Bóng tối bao trùm xung quanh, không gian chìm vào khoảng không trống vắng, ngọn nến ở giữa căn phòng lượn lờ, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra vốn không thể chiếu sáng khắp căn phòng.
Bên ngoài bầu trời tối đen như mực, sương khói vô ảnh, nhiệt độ không khí giảm dần, khiến trên những chiếc lá không khỏi động lại những giọt sương trong suốt.
Thiếu nữ ngồi đó, nàng nhìn nữ hài đang hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt chứa đầy sự áy náy không nói thành lời, hết thảy đều do nàng thất trách, nếu không tiểu thư cũng không gặp chuyện như vậy.
Ngay từ đầu quyết định, nàng đã hứa sẽ bảo vệ Tiết Phong Lan, không chỉ đơn giản là do tác động từ Thái hậu mà còn vì bản thân nàng, Như Sương nàng là người có ân tất trả, có oán tất báo, Thái hậu là người đã chăm sóc nàng từ nhỏ, đối với nàng chẳng khác thân mẫu, lời của Thái hậu nàng tất nhiên đặt vào lòng. Thái hậu yêu thích Tiết Phong Lan, muốn nàng bên cạnh bảo vệ Tiết Phong Lan bình bình an an, nhưng Như Sương biết, nhiệm vụ này không hề đơn giản, muốn bảo hộ một người suốt đời bình an không khó, bất quá còn phải tùy vào hoàn cảnh và thân phận của đối phương.
Tiết Phong Lan thân là đích nữ Thượng thư phủ, không chỉ mang thân phận là cháu gái của Thừa tướng đương triều, lại nhận được ân sủng từ Thái hậu, cho dù nàng muốn sống một đời bình an chỉ sợ không dễ dàng như vậy, huống hồ nàng lại là một trang tuyệt sắc, khiến tiên tử trên trời chỉ sợ cũng sẽ nhận thua, khí chất lại không hề thua kém công chúa hoàng tộc, nữ tử như vậy, tài mạo song toàn, thân thế hiển hách, làm sao có thể tránh được tranh đấu chốn cung đình?
Tuy nói nàng bị tàn phế hai chân, tỉ lệ vào cung cực thấp nhưng ý định của Thái hậu, Như Sương xem như nhìn thấu, Thái hậu muốn để Tiết Phong Lan trở thành cháu dâu của nàng, bất kể người sau này Tiết Phong Lan muốn gả là ai trong các vị hoàng tử thì Thái hậu cũng sẽ cho nàng một cuộc sống không hề thua kém những quý nhân trong cung, cho cho dù nàng không muốn cũng sẽ phải đối diện với tương lai tàn khốc. Nam nhân tam thê tứ thiếp là điều bình thường, huống hồ lại là hoàng tử đương triều - nhi tử Hoàng đế, tam cung lục viện cũng không đáng nói, Tiết Phong Lan một khi trở thành Hoàng tử phi thì cuộc sống sau này sẽ phải tranh giành nam nhân với những nữ nhân khác, tuy ở bên cạnh Tiết Phong Lan không lâu nhưng Như Sương biết được, dựa vào tính tình kiêu ngạo của nàng, nếu không phải thật sự rơi vào lưới tình thì cho dù là Thái hậu ban hôn, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Vốn dĩ chuyến đi lần này đến Thiền Vu Sơn Tự là theo lời Tiết lão thái thái để cầu phúc cho gia sự bình an, không ngờ vừa đến đã gặp phải quý nhân như Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, khởi đầu may mắn như thế khiến mọi người đều nghĩ chuyến đi lần này sẽ thuận lợi cả đường, không ngờ chưa hết một ngày, may mắn chuyển thành xui xẻo, không biết có phải thân phận của Trịnh vương phi quá cao quý hay không, hay vì quý nhân luôn thu hút những thứ không tốt mà thích khách lại xuất hiện.
Nơi thanh tịnh như Thiền Vu Sơn Tự, từ trước đến nay đều vô tranh, cho dù xưng thần với Đại Ngụy nhưng nơi này cũng không thuộc quyền quản lí của triều đình Đại Ngụy, đối với các thế lực đang không ngừng phân tranh bên ngoài, Thiền Vu Sơn Tự là nơi thuộc phe trung lập, không ngờ lần này lại có một đám hắc y nhân xuất hiện, mà mục đích của họ, chính là người Trịnh gia.
Tiết Phong Lan không phải người Trịnh gia, nhưng vì khí chất của nàng quá xuất chúng cho nên mới thu hút sự chú ý của hắc y nhân, do đó mới bị hắc y nhân truy đuổi, rước họa vào thân. Bất quá không thể không nói, mạng của nàng đúng là quá lớn, khiến lão Thiên gia cũng không dám nhận, rơi xuống vực sâu vạn trượng như vậy mà còn giữ được mạng sống, không biết có phải do kiếp trước nàng đã làm nhiều việc thiện hay là do tổ tiên Tiết gia hiển linh phù hộ?!
"Ưm..."
"Tiểu thư!" Nhìn thấy nhìn thấy nữ hài nằm trên giường có động tĩnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Như Sương không khỏi lộ chút vui mừng.
Mấy ngày này nàng vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cho Tiết Phong Lan, mặc dù đại phu đã nói thương thế của nàng không có gì đáng ngại nhưng ba ngày qua nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, Như Sương cho nàng dùng thuốc cũng không tiến triển bao nhiêu, biết rõ đại phu ở nơi này vốn không thể so sánh với thái y trong cung nhưng vì e ngại sức khỏe của Tiết Phong Lan nên đoàn người mới trì trệ không trở về kinh thành, nếu không cũng không để nàng hôn mê đến hiện tại.
Hôm nay đã là sáng ngày thứ tư, nếu Tiết Phong Lan thật sự không tỉnh lại thì chỉ còn một cách là mang nàng trở về kinh thành chữa trị, dù sao bệnh tình của Tiết Phong Lan chỉ có Diệp thái y là rõ nhất, huống hồ danh vọng của Diệp thái y ở Thái y viện cực cao, cũng xem như là người có tài, được Thái hậu trọng dụng, những đại phu ở trấn nhỏ này, bất luận là y thuật hay đơn thuốc, đều không tỉ mỉ bằng Diệp thái y.
Nhìn bầu trời bên ngoài, không bao lâu nữa thì mặt trời cũng sẽ lên đỉnh núi, đến lúc đó người của Tiết gia sẽ chuẩn bị lên đường, mặc kệ Tiết Phong Lan đang hôn mê bất tỉnh, sức khỏe yếu ớt, may mắn là giờ khắc này nàng đã tỉnh, nếu không cùng một đám nữ nhân chen chút trong xe ngựa, lại không có Như Sương nàng bên cạnh chăm sóc, đợi đến khi về đến kinh thành, chỉ sợ Tiết Phong Lan chỉ còn nửa cái mạng.
Đôi mắt Tiết Phong Lan mở hé, hàng mi dài cong vút, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn nến càng khiến cho nàng như một bông hoa vừa chớm nở, cho dù gương mặt nàng tái nhợt cũng vô cùng xinh đẹp.
Trần nhà bằng ngói, màn che màu đỏ, căn phòng rộng lớn khiến cho nàng vừa quen thuộc lại vô cùng xa lạ, tuy thân thể nàng mệt mỏi, đầu óc có chút không được thanh tỉnh nhưng nàng vẫn có thể nhận ra đây không phải là khuê phòng của bản thân ở Thượng thư phủ, nhất thời nàng cũng không rõ bản thân đang ở đâu.
"Tiểu thư người tỉnh lại là tốt rồi."
Ba ngày trước Tiết Phong Lan được người mang trở về, trên người tuy không có thương tích nghiêm trọng, nhưng từ một nơi núi cao vạn trượng như vậy rơi xuống cho dù là nam tử cường tráng chỉ sợ cũng sẽ bỏ mạng, mà Tiết Phong Lan thân là nữ tử, thân thể ốm yếu, huống hồ nàng còn bị tàn phế hai chân, vậy mà có thể giữ được mạng sống, đây đúng là kì tích trăm năm hiếm thấy. Mạng của nàng thật sự là quá lớn, khiến lão Thiên gia cũng không dám nhận, không biết có phải do kiếp trước nàng đã làm nhiều việc thiện hay là do tổ tiên Tiết gia hiển linh phù hộ?!
Thanh âm quen thuộc truyền vào tai, lúc này nàng mới thấy rõ gương mặt người lên tiếng, dung mạo xinh đẹp, một thân lam y váy dài, trên người tỏa ra khí lạnh như vậy, ngoài trừ Như Sương còn có thể là ai?
Hóa ra... nàng còn chưa chết?
"Nước..." Ba ngày hôm mê, thân thể không được cung cấp nước khiến cổ họng nàng hiện tại đau rát, không thể mở miệng nói chuyện.
Như Sương vội vàng đi đến bên bàn rót cho nàng một chung trà, đỡ nàng uống cạn chung trà, nhưng Tiết Phong Lan vẫn chưa thấy đủ, ánh mắt hướng về phía Như Sương, ý đồ muốn uống thêm, Như Sương hiểu ý, cầm lấy bình trà tiếp tục rót vào chung trà, đến khi Tiết Phong Lan lắc đầu, Như Sương mới dừng hành động này lại.
"Ta... còn chưa chết sao?"
"Tiểu thư đừng lên tiếng, đại phu chuẩn đoán sức khỏe người vẫn chưa khôi phục, nên cần tịnh dưỡng nhiều."
Biết Như Sương lo lắng cho sức khỏe của bản thân, Tiết Phong Lan cũng không ngoan cố phản đối, bất quá ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn Như Sương, tựa hồ đang đợi Như Sương trả lời câu hỏi của nàng.
"Ba ngày trước, người được người mang trở về trong tình trạng hôn mê, nhờ có vị quý nhân đó mời đại phu mà người không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không..." Câu tiếp theo, Như Sương thật sự không dám nói tiếp, nhưng Tiết Phong Lan cũng hiểu rõ.
Đối với sự việc này Như Sương lấy làm áy náy, nàng thân là nha hoàn nhưng lại không bảo vệ được chủ tử, lại khiến chủ tử rơi vào nguy hiểm, nàng lại không hoàn thành bổn phận của bản thân, tâm tình nàng mấy ngày nay vô cùng không tốt, hiện tại Tiết Phong Lan tỉnh lại, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ đi phần nào.
Quý nhân...?
Nhìn thấy ánh mắt Tiết Phong Lan lộ vẻ nghi hoặc, Như Sương cũng hiểu là khi đó nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê cho nên đối với người cứu mình là ai cũng không biết được, chỉ là... đối với việc này, không biết được thì càng tốt.
"Vị quý nhân cứu giúp tiểu thư cũng không phải người tầm thường, bất quá về danh tính người đó, thứ lỗi cho Như Sương không thể tiết lộ." Nam nhân đó, không phải xuất thân bình thường, Như Sương sợ bản thân lỡ lời sẽ rước họa vào thân, đến lúc đó cho dù là Thái hậu ra mặt chỉ sợ khó mà giúp được, huống hồ ân cứu mạng lần này, tuy hắn nói không cần nhưng thật chất Tiết Phong Lan đã mắc nợ hắn, một khi đã mắc nợ thì suy cho cùng cũng phải trả. Trả ơn có nhiều hình thức, lấy thân báo đáp là một trong số đó, mà tự cổ chí kim, mỹ nhân vốn yêu mến anh hùng, nếu Tiết Phong Lan biết được người cứu nàng là một nam tử xuất sắc chỉ sợ nàng cũng sẽ động tâm, chuyện này nếu lọt đến tai Thái hậu, chỉ sợ... Thái hậu lại càng ủng hộ quyết định của bản thân, một khi đã như vậy, đối với Tiết Phong Lan mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Như Sương giấu giếm danh tính người đó, một phần là vì muốn bảo vệ Tiết Phong Lan khỏi ân oán cung đình, một phần còn lại tất nhiên là vì e ngại thân phận của người đó, Trịnh vương phủ trước giờ không qua lại với ngoại nhân, việc Trịnh vương phi đến nơi này lễ phật không phải ai cũng biết, nhưng tin tức này lại để lộ ra, khiến Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa gặp không ít phiền toái, mà thân phận của người đó cũng không hề thua kém Trịnh vương phi, một khi để người ngoài biết được, ai có thể đảm bảo sẽ không có đám hắc y nhân thứ hai xuất hiện, đến lúc đó chỉ sợ các nàng sẽ gặp phiền toái, vì vậy, ngoại trừ Trịnh vương phi, Trưởng Công chúa và nàng thì những người còn lại đều không biết rõ thân phận của vị này.
Tiết Phong Lan nhíu mày, đôi mày xinh đẹp không khỏi chau lại, ánh mắt nàng lộ vẻ bất mãn, tựa hồ rất không hài lòng với câu trả lời của Như Sương.
Rốt cuộc người cứu nàng là ai, có thân phận thế nào mà Như Sương lại kiêng kỵ như thế, ngay cả danh tính người đó cũng e ngại không dám tiết lộ?!
Chỉ là, tuy lộ bất mãn nhưng nàng cũng không mở miệng truy cứu, nếu Như Sương đã không muốn nói thì nàng cũng không ép buộc, Tiết Phong Lan nàng không phải là người có ơn không báo, vạn sự tùy duyên, nếu hai người thật sự có duyên thì lần sau gặp lại, dù Như Sương không muốn tiết lộ thân phận người đó cũng không được, đến lúc đó nàng nhất định sẽ trả ơn.
Thấy Tiết Phong Lan nhíu mày, Như Sương còn lo sợ nàng sẽ truy cứu tới cùng nhưng không ngờ nàng lại bỏ cuộc như vậy, nhất thời Như Sương cảm thấy yên tâm hơn một chút, mặc dù biết rõ chuyện này vốn dĩ không thể giấu nhưng giấu được ngày nào hay ngày đó, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tương lai của Tiết Phong Lan.
Lúc này, Tiết Phong Lan lại đắm chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.
Lam Thành Vũ - cái tên lẽ ra đã rơi vào quên lãng, tại sao hình ảnh của hắn lại hiện lên trong đầu nàng?
Là do nàng không thể nào quên được sao?!
~~~
Sau ba ngày dưỡng thương, sức khỏe Tiết Phong Lan cũng đã tiến triển kha khá, vì vậy đoàn người cũng bắt đầu thu dọn hành lí lên đường trở về kinh thành, đối với sự việc lần này Tiết Phong Lan gặp nạn, buộc mọi người phải ở lại đợi nàng thì có không ít người bất mãn, đặc biệt là Hạ Anh cùng Tiết Yên Hoa. Thiền Vu Sơn Tự là nơi ở của phật tử, mọi người ở nơi này đều phải hành xử đúng phép tắc, có thể nói quy định ở nơi này cũng không ít hơn Hoàng cung, đối với tính tình hiếu động của Hạ Anh cùng Tiết Yên Hoa, tất nhiên sẽ sinh chán nản, ở tuổi của các nàng được phụ mẫu cưng chiều, sớm đã dưỡng thành kiêu ngạo, bắt các nàng phải ngồi một chỗ nghe kinh phật, tất nhiên các nàng không có kiên nhẫn, đặc biệt trong thời gian Tiết Phong Lan hôn mê, ngày ngày các nàng đều phải theo Tiết lão thái thái đóng kịch, ngồi trước tượng phật mấy canh giờ để cầu phúc cho Tiết Phong Lan, điều này khiến các nàng nảy sinh bất mãn nhưng lại không dám mở miệng.
Đáng ngạc nhiên thay, trên đường về lần này lại có thêm hai vị quý nhân là Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa bầu bạn, đối với việc này Tiết lão thái thái vô cùng vui mừng, bất quá khi nhìn thấy đãi ngộ mà Trịnh vương phi dành cho Tiết Phong Lan, tâm trạng vốn lên mây của nàng lần nữa rơi xuống. Bởi vì lần này bị Trịnh gia liên lụy nên Tiết Phong Lan mới gặp nạn, đạo lí này Trịnh vương phi cũng hiểu rõ, cho nên lần này trên đường về kinh thành, nàng đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa riêng cho Tiết Phong Lan cùng nha hoàn của nàng ta, mặc dù nàng không muốn giữa nàng và Tiết gia bọn họ có giao tình quá sâu nhưng dù sao chuyện này cũng bắt đầu từ Trịnh gia bọn họ, Trịnh vương trước giờ là người ngay thẳng, thiếu nhân tình tất nhiên sẽ trả, vì vậy Trịnh vương phi không khỏi đối xử tốt với Tiết Phong Lan nhiều hơn một chút, tất cả đều là vì muốn trả nợ nhân tình.
Tiết Phong Lan nghỉ ngơi nửa tháng, sức khỏe của nàng cũng đã hồi phục, tất cả đều nhờ dược liệu quý hiếm mà Trịnh vương phi mang đến, nếu không chỉ sợ nàng nằm nửa năm trên giường cũng không tiến triển bao nhiêu, đối với vấn đề này, ba người Xuân Cầm nghe thấy chỉ cười mà không nói, bất quá mọi người đều hiểu rõ, lời của Tiết Phong Lan không hề đùa giỡn mà đó là sự thật, bởi vì Tiết gia bọn họ một ngày còn có Tiết lão thái thái thì trong chuyện này sẽ không hào phóng như Trịnh vương phi.
Ngày trở về Tiết gia, Như Sương, Như Ngọc liền bị Thái hậu triệu vào cung, người thông minh như Tiết Phong Lan làm sao không biết mục đích Thái hậu gọi hai người, vì vậy nàng đã bảo Như Sương nói dối việc xảy ra tại Thiền Vu Sơn Tự, đặc biệt là việc thích khách truy đuổi nàng, bởi vì nàng biết trong chuyện này nhất định chứa ẩn tình rất sâu, tuy nói Trưởng Công chúa là nữ nhi của Thái hậu nhưng ân oán cung đình, làm sao đặt người thân vào mắt, sự việc Trịnh vương phi tập kích bị truyền ra, chỉ sợ sẽ nổi lên một trận sóng gió, huống hồ người đứng sau Kiếm Vũ... Như Sương đối với việc này cũng hiểu rõ nặng nhẹ, cho nên nàng cũng không nói hết sự thật với Thái hậu, đặc biệt là về người đã cứu mạng Tiết Phong Lan.
Trong thời gian nàng tịnh dưỡng, Tiết Phong Linh có có đến thăm nàng hai lần, mỗi lần đến đều trình diễn một màn tỷ muội tình thâm, mặc dù không ai nói rõ nhưng trong lòng các nàng đều hiểu rõ, mối quan hệ giữa hai người sớm đã xuất hiện vết nứt, tuy nói hai người là tỷ muội song sinh đồng phụ đồng mẫu nhưng chỉ có bản thân mới thật sự hiểu rõ, bản thân có xem đối phương là tỷ muội của mình hay không?!
Kì lạ thay, khoảng thời gian gần đây Thượng thư phủ có vẻ yên tĩnh lạ thường, không nói trong Hàn Mai Các của nàng, mà viện của các vị tiểu thư còn lại cũng vô cùng yên ắng, hàng ngày ngoại trừ tiếng cười nói từ Thọ Minh Trạch của Tiết lão thái thái truyền ra thì cả Thượng thư phủ như trong thời kì ngủ đông, bất kể đi đến đâu thì đều chỉ là một mảnh yên tĩnh, đối với điều này Tiết Phong Lan có một cảm giác khó nói.
Quả nhiên, thời gian yên bình không duy trì được bao lâu, ngày hôm đó, Tiết Phong Lan đang ngồi dùng bữa thì Xuân Cầm từ bên ngoài đi vào, thông báo cho nàng một tin tức, tin tức đó có thể nói đã làm kinh động đến tất cả mọi người, tất nhiên người ngạc nhiên nhất chính là Tiết Phong Lan - người không thường xuyên nắm bắt tin tức trong phủ.
Hoàng cung tổ chức yến hội, cho mời thiếu gia, tiểu thư dòng chính thất vào cung tham dự!