Đích Trưởng Nữ Mặc Kệ Rồi!

Chương 24:




Qua thư chàng, ta biết Lưu gia và Tô gia đã trở thành thông gia, Lưu Hoài Quang kết nghĩa huynh đệ với cháu trai của Tô Tể tướng.
Cuối cùng phụ thân cũng đã dính líu đến Tô gia, điều này cũng là tất yếu, từ khi ông bị Hoàng thượng khiển trách mà vẫn muốn đưa ta vào phủ Tể tướng, ta đã hiểu ông đã có lợi ích sâu sắc với Tô gia.
Lưu gia một thời trở thành nhà được kính nể nhất kinh thành, Lưu Uyển Tình và Tiêu Lưu cũng tái định hôn sự.
***
Ai ai cũng ghen tị với Thái sư phủ, vừa được lòng Thánh thượng, vừa có Tô Tể tướng che chở.
Lưu Cẩm Châu lại chọn rời khỏi phủ, vào một đêm, hắn thu dọn hành lý và lặng lẽ rời đi từ cửa hông.
Hắn để lại một lá thư từ biệt cho mẫu thân, trong thư nói rằng hắn sẽ đến biên giới tham gia quân ngũ. Nửa đời trước hắn đã làm đủ việc xấu, lại còn là một kẻ hèn nhát, ngay cả tỷ tỷ như ta cũng không bằng, thật là vô dụng. Giờ đây hắn muốn rời khỏi con đường phụ thân đã sắp đặt, tự mình tìm kiếm mục tiêu cuộc đời.
Mẫu thân cầm lá thư khóc rất lâu, ngày đêm lo lắng cho Lưu Cẩm Châu, sợ rằng hắn gặp bất trắc ở biên cương, vì thế mà người đã già đi nhiều.
Lưu Hoài Quang thì đang đắc ý, ở bên cạnh Tô Tể tướng làm việc, được người xung quanh tâng bốc đến mức không biết trời cao đất dày.
So với hắn, Lưu Quảng Chi hoàn toàn bị lãng quên. Người của Tiêu Thành Nghiệp chú ý thấy hắn thân thiết với những kẻ đối đầu chính trị của phụ thân, chắc hẳn là muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của ông.
Đến mùa thu, khí hậu cuối cùng cũng dịu mát, kinh thành đón nhận cơn mưa lớn sau bao ngày nắng hạn.
Hoàng thượng trở về cung sau khi vi hành ở Hoàng Châu, mang theo cơn giận dữ và xử lý một loạt quan lại, nhưng những người đó chỉ là kẻ thấp bé, không phải chủ mưu thực sự.
Đến đây, ta không khỏi tò mò, viết thư hỏi Tiêu Thành Nghiệp, làm sao chàng biết được những người đó không phải là chủ mưu thực sự.
Thư hồi âm lần này của Tiêu Thành Nghiệp ngắn gọn và nặng nề, chàng nói: "Bởi vì ta đã từng đến đó."
Tiêu Thành Nghiệp là thương nhân, hiểu rõ thời thế, biết cách tránh nguy hiểm. Từ khi trở về kinh thành, chàng luôn im lặng, nhờ đó mà giữ được tính mạng, không bị ảnh hưởng nhiều.
Ta lo lắng cho Tiêu Thành Nghiệp, không muốn tiếp tục chủ đề này.
Nghe nói Tiêu lão phu nhân bị ta và Lưu Uyển Tình làm cho bực bội, luôn thúc giục Lưu Uyển Tình mau chóng xuất giá.
Nhưng trưởng nữ chưa gả, Lưu Uyển Tình làm sao có thể thành thân với Tiêu Lưu?
Có lẽ vì được nương nương hứa hẹn, Tiêu Thành Nghiệp trong thư trở nên mạnh dạn hơn rất nhiều, đây là lần đầu tiên chàng trực tiếp thổ lộ tình cảm với ta: "Dám hỏi Lưu đại tiểu thư khi nào có thể bước vào cửa nhà họ Tiêu?"
Ta chưa kịp hồi âm, thì Tống Như Chi đã giật lấy bút, bực bội viết vài dòng: "Đợi gà mổ xong núi thóc, chó l.i.ế.m xong bột mì, đèn cạn dầu cháy đứt xiềng xích hãy nói." Tiêu Thành Nghiệp đáp thư rất nhanh, chàng biết chữ của ta, lần này trong thư viết thẳng cho Tống Như Chi: "Nhà họ Tiêu nuôi 300 con chó, 50.000 con gà, lò luyện sắt không biết bao nhiêu. Chỉ cần Lưu đại tiểu thư đồng ý, mười ngọn núi thóc bột cũng không đáng là gì."
Điều này làm cho Tống Như Chi tức giận đến mặt xanh lè, liền quấn lấy tay ta bực bội: "Có tiền thì sao, hắn cũng không thể ôm nàng như ta."
Những trò tinh quái của cô nàng khiến ta dở khóc dở cười.
Đến mùa đông, trong chùa trở nên lạnh lẽo, than từ kinh thành vẫn chưa được gửi đến.
Mặc dù mọi người đã mặc áo ấm, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng rao bán than bên ngoài chùa, chúng ta chạy ra xem, từ xa đã thấy biểu tượng của đoàn thương nhân Tiêu gia.
17
Hạ nhân nói rằng than vàng được nhập về từ Tây Vực vừa đến, do nhận được chỉ thị của gia chủ nên họ vòng một đoạn đường lớn qua Tây Lăng để dừng lại.
“Giờ chúng tôi đã hiểu, gia chủ muốn chúng tôi mang than tới cho phu nhân tương lai, làm sao chúng tôi dám nhận tiền.”
Những giỏ than vàng quý giá được dỡ xuống từng giỏ một tại chùa Tây Lăng, Tiêu Thành Nghiệp cũng coi như phô trương sự giàu có trước mặt Tống Như Chi.
Dùng đồ của người khác nên không thể nói xấu người ta, Tống Như Chi đành lẩm bẩm: “Được rồi, tạm chấp nhận là xứng với tỷ vậy.”
Từ đó về sau, mỗi lần đội buôn của Tiêu gia xuất phát từ kinh thành, đều vòng qua Tây Lăng, mang theo những vật phẩm tốt nhất để lại một phần tại chùa Tây Lăng.
Nhờ vậy, ở trong chùa ta cũng có thể ăn hoa quả tươi theo mùa, sử dụng bút nghiên tốt nhất. Còn những y phục và trang sức đắt tiền, ta vẫn từ chối, không quên lời dạy của nương nương rằng, ở chùa cầu phúc, một bộ áo xám là đủ.
Đợi đến khi mãn kỳ hạn, trên đường về, ta và Tống Như Chi lại ngồi chung xe, nàng ngồi đối diện ta, nước mắt lưng tròng.
“Lưu Vân Ngọc, sau này tỷ xuất giá, nhất định phải gửi thiệp mời cho muội, muội muốn đích thân tới nhà xem Tiêu gia rốt cuộc xa hoa đến mức nào.”
“Muội không có ai chơi thì có thể tiếp tục đi bắt nạt Lưu Uyển Tình.” Ta chân thành đề nghị nàng, bị nàng đ.ấ.m nhẹ một cái vào cánh tay.
Nhưng trước khi chia tay, ta có chút lo lắng cho tương lai của nàng, hỏi nàng có còn vương vấn Lưu Cẩm Châu không.
Không ngờ lần này, Tống Như Chi lại ngẩng cao đầu, khi nghe thấy tên Lưu Cẩm Châu, nàng chỉ cười khinh bỉ: “Một kẻ đã từng bắt nạt tỷ muội của ta, lại còn mong ta để mắt tới? Đúng là nằm mơ.”
Ta hiểu rõ tính cách của nàng, lần này thật sự yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.