Đích Nữ Tàn Phi

Chương 94.1: Truy tìm thủ phạm (10)




Lúc này tại Mẫu Đơn Các.
“Tiểu thư đã nhốt mình trong phòng từ sớm, đến giờ vẫn chưa chịu ra, lại không chịu ăn gì, ngươi nói có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Một đám nha hoàn tập trung lại một chỗ, người thì cắt tỉa hoa, người thì giặt y phục, mỗi người mỗi việc, trong lúc rảnh rỗi lại bàn tán về chủ tử.
“Đừng có lo chuyện bao đồng, chuyện của chủ tử, đến lượt nha hoàn như chúng ta bận tâm sao?” Một người khác có vẻ lí trí hơn một chút, chuyên tâm làm việc của bản thân, không muốn nhắc đến chuyện của chủ từ. Không phải vì nàng không có hứng thú bát quái, chỉ là dạo gần đây trong phủ không ngừng xảy ra chuyện, người trên kẻ dưới Tiết gia cũng vì chuyện này mà tâm tình không tốt, đặc biệt là Tiết Phong Linh, gần một tháng nay mới khôi phục yên bình, nàng không muốn phát sinh thêm chuyện nữa.
“Đúng đó, ngươi nhìn Tuyết Mai mà học hỏi đi, kể từ sau khi Vân Yên bị phạt, nàng liền được về bên cạnh tiểu thư, vốn nghĩ là được hưởng phúc, không ngờ lại gặp họa, ngày ngày đều nghe mắng chửi, ta đứng đằng xa mà còn cảm thấy ong ong lỗ tai đây này.” Vân Yên là nha hoàn đắc lực lên cạnh Tiết Phong Linh, Tuyết Mai mặc dù cũng là nhưng bình thường những vặt vãnh gì Tiết Phong Linh cũng sai Tuyết Mai đi làm, mà Vân Yên lại luôn giữ bên mình một tấc không rời, từ đó có thể cho thấy được địa vị của Vân Yên cao hơn Tuyết Mai.
“Nhưng tiểu thư nhốt mình một ngày không ra ngoài, quả thật là khiến người lo lắng, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.” Nha hoàn này vừa mới vào phù chưa bao lâu, sau chuyện ầm ĩ ở Hàn Mai Các, nha hoàn các viện liền bị thay đổi một loạt, có lẽ ai nấy đều sợ hãi giữ kẻ không trung thành với mình bên cạnh nên mới thay người mới vào, nha hoàn này chính là một người mới chưa biết gì về chủ nhân của Mẫu Đơn Các.
“Chắc là tiểu thư vẫn còn đang giận dỗi việc Tứ tiểu thư thay thế nàng đi tham gia săn thú chứ gì.” Kể từ khi Tiết Phong Linh đủ tuổi, nàng đã trở thành người đại diện của Tiết gia trong các cuộc thi, săn thú mùa xuân cũng vậy, trong danh sách có thể không có Tiết Lan Hương nhưng tuyệt đối không thể không có Tiết Phong Linh, nhưng năm nay nàng lại không được tham gia, thay vào đó là muội muội tàn phế của mình, trong lòng tự nhiên là khó chịu.
“Nói thế nào thì Tứ tiểu thư cũng là muội muội của tiểu thư, tiểu thư trước giờ hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể vì một chuyện thế này mà giận dỗi bỏ ăn?” Nàng vào phủ còn chưa được bao lâu, nhìn thấy Tiết Phong Linh luôn là dáng vẻ hòa ái dễ gần còn nghĩ rằng đối phương thật sự tốt bụng, cho nên nghe nha hoàn này nói vậy, ánh mắt nàng hiện lên tia không tin tưởng.
“Bởi thế mới nói nha đầu nhà ngươi ngu ngốc! Tuy rằng là thân tỷ muội nhưng đứng trước lợi ích, không ai muốn thua ai cả.” Sống trong gia đình quyền quý, hai chữ “tình thân” đặc biệt quan trọng, bởi vì có những người cả đời đều không thể chạm đến, không phải bọn họ không nhận được sự đối đãi tốt từ người thân của mình là do trong lòng bọn họ còn có thứ quan trọng hơn thân nhân.
“Các ngươi có cảm thấy kể từ sau sinh thần của Liên tiểu thư, tiểu thư của chúng ta ngày càng nóng nảy không?” Vì không muốn lún quá sâu về chuyện này, một nha hoàn khác nhanh chóng đổi đề tài.
“A, ngươi nói ta mới để ý, hình như là có chuyện này thật.” Sinh thần ngày đó của Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Linh chỉ đi một mình, ngay cả Vân Yên cũng không có mang theo, có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có mình Tiết Phong Linh biết, nàng tức giận vì chuyện gì bọn họ hoàn toàn không rõ ràng.
“Còn không phải sao, nhìn Tuyết Mai là biết, sáng nay lúc Tuyết Mai mang đồ ăn sáng vào phòng, cũng không biết nói gì chọc tiểu thư tức giận, tiểu thư đã vứt hết thức ăn ra khỏi phòng.” Tuyết Mai là nha hoàn của Tiết lão thái thái đưa đến, so sánh với những nha hoàn khác trong viện rõ ràng là cao hơn một bậc, bình thường Tiết Phong Linh đối đãi với Tuyết Mai cũng xem như khách khí, nhưng bởi vì buồn bực trong người, tâm trạng không tốt nên hôm nay đã vứt hết tất cả thức ăn mà nàng ta mang đến.
“Còn nữa còn nữa, lúc nãy người của phu nhân đến đây gọi tiểu thư đến đại sảnh dùng bữa, nha hoàn chuyển lời bởi vì chuyện này mà bị tiểu thư mắng một trận té tát, ta đứng ở ngoài nhìn còn thấy sợ nữa là...” Ở trước mặt người khác Tiết Phong Linh rất hiếm khi để lộ cảm xúc thật của bản thân hay thậm chí là nổi giận, một số nha hoàn vừa mới vào phủ được phân phó đi hầu hạ Tiết Phong Linh đều cảm thấy chủ tử nhà mình thật tốt, không khó hầu hạ như những người khác, nhưng chỉ có những người thông minh nhạy bén mới nhận ra sự khác thường trong đó, mà cũng chỉ có những người thông minh như vậy mới được Tiết Phong Linh trọng dụng, cũng như dùng đến.
“Dạo gần đây tâm tình tiểu thư không tốt, còn thường xuyên mắng chửi nha hoàn, người trong Mẫu Đơn Các hơn một nửa đã bị tiểu thư mắng rồi, sớm muộn gì cũng đến lượt chúng ta...” Chuyện bị chủ tử mắng đối với các nha hoàn ở viện khác là chuyện rất chi là bình thường, thậm chí có thể nói là như cơm bữa, không có gì đáng nói nhưng khi xảy ra ở Mẫu Đơn Các lại là một hiện tượng lạ như báo hiệu điều gì đó rất xấu sắp xuất hiện, dù sao hình tượng của Tiết Phong Linh trong mắt mọi người luôn là ôn hòa nho nhã, trong mắt trưởng bối là ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong mắt nha hoàn tự nhiên cũng là dịu dàng tốt bụng.
“Tiểu thư ngày càng khó hầu hạ, mỗi lần dùng bữa đều bắt bẻ nhà bếp làm món này thế kia thế nọ, hôm nay thì hay rồi, trực tiếp vứt thức ăn đi luôn...” Những nha hoàn ở đây phần lớn đều là người xuất thân từ gia đình bình dân, trước khi bị bán vào phủ làm nha hoàn ngày ngày bọn họ đều phải đối mặt với cái ăn cái mặc, khó khăn lắm bọn họ mới sống sót được đến ngày hôm nay, vào phủ rồi nhìn thấy cách mà tiểu thư khuê các dùng bữa đều hâm mộ không thôi, cho nên khi nhìn thấy Tiết Phong Linh vứt hết thức ăn xuống đất, một số người cảm thấy trong lòng không cân bằng, đó chính là sự khác biệt giữa giàu nghèo.
“Nghe nói Vân Yên ở bên cạnh tiểu thư trước giờ chưa từng bị ăn mắng, cũng không biết nàng làm cách nào?” Nàng vừa dứt lời thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói cắt đứt cuộc trò chuyện của đám người.
“Giờ này không đi làm việc, đứng tập trung ở nơi này làm gì?”
Mọi người vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan quen thuộc của đối phương nháy mắt sắc mặt ai nấy đều biến sắc cả đi, vội vàng cúi đầu, cung kính hô một tiếng: “Vân Yên tỷ.” Vân Yên không phải người đi theo Tiết Phong Linh lâu nhất nhưng lại là người được Tiết Phong Linh tin tưởng nhất, địa vị của nàng ở Mẫu Đơn Các tự nhiên là nhất đẳng nha hoàn, người khác gặp mặt đều phải xưng hô một tiếng “Vân Yên tỷ”.
“Chẳng phải Văn Yên đang bị phạt sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?” Một nha hoàn thấp giọng hỏi nha hoàn bên cạnh.
“Ta cũng không biết, hình như vẫn chưa đến hạ hết phạt thì phải.”
“Thì thầm gì đó?!” Vân Yên trầm giọng, gương mặt nghiêm túc mười phần liếc mắt nhìn một lượt đám người, mọi người bị ánh mắt nàng nhìn vào đều vội cúi thấp đầu, không dám hó hé.
“Giờ này vẫn chưa đến giờ nghỉ ngơi, các ngươi không đi làm việc, đứng ở đây nói chuyện gì đó?”
“Vân... Vân Yên tỷ, bọn muội... chỉ là đang bàn một chút chuyện...”
“Tiết gia bỏ tiền mua các ngươi về là để các ngươi làm việc hay là tám nhảm?” Một tháng không gặp, khí thế trên người Vân Yên vẫn uy phong như xưa, một đám nha hoàn đứng trước mặt nàng bị nàng nói đến không dám ngẩng đầu.
“Huống hồ chuyện của chủ tử, từ khi nào được bàn tán trong miệng chúng nô tì hả?”
“Vân Yên tỷ, bọn muội...” Có người muốn lên tiếng giải thích nhưng nhìn dáng vẻ kia của Vân Yên bất giác không nói nên lời.
“Các người có phải đã quên mất thân phận của mình rồi không?!”
Một đám người trầm mặc, ai nấy đều không dám mở miệng, sợ càng giải thích lại càng chọc giận Vân Yên. Mặc dù đều là nha hoàn với nhau nhưng trước mặt Vân Yên, bọn họ chẳng khác gì con kiến cả, tuy rằng chỉ có chủ tử mới được quyền quyết định sống chết của nha hoàn nhưng ở Mẫu Đơn Các, Vân Yên cũng có được quyền đó, đó là lý do mọi người đều sợ hãi Vân Yên.
“Vân Yên tỷ, bọn muội sai rồi...” Rốt cuộc cũng có một người can đảm đứng ra nhận sai.
“Bọn muội không nên bàn tán chuyện của tiểu thư, bọn họ sẽ không tái phạm nữa, Vân Yên tỷ tỷ hãy tha thứ cho bọn muội lần này có được không...”
“Dạo gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, tâm trạng tiểu thư cũng vì vậy mà không được tốt, các ngươi đừng có bàn tán lung tung là vì nguyên nhân này nguyên nhân nọ, truyền ra ngoài đối với ta và các ngươi đều không có kết cục tốt.” Đối với lời bàn tán của những nha hoàn, Vân Yên đều nghe thấy rõ ràng, tuy rằng tức giận việc Tiết Phong Linh không có nàng bên cạnh đã gây ra ồn ào lớn như vậy đối với các nha hoàn trong viện nhưng cũng may mắn là chuyện này còn chưa làm ầm ĩ ra bên ngoài, bằng không hình tượng mà Tiết Phong Linh vất vả xây dựng mấy năm nay sẽ bị mất sạch.
Nha hoàn kia là người thông minh, nhanh chóng nắm bắt được hàm ý trong lời nói của Vân Yên, vì vậy nàng vội vàng gật đầu, ôm ngực đảm bảo sẽ không có lần sau.
“Vân Yên tỷ yên tâm, muội sẽ quản miệng của bọn họ, sẽ không để bọn họ đi nói lung tung.” Hình tượng của Tiết Phong Linh với người ngoài không cần hỏi cũng biết là một tiểu thư khuê các hoàn hảo, nhưng dạo gần đây tính tình xấu của nàng ngày càng biểu hiện rõ ràng, người trong phủ biết được không hay không không quan trọng, quan trọng là không nên đem chuyện này truyền ra bên ngoài.
“Quay về làm việc đi.”
“Mau, mau đi làm việc...”
Nhìn đám người thu dọn đồ đạc rời đi, trong lòng Vân Yên như trút được gánh nặng, bởi vì chuyện xảy ra trong sinh thần của Liên Như Nguyệt lần trước, Vân Yên bị Thượng thư phu nhân giận chó đánh mèo lên người mình, phải rời xa Tiết Phong Linh một tháng để chịu phạt. Trước khi đi nàng còn dặn dò Tiết Phong Linh phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện, không ngờ nàng vừa mới trở về đã phải thay đối phương giải quyết phiền phức, xem ra con cờ này không được rồi, chủ tử sẽ không vui vẻ khi thấy Tiết Phong Linh ngày càng không nghe lời như vậy.
“Cốc cốc.”
“Ta đã nói ta không đi, ngươi không nghe thấy hay sao hả?!” Bên trong phòng truyền đến giọng nói tức giận của Tiết Phong Linh, chỉ cần nghe cũng đã cảm thấy hỏa khí không nhẹ, xem ra cần cho đối phương một thau nước lạnh để đầu óc thanh tỉnh lại, Vân Yên nghĩ.
“Cạch.” Đối với loại người đang tức giận không hề muốn nghe bất kì lời nào từ người khác thế này, Vân Yên chỉ đành dùng cách trực tiếp là đẩy cửa đi vào, dù sao muốn để đối phương mở cửa cho nàng là chuyện không thể nào.
“Ta đã nói là... Vân Yên?” Tiết Phong Linh đang nằm trên giường, tâm tình buồn bực cùng cảm giác đói bụng không ngừng quấy phá nàng khiến nàng không thể đi vào giấc ngủ được, nghe thấy tiếng gõ cửa nàng còn nghĩ rằng Thượng thư phu nhân cho người đến gọi nàng bèn trực tiếp hạ lệnh đuổi người, ai ngờ đối phương không biết tốt xấu đẩy cửa đi vào, vốn còn muốn lấy đồ ném đối phương để đối phương bỏ chạy, không ngờ người đi vào lại là Vân Yên.
“Vân... Vân Yên? Ngươi trở về rồi?” Tiết Phong Linh ngơ ngác, không nghĩ đến Vân Yên lại trở về sớm như vậy, dù sao thời gian thực thi lệnh phạt là một tháng, trước một tháng Vân Yên sẽ không được trở về Mẫu Đơn Các hầu hạ nàng.
“Một tháng không gặp, tiểu thư định chào đón ta bằng cách dùng cái gối đó để ném ta sao?” Vân Yên liếc mắt nhìn căn phòng rối loạn, lại nhìn Tiết Phong Linh đầu tóc không gọn gàng cầm lấy gối nằm, bộ dạng như đang định ném nàng thì thái độ có chút lạnh nhạt.
“Ta...” Tiết Phong Linh nhìn chiếc gối trên tay, lại nhìn Vân Yên đang đứng đối diện, vội vàng vứt chiếc gối sang một bên mà chạy về phía trước, nhào vào lòng Vân Yên.
“Vân Yên... Vân Yên, rốt cuộc ngươi cũng đã trở về bên cạnh ta rồi!” Tiết Phong Linh lúc này giống như một tiểu hài tử xa mẫu thân lâu ngày, ôm chằm lấy Vân Yên mà khóc bù lu bù loa, hoàn toàn không có dáng vẻ tiểu thư khuê các trưởng thành hiểu chuyện trước tuổi mà ngày thường nàng vẫn hay biểu hiện, nếu để Tiết Phong Lan nhìn thấy cảnh này có lẽ Tiết Phong Lan cũng cảm thấy kinh ngạc vì không ngờ Tiết Phong Linh cũng có một bộ mặt thế này.
“Ngươi không biết, hức... một tháng qua ngươi không có ở bên cạnh ta hức... tất cả mọi người đều như muốn... hức... chống đối... với ta...” Có trời mới biết một tháng không có Vân Yên bên cạnh mọi thứ diễn ra trong phủ này đều không hợp ý Tiết Phong Linh chút nào, tất cả mọi người đều như muốn chống đối với nàng, mặc kệ là Tiết lão thái thái hay là Thượng thư phu nhân, tất cả bọn họ đều đứng về phía Tiết Phong Lan, thật sự không thể tin được!
“Tổ mẫu, mấy ngày khi ta bị phạt nàng còn đích thân đến thăm ta, sau đó... sau đó nàng chỉ cho Huỳnh ma ma đến hỏi han vài câu... rồi không xuất hiện nữa...”
“Còn có mẫu thân, rõ ràng mẫu thân yêu thương ta như vậy, lúc nào cũng đến thăm ta nhưng trong miệng nàng thì vẫn luôn treo tên của Tiết Phong Lan... khuyên ta nên cùng nàng hòa giải, dù sao cũng là tỷ muội một nhà...”
“Như Nguyệt kể từ sau chuyện đó, mấy tháng này vẫn luôn không quan tâm đến ta... thư ta gửi đi đều không nhận được hồi báo...”
“Tiết Liên Kiều, còn có Tiết Yên Hoa, không có mặt ta bọn họ ngày ngày bầu bạn bên cạnh tổ mẫu, ý đồ muốn cướp đi vị trí của ta trong lòng tổ mẫu... ngay cả Hạ Anh... từ khi nào mà cả một nha đầu quê mùa đến từ Khâm Châu như nàng ta cũng muốn so sánh với ta?”
“Khi ta bị cấm túc... cũng chỉ có Tiết Lan Hương đến thăm ta... nàng mang cho ta những tin tức bên ngoài nhưng ta một chút cũng không cảm kích nàng, bởi vì với ta những tin tức đó đều bất lợi!”
“Tất cả cũng tại Tiết Phong Lan! Là lỗi của Tiết Phong Lan! Nàng ta nhân cơ hội ta không có mặt, cướp đi những thứ thuộc về ta!”
“Tiểu thư...”
“Tất cả là lỗi của nàng ta! Là lỗi của nàng ta! Ta chán ghét nàng ta, chán ghét Tiết Phong Lan!”
“Tiểu thư!” Vân Yên gầm nhẹ một tiếng khiến Tiết Phong Linh giật mình choàng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mất bình tĩnh.
“Vân Yên...” Tiết Phong Linh mấp môi, đôi mắt lộ vẻ mơ hồ, có vẻ như nàng vẫn chưa phục hồi như cũ.
“Tiểu thư, người bình tĩnh một chút!” Một tháng không gặp, nàng còn nghĩ Tiết Phong Linh đã tốt hơn đôi chút, không ngờ vừa gặp lại đối phương đã có bộ dáng thảm hại như vậy, thật khiến nàng thất vọng.
“Tiểu thư, người là Tam tiểu thư của Thượng thư phủ, đích nữ của Tiết gia, là cháu gái của Lý Thừa tướng, thân phận tôn quý, dung mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người, là Tiết Phong Linh, cho nên...” Ánh mắt Vân Yên nhìn chằm chằm Tiết Phong Linh, mang theo sự sắc bén cùng lạnh lẽo khiến người khác sinh lòng sợ hãi.
“Nhanh chóng thu hồi dáng vẻ thảm hại này lại đi.” Tiết Phong Linh là đứa trẻ mà nàng phí công dạy dỗ mấy năm nay, không thể để nàng ta chỉ vì một chút đả kích nho nhỏ này mà trở nên khó coi như vậy được, đừng nói chủ tử không cho phép, bản thân nàng cũng không cho phép.
“Ta...” Tiết Phong Linh giật mình, bàn tay bất giác buông Vân Yên ra, gương mặt Vân Yên lúc này khiến nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, kí ức giống như thủy triều chảy ngược, không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, nhờ vậy mà tâm trí cũng nàng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Ta xin lỗi... ta không nên... không nên mất bình tĩnh như vậy...” Đúng vậy, đây đúng là lỗi của nàng, bởi vì một tháng này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, những điều đó đã tạo áp lực lên người nàng cho nên mới khiến nàng trở nên mất bình tĩnh như vậy.
“Tiểu thư biết sai là tốt rồi.” Thấy Tiết Phong Linh nhận sai, sắc mặt Vân Yên trở nên tốt hơn rất nhiều, bất quá điều này cũng không thể thay đổi sự thật rằng một tháng này không có nàng bên cạnh, Tiết Phong Linh đã thảm hại bao nhiêu.
“Cái đó... Vân Yên, sao người lại trở về rồi? Chẳng phải thời hạn một tháng còn chưa đến sao?”
“Phu nhân nói ta làm việc rất tốt, cho nên đặc cách tha thứ cho ta, để ta sớm trở về bên cạnh tiểu thư.” Sự thật là Thượng thư phu nhân rất tức giận, hận không thể ngay lập tức mang nàng ra đánh vài chục đại bản để trút giận, thế nhưng nàng ta biết rõ địa vị của nàng ở trong lòng Tiết Phong Linh, vì không muốn nữ nhi đau lòng nên nàng ta chỉ tách nàng ra khỏi Tiết Phong Linh chứ không trách phạt nàng nặng nề. Sở dĩ nàng ta để nàng trở về sớm như vậy hết thảy cũng là nghĩ cho Tiết Phong Linh, tâm trạng của Tiết Phong Linh dạo này không được tốt, tính tình thật của nàng ngày càng được biểu hiện rõ hơn, không chỉ khiến Tiết lão thái thái tức giận còn khiến Tiết gia mất mặt, vì vậy Tiết Phong Linh cần có một người ở bên cạnh khuyên nhủ, lời của những người khác, cho dù là Thượng thư phu nhân Tiết Phong Linh cũng không nghe lọt tai, Thượng thư phu nhân chỉ đành trông cậy vào Vân Yên.
“Một tháng này, ngươi sống có tốt không?” Kể từ khi Vân Yên vào phù đã luôn đi theo bên cạnh hầu hạ nàng, chưa bao giờ rời khỏi nàng lâu như vậy, điều này khiến Tiết Phong Linh lo lắng, hiển nhiên không phải lo lắng cho Vân Yên, nàng chỉ là lo lắng cho bản thân mình.
Từ nhỏ đến lớn, đối với bất kì chuyện gì Vân Yên luôn là người chỉ đường dẫn lối cho nàng, mặc kệ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, nhờ có Vân Yên mà từng bước đi của nàng trở nên cẩn trọng, cho nên khi Vân Yên rời đi, Tiết Phong Linh bắt đầu gặp khó khăn với mọi thứ.
“Câu hỏi này, chẳng phải là ta nên hỏi tiểu thư sao?” Vân Yên liếc mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, thái độ lạnh nhạt khó gần đó của Vân Yên khiến Tiết Phong Linh biết được nàng đang rất tức giận.
“Ta... ta rất tốt...” Tiết Phong Linh tựa hồ như đã quên mất những lời vừa nãy mà nàng đã nói với Vân Yên, rằng cuộc sống của nàng không có Vân Yên bên cạnh trải qua khó khăn thế nào, không hề tốt đẹp gì cả.
“Tiểu thư, đừng đùa nữa.” Vân Yên đột nhiên nghiêm giọng: “Nhìn bộ dáng hiện tại của tiểu thư, sao có thể sống tốt được chứ?” Bình thường Tiết Phong Linh rất chú trọng đến bề ngoài của bản thân, nhưng hôm nay lại nhếch nhác như vậy, y phục hỗn loạn chưa nói, ngay cả đầu tóc cũng rối loạn, khóe mắt còn có quầng thâm, gương mặt này đã mấy ngày không chăm sóc rồi?
Con rối xinh đẹp ngày trước đâu rồi? Chỉ mới một thời gian không gặp đã trở nên tàn tạ như vậy, chủ tử một khi biết được liệu có tức giận không?
“Ta...”
“Nhìn tiểu thư có vẻ mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi trước đã.”
“Không! Ta... ta... ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Nàng ngập ngừng, một Tiết Phong Linh vốn dĩ tự tin đầy mình bây giờ lại trở nên e dè như vậy, quả nhiên chỉ có ở trước mặt Vân Yên nàng mới có bộ dáng này.
“Nếu không phải chuyện gì quan trọng...” Thì để sau hãy nói cũng được.
Vân Yên vốn dĩ muốn nói như vậy, dù sao nàng cũng vừa mới trở về, có rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp lại, một tháng không thấy nha hoàn trong Mẫu Đơn Các ngày càng to gan, cư nhiên dám bàn luận chuyện của chú tử, nàng phải giải quyết chuyện này trước đã, tránh để những tin đồn xấu liên quan đến Tiết Phong Linh lọt ra ngoài, không có thời gian ứng phó với Tiết Phong Linh, nhưng còn chưa đợi nàng nói xong Tiết Phong Linh đã lên tiếng ngắt lời.
“Là chuyện quan trọng! Rất quan trọng.” Tiết Phong Linh dù sao cũng chỉ là một nữ hài mười hai tuổi, ngày thường có Vân Yên bên cạnh chỉ dạy nàng mới có cách để ứng phó với đám người trong phủ, vốn dĩ nàng cũng đã tập theo thói quen, không có Vân Yên bên cạnh nàng cũng không có việc gì, chỉ là đoạn thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa còn là những chuyện không hợp ý nàng khiến nàng có chút buồn bực, Vân Yên lại rời đi nhìn một đám nha hoàn chạy qua chạy lại nhưng lại không hiểu được ý của nàng càng khiến cho nàng mất kiểm soát với bản thân.
Vân Yên nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta... ngươi có thể sắp xếp cho ta gặp mặt chủ tử có được không?”
Vân Yên sửng sốt:?!
“Sao đột nhiên tiểu thư lại...” Bình thường Tiết Phong Linh rất sợ gặp phải chủ tử, chỉ cần nhắc đến chủ tử Tiết Phong Linh cũng sợ đến mức trắng cả mặt, vậy mà hôm nay lại đột nhiên đề xuất đến chuyện này, đúng là kỳ lạ.
“Không có đột nhiên.” Đôi mắt Tiết Phong Linh hiện lên tia kiên định: “Tiết Phong Lan đã không còn như trước, ta hiện tại không phải đối thủ của nàng, ta cần phải gặp chủ tử, ta cần chủ tử đưa ra chỉ dẫn tiếp theo.” Tiết Phong Lan từ khi được cứu tỉnh đã không còn như trước, nàng ta thay đổi nhiều đến mức khiến nàng nghĩ rằng nàng ta đã bị đánh tráo, bởi vì ánh mắt nàng ta nhìn nàng chứa đầy sự lạnh lẽo cùng căm phẫn, giống như biết được những chuyện nàng đã làm với nàng ta. Vốn dĩ lúc đầu Tiết Phong Linh còn không bận tâm, dù sao Tiết Phong Lan bình thường rất bốc đầu, lại dễ tin người khác, ngây thơ đến đáng thương, người như vậy vốn chẳng phải đối thủ của nàng, nhưng cũng vì sự khinh địch đó của nàng mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại nàng ta đang dần thau thế vị trí của nàng ở trong phủ, đó là điều mà nàng không thể chấp nhận.
Vân Yên trầm mặc không nói, bản thân nàng cảm thấy lời này của Tiết Phong Linh cũng không sai, Tiết Phong Lan bây giờ như một người khác, không những trở nên thông minh sắc sảo mà còn có sức quan sát kinh người, lại có người của Thái hậu bên cạnh trợ giúp, Tiết Phong Linh quả thật không phải đối thủ của nàng ta.
“Chuyện này để sau hẳn nói.” Bây giờ là thời điểm săn thú, tất cả mọi người đều tập trung đến trường săn, muốn gặp chủ tử cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là trước đó nàng cần phải nghĩ cho Tiết Phong Linh một lời giải thích về thái độ của nàng ta trong đoạn thời gian gần đây.
“Vân Yên...” Tiết Phong Linh muốn nói lại thôi.
“Vân Yên sẽ cho người đi chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư, đợi sau khi đầu óc người được nước dội sạch sẽ chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Còn chưa đợi Tiết Phong Linh đồng ý, Vân Yên đã quay người ra ngoài, nhìn dáng vẻ này của Tiết Phong Linh, nàng không có tâm trạng cùng đối phương trò chuyện.
“Người đâu, chuẩn bị nước tắm cho tiểu thư.”
“Vâng, Vân Yên tỷ.” Bởi vì Vân Yên trở về nên nha hoàn trong phủ không dám lơ là, chỉ cần nàng gọi liền có người đáp lại.
“Chuẩn bị một ít bánh ngọt và trà đến đây, tiểu thư sẽ dùng nó sau khi tắm xong.” Nhìn bộ dạng hốc hác, gầy gò đó, cũng không biết đã bao nhiêu ngày không chịu ăn uống đầy đủ.
“Vâng...”
Ở trước mặt Vân Yên, Tiết Phong Linh dù có ngang ngược cách mấy cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nàng lúc này giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn đi theo nha hoàn tắm rửa. Trước đó nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Tiết Phong Linh, không ít nha hoàn sinh lòng sợ hãi, khi nhận lệnh tắm rửa cho đối phương, ai nấy đều ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu, sợ bản thân làm sai lại chọc giận đối phương thì không hay, ai ngờ từ đầu chí cuối đối phương đều ngoan ngoãn ngồi yên cho các nàng tắm rửa, nhất thời mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ Vân Yên, quả nhiên chỉ có Vân Yên mới có thể trị được Tiết Phong Linh.
Trong lúc Tiết Phong Linh tắm rửa, Vân Yên đã hỏi chuyện những nha hoàn trong viện chuyện xảy ra một tháng này, biết được tính tình Tiết Phong Linh ngày càng thấy thường, mặc dù đã hết thời gian giam cầm nhưng đối phương vẫn không chịu ra ngoài, ngay cả Thượng thư phu nhân cho người đi gọi đến đại sảnh dùng bữa nàng cũng không đi, sắc mặt Vân Yên rõ ràng không được tốt, nàng đưa tay xoa huyệt thái dương, bắt đầu suy nghĩ tìm cách giải thích thái độ của Tiết Phong Linh dạo gần đây với mọi người để mọi người không chán ghét nàng ta.
“Vân Yên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.