Ngày công diễn “Thiền khóc”, buổi đầu tiên chưa đến hai tiếng phòng vé đã bán sạch vé. Sự kiện quan trọng thế này Đỗ Nhiễm dĩ nhiên phải tới xem, có được vé ở vị trí tốt, lúc gọi điện thoại cho Lăng Hiên, đối phương đang ở hậu trường hoá trang. Đỗ Nhiễm cười nói “Cố lên, buổi tối gặp”, xong liền cúp điện thoại.
Bảy giờ rưỡi tối, khi Đỗ Nhiễm bước vào nhà hát, đèn cũng đã tắt toàn bộ, anh sờ soạng tìm được chỗ ngồi của mình, thiếu chút nữa dẫm phải một đôi giày cao gót. Chật vật nói tiếng thực xin lỗi, liền nương theo ánh sáng yếu ớt thấy rõ người ngồi bên cạnh, là một phụ nữ tuổi chừng hơn bốn mươi.
“Không sao.” Đối phương nghiêng đầu hướng anh nở nụ cười nhẹ.
Đó là một gương mặt tuy rằng nhiễm nét phong sương năm tháng, lại vẫn như trước duy trì vẻ xinh đẹp, Đỗ Nhiễm đoán người này có lẽ là người hâm mộ Kiều Ứng, bằng không sẽ không tiếc chi một mức giá như vậy đến xem vở kịch này. Sau đó lại chú ý tới bó hoa tươi người này ôm trong tay, nghĩ thầm chắc là để sau khi kết thúc sẽ đưa đến hậu trường, chúc mừng buổi diễn thành công.
Đèn đột nhiên sáng lên, Kiều Ứng hiện ra ở trung tâm sân khấu. Người vừa xuất hiện, ở dưới khán đài liền bắt đầu vỗ tay, Kiều Ứng chậm rãi xoay người, ánh đèn tập trung chiếu vào cánh tay phải của hắn, hình xăm một con ve xanh bị cắt cánh an tĩnh dán sát trên làn da, dị thường bắt mắt. Âm nhạc nhẹ trôi, thời gian nháy mắt lui về mười bảy năm trước —— màn thứ nhất bắt đầu.
Đỗ Nhiễm không tự chủ được nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh, vẻ mặt của bà ấy thực bình tĩnh, thời điểm Kiều Ứng lên sân khấu tựa hồ cũng không kích động, chỉ là im lặng ngồi đó.
Đợi qua hai mươi mấy phút, khi Lăng Hiên lên sân khấu, nhóm mấy cô gái trẻ dưới khán đài đều hét rầm lên, liều mình vỗ tay. Đỗ Nhiễm nhận thấy người bên cạnh vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên hô hấp dồn dập, anh quay đầu nhìn sang, thấy bà ấy hơi hơi đứng lên, tựa hồ muốn cố gắng nhìn rõ hơn người đứng trên sân khấu.
Trên mặt bà ấy hiện ra tia đỏ ửng kỳ lạ, giống như thực kích động, lại giống như có chút khẩn trương.
Việc này chỉ xảy ra trong tích tắc, bởi vì ngọn đèn rất nhanh liền tối sầm, khuôn mặt người này một lần nữa ẩn trong bóng tối. Đỗ Nhiễm nghe thấy bà ấy thì thầm hai chữ gì đó, nhưng nghe không rõ lắm. Chốc lát sau, bà ấy rốt cuộc ngồi xuống, sau đó bỗng nhiên dùng hai tay che lại mặt.
Đỗ Nhiễm nhận ra cảm xúc của người này thực kích động, nhưng điều này chỉ xuất hiện khi Lăng Hiên lên sân khấu mà thôi, cao trào chân chính còn ở xa phía sau, nếu nói là bị nội dung vở kịch làm cảm động, kia cũng thật sự là có chút miễn cưỡng.
Chẳng lẽ bà ấy là người hâm mộ Lăng Hiên? Nhưng tuổi cũng… Rất không thích hợp đi…
Đỗ Nhiễm tuy rằng trong lòng có chút ngạc nhiên, lại vẫn là quay đầu đi, chuyên tâm tiếp tục xem kịch.
Thời điểm “Thiền khóc” kết thúc, cả khán phòng vang lên một tràng vỗ tay thật lâu không ngừng, tất cả mọi người kìm lòng không đậu đứng lên, đối với diễn viên đứng ở giữa sân khấu đang chào cảm ơn nhiệt liệt bày tỏ kích động. Rất nhiều cô gái trẻ hốc mắt đều đỏ, trong màn cuối cùng của “Thiền khóc”, nữ diễn viên chính nằm trên mặt đất lạnh như băng, Kiều Ứng quỳ xuống bên cạnh cô, một chùm tia sáng cô độc dừng lại trên người hắn, phía sau là đoạn hồi ức hắn nhớ lại khi bị Lăng Hiên nhốt, tiếng cười điên loạn kia vang lên: “Ha ha ha, tôi không có được cô ấy, ngay cả anh cũng không có được!”
Hồi ức cùng hiện thực đan vào nhau khiến sự tra tấn càng thêm nặng nề, nỗi áy náy và thống khổ khi biết người yêu chờ đợi mình trong vô vọng rồi cô đơn chết đi được Kiều Ứng thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, trách không được những cô gái trẻ giàu tình cảm cùng dễ xúc động xem đến rơi lệ.
Cũng có người đau lòng cho Lăng Hiên, chí ít Đỗ Nhiễm chợt nghe cô gái phía sau nhỏ giọng mắng, oán giận nữ chính vì sao không thích Lăng Hiên.
Đỗ Nhiễm nhịn không được buồn cười, nghĩ thầm cô nếu biết ngoài hiện thực Lăng Hiên chính là cùng Tạ Đại Thanh yêu nhau, không biết sẽ kinh hách thế nào đâu.
Anh đứng dậy chuẩn bị đi về phía sau sân khấu, hướng Kiều Ứng và Lăng Hiên chúc mừng, bỗng nhiên nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang mang vẻ mặt do dự nhìn mình chăm chú.
“Cái kia,” bà ấy chần chờ một chút, mở miệng nói, “Anh… Anh là quản lý của Lăng Hiên phải không? Tôi hình như từng nhìn thấy ảnh chụp của anh trên tạp chí.”
Có sao? Đỗ Nhiễm thực kinh ngạc.
Anh lộ diện trên tạp chí truyền thông cực ít, chắc là có đôi khi phóng viên chụp ảnh Lăng Hiên ngẫu nhiên cũng sẽ dính anh vào. Nhưng là chú ý đến anh, hẳn là rất ít. Trừ bỏ các fan cuồng nhiệt của Lăng Hiên, mấy cô gái này thế nhưng còn tìm hiểu rành mạch những ai ở bên cạnh Lăng Hiên, trước kia khi Lăng Hiên quay phim, Đỗ Nhiễm đến thăm phim trường, gặp phải fan của hắn đứng ngoài trường quay xem, nhìn thấy anh cũng sẽ lễ phép cười chào hỏi.
“Là tôi.” Đỗ Nhiễm nghĩ người này là fan của Lăng Hiên, vì thế lịch sự cười hỏi, “Có việc gì sao?”
“Vai diễn này… Lăng Hiên diễn thật thành công phải không?” Người phụ nữ có chút bất an cười cười, Đỗ Nhiễm chú ý tới người này tuy rằng cách ăn mặc thật đơn giản, nhưng chiếc túi xách trên tay lại thuộc loại hàng hiệu sang quý, trên búi tóc gài một viên kim cương được khảm tinh xảo, khiến người ta thấy thập phần giản dị, lại vẫn là không che dấu được khí chất cao quý toát ra.
Người này hẳn là một quý bà. Chính là không rõ thế nào lại xuất hiện ở đây, hơn nữa cư nhiên còn là fan của Lăng Hiên.
Đỗ Nhiễm trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Thực thành công.” Đỗ Nhiễm gật đầu, không chút nào che dấu sự tán thưởng của mình, “Mặc dù là quản lý của cậu ta, nhưng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy diễn xuất tinh tế như vậy. Cậu ấy thật sự rất lợi hại, mọi cố gắng trong khoảng thời gian này thật không uổng phí.”
Người phụ nữ lập tức nở nụ cười, ẩn ẩn mang theo chút ý tứ kiêu ngạo cùng tự hào: “Đúng vậy, cậu ta thực thành công… Tôi biết cậu ấy vẫn thực cố gắng, tôi đều biết.” Dừng một chút, bà ấy cúi đầu, cầm bó hoa trong tay đưa cho Đỗ Nhiễm, “Có thể nhờ anh giúp tôi đem bó hoa này tặng cho cậu ấy, chúc mừng cậu ấy diễn xuất thành công được không?”
Đỗ Nhiễm ngẩn ra: “Vì sao bà không tự mình tới hậu trường? Tôi có thể đưa bà vào cùng.”
Kỳ thật hậu trường bình thường không cho phép những người không liên quan tiến vào, nhưng Đỗ Nhiễm cũng không biết tại sao, có lẽ là bị người phụ nữ tâm tình kích động này cuốn hút, có lẽ là cảm nhận được bà ấy đối với Lăng Hiên phát ra niềm yêu thích từ trong tâm, tóm lại anh lần đầu tiên trái với nguyên tắc, cảm thấy hẳn là phải đưa người phụ nữ này đi gặp Lăng Hiên.
Trên mặt người phụ nữ xuất hiện một tia bối rối, tựa hồ đối với đề nghị này của Đỗ Nhiễm có chút không biết làm sao: “Không, tôi sẽ không đi… Buổi biểu diễn mới vừa chấm dứt, cậu ta nhất định mệt chết đi, có thể làm cho cậu ấy nhận được tâm ý là tốt rồi.”
Bà ấy lộ ra nụ cười mỉm, hướng Đỗ Nhiễm hơi hơi cúi người: “Làm phiền anh, cám ơn.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Đỗ Nhiễm cầm một bó hoa tươi xuất hiện ở phía sau sân khấu, mọi người đều ngốc lăng nhìn anh. Nhất là Kiều Ứng và Lăng Hiên, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Đỗ Nhiễm cùng với hoa tươi đứng chung một chỗ —— người này đại khái là cả đời cũng chưa mua hoa bao giờ, cũng không nghĩ tới chuyện tặng hoa cho người khác đi?
Cố Gia Kỳ nhịn cười bước tới: “Hoa này cũng thật không tồi, gói thật đẹp nha. Cậu còn cố ý mua hoa tới đây tặng a, Đỗ Nhiễm.”
Đỗ Nhiễm cười cười: “Không phải tôi, là người khác đưa hoa tới.” Sau đó đi đến trước mặt Lăng Hiên: “Là có người nhờ tôi tặng cho cậu, chắc là fan của cậu đi.”
Lăng Hiên có chút kinh ngạc, nhíu mày, nhận lấy bó hoa. Để ý thấy bên trong bó hoa hé ra một tấm thẻ nhỏ, hắn liền rút ra.
Trong nháy mắt, thần sắc Lăng Hiên lập tức liền thay đổi, một phen túm chặt áo Đỗ Nhiễm: “Hoa này là ai đưa cho anh? Là ai nhờ anh tặng cho tôi?”
Đỗ Nhiễm lắp bắp kinh hãi: “Là lúc xem kịch tôi ngồi bên cạnh một phụ nữ… Khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi đi, làm sao vậy?”
Thân mình Lăng Hiên trở nên run rẩy, mạnh bạo đem bó hoa kia quẳng sang một bên, ngay cả trang trang phục cũng không thay, liền chạy ra khỏi hậu trường. Đỗ Nhiễm kinh hãi vội vàng đuổi theo, đuổi tới bãi đỗ xe ngầm, mới phát giác Lăng Hiên đang tựa vào một cây cột.
“Cậu làm sao vậy, Lăng Hiên?” Đỗ Nhiễm cẩn thận nhẹ nhàng bước đến, mở miệng hỏi.
Lăng Hiên đờ đẫn tựa vào cây cột, thật lâu sau mới hướng Đỗ Nhiễm lộ ra một nụ cười hoảng hốt: “Anh biết không, Đỗ Nhiễm?” Tầm mắt hắn chậm rãi đọng lại trên người Đỗ Nhiễm, “Người kia… Là mẹ tôi.”
Đỗ Nhiễm ngây người.
“Đến xem tôi diễn xuất, cũng không dám nhận tôi.” Lăng Hiên cười rộ lên, chính là tiếng cười kia lại trống rỗng, “Trước kia tôi nghĩ bà ấy không chịu nhận tôi, là bởi vì tôi vô dụng, không có tiền, không có địa vị. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, mặc kệ tôi cố gắng thế nào, nổi tiếng thế nào, kiếm được nhiều tiền hơn, danh tiếng hơn, bà ấy vẫn sẽ không chịu nhận tôi…”
Tầm mắt từ trên người Đỗ Nhiễm dời đi, dừng lại trong bóng đêm mờ mịt phía sau anh: “Bà ấy vĩnh viễn cũng không chịu nhận tôi.”
Bị tầm mắt trống rỗng cùng biểu tình chết lặng của Lăng Hiên làm kinh hách, bộ dáng suy sụp như vậy, Đỗ Nhiễm lo lắng hắn sẽ ở bãi đỗ xe thất thố, vội vàng kéo hắn lên xe, không chút nghĩ ngợi lái xe tới chỗ ở của Lăng Hiên. Trên đường nhân lúc đèn đỏ gọi điện thoại cho Kiều Ứng, nói công ty có việc, mình cùng Lăng Hiên đi trước, buổi tiệc chúc mừng tối nay của đoàn kịch sẽ không tham gia.
Dọc đường đi Lăng Hiên đều vẫn duy trì trầm mặc. Đến lúc gần tới nhà, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi, Đỗ Nhiễm.”
“Không được.” Đỗ Nhiễm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”
Lăng Hiên cười rộ lên, mang theo chút ngả ngớn: “Đêm nay nguyên bản là tiệc mừng công, vốn sẽ uống rượu. Tôi hiện tại rất muốn uống, anh không uống cùng tôi, vậy để tôi xuống đây, tôi tự mình tìm nơi uống rượu.”
Đỗ Nhiễm nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lăng Hiên. Gương mặt tái nhợt hé ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, mi mắt hơi hạ xuống, chợt có loại cảm giác chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ tan.
Chần chờ trong chốc lát, Đỗ Nhiễm rốt cuộc thỏa hiệp: “… Được rồi, tôi đi mua rượu đem tới nhà cậu.” Đi mua rượu tới nhà Lăng Hiên uống, so với việc hắn chạy ra ngoài loạn uống cả đêm thì an toàn hơn nhiều. Huống hồ có anh trông nom, cũng không lo lắng xảy ra chuyện gì không hay.
Ở ven đường tùy tiện mua mấy lon bia cùng một ít thức ăn, đậu xe xong xuôi, Đỗ Nhiễm đi theo Lăng Hiên vào nhà hắn, đang muốn đưa tay bật đèn lại bị Lăng Hiên ngăn lại.
“Bật đèn nhỏ là được.” Nghe không hiểu ý tứ của Lăng Hiên, Đỗ Nhiễm do dự một chút, người đã bị Lăng Hiên kéo vào sô pha. Lập tức “Ba” một tiếng, Lăng Hiên đưa tay mở đèn trên vách tường.
Ánh sáng cam nhạt tỏa ra, Đỗ Nhiễm không hiểu sao liền cảm thấy có chút luống cuống. Vẻ mặt cùng thái độ của Lăng Hiên đều rất kỳ lạ, càng im lặng không nói lời nào, lại càng khiến cho người khác bất an.
Chốc lát sau, Lăng Hiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhiễm: “Không phải nói cùng tôi uống rượu sao?”
Đỗ Nhiễm ngẩn ra một chút, Lăng Hiên đã ném qua một lon bia cho anh, sau đó chính mình cũng mở một lon. Hắn cũng không nói nữa, chỉ một ngụm lại một ngụm không ngừng uống bia, uống xong rồi quăng chiếc lon rỗng xuống dưới chân, lại lấy tiếp lon nữa. Tốc độ uống của hắn vô cùng nhanh, kia giống như không phải uống bia mà là uống nước, ngay cả Đỗ Nhiễm cũng thấy kinh hãi.
“Đừng uống nữa!” Đỗ Nhiễm đưa tay đoạt lấy lon bia trong tay hắn, Lăng Hiên liền nghiêng người né ra, cười nhạo nhìn về phía anh: “Xem anh kìa, tại sao không uống?”
“Tôi ngày mai còn có công việc.” Đỗ Nhiễm nhăn lại mi, “Hơn nữa cậu không phải là đêm mai còn có một buổi diễn nữa sao?”
“Đêm mai còn một buổi diễn nữa…” Lăng Hiên thì thào lập lại câu nói, bỗng nhiên cười rộ lên, “Đúng vậy, đêm mai còn một buổi diễn nữa, anh nói bà ấy có đến xem hay không? Người phụ nữ kia, có đến hay không?”
Người phụ nữ kia? Đỗ Nhiễm ngẩn ra, lập tức hiểu được người Lăng Hiên nói là ai.
“Cậu là nói… mẹ cậu?”
Lời này tựa hồ kích động Lăng Hiên, hắn đột nhiên quay đầu, hai tròng mắt như mèo nheo lại: “Ai nói anh bà ấy là mẹ tôi?”
Đỗ Nhiễm thấy buồn cười, rõ ràng là chính hắn nói, đây là uống rượu say rồi quên sao?
“Tôi không có người mẹ vừa giàu có vừa sang trọng như vậy.” Lăng Hiên cười ha hả, trong giọng nói đều là châm chọc, “Tôi xứng sao? Tôi chỉ gây trở ngại hạnh phúc của bà ấy mà thôi… Nếu không chịu nhận tôi, cần gì tới xem tôi diễn, hà cớ gì tặng hoa cho tôi, việc gì phải ký tên bà ấy lên tấm thiếp!”
Một bên cười như điên, một bên nhịn không được mà chảy nước mắt.
Trong trí nhớ Lăng Hiên, khái niệm “mẹ” này rất mơ hồ. Chỉ nhớ rõ khi còn rất nhỏ, có một đôi tay thật ấm áp nhẹ nhàng vuốt tóc mình mỗi khi đi ngủ; có một thanh âm ôn nhu kể chuyện cổ tích dỗ mình bên giường. Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, mái tóc suôn dài, luôn tản ra mùi thơm nữ tính tự nhiên, hết thảy những điều này đều hợp thành hình ảnh “Mẹ” trong lòng Lăng Hiên.
Không biết từ khi nào, hắn đã mất đi bà ấy?
Hình như là vào một buổi chiều nào đó, mẹ hắn đưa hắn đến trước cửa một căn nhà, sau đó nói với hắn: “Con ngồi đây một chút, mẹ đi mua kem cho con, phải ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại.”
Hắn thực nghe lời, vẫn ngồi đợi trước cửa. Đợi cho đến khi có một đôi vợ chồng già dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Sau một lúc lâu mới quay sang nói với vợ: “Thì ra là con của A Quyên, đã năm tuổi a. A Quyên sao lại để thằng bé ngồi ở cửa thế này? Cũng không chờ chúng ta trở về.”
Sau đó bà lão kia liền tiến đến, muốn ôm hắn, bị hắn lắc lắc thân mình tránh thoát, cảnh giác nhìn bà.
Bà lão hòa ái cười với hắn: “Đừng sợ, mẹ cháu quen với chúng ta, cô ấy nói muốn để cháu ở nhà chúng ta một thời gian, cháu tên gì?”
Lăng Hiên mãi đến khi lớn lên, mới biết được năm đó mẹ nói ngồi ở cửa chờ mẹ, kỳ thật chính là từ bỏ hắn. Cặp vợ chồng già kia, là bà con xa với gia đình hắn, kết hôn mấy chục năm đều không có con nối dòng, vì thế mẹ hắn liền đem hắn đưa cho bọn họ nuôi nấng.
Năm hắn mười tuổi, hắn tìm mọi cách từ miệng bố mẹ nuôi tìm ra chỗ ở của mẹ hắn, trăm phương nghìn kế chạy tới thành phố lớn, tiêu hết tất cả tiền tiêu vặt, rốt cuộc gặp được mẹ. Hắn nhìn thấy mẹ mặc quần áo hoa lệ, ngồi nhàn nhã trong một tòa nhà lớn. Cách song cửa sắt hắn gọi tên mẹ, sắc mặt mẹ nháy mắt tái nhợt, không dám tin nhìn về phía hắn, nhẫn tâm kéo tay tay hắn ra, run rẩy môi: “Con sao lại tìm được nơi này? Đừng đến đây… Đừng đến đây nữa … Đừng tới phá hoại hạnh phúc của mẹ, van cầu con!”
Vì sao sự tồn tại của hắn, lại phá hoại hạnh phúc của mẹ?
Tiềng ồn ào kinh động người làm trong nhà, họ liền chạy tới hỏi: “Bà chủ, có cần báo cảnh sát không?”. Bà ấy lắc đầu: “Không có gì, nó là con của người họ hàng xa với tôi ở quê.” Ý bảo người làm lui ra.
Ngón tay Lăng Hiên đang nắm tay áo mẹ chậm rãi buông lỏng ra.
Con của người họ hàng xa ở quê… Mẹ không nhận hắn sao?
Bà ấy nhắm mắt thở dài, từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền mặt, cách lưới sắt đưa cho hắn: “Đi mua chút gì ăn đi, sau đó ngồi xe trở về. Đừng đến đây nữa, về sau cũng không cần đến đây.”
Lăng Hiên lui về phía sau từng bước, vung tay lên, đem xấp tiền mặt kia quăng xuống đất, xoay người bỏ chạy. Gió quất vào mặt sinh ra đau đớn, không được khóc, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cường ngạnh đem nước mắt bức trở về.
Thì ra mẹ hắn sau khi rời đi, đã đến sống trong căn nhà lớn này, mặc quần áo cao cấp, còn có người làm hầu hạ.
Thoạt nhìn hạnh phúc lại an nhàn.
Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ trở nên nổi bật, sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, cũng sẽ có một căn nhà lớn như vậy, có người làm để hắn sai sử… Đến lúc đó, mẹ hắn có nhận hắn không?
… Kỳ thật vĩnh viễn cũng sẽ không, sẽ không dám nhận hắn đi?
.
Trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, Lăng Hiên liền nhanh quay mặt đi, giọng khàn khàn nói với Đỗ Nhiễm: “Anh về đi.”
Không muốn bị anh nhìn thấy bộ dáng vô dụng này của mình, cảm thấy rất mất thể diện… Tuyệt đối không muốn trước mặt người này lộ ra bộ dáng suy yếu.
Đáp lại hắn chính là một sự im lặng ngắn ngủi, một lát sau, Đỗ Nhiễm đưa qua tờ khăn giấy.
Lăng Hiên tức giận, phất tay đem miếng khăn giấy kia đánh rớt: “Anh trở về cho tôi, có nghe hay không! Để tôi ở một mình! Tôi ai cũng…”
Còn chưa kêu gào xong, bỗng nhiên bả vai bị đè lại. Lăng Hiên ngẩn người, thân mình bị kéo về phía trước, nhẹ nhàng tựa vào vai người kia.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhiễm chủ động ôm lấy hắn. Hắn trước kia đối với Đỗ Nhiễm hơi một tí là sờ sờ cọ cọ, Đỗ Nhiễm vừa phải tránh đi vừa để mặc hắn, thỉnh thoảng cũng chỉ mắng hắn hai câu. Đây là lần đầu tiên, Đỗ Nhiễm lộ ra biểu tình đau lòng như vậy ôm lấy hắn.
Tuy rằng đó là cái ôm thực dè dặt, nhưng lại thật ấm áp.
“Anh… thương hại tôi?” Sau một lúc lâu, Lăng Hiên cúi đầu mở miệng.
Đỗ Nhiễm trầm mặc một chút: “Không phải.”
Chỉ cảm thấy thực đau lòng mà thôi. Cảm thấy hắn hẳn là cần một đôi tay, tiếp cho hắn một chút sức mạnh, không phải một mình tự phát tiết nỗi thống khổ này.
Lăng Hiên im lặng nằm trong lòng ngực anh, một lát sau thấp giọng hỏi: “Tôi cũng có thể ôm anh không?”
Đỗ Nhiễm không lên tiếng trả lời, Lăng Hiên coi như anh ngầm đồng ý, vì thế dùng sức ôm trở về, đem anh gắt gao siết chặt vào trong ngực. Nhận thấy Đỗ Nhiễm hơi bất an tránh đi một chút, Lăng Hiên ôm chặt hơn nữa, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể hôn anh không?”
Đỗ Nhiễm ngẩn người, nhất thời chưa kịp trả lời, Lăng Hiên lại nghĩ là anh ngầm đồng ý, đang muốn tiến đến gần, lập tức bị né tránh.
“Không thể.” Thanh âm Đỗ Nhiễm tựa như đột nhiên lạnh đi vài phần, mặt nghiêng sang một bên, không thấy rõ biểu tình. Anh buông lỏng hai tay ôm Lăng Hiên, tránh ra một chút, thấy Lăng Hiên thế nhưng lại không có ý định buông tay, đành phải nói: “Buông đi.”
Lăng Hiên cười cười, nghe lời nới lỏng tay. Đỗ Nhiễm lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, khi vừa ngồi thẳng lại, lập tức bị Lăng Hiên áp đảo xuống sô pha.
Đỗ Nhiễm bất ngờ không kịp phòng, trong nháy mắt bị áp xuống còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi nụ hôn ẩm ướt dừng ở trên cổ, mới giật mình cố phản kháng. Lăng Hiên bướng bỉnh áp sát anh, gắt gao đè lại hai tay anh, vùi đầu vào cổ anh, động tác không tính thô bạo, nhưng cũng tuyệt đối không hề ôn nhu.
Đỗ Nhiễm dùng sức muốn đẩy Lăng Hiên đang nằm trên người anh ra, sau vài lần vùng vẫy không thoát được, mới phát giác người này thoạt nhìn bề ngoài mảnh khảnh mĩ thanh niên, thế nhưng khí lực lại lớn như vậy. Nghĩ tới trước kia từng bị Lăng Hiên đè ép vài lần, tựa hồ cũng là dùng hết khí lực vẫn giãy không ra, tiểu tử này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên, khí lực đem dấu ở nơi nào a?
“Lăng Hiên… Cậu làm gì? Mau buông!” Nhận thấy hành vi đối phương càng ngày càng quá mức, Đỗ Nhiễm càng thêm kinh hoảng, một bên liều mình tránh né, một bên lớn tiếng khiển trách. Lăng Hiên tựa hồ đối với tiếng mắng chửi tức giận của anh mắt điếc tai ngơ, chỉ gắt gao đè chặt anh, từ cổ anh liếm hôn dần lên trên, mang theo một chút ý xấu, lấp kín đôi môi anh.
Đỗ Nhiễm hít một ngụm lãnh khí, cảm thấy môi mình bị một đôi môi mềm nhẹ ngậm lấy.
Đầu lưỡi Lăng Hiên thăm dò liếm môi Đỗ Nhiễm, lại bởi vì anh mím chặt môi mà không thể tiến sâu vào. Cuối cùng dường như bỏ cuộc, Lăng Hiên hơi ngẩng đầu lên, buông môi Đỗ Nhiễm ra, cúi xuống tựa tiếu phi tiếu nhìn anh.
Hai hàng lông mày Đỗ Nhiễm nhíu chặt, Lăng Hiên vừa rời đi liền lập tức mở miệng: “Mau buông.”
Lời còn chưa nói xong, Lăng Hiên đã nhanh chóng cúi đầu, lại một lần nữa chiếm lấy môi anh. Thừa dịp Đỗ Nhiễm mở miệng nói chuyện, Lăng Hiên không mất chút sức đem lưỡi đưa vào miệng Đỗ Nhiễm, cái lưỡi như một con rắn nhỏ linh hoạt gắt gao quấn quanh truy đuổi Đỗ Nhiễm, từng bước một đem đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể tùy ý bị quấn lấy cuốn mút.
Môi lưỡi dây dưa, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, kỹ thuật hôn của Lăng Hiên thật sự rất tốt, vừa cuốn vào vừa chủ động rời đi, Đỗ Nhiễm kinh nghiệm mặt này nghèo nàn như vậy làm sao là đối thủ của hắn, bị hôn đến không còn sức chống đỡ. Đến khi nụ hôn thật dài và nóng bỏng này chấm dứt, Đỗ Nhiễm chỉ có thể vô lực thở dốc.
Nửa người Lăng Hiên nhấc lên, ngón tay chậm rãi sờ mặt Đỗ Nhiễm —— mí mắt sâu kỳ thật thực gợi cảm, khi giấu dưới mắt kính liền càng làm nổi bật hơi thở cấm dục người này tản ra. Đôi môi mỏng bình thường luôn nhếch lên lúc này ẩm ướt mà sáng bóng, đó là dấu vết sau khi bị hắn tùy ý xâm phạm lưu lại.
Trừ bỏ lần đầu tiên cùng Đỗ Nhiễm lên giường, nhìn thấy bộ dạng động tình của người này, thời điểm khác Đỗ Nhiễm đều hé ra gương mặt trầm lặng mà lãnh túc.
Tương phản càng lớn càng khiến kẻ khác hưng phấn, Lăng Hiên giờ phút này toàn bộ đầu óc chỉ có ý niệm đem người này áp đảo, đôi môi trước sau trầm mặc ít lời kia nếu thốt ra tiếng rên rỉ thẹn thùng… Kia chắc sẽ giống với thuốc kích thích mà mê người đi?
Đỗ Nhiễm còn chưa tỉnh táo lại sau nỗi kinh hoảng từ nụ hôn kia, còn đang hơi hơi thở dốc, bỗng nhiên hoảng hốt thấy trên người mình bị đè nặng —— Lăng Hiên đã lại áp tới hôn, một bên hôn môi anh một bên lại đem anh áp xuống. Ngón tay hơi lạnh thâm nhập vào dưới lớp quần áo, lần mò sờ soạng từ bụng anh lên tới đầu nhũ, nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút.
Cả người Đỗ Nhiễm nảy lên, lập tức tỉnh táo lại, đầu gối gập lên hướng vào bụng Lăng Hiên, rốt cuộc dùng sức đá hắn văng ra.
Lăng Hiên thình lình bị đá một cú, lấy làm sửng sốt, hai mắt hơi co lại, hiển nhiên thập phần khó chịu. Đang muốn một lần nữa nhào đến, Đỗ Nhiễm lại trước một bước tránh ra, nhanh chóng đứng lên.
“Cậu nháo đủ chưa, Lăng Hiên?”
Thanh âm lạnh lùng truyền tới, dục hỏa đang hừng hực dấy lên trong người Lăng Hiên nháy mắt bị dập tắt một nửa.
Người đàn ông đứng trước sô pha, vừa rồi vẫn là một bộ thiếu chút nữa bị hắn cuốn vào lốc xoáy dục vọng, vẻ mặt mê đắm, trong giây lát đã thay bằng gương mặt lạnh lùng. Nhìn thẳng vào mắt anh cũng không tìm thấy dấu vết một tia ***, chỉ còn lại một chút phẫn nộ cùng sự vô lực sâu sắc.
Lăng Hiên chậm rãi đứng thẳng lên, nở nụ cười, kiệt lực che dấu sự mất tự nhiên của mình. Hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, đột nhiên trong lúc đó đối Đỗ Nhiễm tính dục bừng bừng phấn chấn, khi hôn môi khi vuốt ve, đều cảm thấy cả người hưng phấn không thôi, thầm nghĩ hung hăng áp đảo người này, đối với anh muốn làm gì thì làm.
Kỳ thật thời điểm khi hắn sắp bật khóc, khoảnh khắc bị Đỗ Nhiễm ôm lấy kia, loại dục vọng này kỳ thật cũng đã dâng lên. Thật muốn đem người đàn ông bề ngoài lãnh đạm kiệm lời này hung hăng áp đảo… Loại khát khao chiếm lấy mãnh liệt xen lẫn dục vọng đột nhiên nổi lên thế này, chính hắn cũng không rõ là vì sao.
“Anh tức giận?” Lăng Hiên hướng tới Đỗ Nhiễm lộ ra nụ cười tràn ngập sức hấp dẫn, chậm rãi bước về phía anh, không để ý đối phương đẩy ra cùng phản kháng, lại đem Đỗ Nhiễm ôm lấy.
Đỗ Nhiễm dùng sức tránh ra, Lăng Hiên càng ôm chặt hơn nữa.
“Đừng giận mà!” Lăng Hiên làm nũng dụi dụi vào gáy Đỗ Nhiễm, “Đừng giận tôi, tôi thích anh nên mới làm vậy, lúc bị tôi hôn anh rõ ràng cũng rất có cảm giác đi, có phải hay không? Đỗ Nhiễm…”
Nỉ non tên của người kia, đang muốn được một tấc lại muốn tiến một thước cắn cắn vành tai anh, Lăng Hiên đột nhiên bị đẩy ra.
“Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Hả?” Thấy người kia biểu tình tức giận, Lăng Hiên có chút mờ mịt, “Đừng giận tôi?”
“Sau câu này.”
“…” Lăng Hiên há miệng, mới ý thức được chính mình vừa mới nói gì đó.
Thích anh… Chính mình nói thích anh ta sao? Thích Đỗ Nhiễm?
Ánh mắt Đỗ Nhiễm lập tức trở nên sắc bén.
“Tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, Lăng Hiên.” Ngữ khí anh lạnh lùng mà nghiêm khắc, “Tôi không hy vọng cùng cậu vượt qua mối quan hệ ngoài công việc.”
Lăng Hiên ngẩn ra một chút, trên mặt chậm rãi nóng lên, dần dần biến thành thẹn quá thành giận.
“Giả vờ thanh cao cái gì! Rõ ràng là anh chủ động ôm tôi đi? Mới hôn một chút liền thích đến mê muội, đột nhiên bày ra bộ dạng không thể đụng vào, cho ai xem a?”
Trong mắt Đỗ Nhiễm lóe lên một tia đau đớn, lập tức lại khôi phục vẻ lãnh túc thường ngày. Lời vừa ra khỏi miệng Lăng Hiên liền hối hận, nhưng lại không chịu nhượng bộ, vì thế cường ngạnh bày ra vẻ thông cảm, cùng Đỗ Nhiễm đối diện.
Có lẽ đều chỉ là vì che dấu nội tâm rối bời mà thôi.
Thật lâu sau, Đỗ Nhiễm thở dài, nhìn Lăng Hiên: “Nếu đã có đối tượng thực sự muốn kết giao, thì phải nên quý trọng. Thói quen hơi một tí là ra tay với người khác thế này, về sau đừng tái phạm.”
Có lẽ Lăng Hiên chính là nhất thời thất thố, hoặc là trước kia hay động tay động chân với anh, cho nên theo thói quen liền phát tác. Nhưng là mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, anh cũng không hy vọng cùng Lăng Hiên trong lúc đó quan hệ trở nên phức tạp, mập mờ.
Biết rõ không thể chạm vào, cũng không có tư cách chạm tới, cần gì phải đụng đến người ta. Đối với Lăng Hiên mà nói, chính mình bất quá cũng chỉ là một ông chú khô khan không thú vị mà thôi.
Kỳ thật khoảng cách tuổi tác cũng không đến mười tuổi, chính là đối với tuổi trẻ bừng bừng phấn chấn như vậy, vẻ mặt mỹ mạo đường hoàng xen lẫn chút tùy tiện, liền cảm thấy bản thân thực sự đã già rồi.
Đỗ Nhiễm nhặt lên cái áo khoác bị Lăng Hiên vứt trên mặt đất, sau khi mặc vào liền mở cửa rời đi. Lăng Hiên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn thấy bóng anh biến mất ở ngoài cửa, nghĩ muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Kỳ thật hắn không hề có thói quen động một tí là ra tay với người khác, trừ bỏ Đỗ Nhiễm.
Hắn thực hy vọng để người kia ở lại, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ ở lại bên cạnh hắn, hai người im lặng cùng một chỗ trải qua buổi tối này cũng tốt.
Chính là hắn không có lý do gì. Chính hắn cũng vô pháp hướng chính mình giải thích, loại nhớ nhung khó hiểu cùng dục vọng không thể ức chế đối với Đỗ Nhiễm này, đến tột cùng là vì cái gì.