Đích Nữ Tàn Phi

Chương 94.8: Truy tìm thủ phạm (8)




Nghe thấy Lưu Thái y cầu kiến, Lưu Hân như đang trôi trên sông vừa mới tìm thấy cọc gỗ cứu mạng, tâm tình vui vẻ mà quay đầu nhìn lại, ánh mắt dán chặt vào người Lưu thái y, xúc động đến nỗi chỉ hận không thể ngay lập tức chạy về phía hắn để hắn bảo vệ nàng.
Lưu Hân là tiểu thư duy nhất của Lưu gia, mặc dù ngày thường nàng hay đi gây sự khắp nơi, để lại ấn tượng xấu trong lòng mọi người nhưng nàng lại có địa vị rất cao trong lòng phụ mẫu của mình. Có phụ mẫu nào mà không yêu thương hài tử của mình, Lưu Hân lại là viên ngọc duy nhất của Lưu gia, nhận được sự sủng ái của phụ mẫu cũng là điều bình thường, bất quá điều này đối với Lưu Hân mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Đặc biệt là khi nàng cùng Quách Yến Giai đối đầu nhau, những người bên cạnh nàng lần lượt rời khỏi nàng, ngay cả nam tử mà nàng yêu thương cũng bỏ nàng rồi rơi vào lưới tình với Quách Yến Giai, điều này sao có thể không khiến Lưu Hân gặp phải đả kích được chứ? Đoạn thời gian đó nàng suy sụp vô cùng, nếu không phải có phụ mẫu bên cạnh khuyên nhủ sợ rằng nàng khó mà có thể vượt qua, sau chuyện đó nàng rốt cuộc cũng nhận ra rằng cho dù nàng có làm sai hay tất cả mọi người đều không cần nàng thì phụ mẫu của nàng vĩnh viễn sẽ không từ bỏ nàng, lần này chắc chắn cũng là như vậy!
Vừa nhận được tin từ Lam Thành Vân, điều đầu tiên Lưu Thái y làm không phải là đi đến hiện trường xem xét theo lệnh của Lam Thành Vân mà là đi tìm nữ nhi của mình. So với những người khác hắn càng rõ ràng nội tình mâu thuẫn giữa nữ nhi và Quách Yến Giai từ đâu mà ra, không phải hắn muốn nghi ngờ nữ nhi nha mình mà trong chuyện này nữ nhi thật sự rất đáng nghi, trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, hắn muốn nghe lời giải thích từ Lưu Hân.
Hắn đi tìm Lưu Hân nhưng lại không gặp được người, hỏi Thất Thải từ nàng ta cũng đang tìm người giống hắn, Lưu phu nhân nhận được tin nữ nhi tung tích không rõ bất đầu hoảng hốt, muốn đi cầu Hoàng hậu huy động lực lượng tìm kiếm nhưng sau khi Lưu Thái y biết được thì đã vội ngăn cản. Trường săn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm một người trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hiện tại vấn đề quan trọng trước mắt được Ngụy đế ưu tiên là chuyện của Quách Yến Giai, vốn dĩ Phong Hoa và Hứa Tư Khả có liên quan đến chuyện này đã khiến hắn cảm thấy nghi ngờ rồi, nếu bây giờ lại ồn ào chuyện Lưu Hân mất tích, người ngoài sẽ nghĩ thế nào?
Lưu Hân cùng Quách Yến Giai không hợp, vì vậy một khi Quách Yến Giai bị thương tất cả dư luận sẽ đổ dồn về phía Lưu Hân, hiện tại Lưu Hân tung tích không rõ, phải chăng là sợ tội bỏ trốn?
Lưu Thái y không muốn làm lớn chuyện này, sợ kinh động đến Ngụy đế, đến lúc đó đây sẽ không còn là tranh chấp bình thường giữa tiểu hài tử với nhau nữa, mà rất có thể sẽ là tội cố ý mưu sát, vì vậy hắn phải đi trước đến hiện trường để điều tra rõ ràng mọi chuyện, trước khi Lưu Hân xuất hiện hắn nhất định sẽ phải tìm được bằng chứng có lợi cho nàng.
Điều Lưu Thái y mong muốn là trong lúc điều tra sẽ không tìm được manh mối gì gây bất lợi cho nữ nhi của hắn, nếu Lưu Hân  không có liên quan đến chuyện này tự nhiên là không thể tốt hơn, bằng không... hắn chỉ còn cách tìm cách để nữ nhi thoát tội.
Phụ tử hai người bốn mắt nhìn nhau, Lưu Thái y ngày thường luôn để lộ vẻ mặt nghiêm nghị, hiện tại thần sắc đó càng lộ rõ hơn trên gương mặt của hắn, không khó để nhận ra hắn đang cố gắng truyền đạt ý nghĩ của mình đến Lưu Hân chỉ qua ánh mắt.
Nhận thấy ánh mắt của phụ thân, Lưu Hân vội vàng lắc đầu, vẻ mặt vô tội, giống như muốn nói nàng không có liên quan đến chuyện này, mà sự thật nàng đúng là vô can. Ngay cả chuyện Quách Yến Giai bị thương nàng còn không biết thì làm sao có thể là thủ phạm đứng sau khiến Quách Yến Giai té ngựa được?
Sau khi cùng Phong Hoa tan rã trong không vui, Lưu Hân bất chấp tất cả muốn đi tìm Quách Yến Giai để hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là vì sao nàng ta lại muốn cướp hết tất cả mọi thứ của nàng, từ Phong Lãng cho đến Phong Hoa và Hứa Tư Khả, liệu có phải nàng ta muốn cướp đi mọi thứ của nàng mới vừa lòng hay không?
Lưu Hân một khi đã nóng giận lên thì cũng chẳng bận tâm đến lời người khác nói nữa, đặc biệt hơn là khi Thất Thải không có ở bên cạnh khuyên nhủ, củi khô gặp phải thời tiết nóng nắng kiểu này không bốc cháy mới là lạ.
Nàng đến lều trại tìm Quách Yến Giai, nhưng chưa kịp đợi nàng vén lều trại đi vào thì đã nhìn thấy một người, người này nói quen không quen nhưng cũng không phải xa lạ gì. Tỷ muội Quách gia được phân hai lều trại nằm sát bên cạnh nhau, Lưu Hân không khó nhận ra người bước ra từ lều trại bên cạnh Quách Yến Giai chính là Quách Yến Đình - Nhị tiểu thư Quách gia, đồng thời là muội muội đồng phụ dị mẫu của Quách Yến Giai. Đối với những người bên cạnh Quách Yến Giai, Lưu Hân chưa bao giờ cho đối phương sắc mặt tốt, tuy rằng quan hệ tỷ muội giữa Quách Yến Giai và Quách Yến Đình không tốt như vẻ bề ngoài mà họ biểu hiện nhưng Lưu Hân thật sự không thích tính cách tiểu nhân đó của nàng ta. Chuyện Phong Hoa và Hứa Tư Khả hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa là do Quách Yến Đình nói cho nàng, trong thời gian chờ đợi Thất Thải ở chỗ mẫu thân trở về, nàng đã buồn chán nên ra ngoài đi dạo thì gặp phải Quách Yến Đình, nàng cũng không muốn có liên quan gì đến nàng ta nên trực tiếp cho nàng ta ăn bơ, ai biết được nữ nhân này lại không biết xấu hổ đi chặn đường nàng, sau đó nói cho nàng biết tin tức này.
Tin tức mà Quách Yến Đình mang đến cho nàng khiến Lưu Hân vừa vui vừa buồn, Lưu Hân không phải người ngu ngốc, tuy rằng nàng chán ghét Quách Yến Giai vì đã cướp mất nam tử nàng yêu thương nhưng lời giải thích của Phong Hoa không phải nàng không nghe lọt tai, biết được sở dĩ hai người bọn họ hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa là vì bất đắc dĩ, chỉ là do nàng không muốn chấp nhận sự thật hai người bọn họ có mối quan hệ với Quách Yến Giai nên mới lựa chọn không muốn nghe. Giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân đúng là buồn cười, nếu Quách Yến Đình không nói chuyện này với nàng nàng cũng không cần cùng Phong Hoa tranh chấp để rồi xé rách tầng quan hệ vốn dĩ đã mỏng manh như sợi tơ này, bây giờ thì hay rồi, nam tử nàng yêu không còn, tỷ muội tốt của nàng cũng không, Lưu Hân nàng hiện tại thì còn gì chứ?!
Quách Yến Đình...
Không gặp Quách Yến Đình thì thôi, đã gặp nàng ta ở đây thì lửa giận vốn dĩ nàng dành cho Quách Yến Giai đã chuyển sang người nàng ta, Lưu Hân muốn đi đến chỗ Quách Yến Đình nhưng nhìn bộ dạng nhìn trước ngó sau của nàng ta khi rời khỏi lều trại của mình, lại không mang theo nha hoàn đi theo, đáy lòng có chút nghi hoặc, sự tức giận được thay thế bằng sự tò mò, vì vậy nàng đã đi theo Quách Yến Đình.
Nếu có người khác ở đây, nhìn thấy hành động thay đổi đến chống mặt  của Lưu Hân nhất định sẽ cảm thấy ba chấm, không còn lời nào để nói nhưng đổi lại là Thất Thải nàng ta sẽ cảm thấy như vậy mới là Lưu Hân.
Lưu Hân không giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, một khi nàng tức giận thì như bị thất tâm phong lên, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng nếu để cho nàng thời gian suy nghĩ để bình ổn tâm tình, tâm trạng của nàng sẽ nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nữ nhân thay đổi thất thường đã không còn là chuyện gì đáng nói nữa, chỉ là sự tức giận nhanh chóng được thay thế bằng sự tò mò thì đúng là lần đầu tiên gặp ở trên người Lưu Hân.
Lưu Hân đi theo Quách Yến Đình đến chuồng ngựa, nhìn đối phương lén lút đi vào bên trong, nàng ngược lại chỉ đứng ở ngoài quan sát, một lút lâu vẫn không thấy đối phương đi ra, Lưu Hân bất đầu mất kiên nhẫn, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà quay về.
Lưu Hân không muốn trở về lều trại, bởi vì nàng biết Phong Hoa và Hứa Tư Khả rất có khả năng đến đó tìm nàng, hiện tại nàng không muốn gặp hai người bọn họ, cũng không muốn bị Thất Thải lải nhải bên tai làm phiền, vì vậy nàng hướng ra phía suối nhỏ mà đến.
Bên cạnh trường săn có một con suối nhỏ, nằm ở bên cạnh cánh rừng, bình thường ít khi có người đến nơi này, cho nên nơi này đặc biệt hoang vắng, ở một nơi yên ắng như vậy, tâm của Lưu Hân xem như được yên tịnh, nhưng không ngờ chỗ đó lại có người chiếm trước nàng. Lưu Hân không phải là loại người dễ dàng nhường đồ vật của mình cho người khác, dù bản thân nàng đến sau nàng vẫn cố chấp ở lại cho đến tận bây giờ mới trở về, không ngờ lại nghe được tin tức Quách Yến Giai té ngựa.
Nhận được câu trả lời của nữ nhi, Lưu Thái y không tiếng động thở phào một hơi, kính cẩn thi lễ với Ngụy đế.
“Hạ thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ...” Còn chưa đợi Lưu Thái y nói dứt câu thì Ngụy đế đã giơ tay, làm động tác giống như đang đỡ hắn, ra lệnh cho Lưu Thái y đứng dậy.
“Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Lưu ái khanh, trẫm nghe Thái tử nói khanh là người kiểm tra thi thể cho con ngựa mà Quách tiểu thư đã cưỡi, không biết khanh đã điều tra ra được gì rồi?” Lưu Thái y đến vào lúc này thật sự quá đúng lúc, bọn họ vừa hay đang nói đến vấn đề này, vốn hắn còn muốn cho người đi gọi Lưu Thái y không ngờ đối phương như biết trước mà chạy đến.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần nhận lệnh của Thái tử điều tra, biết được con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi trước đó sở dĩ chết đi là vì bị trúng độc.” Không khó để nhận ra là có người cố ý hạ độc con ngựa mà Quách Yến Giai cưỡi khiến nàng bị thương vì té ngựa, người làm việc này hẳn là có thù oán gì với Quách Yến Giai, điều khiến hắn cảm thấy yên tâm là không tìm thấy manh mối gì có liên quan đến nữ nhi hắn.
“Trúng độc?” Gương mặt anh tuấn của Ngụy đế hơi sửng sốt, giống như không ngờ được đáp án là như vậy, không khỏi truy hỏi: “Đó là loại độc gì?”
“Hồi bẩm bệ hạ, loại độc này thành phần bình thường, không có gì đặc biệt, có thể mua được ở rất nhiều cửa tiệm dược liệu trong kinh thành, chỉ là...” Nói đến đây Lưu Thái y đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt hắn có phần nghiêm trọng Lam Thành Vân vừa mới bị Ngụy đế trách mắng không khỏi đi trước mở miệng, ý đồ muốn lấy lại thiên cảm đã mất của Ngụy đế với hắn.
“Lưu Thái y có gì cứ nói, đây là một manh mối rất quan trọng để làm rõ chuyện này. Nếu chúng ta có thể biết chính xác độc tính đặc biệt của loại độc đó, chúng ta có thể nương theo từng cửa hàng trong kinh thành mà tìm ra hung thủ, không chỉ có thể đòi công đạo cho Quách tiểu thư mà còn có thể trả lại sự trong sạch của những người ở đây.”
“Thái tử nói đúng lắm.” Ngụy đế tiếp lời: “Lưu Thái y có gì cứ nói rõ ra, không cần cảm thấy khó xử.” Hành động tán đồng của hắn đối với Lam Thành Vân khiến sắc mặt Lam Thành Vân trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn lúc này giống như một tiểu hài tử được cho kẹo, được Ngụy đế tán dương một câu cũng đủ khiến hắn vui vẻ cả một ngày.
“Hồi bẩm bệ hạ, hạ thần không dám có nửa câu giấu giếm, hạ thần cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện, không muốn vu oan người vô tội.”
“Nếu đã như vậy Lưu Thái y còn chần chừ điều gì?” Ngụy đế nhướng mày, thầm nghĩ không lẽ Lưu Thái y điều tra được điều gì đó, biết được nữ nhi của hắn có liên quan đến chuyện này mới muốn giấu đi, không để người khác biết? Cũng không phải là không thể, hiện tại tất cả mọi người đều dồn nghi vấn vào ba người Lưu Hân, Phong Hoa và Hứa Tư Khả, sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu Lưu Hân thật sự có liên quan đến chuyện này.
“Sự việc nguy cấp thần nào dám chần chừ, chỉ là thần đang suy nghĩ một số chuyện...” Đối diện với ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can người khác cũng như lời nói mang theo hàm ỳ dò hỏi kia, trán Lưu Thái y xuất hiện vài giọt mồ hôi, trong khi thân thể lại lạnh lẽo vô cùng.
“Nếu là như vậy thì tốt.”
“Bệ hạ, loại độc dược này có một điểm đặc biệt chính là sẽ phát tát sau hai canh giờ...” Điều mà Lưu Thái y lo sợ đã xảy ra, từ lúc hắn nhận được lệnh của Lam Thành Vân đi điều tra mọi chuyện, biết được con ngựa đó trúng loại độc dược này mới ngã ngụy để rồi khiến Quách Yến Giai bị thương, dựa theo thời gian để phán đoán thì còn ngựa này bị hạ độc vào giờ ăn trưa, mà Thất Thải cũng có nói đến Lưu Hân là mất tích vào giờ đó...
Mọi chuyện liệu có phải là trùng hợp?!
Hắn vốn còn đang vui mừng vì đã không tìm được manh mối bất lợi cho nữ nhi, thế nhưng thời gian mà độc dược có hiệu lực lại khiến tâm tình vui sướng của hắn nhanh chóng biến mất.
“Nói như vậy, Lưu ái khanh đã có thể tìm ra thời gian chính xác của kẻ đã hạ độc chưa?” Từ thời gian phát huy hiệu lực của độc dược, không khó để tìm ra thời gian mà thủ phạm hạ độc, như vậy manh mối về thủ phạm sẽ sớm được thể hiện.
“Vâng, hạ thần có thể xác định, là vào thời điểm nghỉ trưa ạ.” Mặc dù hắn muốn giúp nữ nhi của mình thoát tội nhưng đứng trước Ngụy đế hắn không thể nói dối được, bằng không một khi đối phương biết được sẽ là tội chết. Lần này đi săn Ngụy đế không chỉ mang theo một thái y là hắn, chỉ là đám người kia đang cứu chữa cho Quách Yến Giai, không có thời gian bận tâm đến chuyện này nên Ngụy đế mới gọi hắn đến, nếu hắn nói dối Ngụy đế vẫn sẽ cho người khác điều tra lại, đến lúc đó tội hắn rành rành, khó mà chối cãi.
“Thời điểm nghỉ trưa...” Ngụy đế trầm ngâm, cho gọi hộ vệ canh gác bên ngoài đi vào phân phó: “Người đâu, mau đi gọi tên chăm sóc ngựa vào đây, hỏi xem rốt cuộc có thấy ai khả nghi vào giờ nghỉ trưa hay không?”
“Vâng.”
Thời điểm nghỉ trưa nhiều người đi lại tự do như vậy, muốn tìm người khả nghi đúng là không dễ dàng.
Ngụy đế nhìn đám người bên dưới sắc mặt nghiêm trọng, trầm ngâm mở miệng: “Trong thời gian đó, trẫm muốn hỏi mọi người ở đây một câu, vào khoảng thời gian nghỉ trưa, các ngươi đã đi đâu làm gì?” Quách Yến Giai bị thương, người đáng nghi nhất là ba vị tiểu thư của Lưu gia, Phong gia và Hứa gia, tuy nhiên nói hắn chỉ hỏi ba người các nàng mà bỏ qua những người khác thì chẳng phải là cố tình nhắm vào các nàng hay sao? Như vậy thì không được hay lắm.
“Hồi bẩm bệ hạ, khi đó thần đang ở cùng Thiên Tư và những người khác ạ.” Quách Thiếu Thừa đi trước trả lời, hắn vốn không phải người đáng nghi trong chuyện này, không cần hăng hái thanh minh bản thân vô tội, chỉ là hắn đang muốn vẽ đường cho hưu chạy thôi.
“Chúng thần đang thi nhau bắn cung, chuyện này tất cả mọi người đều biết.”
“Đúng vậy.” Triệu Thiên Tư không muốn nói nhiều, hắn cảm thấy câu trả lời này chẳng có ích gì, bởi vì kẻ đáng nghi vốn dĩ là người khác, Ngụy đế chỉ là không muốn chính diện đối đầu cũng ba nhà kia cho nên mới lôi kéo bọn họ vào chuyện này.
“Khi đó thần cũng có mặt ở đó, đang uống trà cùng Lam Thuấn.” Liên Hạo Nguyên ôn hòa mở miệng, so với bộ dạng nóng vội của Quách Thiếu Thừa và dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Thiên Tư, thái độ kính cẩn của Liên Hạo Nguyên quả thật khiến cho Ngụy đế hài lòng.
“Vâng, như lời biểu ca đã nói.” Lam Thuấn cũng nể mặt Ngụy đế mà đi theo nói một câu, hắn vốn dĩ là người ngoài, hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện này, nếu không phải vì tình huynh đệ với Quách Thiếu Thừa hắn cũng không cần chạy theo đến chỗ Quách Yến Giai bị thương, để rồi xảy ra cớ sự như ngày hôm nay.
“Khi đó tất cả công tử thế gia đều tụ tập ở nơi đó, thần cũng có mặt.” Phong Lãng mở miệng, hắn biết Ngụy đế là đang nhắm vào ba người Phong Hoa, bởi vì bọn họ thật sự rất đáng nghi, cho dù là hắn lúc đầu còn nhịn không được nghi ngờ cơ mà.
“Công tử thế gia trong kinh thành tụ họp một chỗ, đúng là khung cảnh hiếm thấy.” Ngụy đế nhếch môi cười cợt khiến không khí trong phòng vốn đang nghiêm trọng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Hồi bẩm bệ hạ, buổi trưa một mình thần dùng bữa trong lều trại.” Mặc dù bản thân không có tham gia nhiều vào chuyện này nhưng Trịnh Thiên Ngôn vẫn lên tiếng thanh minh cho chính mình, chủ yếu là vì... muốn cho hoàng thất mặt mũi thôi, chứ mặt mũi Ngụy đế kỳ thực nàng một chút cũng không muốn cho.
“Hồi bẩm bệ hạ, nô tì hầu hạ bên cạnh quận chúa ngày đêm, ngay cả khi quận chúa dùng bữa cũng vậy, cho nên nô tì có thể chứng minh quận chúa nhà mình vô tội.” Mẫu Đơn từ khi đi vào đến giờ vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Trịnh Thiên Ngôn như người vô hình, hiện tại lại đột nhiên mở miệng, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc.
Người này... chẳng phải chỉ là tì nữ của Trịnh Thiên Ngôn sao?
Mọi người nghi ngờ, một tì nữ như nàng ta lại dám mở miệng ở một nơi có mặt những người thân phận địa vị cao quý thế này... xem ra lễ giáo của Trịnh gia cũng chẳng ra làm sao, bằng không một tì nữ như nàng làm sao có tư cách mở miệng trước một đấng quân chủ như Ngụy đế chứ?!
“Nô tì biết bản thân không có tư cách lên tiếng ở đây, nhưng mong bệ hạ có thể rộng lượng tha thứ cho hành vi đáng trách này của nô tì, nô tì chỉ là không muốn người khác hiểu lầm chủ tử nhà mình mà thôi.” Còn chưa đợi mọi người lên tiếng bắt lỗi, Mẫu Đơn đã đi trước nhận lỗi, nàng quỳ xuống trước mặt Ngụy đệ, thái độ thành khẩn, trung thành hộ chủ khiến người khác không thể nói thêm điều gì.
“Ha ha, trẫm không trách ngươi, ngươi đứng lên đi.” Ngụy đế đột nhiên cười to, giống như tâm trạng hắn rất tốt vậy, hắn phất tay, ra lệnh cho Mẫu Đơn đứng dậy.
“Tính tình ngươi đúng là không thay đổi, trước kia Triêu Nhan làm sai, ngươi cũng là quỳ như vậy trước mặt trẫm thay chủ tử nhận lỗi.” Triêu Nhan là tên của Trưởng công chúa, Mẫu Đơn là cung nữ hầu hạ Trưởng công chúa từ nhỏ, Ngụy đế đối với nàng cũng có chút ấn tượng, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng tính tình của nàng vẫn chẳng khác trước kia khiến hắn dễ dàng nhận ra.
“Trẫm biết ngươi là người trung thành, trẫm cũng biết Thiên Ngôn không có liên quan đến chuyện này, cho nên ngươi không cần phải quỳ xuống nhận lỗi.”
“Nô tì tạ ơn bệ hạ.” Được ân xá, Mẫu Đơn lập tức đứng dậy lui về một bên, cũng không có ý định ôn lại chuyện cũ với Ngụy đế, bọn họ mặc dù là người quen cũ nhưng thân phận cách biệt, hơn nữa lập trường lại không giống nhau cho nên chẳng có lời gì để nói với nhau cả.
“Thiên Ngôn, mẫu thân con đúng là yêu thương con, nhớ năm đó Mẫu Đơn là cung nữ xuất sắc nhất trong tất cả cung nữ, bất luận là khả năng làm việc hay lòng trung thành đều đáng khen.” Lời này của Ngụy đế không biết là có ý gì, chuyện Mẫu Đơn là cung nữ thân cận của Trưởng công chúa, khả năng làm việc không nói, nhưng trung thành với Trưởng công chúa không phải là điều hiển nhiên sao?
Trịnh Thiên Ngôn hơi mỉm cười, chỉ là nụ cười chẳng đạt đến đáy mắt: “Bệ hạ quá lời rồi, Mẫu Đơn cũng chỉ là cung nữ bình thường mà thôi.”
Lần này Ngụy đế chỉ cười không nói, ánh mắt rơi vào người Phong Hoa bên cạnh, lúc nãy hắn vừa mới hỏi chuyện nha đầu này xong, thái độ của đối phương và cung kính lại sợ hãi, xem ra là một người không biết che giấu bản thân.
“Phong tiểu thư, ngươi thì sao?”
“A?” Bị điểm danh, Phong Hoa không khỏi giật mình, nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngụy đế, bộ dạng có chút không biết làm sao, sau đó xấu hổ cúi đầu, điều chỉnh tâm trạng thoải mái mới dám hé miệng.
“Hồi... hồi bẩm bệ hạ, khi đó thần đang ăn trưa cùng với Tư Khả...”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, lúc thần nữ đến lều trại của Phong Hoa, trên đường có gặp không ít người, những người đó đều có thể làm chứng.” So với Phong Hoa chỉ đưa ra đáp án sơ sài không có người chứng thực, Hứa Tư Khả quả nhiên là người có tâm tư thấu đáo, đưa ra mọi bằng chứng chứng minh mình vô tội.
“Nhìn thái độ tự tin của Hứa tiểu thư, có vẻ như ngươi thật sự không có liên quan đến chuyện này?”
“Hồi bẩm bệ hạ, mặc kệ người có tin hay không nhưng thần nữ đúng là có bằng chứng chứng minh mình vô tội.” Xét tội cũng phải xem bằng chứng, không phải chỉ nói bằng lời là được, nàng tuy rằng đáng nghi khi mang thân phận là bằng hữu của Lưu Hân - người có hiềm khích với Quách Yến Giai, nhưng nàng có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội, cho dù nàng có khả năng hại Quách Yến Giai đi chăng nữa, Ngụy đế cũng không thể chỉ dựa vào dư luận mà buộc tội nàng.
“Ha ha, Hứa tiểu thư đúng là dũng cảm, ở trước mặt trẫm mà dám nói ra những lời này, chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm tức giận lôi ngươi ra ngoài chém sao?”
Phong Hoa kinh hãi, hết nhìn Ngụy đế rồi lại nhìn Hứa Tư Khả, không khỏi đưa tay giật giật tay áo của đối phương, ý đồ muốn đối phương nhận sai với Ngụy đế.
Chọc Ngụy đế tức giận, dù là đối với Hứa Tư Khả hay Hứa gia đều không phải là chuyện tốt.
“Bệ hạ sẽ không.”
“Ồ, ngươi dám chắc chắn vào sao?”
“Bệ hạ là minh quân người người sùng bái, sẽ không vì lời nói vô tri của thần nữ mà lạm sát người vô tội.” Hứa Tư Khả bình tĩnh nói, hoàn toàn chọc cười Ngụy đế.
“Ha ha...” Tiếng cười của Ngụy đế vang khắp lều trại khiến mọi người ngây người một trận.
“Hứa tiểu thư, ngươi đúng là khiến trẫm phải thưởng thức.” Trên đời này bất kì ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thân là đế vương, lời Ngụy đế muốn nghe nhất chính là thần dân của hắn sùng bái hắn, tôn sùng hắn như một vị thần, hắn muốn là minh quân trong mắt dân chúng, là một đại minh quân lưu danh thiên cổ.
“Bệ hạ quá khen.”
Bây giờ là tình hình gì đây?
Hứa Tư Khả đang cố làm gì vậy chứ?
Nàng ta muốn tạo ấn tượng tốt với Ngụy đế sau bao nhiêu chuyện hắn đã nghi ngờ nàng ta sao?
Trịnh Thiên Ngôn không rõ Hứa Tư Khả đang nghĩ gì nhưng nàng không nghĩ nàng ta làm vậy chỉ vì muốn lấy lòng Ngụy đế, nhất định là còn có mục đích nào khác.
“Lưu tiểu thư, mọi người ở đây đều đã nói hết rồi, cũng đến lượt ngươi rồi nhỉ?” Ngụy đế vừa dứt lời ánh mắt tất cả mọi người ngay lập tức liền đổ dồn vào người Lưu Hân khiến thân thể của nàng không khỏi run lên, so với Phong Hoa và Hứa Tư Khả thì Lưu Hân mới thật sự là người đứng đầu danh sách bị tình nghi trong việc ám hại Quách Yến Giai.
“Thần... thần nữ...” Lưu Hân ngập ngừng, không biết phải mở đầu từ đâu, nếu là nói về giờ nghỉ trưa thì khi đó chẳng phải nàng đã đến tìm Phong Hoa nháo một trận hay sao chứ? Chẳng lẽ muốn nàng phải nói ra chuyện này sao?
“Chuyện là...” Quan hệ giữa ba nhà Phong - Hứa - Lưu vốn dĩ là rất tốt, nữ nhi của ba nhà từ nhỏ lớn lên với nhau, tình như tỷ muội, thân thiết vô cùng, hiện tại lại vì một người ngoài khiến tình bằng hữu giữa ba người tan rã, hơn nữa đối phương hiện còn đang nằm trên giường hôn mê không rõ, điều này khiến nàng khó mà mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.