Thanh Liên với ánh mắt chán ghét, đối với những kẻ ngồi trên bàn ăn này, nàng chỉ có một loại cảm xúc, chính là chán ghét!
Nhất là đối với Tiết Thanh Liên, nàng ta là thứ nữ đại phòng, thân phận thấp kém, mẫu thân xuất thân từ nha hoàn tú phòng, hạng người như nàng ta lại có thể ngồi cùng bàn ăn với nàng, hơn nữa còn dám mở miệng nói chuyện với nàng?!
“Hừ, của nàng ta thì thế nào? Thứ ta muốn, thì nhất định phải có được!” Nàng vốn dĩ sớm đã không ưa đám nữ nhân này, cái gì mà tiểu thư Tiết phủ, cái gì mà đích thứ khác biệt, trong mắt tổ mẫu, các nàng vốn dĩ không bằng nàng!
Khi nghe tổ mẫu phân phó mang thêm hai bộ y phục cho tỷ muội Tiết Phong Linh nàng đã rất tức giận, một Tiết Phong Linh thì thôi đi, dù sao nàng cũng không đấu lại nàng ta, nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một Tiết Phong Lan giành mất yêu thương của Tiết lão thái thái với nàng, chỉ là một kẻ tàn phế lại muốn giành đi những thứ của nàng, thật đáng giận!
“Tiết Yên Hoa, ngươi đủ! Mọi ngày ngươi kiêu ngạo thế nào ta mặc kệ, nhưng hiện tại trước mặt bao nhiêu người, ngươi lại có thái độ như thế, ngươi không thấy mất mặt sao?!” Nhìn thấy thái độ xem thường của Tiết Yên Hoa, Tiết Lan Hương tức giận, trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Mọi ngày Tiết Yên Hoa ra vẻ thế nào nàng không quan tâm, thế nhưng hiện tại nàng ta lại duy trì bộ dạng xem thường người khác như vậy, rõ ràng chỉ là thân phận thứ nữ, trước mặt bao nhiêu người một mực muốn giành canh gà của đích nữ, nếu để Thượng thư đại nhân nhìn thấy, không chỉ nhị phòng bị liên lụy mà mẫu thân sẽ bị không tránh khỏi bị Tiết lão thái thái mắng!
Tiết Yên Hoa thấy bộ dạng hùng hổ của Tiết Lan Hương thì không khỏi buồn bực, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng lại không mở miệng lên tiếng, không phải vì nàng sợ Tiết Lan Hương mà là nàng đang kiên kỵ! Trong Thượng thư phủ ngoại trừ mẫu thân cùng tổ mẫu thì có hai người khiến nàng phải kiên kỵ, một người là Tiết Phong Linh phong hoa tuyệt đại đang ngồi đó, người còn lại không ai khác chính là Tiết Vũ Văn - ca ca cùng cha khác mẹ của nàng!
Nếu không phải có Tiết Vũ Văn bên cạnh, Tiết Yên Hoa thật sự sẽ cùng nháo với Tiết Lan Hương một trận!
Trong ấn tượng của nàng, phụ thân là một thứ gì đó rất xa lạ, từ khi nàng chào đời, số lần gặp mặt phụ thân chỉ đếm trên đầu ngón tay, cuộc sống của nàng chỉ tồn tại Vũ di nương. Thế nhưng Tiết Lan Hương thì ngược lại, từ xa nàng đã thấy nàng ta nhận được hết tình yêu thương của phụ mẫu từ nhỏ đến lớn, muốn gì được nấy, chỉ cần nàng ta thích, phụ mẫu nàng ta đều cho nàng ta, bởi vì... nàng ta là đích nữ, mà nàng cuối cùng cũng chỉ là thứ nữ!
Tiết Yên Hoa rất oán hận Tiết Lan Hương nhưng nàng biết nàng ta không phải hạng người dễ trêu chọc, huống hồ nàng ta có thân phận đích nữ chống lưng, có ca ca che chở, mà nàng... ngoạt trừ mẫu thân ra lại không có gì hết!
Sống trong gia đình quyền quý, Tiết Yên Hoa là thứ nữ hiển nhiên trưởng thành hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, nàng hiểu rõ thân phận bản thân, hiểu rõ cuộc sống mà nàng phải chịu, thế nhưng, trưởng thành và có đầu óc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
“Được rồi, nếu lục muội đã muốn uống canh, vậy canh cá này cũng không tệ, muội có muốn thử không?” Tiết Phong Linh mở miệng giải hòa, nhìn bộ dạng ủy khuất khi đối mặt với Tiết Lan Hương của Tiết Yên Hoa, nàng không khỏi ôn nhu cười, tay múc một chén canh đưa đến trước mặt Tiết Yên Hoa.
Ngu ngốc!
Nàng không nghĩ đến Tiết Yên Hoa lại là người ngu ngốc như vậy, những lời nói thiếu suy nghĩ như vậy mà nàng ta cũng dám mở miệng nói ra, không sợ vào tai người khác sẽ thành ý khác hay sao?!
Xuất thân là thứ nữ, lại muốn tranh giành vào đích nữ, nàng ta dựa vào đâu?! Đối với một kẻ không thể gây uy hiếp đến bản thân, Tiết Phong Linh cũng không đặt vào mắt.
Tiết Yên Hoa nhìn chén canh trên tay nàng nhưng nhanh chóng liền dời mắt, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, bỏ mặc lời nói của Tiết Phong Linh.
Tiết Phong Lan bên cạnh thầm đánh giá, nha đầu Tiết Yên Hoa này chỉ vừa mới mười tuổi, tuổi nhỏ chưa biết gì, còn một số chuyện vẫn chưa hiểu hết, thế mà lại lộ ánh mắt như vậy, dường như tất cả mọi người trên bàn ăn, trong mắt nàng chỉ là rác rưởi!
“Còn không mau nhận lấy?!” Thấy thái độ của Tiết Yên Hoa, giọng Tiết Lan Hương lạnh đi vài phần, Tiết Phong Linh không phải loại người dễ trêu chọc, nếu chọc nàng ta tức giận, ngày tháng sau này nhị phòng chỉ sợ không yên!
Đáng ghét!
Nếu không phải... nếu không phải mẫu thân dặn dò nàng trước mặt Tiết Vũ Văn không được làm càn thì nàng sớm đã... sớm đã...
Tiết Yên Hoa ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay ra nhận chén canh từ Tiết Phong Linh, sau đó...
“A!”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chén canh chạm tới tay Tiết Yên Hoa chưa đầy một giây thì đã bị văng ra, chén canh mang theo làn khói nóng hổi rơi xuống, ướt đẫm một mảng y phục.
“Lan Nhi!”
“Tiểu thư!”
“Tứ muội!”
“Tứ tỷ!”
“Có chuyện gì vậy?!”
“...”
Thanh âm lộn xộn không ngừng vang lên, mọi người bàn bên kia sớm đã phát hiện bên này có chuyện, vốn nghĩ là tiểu hài tử vui đùa, không nghĩ đến mọi chuyện lại lớn như vậy.
Chén canh bị Tiết Yên Hoa hắt văng ra thế nhưng lại rơi vào người nàng, hơn nữa lại còn rơi trúng chân nàng, nhiễm ướt tử y. Vải Vân Sa vốn mỏng manh, mà chén canh lại nóng như vậy, không cần nhìn đến vết thương cũng biết nhất định là đã sưng đỏ cả rồi!
Tiết Phong Lan nhíu mày, nhìn y phục bị ướt không lên tiếng, sau đó ánh mắt liền rơi vào người Tiết Yên Hoa đang đứng đó, bởi vì sợ làm Tiết Phong Linh bị thương cho nên Tiết Yên Hoa mới đổi hướng người nàng?!
Tiết Phong Lan nhếch môi, nàng không có hứng thú đùa giỡn với Tiết Yên Hoa, dù sao nàng ta so với nàng nghĩ còn ngu ngốc hơn, kiếp này tử địch của nàng chỉ có Tiết Phong Linh, nếu Tiết Yên Hoa không biết sống chết mà gây sự với nàng thì đừng trách nàng vô tình!
“Xuân Cầm, mau, mau đưa Lan Nhi về phòng thay y phục!” Nhìn thấy cảnh này, Thượng thư phu nhân lo lắng vội gọi Xuân Cầm.
Nữ nhi vừa mới bị thương ở chân, vậy mà hiện tại lại bị chén canh rơi trúng, nhìn canh cá nóng hổi còn đang bốc khói trên bàn, trong lòng nàng vừa lo sợ vừa tức giận, hiện tại là tất niên, cho dù có gọi đại phu cũng sẽ không đến!
“Còn không mau lên, canh nóng như vậy...” Nhìn y phục nữ nhi rải rác thịt cá, Thượng thư đại nhân tất nhiên không khỏi tức giận nhìn về phía Tiết Yên Hoa, nhưng hiện tại đưa nữ nhi đi thoa thuốc mới quan trọng!
Tiết Yên Hoa hoảng hốt đứng một bên, lúc nhận được ánh mắt của Thượng thư đại nhân thì nàng không tránh khỏi sợ hãi, vọi vàng nhìn về phái Vũ di nương cầu cứu.
Nàng sai rồi, lẽ ra nàng không nên hắt chén canh đó... bất quá nàng không nghĩ nó lại rơi vào người Tiết Phong Lan, nàng chỉ là tức giận Tiết Lan Hương mới hắt đi chén canh trên tay Tiết Phong Linh, lại sợ Tiết Phong Linh bị thương nên mới đổi hướng hắt vào bên cạnh... không nghĩ đến...
Tiết Phong Lan trầm mặc, canh nóng thế nào không ai hiểu bằng nàng, đối với người khác có lẽ là rất bỏng nhưng đối với nàng thì khác, chân nàng bị tàn phế thì làm sao cảm nhận được nổi đau xác thịt này?!
“Mẫu thân, con cùng thê tử đưa Lan Nhi về phòng, chuyện ở đây giao mẫu thân...” Thấy thái độ của nhi tử không tốt, Tiết lão thái thái liền gật đầu đáp ứng, Thượng thư đại nhân cũng không nói nhiều, nhanh chóng quay người rời đi.
Mọi người nhìn một màn này chỉ có thể im lặng, tâm trạng Tiết lão thái thái hiện tại không tốt, nếu bây giờ người nào mở miệng thì nhất định sẽ chuốc họa vào thân.
Vũ di nương âm thầm nữ nhi ngu ngốc, trêu chọc không trêu lại trêu chọc đúng Tiết Phong Lan, chẳng phải nàng đã dặn dò nữ nhi tối nay không được càn quấy sao, sao Yên Hoa lại không nghe lời như thế?!
Lần này, nếu Thượng thư đại nhân muốn truy cứu thì cho dù có cầu xin Tiết lão thái thái thì nàng ta cũng không giúp được Yên Hoa!
Tại Hàn Mai Các.
Tử y hoa lệ đã được thay bằng lam y nhẹ nhàng, Tiết Phong Lan ngồi trên giường, nhìn Xuân Cầm đang thoa thuốc cho nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Phu thê đại phòng vốn lo lắng theo sau, dù sao nam nữ khác biệt Thượng thư đại nhân cũng không tiện vào trong, Thượng thư phu nhân thì trở về tìm thuốc chữa bỏng, trong thời gian đó Xuân Cầm tạm thời thoa thuốc mỡ cho nàng trước, hiện tại trong phòng chỉ nàng và Xuân Cầm.
“Chân ta vốn tàn phế, nỗi đau xác thịt này không là gì...”
“Tiểu thư...” Nhìn vẻ mặt đạm mạc của Tiết Phong Lan khi nói đến đôi chân, Xuân Cầm không khỏi chua sót.
“Không...” Tiết Phong Lan vốn định mở miệng trấn an Xuân Cầm thì đột nhiên ngừng lại, cảm giác ấm nóng từ đôi chân truyền đến khiến nàng không khỏi trừng lớn mắt.
Làn da trắng noãn hiện tại đã sưng đỏ một mảng, tuy vết thương đã được bôi thuốc mỡ nhưng cảm giác ấm nóng từ vết thương không ngừng truyền đến khiến tâm nàng không kìm chế được mà đạp nhanh hơn bình thường.
Đây...?
Nàng... cảm nhận được?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.