Diễm Hoàng Sủng Thê

Chương 4:




“Ai, hảo nhàm chán……” Đứng ở trên cầu hình vòm, Khúc Lưu Phong đem thân mình dựa vào trên thành cầu, nhìn chằm chằm mặt nước xanh biếc ngẩn người.
Nhìn trong nước ảnh ngược của bản thân trong nước, thanh âm thở dài lại theo môi hồng nộn khẩu dật ra. Nàng đã đứng ở chỗ này hít lên ngọ khí.
Gả đến Hắc gia đã hơn phân nửa tháng, nàng đối việc trong Hắc gia cũng biết được một hai điều.
Công công, bà bà đối đãi nàng, tựa như đối đãi nữ nhi thân sinh giống nhau, so với đối đãi con của chính mình tốt hơn vài lần; Mà đại bá Hắc Diễm Thần cùng tiểu cô Hắc Tử Hoãn đối nàng cũng có lễ ngang nhau.
Về phần “Lão công” Hắc Diễm Hoàng của nàng, cùng nàng có thể nói là “Tướng kính như băng”. Từ lần trước bị hạ xuân dược, cùng hắn có hành động vợ chồng thật sự, nàng vẫn thực lo lắng hắn còn có thể muốn nàng tiếp tục làm nghĩa vụ cợ chồng, bất quá từ lần đó, hắn cơ hồ đều ngủ ở thư phòng, lý do là hắn thời gian rất gấp muốn vội vàng hoàn thành tất cả mọi việc của Hắc Phong Bảo, mỗi ngày đều phải làm việc đến khuya, cho nên ngủ thư phòng thuận tiện hơn.
Đối thê tử khác mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy trượng phu xa cách các nàng, nhưng đối nàng mà nói, nàng lại ước gì hắn vĩnh viễn cũng không trở về phòng ngủ.
Bất quá mấy ngày nay hắn lại trở về phòng ngủ, may mà hắn chính là thuần túy ngủ, không có hành động khác, điều này làm cho nàng an tâm không ít. Nhưng nàng luôn luôn có loại cảm giác ── Hắc Diễm Hoàng trở về phòng ngủ, hình như là bởi vì quan hệ với mẹ chồng nàng.
“Tiểu thư, người như vậy rất nguy hiểm ──” Thảo Thảo vừa đưa trà bánh đến liền thấy Khúc Lưu Phong ghé vào trên thành cầu, lập tức lo lắng cầm khay trong tay hướng lương đình để nhanh xuống, hoả tốc nhằm phía trước, đem Khúc Lưu Phong từ trên thành cầu kéo xuống, đẩy mạnh về phía lương đình.
“Sớm thảo, nhĩ hảo ầm ỹ nga!” Tiếng nói vừa la vừa hét thiếu chút nữa không đem màng tai của nàng phá hư.
“Tiểu thư, ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi hảo nguy hiểm hay không, thiếu chút nữa không đem ta nhanh hù chết!” Thảo Thảo vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói.
“Có nghiêm trọng như vậy sao? Đúng rồi, tìm ta có chuyện gì?” Cầm lấy khay hoa quế trên cao, Khúc Lưu Phong từng ngụm từng ngụm nhấm nháp.
Ăn ngon, thật sự ăn rất ngon, nguyên lai điểm tâm cổ đại ăn ngon như vậy.
“Tiểu thư, cô nương ăn cái gì đều không thể mở miệng lớn như vậy.” Khúc Lưu Phong hành động thô lỗ lại làm cho Thảo Thảo nhịn không được nói thêm hai câu.
Có đôi khi, nàng thật sự cảm thấy tiểu thư rất kỳ lạ, thường nói một ít lời nói mà nàng cùng Đa Đa nghe không hiểu, hơn nữa ngôn hành cử chỉ hoàn toàn không giống tiểu thư khuê các bình thường, cầm kỳ thư họa cùng nữ hồng* cũng đều không biết gì cả. Thiên kim nhà giàu có được bộ dạng đó “Ngẫu nhiên” là chỉ khi tiểu thư đang ngủ, bằng không chính là khi lẳng lặng không nói lời nào. Nàng thật sự rất ngạc nhiên, là ở trong hoàn cảnh như thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra người thần kỳ như tiểu thư.
“Không cần, cắn nhỏ như vậy căn bản thưởng thức không ra hương vị.”
Cho nên nói, nàng chán ghét làm thiên kim tiểu thư, làm chuyện gì đều phải khí chất thanh tao, ngay cả ăn cái này cái nọ cũng không thể hết lòng vui vẻ ăn theo ý thích.
“Thảo Thảo, ngươi cũng đừng niệm nữa, để cho ta im lặng ăn xong coi như mở ra tâm tính thiện lương đi?”
“Được, tiểu thư.”
Ai! Thật là nhiều lời vô ích ── nhưng tuy rằng cảm thấy nhiều lời vô ích, Thảo Thảo vẫn là cố ý nói đạo lý một phen : “Tiểu thư, người từ từ ăn, ta còn có việc phải làm, còn có, đừng ghé vào trên thành nữa, như vậy rất nguy hiểm, cũng rất mất mặt một bảo chủ phu nhân, biết không? Còn có……”
Tiếng nói hoạt bát mang theo tiếng cười, chỉ ra những thứ cần chú ý của nàng nhắc đi nhắc lại: “Thảo Thảo, ta không phải oa nhi ba tuổi, không cần dặn dò nhiều như vậy, chờ ngươi dặn dò xong, trời đã tối một nửa rồi.”
“Tiểu thư, người giễu cợt ta như là một bà già lắm lời sao?” Thảo Thảo dương giận.
“Không phải giống, vốn là vậy.” Khúc Lưu Phong gợi lên khóe miệng, nở rộ ra miệng cười ngọt ngào.
Đối mặt nụ cười ngọt ngào của nàng, cho dù có oán khí gì, cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tốt lắm, tiểu thư, ngườii chậm rãi hưởng dụng đi! Sự việc xong rồi, ta cùng Đa Đa liền lập tức đến với người.” Thảo Thảo lắc đầu bất đắc dĩ nói. Quả nhiên vẫn là đấu không lại tiểu thư tươi cười!
“Hảo, mau đi đi.” Khúc Lưu Phong nhẹ giọng đáp lời, lại ăn xong một cái bánh quế hoa nữa.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Khúc Lưu Phong càng thêm không kiêng nể gì mở mồm to ăn “Thế này mới kêu là hưởng thụ mỹ thực!”
Ăn xong cái cuối cùng, sau khi uống ngụm trà, Khúc Lưu Phong quyết định thừa dịp trước khi Thảo Thảo trở về, lại thám hiểm xung quanh.
Hắc Phong Bảo thật sự là rất lớn, nàng đi hơn nửa tháng còn chưa đi hết, may mắn nàng không phải mù đường, hơn nữa trí nhớ lại siêu cường, bằng không nàng đã sớm lạc đường.
“Đại bộ phận địa phương đều đi qua, hiện tại chỉ còn lại có phía sau núi, hì hì!” Mặc váy lên cao rất ngại có người, Khúc Lưu Phong chạy chậm trước bước chạy hướng ít có người sau sẽ đi phía sau núi.
Lướt qua lan can, ước chừng sau khi đi hai mươi mấy mét, tiếng nước róc rách truyền đến hấp dẫn chú ý của nàng. Theo tiếng nước đi tới, không bao lâu, một cái sông nhỏ trong suốt thấy cả đáy sông lập tức ánh vào trong mắt Khúc Lưu Phong.
“Oa, có sông nha!” Nước sông trong suốt thấu lạnh, phối hợp gió từ trên núi, đuổi đi không ít nóng bức sau giữa trưa.
Tỏa ra xung quanh, Khúc Lưu Phong cơ hồ nghĩ cởi quần áo nhảy xuống chới với nước, nhưng là nghĩ chỉ là nghĩ, nàng vẫn là không dám làm như vậy, bất quá…… Cởi giày thì có thể đi!
Hai phần ba một đôi chân cứ như vậy bước vào sông thâm sâu không ít, cảm giác thanh lương sảng khoái làm cho nàng không khỏi thỏa mãn thở dài ──
Hai tay xanh tựa mặt, hai chân thì ở trong nước đá không ngừng, Khúc Lưu Phong tuyệt không nghĩ mình có gì không thoải mái ( đoạn này ta chém gió n_n ), ngược lại còn thực vui vẻ cười to.
Sau một hồi, chơi mệt mỏi, nàng đơn giản đem thân mình nằm ngay trên cỏ xanh, cũng không quản sẽ dơ quần áo.
Nhìn trên trời mây trắng không ngừng bay, Khúc Lưu Phong bỗng dưng nhớ tới bạch viện trưởng từ nhỏ nuôi nấng nàng lớn lên, cùng các bằng hữu trong cô nhi viện từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
“Viện trưởng, còn có bằng hữu cô nhi viện, ta rất nhớ các ngươi, thật sự rất nhớ các ngươi……”
Gió, không ngừng thổi, phiếm nước mắt trong hốc mắt chậm rãi khép lại, nước mắt trong suốt cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống.
Ở trong mộng, ta có thể nhìn thấy các ngươi không?
“Hoàng, nàng khóc nha ──”
Vừa thấy thiên hạ trên cỏ ngủ say, hai đạo thân ảnh chậm rãi theo từng đám bụi cỏ rậm rạp thoát ra.
Hắc Diễm Thần nhẹ lay động quạt giấy, nhìn Hắc Diễm Hoàng trên khuôn mặt tuấn tú luôn luôn không có biểu tình gì, giờ phút này thế nhưng mày khóa chặt.
Xem ra “Thật sự” Vi Như Cầm khơi không dậy nổi tâm trí Hoàng, nhưng người “Giả ” Vi Như Cầm lại có thể tác động tâm Hoàng.
Ha ha, Hoàng nhất định không hiểu được hiện tại trên mặt bản thân là cái biểu tình gì. Là đau lòng nha! Loại vẻ mặt này nếu để cho nương thấy được, nàng nhất định sẽ cảm động khóc rống hết nước mắt.
“Thần, ngươi lại nói chủ ý quỷ quái gì vậy?” Gặp Hắc Diễm Thần hai mắt nhìn chằm chằm mình mãnh liệt, khóe miệng còn khi không lộ ra tươi cười quỷ dị, Hắc Diễm Hoàng nheo lại con ngươi đen hỏi.
“Ta nào có!” Hắc Diễm Thần lập tức phủ nhận.
Hắc hắc, hắn giống như biểu hiện rất rõ ràng.
“Tốt lắm, căn cứ hồi báo của thám tử ta phái đi, tân nương như ngươi nói, là giả. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ đây? Vạch trần nàng sao?”
“Việc này ta đều có tính toán, mà ngươi, miệng tốt nhất ngậm nhanh một chút, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, nếu để lộ một chút tiếng gì……” Con ngươi đen bóng nổi lên một tầng hàn băng “Sẽ có cái kết cục gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng.”
Ngẩng đầu chống lại một đạo hàn quang như vậy, Hắc Diễm Thần cảm thấy chính mình giống như toàn thân khong mặc gì ngâm ở trong băng thiên tuyết, thiếu chút nữa bị chôn sống chết lạnh.
“Hoàng, ngươi lại uy hiếp người ta!” Hắn giống đứa nhỏ chu miệng oán trách.
Một người nam nhân trưởng thành còn đáng yêu, nhìn xem Hắc Diễm Hoàng mày kiếm xinh đẹp đều nhanh thắt.
“Vì sao ngươi lại hoài nghi thân phận Vi Như Cầm?” Hắc Diễm Thần vì giữ gìn tính mạng, nhanh chóng dời đi đề tài.
“Bởi vì nàng ở đêm động phòng hoa chúc bị hạ xuân dược.” Cúi đầu nhìn Khúc Lưu Phong ngủ bất tỉnh nhân sự, Hắc Diễm Hoàng trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc không hiểu.
“Thì ra là thế. Tám phần là lão gia Vi gia chỉ thị, muốn hai nha hoàn kia kê đơn. Cũng khó trách ngươi lại hoài nghi, nào có cha mẹ lại hướng nữ nhi chính mình hạ xuân dược? Trừ phi là bản thân nữ nhi không muốn gả, mà cứng rắn bức nàng lên kiệu hoa; Bằng không chính là người gả căn bản cùng bọn họ không hề có quan hệ.
Người trước tự nhiên là không có khả năng, vì Vi Như Cầm chân chính đã sớm muốn cùng người khác thành hôn, cho nên, đáp án đương nhiên là người sau. Hơn nữa “Thê tử” của ngươi nhất định sau khi là tỉnh lại mới biết được chính mình đã mơ hồ trở thành thê tử người khác.” Hắc Diễm Thần lớn mật suy luận.
“Ân.” Hắc Diễm Hoàng đồng nhận thức gật gật đầu.
“Hoàng, nói thật, ta cảm thấy nàng thật sự thực không giống người thường nha!” Hắc Diễm Thần chỉ vào Khúc Lưu Phong nói. “Cả người phát ra khí chất làm cho người ta cảm giác đều như là người không hơn không kém thiên kim đại tiểu thư, nhưng là ngôn hành cử chỉ tuyệt không đoan trang, quả thực là có phần thô lỗ.” Tựa như vừa rồi, nào có cô nương nào lại chính mình cởi giày kéo y phục cao như vậy, có thể xem sao?
Thần nói cũng đúng, một người có giáo dưỡng như mọi người thnah tú làm sao có thể tùy tiện cởi giày, tù ý nằm đại, thậm chí còn ở hoàn cảnh lạ lẫm như vậy trầm xuống ngủ say đi? Nhìn dung nhan kia ngây thơ ngọt ngào ngủ, Hắc Diễm Hoàng không nhịn được kéo kéo mái tóc của nàng thưởng thức. Nàng thật sự đẹp quá ── giống tiên tử rơi vào thế gian, giữa mày liễu có giấu thế nào cũng giấu không được linh khí, cho dù là ở trong lúc ngủ mơ cũng không giảm bớt một chút nào. Tại sao nàng lại có thể dễ dàng làm tâm hắn xúc động?
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn cũng đã bị dung nhan thanh lệ thoát tục cùng khí chất độc đáo của nàng nhanh chóng mê hoặc, nhất là cặp mắt hạnh lý thần thái động lòng người kia, giống như có ma lực, dường như chỉ cần nhìn, hắn tâm che lấp lạnh như băng kia sẽ ấm áp tức thì, rung động không thôi.
“Ân……” Khúc Lưu Phong không thế nào văn nhã nghiêng cái thân, lòng bàn tay mềm mại liền chuẩn xác không có lầm đặt trên đại chưởng ngăm đen đang thưởng thức mái tóc của nàng.
Lòng bàn tay non mềm lạnh lẽo nhất thời tiếp xúc từng chỗ trên tay hắn, một trận sợ run truyền khắp tứ chi bách hải của hắn, khơi mào một cỗ cảm giác khác thường trong lòng hắn. Hắc Diễm Hoàng liền như vậy nhìn chằm chằm sườn mặt duyên dáng của nàng, sửng sốt……
“Ai, ta cảm thấy ta giống như không tồn tại.” Hắc Diễm Thần trong oán giận mang theo một chút ý cười.
Mặc kệ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thúc đẩy Hoàng cùng vị cô nương này. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng lần đầu tiên thật sự xem một nữ nhân như vậy, hắn nhất định không biết chính mình nguyên bản con ngươi đen chỉ có lạnh như băng, đã muốn rót vào một tia tình cảm mới nảy nở.
Đây đều phải cảm tạ vị cô nương này, có lẽ, cô nương này là trên trời đặc biệt phái tới hòa tan chỗ băng sơn là Hoàng!
Mất mặt! Ném chết người
Nàng không phải ở sông nhỏ phía sau núi chơi sao? Làm sao có thể chạy đến trong ngực hắn vậy? Càng mất mặt là, nàng còn đem nước miếng lưu ở trên quần áo hắn! Ai tới nói cho hắn, vì sao trước mặt nam nhân này, nàng luôn làm ra hết trò cười cho thiên hạ đây?
Bị Hắc Diễm Hoàng cặp kia mắt phi thường không được tự nhiên của Hắc Diễm Hoàng nhìn, Khúc Lưu Phong nhịn không được mở miệng: “Ân…… Tướng công, xin hỏi, có việc gì?”
Hắn làm sao vẫn nhìn nàng, chẳng lẽ thân phận của nàng bị lộ? Phi phi, nàng lại có miệng quạ đen, việc này nào có khả năng?
“Ngươi là ai?” Một đôi con ngươi đen lạnh lùng thẳng tắp khóa trụ mĩ nhan của nàng, Hắc Diễm Hoàng hỏi.
Nếu đã biết nàng không phải Vi Như Cầm, như vậy hắn muốn chính nàng nói ra thân phận chân thật của nàng.
“Ta…… Ta……”
Ngắn ngủn ba chữ, làm cho Khúc Lưu Phong nhất thời á khẩu không trả lời được. Thảm, tại sao có thể như vậy chứ? Hắn biết nàng không phải Vi Như Cầm?
“Tướng công, ngươi làm sao vậy? Ta là thê tử của ngươi, Như Cầm !” Nàng tiếp tục giả chết.
“Ngươi là ai?” Hắc Diễm Hoàng lại lên tiếng, ánh mắt lãnh liệt hiện lên một tia hàn lệ. Tuy rằng chính là trong nháy mắt, nhưng làm cho Khúc Lưu Phong nhanh chóng giữ lấy.
Không được, ánh mắt hắn rất khiếp người, bị hắn nhìn như vậy, nàng rốt cuộc nói không nổi lời nửa câu nói dối. Nhưng là…… Quản không được nhiều như vậy, liền đánh cuộc một keo đi!
Khúc Lưu Phong từ trên giường nhảy xuống, thẳng tắp đứng ở trước mặt Hắc Diễm Hoàng, nghênh thị hắn.
“Đúng vậy, ta không phải Vi Như Cầm!”
Hắc Diễm Hoàng trên mặt không có biểu tình gì, đáy lòng lại kinh ngạc nàng lại nhanh như vậy liền thừa nhận của thân phận của nàng là giả, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ tìm đủ các loại lý do đến che lấp.
Gặp Hắc Diễm Hoàng không có phản ứng gì, Khúc Lưu Phong nhất thời cố moi óc đem lời nói trong lòng nói ra hết “Căn cứ quan sát của ta, ngươi tuyệt không muốn kết hôn với Vi Như Cầm, sở dĩ cưới nàng, hoàn toàn là vì quan hệ với mẹ ngươi.
Nếu là như thế, ta là không phải Vi Như Cầm sẽ không còn trọng yếu nữa, dù sao ngươi đã cưới vợ, cho dù có nói gì thì kết quả cũng đã định sẵn.
Mà ta, ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì ta không phải cái loại nữ nhân thích bám người, cũng sẽ không can thiệp chuyện của ngươi, cho dù ngươi muốn nạp thiếp, cũng không cần trải qua sự đồng ý của ta, như vậy không phải tốt lắm sao?”
“Vì thành toàn cho người khác, cho dù vô duyên vô cớ bị người đưa lên kiệu, gả cho một nam nhân không biết, ngươi cũng không có cảm giác gì?”
Hắn đều biết hết?!
Khúc Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khó hiểu hỏi: “Ngươi đều biết tất cả, làm gì còn muốn hỏi ta là ai?”
“Bởi vì mọi chuyện đều điều tra được rõ ràng, chỉ duy nhất thân phận của ngươi tra không được.”
Tra ra được mới có quỷ! Nàng là rơi nhầm vào thời không khác, cho dù hắn phái người số chết tra, cũng không có khả năng tra ra nguyên cớ.
“Ta gọi là Khúc Lưu Phong, thân phận của ta không phải trọng điểm, về sau nói sau. Hiện tại ngươi đều biết tất cả, ta đây liền nói trắng ra, ngươi vẫn là cố ý muốn cưới Vi Như Cầm làm vợ sao?”
Trăm ngàn lần đừng nói là vậy!
“Là vậy thì như thế nào? Không phải là vậy thì như thế nào?” Nữ nhân này thật là có bản lĩnh, lại có thể làm cho hắn có một đống công vụ không làm, ngồi ở chỗ này cùng nàng nói chuyện đến giờ.
Kỳ thật hắn có thể trực tiếp nói cho nàng, cưới ai với hắn mà nói hoàn toàn không trọng yếu, chính như lời nàng nói, hắn cưới vợ kỳ thật chính là vì mẫu thân mà cưới ── chủ yếu là, hắn muốn nghe nàng nói chuyện, muốn nhìn trong mắt nàng lóe ra tia sáng.
Thanh âm lạnh như băng nghe vào trong tai Khúc Lưu Phong, tuyệt không cảm thấy không thoải mái, ngược lại làm nàng có cảm giác dễ nghe cực kỳ.
“Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn cưới Vi Như Cầm thật sự, thì chẳng phải là cố ý chia rẽ một đôi uyên ương sao, hơn nữa việc này một khi lộ ra, đối hai nhà Hắc Vi một chút lợi ích cũng không có, chỉ làm thương tổn hòa khí hai nhà.
Ta biết là trước đây Vi Như Cầm thực sự có lỗi với ngươi, nhưng là, đó cũng không phải hoàn toàn là lỗi của nàng, chỉ có thể nói là hai người các ngươi vô duyên, huống hồ……”
“Huống hồ cái gì?” Hắc Diễm Hoàng cũng đợi câu nói tiếp theo của nàng.
“Huống hồ ngươi cũng không có tổn thất, bởi vì ngươi còn cưới ta, cho nên tổn thất lớn nhất hẳn là ta mới đúng. Ta vô duyên vô cớ bị đưa lên kiệu hoa, còn vô duyên vô cớ cùng người bái đường thành thân, cuối cùng, ngay cả trinh tiết quý giá nhất của nữ nhân đem bồi thượng.
Cái đó ta cũng không để ý, thân là nam nhân ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng như thế? Hay là đại nam nhân như ngươi lại có chủ nghĩa quấy phá, cho dù không thích Vi Như Cầm, cũng không cho phép nàng ở bên ngoài cùng nam nhân khác có quan hệ?”
Lập tức nói nhiều như vậy, thật sự là khát chết nàng! Khúc Lưu Phong không thế nào văn nhã hướng ghế ngồi xuống, ngã hai chén nước, đem một khác chén đưa cho Hắc Diễm Hoàng ngồi ở đối diện nàng.
Tiếp nhận nàng truyền đến nước trà, Hắc Diễm Hoàng nhẹ uống một ngụm.
Lần đầu tiên có nữ nhân dám nhìn thẳng mắt hắn nói chuyện, nhưng lại ở trước mặt hắn lại lớn mật nói chuyện trinh tiết của mình, nếu hắn là người có tư tưởng cổ hũ, đã sớm bị cách nói của nàng làm kinh hoảng, sẽ có ý định từ thê?
“Uy!” Dù sao hắn đã biết mình không phải Vi Như Cầm, nàng cũng không cần lại xưng hắn “Tướng công”. “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?”
Tuy rằng hắn vẫn duy trì ánh mắt lễ phép nhìn đối phương nói chuyện, nhưng là cũng nhìn quá mức phát hỏa, ánh mắt kia giống như bao hàm cái gì, nhìn nàng đến cả người không được tự nhiên.
Khúc Lưu Phong rốt cuộc ngồi không được, nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn cùng hắn nhìn thẳng.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nói rõ ràng.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận.
Trời ạ, nàng mới vừa khiêu khích, không biết có thể dẫn đến nam nhân này bất mãn hay không? Xem hắn thể trạng to lớn như vậy, nếu hắn giận dữ, thưởng chính mình một quyền, nàng không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng!
“Ân…… Ta không phải cố ý lớn tiếng như vậy, ta chỉ là nhất thời…… Nhất thời nóng vội…… Ân…… Nhất thời xúc động……” Nàng liều mình vì chính mình tìm lý do.
Bỗng dưng, Hắc Diễm Hoàng vươn hai tay vòng trụ eo nhỏ của nàng, bạc môi không hề báo động trước chiếm lấy cánh môi khẽ nhếch của nàng, ngọn lửa tham nhập, bừa bãi hấp thu vị ngọt trong miệng của nàng.
Nàng trong lúc hắn thình lình hôn nên mất hồn, trong lúc lưỡi hắn khiêu khích đã muốn quên hô hấp, chỉ có thể trợn to một đôi mắt sương mù, một cử động cũng không dám, nhìn thẳng một đôi con ngươi đen cực nóng của hắn……
Hắn chính là muốn nghe nàng nói chuyện, nhưng là nhìn nàng mê người môi đỏ mọng quyến rũ, hắn thế nhưng không thể khắc chế muốn hôn nàng trước!
Khi hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hắn phát hiện chính mình lòng như nổi trống kinh hoàng, đó chỉ là khi hưng phấn tim mới có thể đập như vậy, mà hắn tựa như đã nghiện, như thế nào cũng không rời được môi đỏ mọng của nàng.
“Ân…… Ân……” Khúc Lưu Phong muốn đẩy Hắc Diễm Hoàng ra, lại như thế nào cũng không thể động.
Nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, nóng đến mức nàng cơ hồ chịu không nổi, nhưng đồng thời lại có một cỗ rung động không hiểu, từ lòng của nàng thoát ra……
Hắc Diễm Hoàng không ngừng mà hút trọn lời lẽ của Khúc Lưu Phong, thẳng đến khi cảm nhận được thiên hạ trong lòng khác lạ, hắn mới quyến luyến không thôi rời đi môi đỏ mọng.
Khúc Lưu Phong hư nhuyễn dựa vào trong lòng Hắc Diễm Hoàng, cố gắng thở hào hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo diễm lệ tiếu hồng.
Sau khi vững vàng hơi thở chính mình, Hắc Diễm Hoàng chậm rãi ở bên tai Khúc Lưu Phong nói:
“Ta không nghĩ thế nào, cũng không quản Vi Như Cầm gả cho ai, ta chỉ biết người gả tiến Hắc Phong Bảo, gả cho Hắc Diễm Hoàng ta, là nàng!
Cho nên, từ khoảnh khắc này về sau, nàng chính thê tử chân chính của ta, ta sẽ làm đủ trách nhiệm người phu quân chiếu cố nàng.”
Để ý không rõ cảm xúc trong lòng chính mình đến tột cùng là cái gì, hắn chỉ biết là, nàng là thê tử cùng hắn bái đường thành thân, hắn phải giữ nàng ở bên người, mặc kệ nàng là ai.
“A?” Khúc Lưu Phong ngây ngẩn cả người.
Hắn, hắn đang nói cái gì? Nàng tuyệt không muốn làm thê tử hắn, lại càng không muốn hắn làm đủ nghĩa vụ trượng phu gì. Xong rồi…… Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Ai tới nói cho nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.