“Uy, chàng tại sao cứ nhìn chằm chằm ta như vậy?”
Mắt của nàng đã sắp mỏi muốn chết ── từ lúc nàng tỉnh ngủ đến giờ, “Tướng công” của nàng liền cùng nàng chơi trò chơi so mắt to trừng mắt nhỏ, tính tới giờ ít nhất cũng đã 10 phút rồi! Hắn không khó chịu, nhưng nàng sắp mệt chết.
“Nàng……” Hắc Diễm Hoàng có chút không thể tin. Người trúng truy hồn thảo hôn mê ít nhất hai ngày mới có thể khôi phục ý thức, không nghĩ tới nàng chỉ hôn mê một buổi tối liền tỉnh!
! Hắn cuối cùng mở miệng nói chuyện, mặc dù có nói chuyện nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta cái gì?” Khúc Lưu Phong nghi hoặc nhìn hắn.
“Đưa tay lại đây.” Hắc Diễm Hoàng thấp giọng mệnh lệnh.
“Nga.” Khúc Lưu Phong ngoan ngoãn đem bàn tay cho hắn.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Ngón tay phúc thượng mạch đập của nàng, Hắc Diễm Hoàng hỏi.
Mạch tượng bình thường, chỉ là khí huyết suy yếu, xem ra nàng thật sự không có việc gì. Hắc Diễm Hoàng lúc này mới buông tảng đá lớn trong lòng ra.
“Không có, chỉ cảm thấy cả người vô lực. Uy, ta làm sao vậy?”
“Nàng không nhớ rõ?” Nhìn bộ dáng của nàng, chắc là không biết gì về việc đã xảy ra.
“Ta chỉ nhớ rõ ta tắm rửa đến một nửa, ngửi được một cỗ hương vị rất thơm, sau đó không thể nào đứng dậy nổi.” Khúc Lưu Phong nghiêng đầu cúi nửa ngày, trí nhớ vẫn là chỉ tới đây mà thôi.
“Nàng trúng độc, là nương cùng của hai nha hoàn của nàng phát hiện.”
“Chàng…… Không phải chàng ôm ta trở về phòng chứ?” Khúc Lưu Phong hy vọng từ trong miệng hắn nói ra hai chữ “Không phải”.
“Đúng vậy.” Hắc Diễm Hoàng nhướn cao mi.
“Ta đây không phải đều bị chàng nhìn thấy hết?!” Khúc Lưu Phong tiếng nói không tự giác đề cao.
“Đã thấy, ta từ đêm động phòng hoa chúc đêm đó đã nhìn thấy hết rồi.” Bắt đầu đùa nghịch mái tóc của nàng, Hắc Diễm Hoàng cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
“Chàng…… Chàng……” Khúc Lưu Phong cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ.
“Ta nói sai rồi sao?” Hắc Diễm Hoàng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ngay cả chính mình cười cũng không phát hiện.
“Oa, ngươi cười nha! Ta lần đầu tiên nhìn ngươi cười nha!” Trong lúc vô tình bắt giữ được vẻ tươi cười, làm cho Khúc Lưu Phong quên hết chuyện trước đó bắt lấy vạt áo hắn.
Tuy rằng chỉ vô tình nở nụ cười, nhưng khi hắn cười lên thật sự rất tuấn tú, nhìn rất tốt.
“Uy, chàng hẳn là nên cười nhiều mới đúng!”
Nhìn nàng lúm đồng tiền như hoa, tâm tình của hắn cũng tốt lên theo, không tự giác lại lộ ra nụ cười làm cho Khúc Lưu Phong vô cùng yêu thích.
“Nếu không muốn người ta biết được thân phận thật sự của nàng, cũng đừng lại bảo ta “Uy”.”
“Hảo, ta đây gọi chàng là Hoàng, chàng cũng đừng lúc nào cũng kêu ta nàng a, ta bảo nàng, chàng có thể gọi ta Phong hoặc Tiểu Phong ── điều kiện trước hết là thời điểm chỉ có hai người chúng ta.”
Hắc Diễm Hoàng vuốt cằm.
“Hoàng, ca ca ta tới thăm đệ muội!”
Người chưa tới thanh âm đã tới trước, rất xa chợt nghe đến thanh âm của Hắc Diễm Thần, tiếp theo cũng không có nghe tiếng gõ cửa, cửa phòng đã bị mở ra.
“Ách?” Sau khi nhìn thấy Khúc Lưu Phong ngồi ở trên giường, Hắc Diễm Thần nhất thời phản ứng hơi quá, cứ như vậy ngốc đứng ở cửa nhìn chằm chằm nàng ──
“Nàng…… Nàng tỉnh?!”
Trời ạ! Xem ra Hoàng cưới một nữ nhân thật “Cường tráng”, tương lai sinh một tá đứa nhỏ tuyệt đối không có vấn đề! Bất quá cũng thật sự kì lạ, cho dù Hoàng vận khí thay nàng bức độc, còn đem máu có năng lực có thể giải độc nhanh chóng bổ huyết khí huyết đút cho nàng, nhưng nàng cũng khôi phục quá nhanh đi!
“Lại là vẻ mặt này!” Khúc Lưu Phong chuyển qua xem thường, “Hai huynh đệ các người tại sao đều dùng loại biểu tình gặp quỷ nhìn ta?”
“Hoàng, chẳng lẽ máu của ngươi có thể cải tử hồi sinh?” Nhanh chóng đi đến bên cạnh Hắc Diễm Hoàng, Hắc Diễm Thần kéo hắn đến một bên, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
“Nàng không chết, chính là trúng độc.” Hắc Diễm Hoàng giận tái mặt. Nói đến từ “Chết”, hắn lại nghĩ tới bộ dáng hấp hối của Khúc Lưu Phong, một màn kia làm cho hắn khó chịu tựa như lâm vào luyện ngục bàn.
“Là ta nói lỡ lời.” Hắc Diễm Thần cười gượng nói.
“Hai người ở bên kia lẩm bẩm cái gì?” Cái gì máu? Cái gì cải tử hồi sinh? Bọn họ đang nói cái gì? Nàng tại sao đều nghe không hiểu?
“Không có việc gì. Đệ muội, ngươi thật sự không có việc gì sao?” Hắc Diễm Thần thân thủ tham hướng nàng, muốn bắt mạch xác nhận.
Hắc Diễm Hoàng theo bản năng che ở giữa hai người, mà Khúc Lưu Phong cũng thực tự nhiên trốn sau lưng hắn.
“Ta không sao!”
“Nàng không có việc gì!”
Hắc Diễm Hoàng cùng Khúc Lưu Phong đồng thanh nói.
“Được rồi, không có việc gì là tốt rồi.” trên mặt Hoàng viết rõ ràng bốn chữ “ không được chạm nàng”, hắn thức thời vẫn tốt hơn.
“Hoàng, chàng còn không có nói cho ta biết, ta rốt cuộc làm sao vậy?” Ân, kêu lên thực dễ gọi! Nàng còn tưởng rằng sẽ thực không được tự nhiên.
“Đệ muội, ngươi trúng độc truy hồn thảo. Đó là loại sau khi thiêu đốt, sẽ sinh ra hương độc thực vật trí mạng.” Hắc Diễm Thần giành trước một bước mở miệng.
Nguyên lai kia cổ mùi ghê tởm kia tên truy hồn thảo! Chỉ là, nàng làm sao có thể trúng độc truy hồn thảo?
Vậy…… Vậy không phải tỏ vẻ có người muốn giết nàng sao?!
Không…… Không thể nào? Nàng gả vào bất quá mới nửa tháng, còn có người thấy nàng không vừa mắt sao?
Bất quá ngẫm lại, khi nàng tắm quả thật có một lần cảm giác được sau lưng lạnh cả người, giống như có chuyện gì đáng sợ sắp phát sinh, lại giống như bị ai đang nhìn mình…… Nhưng là nàng nhìn kỹ chung quanh, cũng không có phát hiện cái gì……
“Nhớ tới cái gì sao?” Hắc Diễm Hoàng thử đọc biểu tình trăm biến vạn hóa của mình.
“Không có.” Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều quá.
Tuy rằng chuyện nàng trúng độc là thật, nhưng người hạ độc cùng cái người làm cho nàng lạnh cả người có phải là người trong phủ hay không, nàng căn bản không thể xác định ── lại nói, đó có lẽ chính là ảo giác của nàng thôi.
Hơn nữa, việc này nếu nói ra, khẳng định khiến cho toàn bảo cao thấp gà bay chó sủa, quên đi, nàng vẫn là không nói tốt nhất.
“Thật sự?” Ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng. Nàng có lẽ không biết là ai muốn hại nàng, nhưng là nàng nhất định biết cái gì.
“Thật sự!”
“Quên đi.” Nếu nàng không nghĩ nói, hắn cũng không bắt buộc nàng, dù sao hắn sớm hay muộn sẽ đem chuyện này điều tra rõ chân tướng.
“Hoàng……” Hắc Diễm Thần vừa mới mở miệng, lại bị một đạo mĩ thanh thập phần khoa trương nhanh chóng đánh gãy.
“ Cầm nhi của ta! Con không sao chứ?” Thư Vũ Hà đi như bay vào trước mặt Khúc Lưu Phong, lập tức liền cho nàng một cái ôm gắt gao. “Thật sự là hù chết nương, cám ơn trời đất, ngươi không có việc gì, bằng không, bảo ta sống như thế nào!”
Nương có phải quá khoa trương hay không? Hắc Diễm Thần nhịn không được mắt trợn trắng.
“Ân…… Ân……” Thật vất vả tìm được một tia khe hở có thể thở dốc, Khúc Lưu Phong lập tức mở miệng: “Trước buông……”
“A! Thật sự là xin lỗi, Cầm nhi, ngươi không sao chứ? Nương không phải cố ý.” Nghe thấy Khúc Lưu Phong thống khổ hô lên, Thư Vũ Hà nhanh chóng buông tay.
“Con không sao, bà bà người đừng lo lắng.” Trả lại cho nàng một cái miệng tươi cười không có việc gì, Khúc Lưu Phong cố gắng thở.
“Đúng rồi, Cầm nhi làm sao có thể đột nhiên trúng độc vậy?” Nhìn về phía hai người con của nàng, vẻ mặt Thư Vũ Hà mang biểu tình “Các ngươi tốt nhất cho ta công đạo rõ ràng”.
“Không biết.”
“Không hiểu được.”
Hai huynh đệ ánh mắt ở không trung giao nhau, rồi sau đó lòng có cảm giác rơi rụng đồng thanh trả lời.
“Không biết? Không hiểu được?” Thư Vũ Hà ánh mắt giết người lập tức bắn phá đi qua.
“Các ngươi một người làm tướng công, một người làm đại bá, thế nhưng nói ra lời nói không có trách nhiệm như vậy!
Nhất là Hoàng, ngươi lại càng không nên nói lời này! Đều tại ngươi công sự quá bận, không quan tâm Cầm nhi, mới có thể phát sinh loại sự tình này. Từ hôm nay trở đi, Hắc Phong Bảo hết thảy sự vụ tạm thời giao cho Thần làm, ngươi hiện tại chỉ cần hảo hảo bồi Cầm nhi cho ta thì tốt rồi!”
“Hảo.” Hắc Diễm Hoàng đáp rõ ràng.
Hắn cầu còn không được!
“Không cần!” Hắc Diễm Thần đáp nhanh.
Bắt hắn làm việc? Hắn mới không rảnh.
“Không cần thì đi nói với cha ngươi, đó là ý của cha ngươi, theo ta nói vô dụng.” Lời nói nhỏ bé của nàng đương nhiên hắn không nghe, nhưng nếu đổi lại là cha hắn nói, hắn làm sao dám nói không!
“Nương, người……” Đáng giận, rõ ràng là chủ ý của nàng, mỗi lần đầu lấy cha ra uy hiếp hắn!
“Ha ha a, không phản đối nữa đi!” Thư Vũ Hà đắc ý dào dạt.
“Nương không phải đang hỏi các người ta vì sao lại trúng độc sao? Làm sao có thể nói qua việc này?” Giật nhẹ ống tay áo Hắc Diễm Hoàng, Khúc Lưu Phong nhỏ giọng hỏi.
“Hư, suy nghĩ của nương đã bị dời đi, cho nên đừng nữa nhắc tới việc trúng độc này nữa. Nếu để cho nàng lại nghĩ tới, khẳng định lại có cái để hỏi không ngừng.” Chỉ khẽ vuốt trên hai má cuối cùng có chút huyết sắc của Khúc Lưu Phong, Hắc Diễm Hoàng hưởng thụ kia bất khả tư nghị non mềm.
Hắc Diễm Hoàng khẽ vuốt như là mang theo lực điện rất lớn, ở những nơi hắn tiếp xúc qua, một cỗ cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
“Chàng…… Chàng……” Khúc Lưu Phong lắp bắp nói không ra lời.
Nàng rất muốn nói cho hắn không cần sờ nàng như vậy, bởi vì hắn làm cho nàng có cảm giác rất kỳ quái, nhưng là nàng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn sâu vào con ngươi đen thâm thúy của hắn.
“Ta cái gì?” Nhìn nàng bộ dáng bối rối, hắn mỉm cười.
Khuôn mặt hắn tươi cười nhìn rất đẹp, làm cho nàng nhìn choáng váng, nàng thích nhìn nụ cười như vậy, chậm chạp không thể dời mắt; Mà thấy trong mắt nàng ẩn ẩn ánh nhìn lưu luyến ái mộ, hắn mất thần cũng không ra lệnh cấm……
Ở một bên hai người đang túi bụi, một chút cũng không phát hiện một chỗ khác không khí đang biến hóa, tranh cãi cái không ngừng như cũ.
“Tẩu tử, ta hầm bát canh gà, để cho ngươi bồi bổ thân mình.” Hắc Tử Hoãn xuất hiện, đánh gãy ngóng nhìn của Hắc Diễm Hoàng cùng Khúc Lưu Phong, cùng với sự khắc khẩu của Hắc Diễm Thần cùng Thư Vũ Hà.
“Vẫn là Tử Hoãn cẩn thận, nương đều đã quên dặn dò đầu bếp!”
Tiếp nhận thuốc bổ trong tay nàng, Thư Vũ Hà không hề cùng Hắc Diễm Thần dong dài tiếp, ngồi trên mép giường múc một ngụm canh gà đưa vào miệng Khúc Lưu Phong. “Cầm nhi, đến.”
Khúc Lưu Phong ngoan ngoãn há mồm đem canh gà nhanh chóng uống xong. “Ân, uống ngon thật! Tiểu cô tay nghề thật tốt.”
“Phải không? Tẩu tử thích là tốt rồi.” Hắc Tử Hoãn ôn nhu cười.
“Hảo uống ngon như vậy thì hãy uống cho hết, rất bổ.” Thư Vũ Hà một ngụm tiếp theo một ngụm, chỉ chốc lát sau, cả chén canh gà liền uống xong.
“Hừ, có con dâu không cần con.” Hắc Diễm Thần bất mãn nói thầm.
“Nhị ca, đại ca hắn làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy.” Hắc Tử Hoãn hỏi Hắc Diễm Hoàng.
“Hắn là đang cao hứng, bởi vì từ hôm nay trở đi, Thần muốn tạm đảm nhận chức vị đương gia Hắc Phong Bảo!” Thư Vũ Hà thay Hắc Diễm Hoàng trả lời.
Nhất định lại là vì Vi Như Cầm! “Vì sao vậy?” Nàng biết rõ còn cố hỏi.
“Bởi vì nhị ca ngươi muốn chăm sóc nhị tẩu ngươi, cho nên ── không rảnh.” Thư Vũ Hà tặc cười.
“Thảo Thảo, Đa Đa, các ngươi đừng đi theo ta như vậy được không? Buồn chết người!”
Sau khi bị Hắc Diễm Hoàng hạn chế ở trên giường suốt nằm năm ngày, Khúc Lưu Phong rốt cục không thể nhịn được nữa, vì thế dùng thời gian cả đêm, thuyết phục hắn để cho nàng xuống giường đến bên ngoài đi một chút.
Nguyên bản nàng nghĩ có thể một mình thanh tĩnh một chút, không nghĩ tới từ lúc bước ra cửa phòng một khắc, Thảo Thảo cùng Đa Đa liền áp dụng phương thức theo sát người, nàng đi đến đâu, các nàng liền theo tới đấy.
Việc này và việc bị hạn chế ở trên giường có khác gì nhau?
“Không được, lần này dù nói cái gì, chúng ta cũng sẽ không rời tiểu thư nửa bước.”
Tuy rằng tiểu thư đã rất tốt, nhưng các nàng đối với chuyện tiểu thư trúng độc vẫn canh cánh trong lòng.
“Đó không phải lỗi của các ngươi, nếu lúc ấy các ngươi cùng ta ở một chỗ, người trúng độc sẽ không chỉ có ta mà thôi, ngu ngốc.” Thực may mắn lúc ấy nàng đã bảo các nàng rời đi, bằng không, ngược lại là nàng làm liên lụy các nàng.
“Tiểu thư, ngươi thật sự hảo thiện lương!” Thảo Thảo cùng Đa Đa cảm động mỗi người cầm một bàn tay của nàng.
“Hai người các ngươi quá khoa trương đi!” Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói nàng thiện lương.
Bỗng nhiên, Thảo Thảo cùng Đa Đa cực ăn ý nhìn quanh bốn phía.
“Làm sao vậy?” Khúc Lưu Phong tò mò chuyển tầm mắt theo các nàng.
Đa Đa nhanh nhíu mày, còn thật sự mở miệng nói: “Tiểu thư, thừa dịp hiện tại bốn bề vắng lặng, chúng ta có vấn đề muốn hỏi tiểu thư. Ta cảm thấy chuyện tiểu thư trúng độc không đơn thuần.”
“Đúng vậy! Ta cảm thấy nhất định là có người muốn hại tiểu thư!” Thảo Thảo sắc mặt cũng ngưng trọng.
Tuy rằng đại thiếu gia cùng cô gia đối việc này đều nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua, nhưng các nàng cho rằng hai người bọn họ là cố ý giấu diếm tình hình thực tế.
Chân tướng nhất định là thực nghiêm trọng!
“Chuyện này không bằng không chứng, không thể nói lung tung.” Khúc Lưu Phong thực kinh ngạc các nàng làm sao có thể đột nhiên hỏi vấn đề này.
“Tuy rằng không bằng không chứng, nhưng là ta cùng Thảo Thảo nghe thấy có thể phán đoán được, nhất định là có người muốn hại tiểu thư ── bởi vì truy hồn thảo không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong phòng tắm, càng không thể tự mình thiêu cháy, nhất định là sau lưng có người giở trò quỷ!
Tiểu thư người nhất định biết chút gì đó, nhanh chút nói cho chúng ta biết, bằng không chúng ta tâm sẽ bất an.” Các nàng cũng muốn nhanh chút tìm được hung thủ, như vậy tiểu thư mới có thể an toàn.
“Tiểu thư người nói đi! Chúng ta sẽ không nói ra!”
“Việc này……”
Không lay chuyển được sự quan tâm của hai người, Khúc Lưu Phong thở dài một hơi “Thật sự là bại cho các ngươi, ta nói là được.
Ngày đó tắm rửa, ta từng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng bởi vì ta đưa lưng về phía cửa, hơn nữa khi ta quay lại, cũng không thấy được gì, hơn nữa sau đó không lâu ta liền té xỉu, cho nên ta căn bản không thể xác định có phải thật sự có người ở bên ngoài hay không. Ta nghĩ đó chẳng qua là ảo giác của ta thôi, cho nên mới không có đem chuyện này nói ra.”
“Đây nhất định không phải ảo giác, người kia nhất định chính là người châm truy hồn thảo.” Thảo Thảo cùng Đa Đa khẳng định nói.
“Được rồi, chuyện này cho qua, về sau không cho phép nhắc lại nữa.” Khúc Lưu Phong ách xì 1 cái, dọc theo lan can về phía trước đi.
Dù sao cũng không biết hung thủ là ai, nhiều lời vô ích.
“Nhưng là……” Thật sự muốn cho qua như vậy sao?
“Không nhưng là gì nữa! Hai người các ngươi không phải muốn theo giúp ta sao? Còn không mau đến!” Ai, nếu không cho các nàng đi theo, các nàng khẳng định lại tiếp tục áy náy.
“Đợi chúng ta với, tiểu thư.” Thảo Thảo cùng Đa Đa lập tức đuổi theo.
“Chúng ta đến lan viện đi.” Nơi đó có đủ loại kiểu dáng hoa, cảnh đẹp ý vui cực kỳ, tuy rằng chỉ đi qua một lần, lại làm nàng khó quên.
“Tốt!” Khúc Lưu Phong tâm tình sung sướng, cuốn hút Thảo Thảo cùng Đa Đa cũng không tự giác vui vẻ theo.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư tràn ngập sức sống là đẹp nhất, bộ dáng ốm yếu tuyệt không thích hợp với tiểu thư.
Ngay lúc Khúc Lưu Phong muốn đi qua chỗ rẽ, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ, may mà nàng dừng chân lại đúng lúc, bằng không hai người liền đụng vào nhau.
Khúc Lưu Phong cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện nguyên lai là một đứa bé gái rất dễ thương, thân cao mới đến tiểu thối ( đùi nhỏ ) của nàng mà thôi, nữ oa nhi vẻ mặt cười ngọt ngào ngẩng đầu nhìn nàng, còn hướng nàng vươn tay nhỏ bé muốn nàng ôm.
“Oa! Thật đáng yêu nga!” Khúc Lưu Phong không nói hai lời đem nàng ôm vào trong ngực.
“Sớm thảo, Đa Đa các ngươi mau nhìn, thật đáng yêu nga!” Nàng thích nhất tiểu hài tử!
“Thật sự thật đáng yêu! Là đứa nhỏ của ai? Tại sao nhẫn tâm để một đứa bé đáng yêu như vậy một mình?” Đa Đa một bên đùa với đứa bé một bên hỏi.
Phía sau đứa bé này không có người đi theo, có phải do người lớn không chú ý, để cho nàng trốn thoát ra ngoài?
“Đa Đa, ngươi đi dọc theo con đường mà đứa bé này đến, xem nàng là đứa nhỏ của ai; Thảo Thảo, ngươi đi chuẩn bị chút bánh ngọt cùng nước trà đến đây, ta ở lương đình lan viện chờ các ngươi.” Khúc Lưu Phong không ngừng vỗ về chơi đùa hai gò má hồng hào của đứa bé, làm nàng cười khanh khách không ngừng.
“Như vậy được không?” Thảo Thảo cùng Đa Đa không thế nào yên tâm hỏi. “Để lại tiểu thư ngươi một mình, nếu lại xảy ra việc gì thì sao?”
“Ta không có việc gì, các ngươi đi nhanh về nhanh không phải tốt hơn sao?” Khúc Lưu Phong đem hai người các nàng mỗi người đẩy về một bên.
“Chúng ta rất nhanh sẽ trở lại, tiểu thư người trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Hai người lo lắng dặn dò mãi.
“Biết!” Khúc Lưu Phong lại khẳng định, nàng ở trong cảm nhận của Thảo Thảo cùng Đa Đa, tâm trí nàng nhất định cùng tuổi với tiểu oa nhi trong lòng này.
“Tiểu đáng yêu, đi nào! Chúng ta đi ngắm hoa.”