Tôi vẫn luôn tin rằng khoảng cách giữa cái xấu và cái đẹp có
thể được bỏ qua. Tài năng, trí tuệ, tính cách, giống như một
cây đũa thần vậy, nó biến người đẹp trở nên khó ưa đáng ghét, khiến người xấu được mọi người hoan nghênh. Thực ra tất cả có thể gói gọn trong một câu nói, mọi việc đều xuất phát từ
tâm.
Tất nhiên trong đời sống hiện thực, tầm quan trọng
của ngoại hình khỏi cần nói mọi người cũng đều biết rõ.
Nhưng trong thế giới tình cảm, tôi lại càng tin vào cảm giác,
càng tin vào lòng người. Cho nên, cấu tứ của cuốn sách này đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông dung mạo xấu xí, tính
cách chất phác, nhưng lại có một mối si tâm tột độ. Loại đàn
ông này, không phải người phụ nữ nào cũng có đủ sự tinh tế,
hơn hết là may mắn để nhận ra rồi nắm bắt cơ hội. Diệm Nương,
một cô gái sẵn sàng cháy hết mình vì tình yêu, đã gặp được
một người đàn ông như thế nhưng lại là lúc trong lòng hắn đã
có người khác. Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh, quả
thực chỉ có thể phán xét theo suy nghĩ của mỗi người.
Trong cuốn sách này tôi còn muốn viết về sự cô độc, một loại cảm
giác mà hẳn mỗi người trong số chúng ta đều đã từng trải qua. Mọi người luôn cố gắng tìm mọi cách để bản thân thoát ra
khỏi nó, nhưng liệu mấy ai thật sự có thể làm được đây? Cho
dù bè bạn vây quanh, cho dù ở nơi náo nhiệt nhất, cảm giác cô
độc vẫn sẽ bất giác bao phủ trong lúc bạn chẳng đề phòng. Cho nên, tôi thường xuyên nghĩ, liệu có phải chỉ khi tìm được một
nửa linh hồn còn lại của mình, sự cô độc mới lặng lẽ rời xa?
Tôi đã lưu lại điều nghi vấn này trong cuốn sách và cũng đưa vào
đó cả đáp án cùng với lời chúc phúc của bản thân mình. Xin
gửi tới tất cả những người đang đọc cuốn sách này của tôi.
Nàng nằm cuộn tròn giữa đống rơm khô. Những vì sao giăng đầy cùng với
vầng trăng khuyết thanh tân điểm xuyết cho bầu trời mùa thu cao vút.
Phía bên trái là cánh đồng mênh mông bất tận, bờ ruộng ngang dọc trải
dài, phía bên phải là một mảnh rừng thưa, một con suối nhỏ trong veo
xuyên qua, chảy về hướng dòng sông thấp thoáng có thể mơ hồ nhìn thấy ở
phía rất xa. Cách đống rơm gần đó có một thôn trang nhỏ với chừng bốn
năm chục hộ gia đình, lúc này thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng
chó sủa, nhưng tiếng người thì sớm đã hoàn toàn tiêu tịch.
Tiếng kêu của đám côn trùng mùa thu vang lên không ngớt khiến người ta càng
cảm nhận được sự nặng nề của màn đêm. Nàng nhắm mắt lại, một chút cô đơn bất giác thoáng hiện trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bị
xua tan. Nữ nhi Diệm tộc từ nhỏ đã được dạy phải tránh xa những tâm
trạng xa xỉ như cô đơn, đau khổ, cảm thương, bởi vì theo kinh nghiệm của tổ tiên, những tâm trạng này sẽ khiến con người ta trở nên yếu ớt không thể tự lập, mà nữ nhi Diệm tộc không có quyền được yếu ớt.
Một
khi đủ mười hai tuổi, nữ nhi Diệm tộc liền bị trục xuất ra khỏi bộ lạc,
trở thành một cánh bèo trôi dạt khắp nơi, suốt đời suốt kiếp không được
trở về.
Nam nhi Diệm tộc dũng mãnh mà cao quý, nữ nhi Diệm tộc
lại dâm đãng mà thấp hèn. Nữ nhi từ khi sinh ra đã không có tên, tất cả
đều được gọi là Diệm Nương, không có ai trân trọng. Để sinh tồn, những
người con gái bị trục xuất ra khỏi bộ lạc đó có thể đem bán bất cứ thứ
gì.
Nàng mười sáu tuổi, đã vượt qua được quãng thời gian mà bất
cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, bây giờ nàng có đủ năng lực để ứng phó
với bất cứ chuyện gì. Cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, nàng rúc người
vào đống rơm sâu thêm một chút, chuẩn bị đi ngủ.
Một tiếng động
lạ vang lên, nàng bừng mở mắt, cảnh giác nhìn về phía khu rừng. Một bóng đen nhanh chóng lao ra từ trong, nhưng sau đó lại bất ngờ loạng choạng
một chút rồi mới đứng vững lại được, đoạn xoay người cảnh giác nhìn về
phía khu rừng.
Dựa vào kinh nghiệm có được trong mấy năm nay,
nàng biết mình có lẽ đã gặp phải một vụ truy sát trong giang hồ, liền
vội vàng cố gắng thở nhẹ, tránh bị người ta chú ý, nhưng tiếp tục nhìn
về phía khu rừng đen thui theo ánh mắt người kia, hồi lâu sau vẫn chẳng
thấy gì. Đến khi nhìn lại người đó một lần nữa, nàng không khỏi giật
mình sợ hãi vì sau lưng hắn không ngờ lại có thêm một người, vừa gầy vừa cao, cao hơn kẻ kia nguyên một cái đầu. Hắn ta dường như đã phát giác,
có điều khi muốn quay đầu lại thì đã muộn, một thanh chủy thủ cắm thẳng
vào lưng hắn, lút đến tận cán, khiến hắn còn chưa kịp rên rỉ tiếng nào
thì đã ngã gục xuống đất.
Nàng sợ đến nỗi không dám thở mạnh,
không chỉ bởi cảnh giết người vừa rồi mà còn bởi tướng mạo của tên sát
thủ nàng nhìn thấy qua làn ánh sáng lờ mờ.
Mái tóc hắn dài,
buông xõa chấm vai, khuôn mặt hẹp mà dài, gò má nhô cao, hốc mắt sâu
hoắm, giữa màn đêm trông giống như hai chiếc hố đen thui. Mũi hắn cao
lại khoằm, các khớp xương đều lộ ra, cằm dài hơi chĩa về phía trước, cơ
thể cao gầy, chiếc áo dài khoác trên người hắn trông giống như được
treo trên cây sào trúc, bị gió thổi làm phát ra những tiếng lật phật.
Toàn thân hắn tràn ngập một thứ hơi thở lạnh lùng như tỏa ra từ địa
ngục, khiến người ta không kìm được lạnh gáy.
Nhưng khiến người
ta cảm thấy sợ hãi nhất là khi hắn đâm thanh chủy thủ vào lưng người
kia, trên khuôn mặt chẳng hề biến sắc, như thể đang làm một chuyện hết
sức bình thường, không lấy gì làm quan trọng.
Rồi hắn cũng không thèm nhìn người bị ngã vật xuống đất kia, khuôn mặt hờ hững chợt thoáng liếc về phía nàng, khiến nàng nhắm chặt mắt nín thở, chỉ sợ những tia
sáng yếu ớt phản chiếu ra từ trong mắt bị hắn phát giác.
Hồi lâu sau, trong tai nàng chỉ còn tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng xào xạc
vang lên khi gió thổi qua từng kẽ lá, xem ra không bị người đó phát
giác. Nàng không kìm được mở mắt ra, hắn đã biến mất chẳng còn bóng
dáng, chỉ để lại thi thể đang nằm sấp trên mặt đất kia, nó như muốn nói
với nàng rằng, những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải ảo giác.
Nàng chui ra ngoài, phủi rơi bớt rơm vụn dính trên người, rồi lấy đà tung
người lao về phía khu rừng trước mặt. Nơi này đã không còn thích hợp để
nghỉ ngơi nữa, nàng phải tìm chỗ khác.
* * *
Khanh Tuần
không hề đi xa. Hắn có một thói quen, đó là mỗi lần giết người xong đều
đi tìm nguồn nước để rửa sạch tay. Thói quen này hình thành từ khi nào,
hắn đã không còn nhớ được. Trước khi quyết định giết chết đối thủ, hắn
đã tìm hiểu rõ địa hình nơi đây, biết rằng có một dòng suối nhỏ rất
trong chảy xuyên qua khu rừng.
Ngâm tay trong dòng nước suối mát lạnh, hắn cố ép mình đừng nghĩ đến điều gì, nhưng một gương mặt tươi
cười xinh đẹp lại không chịu sự khống chế hiện lên. Hắn bất lực thở dài
một hơi, thu tay lại lau qua lên chiếc áo ngoài, sau đó lấy ra một chiếc khăn được gấp chỉnh tề cất ở trước ngực, hết sức cẩn thận mở nó ra giữa lòng bàn tay. Trong làn ánh sáng yếu ớt, ở giữa chiếc khăn không ngờ
lại có một bông hoa tai. Đây là thứ đồ mà sư muội Dương Chỉ Tịnh của
hắn yêu thích nhất, nhưng chẳng biết thế nào lại làm mất một bông. Nàng
giận chúng không thể thành đôi, lại không thích hắn đi bảo người khác
làm thêm một bông mới, liền dứt khoát vứt luôn cả bông hoa tai này đi.
Hắn đã nhặt nó về rồi luôn mang theo bên người gần hai năm nay. Mỗi lần
ra ngoài làm nhiệm vụ chợt nhớ đến sư muội, hắn liền lấy nó ra xem, cảm
giác như được nhìn thấy chính nàng ấy vậy.
Hắn thích sư muội đã
rất nhiều năm. Từ ngày nàng được mẫu thân hắn mang về khi còn bi bô tập
nói, hắn đã thề rằng suốt cuộc đời này mình sẽ chăm sóc cho nàng, không
để nàng phải chịu dù là một chút ấm ức.
Bây giờ trở về được rồi, hắn không kìm được nở một nụ cười. Sư muội nhất định sẽ lại trách hắn
hành động một mình, vừa nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều hờn dỗi của nàng,
trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác thương yêu.
“Không muốn chết thì mau cút!” Nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngấm, cất bông hoa tai vào trước ngực, dùng giọng khàn khàn nói.
Nếu không thật sự cần thiết, bình thường hắn sẽ không giết người, dù người
đó có từng nhìn thấy cả quá trình hắn giết người đi chăng nữa.
Một tiếng thở dài lả lướt vang lên, trước mắt hắn chợt thoáng qua bóng
người, rồi trên tảng đá lớn ở bờ suối đối diện xuất hiện một người ngồi
đó.
Gã hờ hững liếc nhìn. Tuy bây giờ trời đã tối mịt nhưng hắn
vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử trẻ tuổi mặc trên người một chiếc
váy mỏng tang. Chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã có thể quan sát rõ ràng nữ tử này một lượt.
Mái tóc dài không hề được búi trên đầu mà dùng
khăn lụa cột lại buông lơi trước ngực, hai chân trần ngâm vào trong lòng suối. Chiếc váy mỏng manh dán sát vào cơ thể mượt mà kiều diễm, những
thứ nên lộ hay không nên lộ đều hoàn toàn phơi bày, khuôn mặt tuy xinh
đẹp tuyệt diễm nhưng lại khiến người ta có cảm giác chán ghét. Đã đi lại trên giang hồ nhiều năm, hắn vừa nhìn đã biết nữ nhân này thuộc loại
dựa vào thân xác để sinh tồn.
Không muốn tiếp xúc với loại nữ
nhân dâm tiện này, cho dù là giết nàng ta cũng sẽ khiến hắn cảm thấy bẩn tay. Hắn bèn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Này, chàng cứ như vậy
mà đi luôn à?” Trong thanh âm của nữ tử đó mang theo một vẻ nhu mì giả
tạo, nghe như đang làm nũng với tình nhân vậy.
Khanh Tuần coi
như không nghe thấy, hờ hững cất bước rời đi, mới thoáng cái đã ở xa
ngoài một trượng, bóng lưng cao gầy thẳng tắp tựa cây thương. Mái tóc
dài buông xõa của hắn tung bay về phía sau theo làn gió, từ trên người
toát ra một luồng bá khí cao ngạo không gì so được, sự tồn tại của nữ
tử kia hoàn toàn bị bỏ qua.
Chấn động trước khí thế ghê người
ấy, nữ tử kia không ngờ lại quên mất mục đích của mình khi bất chấp nguy hiểm xuất hiện trước mặt đối phương – lợi dụng vẻ đẹp của bản thân để
kiếm lấy chút lợi lộc gì đó. Đợi đến khi nàng tỉnh táo trở lại, Khanh
Tuần sớm đã biến mất chẳng còn bóng dáng.
“Hắn là ai?” Nàng khẽ
lẩm bẩm một mình, bàn tay phải đưa lên ngực, cảm thấy trái tim mình đập
nhanh đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên nàng thấy có hứng thú về thân
phận của một nam nhân như vậy, nhưng… Gió thổi làm những chiếc lá đung
đưa xào xạc, nhắc nhở nàng về lời nguyền cổ xưa đối với những cô gái
mang dòng máu Diệm tộc trong huyết mạch. Từ xưa tới nay, bất cứ nữ nhi
Diệm tộc nào động tấm chân tình cũng sẽ gặp phải những kết cục đáng sợ.
Trong mắt người đời, bọn họ tham lam mà dâm đãng, nhưng chỉ có bọn họ
mới biết, nữ nhi Diệm tộc một khi động chân tình sẽ bất chấp tất cả, cho đến khi hóa thành tro bụi. Cho nên, mỗi người trong bọn họ đều cố hết
sức để né tránh điều này, cứ thỏa sức du hí giữa nhân gian mà hoàn toàn
không để ý đến cái nhìn của người khác. Bọn họ chẳng có gì, cho nên cũng chẳng có gì để mất.
Nam nhân đó vừa xấu vừa đáng sợ, có cái gì
tốt đâu? Nàng tự an ủi mình, hồi nãy nếu không phải vô ý bắt gặp hắn
đang rửa tay bên bờ suối, khiến nàng nhất thời tiến thoái lưỡng nan,
nàng cũng không chủ động xuất hiện trước mặt hắn như vậy. Huống chi vừa
rồi nàng còn bị hắn làm cho kinh hoàng.
Diệm Nương xưa nay luôn
phóng khoáng cũng chẳng mấy để tâm đến sự động lòng nhất thời này, chỉ
cảm thấy hơi lạ. Bốn năm nay có loại nam nhân nào mà nàng chưa từng gặp, tại sao lại cảm thấy có hứng thú với một nam nhân xấu xí đến lạ thường
thế này, quả thực là… Ôi!
Co đôi chân đang ngâm trong dòng suối, thấy trời đã khuya, nàng bèn quyết định đi tìm một gốc cây lớn nghỉ
tạm. Đối với nàng mà nói, mỗi ngày đều là một thách thức, chỉ bất cẩn
chút là có thể sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy ngày mai, cho nên nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó với những hiểm nguy
không cách nào lường trước.
Trên mặt sông êm ả, một chiếc thuyền lớn hoa lệ đang tiến nhanh xuôi
dòng về hướng Cánh Dương, đứng nơi đầu thuyền là mấy nam nhân cao lớn
tráng kiện, chỉ nhìn thân hình và khí độ của bọn họ là biết đều không
phải bình thường.
Trên thân thuyền có khắc hình chim ưng vàng
tung cánh, dưới sự soi rọi của những tia sáng hắt lên từ mặt nước, trông vô cùng bắt mắt, ngạo nghễ, coi thường tất cả để thể hiện sự phi phàm
của chủ nhân.
Trong một khoang thuyền tựa như thư phòng ở tầng
hai, có hai người ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn nhỏ, nơi
chính giữa đặt một bàn cờ. Một người trong đó là nam nhân mặc cẩm bào
màu trắng, thân hình cao gầy, mái tóc buông xõa qua vai, tướng mạo cực
kỳ xấu xí, người còn lại là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp, mái tóc được
chia ra búi lại ở hai bên. Bọn họ ngồi cùng một chỗ với nhau, quả thực
vô cùng tương phản, nhưng cả hai lại tựa như chẳng phát hiện ra. Nam
nhân mặt mày hờ hững, cặp mắt hõm vào lộ vẻ đăm chiêu, còn thiếu nữ lại
nhíu chặt đôi mày, bờ môi mím chặt, dường như có vẻ không vui.
Phía ngoài cửa sổ vang lên tiếng mái chèo đập nước cùng với tiếng gió thổi
len qua những ngọn cây. Hai bên bờ đều là rừng nguyên sinh, thỉnh thoảng lại có thể mơ hồ thấy những vách núi cheo leo hiểm trở, những ngọn gió
mùa thu mát mẻ mang theo từng làn hơi nước ẩm thấp bên ngoài tràn vào
qua ô cửa sổ, tất cả đều toát lên một vẻ bình yên.
Đột nhiên,
thiếu nữ đứng thẳng người dậy, gạt bay những quân cờ trên bàn khiến
chúng rơi rào rào xuống sàn thuyền, lăn long lóc. Nàng giận dữ kêu lên: “Không chơi nữa, rõ ràng là huynh không nghiêm túc, chơi cờ với huynh
chẳng thú vị chút nào!” Giọng nói của nàng hết sức êm tai, cho dù đang
trong cơn giận dữ cũng khiến người nghe cảm thấy cực kỳ dễ chịu, chỉ
mong có thể được nghe thêm vài câu nữa.
Nam nhân hờ hững nhìn nàng, khóe miệng hơi giật giật, nhưng lại không nói gì.
Thiếu nữ dẩu môi, ngẩng đầu lên vẻ đầy kiêu ngạo: “Muội phải về phòng nghỉ
ngơi, chưa đến Cánh Dương thì đừng đến làm phiền muội.” Nói rồi nàng ưỡn lưng, xoay người lại giận dữ đi thẳng ra ngoài, không nhìn người kia
thêm lần nào nữa.
Nam nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên
khuôn mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm. Ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ,
những sắc màu rực rỡ của mùa thu lập tức tràn vào, nhưng hắn lại coi như không nhìn thấy.
Rốt cuộc phải làm thế nào thì nàng mới vui?
Trước đây chơi cờ, hắn khiến nàng thất bại thảm hại, nàng giận quá òa
khóc, nói là không bao giờ thèm chơi cờ với hắn nữa. Hôm nay hắn nhường
nàng, vốn muốn để cho nàng thắng, chỉ mong có thể nhìn thấy một nụ cười
của nàng, chẳng ngờ nàng vẫn nổi nóng, nói hắn không thật lòng. Đối với
nàng, hắn sao có thể không thật lòng đây?
Khanh Tuần hắn từ nhỏ
đã thề phải bảo vệ nàng, không để nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.
Nhưng hắn đã nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy lòng nàng, vậy mà nàng vẫn
chẳng hề phát giác, còn hắn thì luôn không làm tốt được việc gì, khiến
nàng tức giận. Rốt cuộc phải làm thế nào nàng mới cảm nhận được tấm chân tình của hắn đây?
Con thuyền cập bến ở cảng Cánh Dương, sớm đã có hai chiếc xe ngựa hào hoa khắc huy hiệu hình chim ưng cùng mười mấy
hộ vệ cưỡi ngựa chờ sẵn trên bờ. Khanh Tuần và thiếu nữ đó – Dương Chỉ
Tịnh – chậm rãi xuống thuyền rồi lên xe ngựa trong sự tung hô của đám
thủ hạ, rồi cứ thế tiến về phía Khanh phủ trong thành Cánh Dương.
Nhà họ Khanh là một thế lực lớn đương triều, nắm trong tay đại quyền về
kinh tế, chính trị, quân sự của các quận Cánh Dương, Long Hành, Vi Bình, Hổ Tu, Tử Dương, Minh Khâu, khắp một dải hạ du Minh Giang. Vì khu vực
này gần biển, có ưu thế rất lớn trong việc phát triển mậu dịch, bọn họ
cũng thường xuyên qua lại làm ăn với khu vực nội địa, nên dân chúng rất
phồn thịnh. Ngoài ra, bọn họ còn có một cánh quân cực kỳ lợi hại, bất kể thủy chiến hay lục chiến đều tinh thông, nhân số tuy chỉ có ba vạn
nhưng lại được chỉ huy bởi gia chủ Khanh Cửu Ngôn, một bậc đại tài đa
mưu túc trí, giỏi cả về quân sự lẫn chính trị, sức chiến đấu đạt đến mức thế nào khỏi cần nói cũng biết, cho nên ngay đến triều đình cũng phải
kiêng kỵ nhà họ Khanh vài phần, không dám trừ bỏ, chỉ có thể chiêu dụ.
Nhà họ Khanh có thể coi là hào tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất trong thiên hạ bấy giờ.
Phía trước là một đám đông hỗn loạn, xe ngựa không
thể không dừng lại. Khanh Tuần vốn đang nhắm mắt dưỡng thần chợt bừng
tỉnh, đang định quát hỏi xem đã xảy ra chuyện gì bỗng phát hiện có điều
khác lạ, trong những tiếng hô hào quát tháo vang lên không dứt bên
ngoài, một cái bóng màu đỏ chợt vén rèm xe lên, rồi nhào thẳng vào bên
trong. Hắn hơi ngây ra một chút nhưng không hề hoảng loạn, một bàn tay
vung lên đâm hai ngón tay tới mắt đối phương, cánh tay còn lại đưa lên
che chỗ yếu hại trước ngực, chân phải cũng đá thẳng tới hạ âm kẻ đó,
chân trái đá vào đầu gối, chiêu thức không hề hoa lệ mà hết sức tàn độc
nhằm khống chế đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng
chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra. Chỉ thấy người đó không hề
né tránh, trong miệng phun ra một dòng đỏ tươi, thân thể nhào thẳng về
phía hắn, cứ mặc cho hắn ra tay.
Khanh Tuần hơi cau mày lại vì
mùi máu tanh. Hắn không muốn làm bẩn mình nên vội vàng né tránh, các
chiêu thức vừa rồi lập tức thu lại. Chỉ nghe rầm một tiếng vang lên,
người đó đã ngã xuống ngay bên cạnh hắn.
Khanh Tuần chăm chú
quan sát, chỉ thấy người này mái tóc dài buông xõa, trên người mặc một
chiếc váy đỏ mỏng tang đến mức gần như trong suốt, quanh eo buộc một dải vải màu vàng, ngã ở đó liền làm lộ quá nửa cặp chân trắng nõn nà như
ngọc, mà chân nàng ta còn để trần, không đi giày tất, vì mặt hướng xuống dưới nên không thể nhìn thấy dung mạo. Một nữ nhân. Trong ánh mắt hắn
lộ ra vẻ khinh miệt. Đúng vào lúc này, rèm xe lại một lần nữa bị vén
lên, xuất hiện mấy khuôn mặt sợ hãi của đám thị vệ.
“Nô tài đáng chết!” Đám thị vệ bên ngoài sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.
Khanh Tuần lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, rồi lại dời ánh mắt về phía nữ nhân trong xe. Nữ nhân này bản lĩnh không tệ, trong tình huống bị thương mà
vẫn có thể vượt qua sự phòng ngự của đám thị vệ, xông vào trong xe. Phải biết rằng đám thị vệ này thân thủ khá lợi hại, bằng không làm sao có tư cách đến đây bảo vệ cho hắn và Tịnh nhi.
Chui ra ngoài xe, hắn
ngó quanh bốn phía, phát hiện có rất nhiều người quây lại xem mà đứng
gần nhất là một đám người đang hằn học nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa của
hắn vẻ hung tợn, dẫn đầu không ngờ lại là Khoái Kiếm Mã Vi. Người này
tuy nổi tiếng háo sắc nhưng võ công quả thực phi phàm, xem ra nữ nhân
này đã dây vào hắn, thảo nào lại phải chịu thiệt như vậy.
Hắn vốn ưa sạch sẽ, khoang xe ngựa đã bị dính máu tươi và mùi của nữ nhân kia, hắn sao chịu ngồi tiếp nữa, lập tức nhảy xuống.
“Đứng lên!” Giọng của hắn khàn khàn không mang theo chút cảm xúc, khiến đám
thủ hạ căn bản không thể làm rõ suy nghĩ trong lòng chủ nhân lúc này.
Tuy bọn họ nghe lệnh đứng dậy nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an.
“Vứt nữ nhân đó ra ngoài.” Rất hờ hững, hắn tiếp tục ra lệnh, bản thân chậm rãi đi về phía trước.
Thủ hạ dắt ngựa tới nhưng hắn không thèm nhìn đến, hắn chưa từng cưỡi ngựa của người khác.
“Chậm đã.”
Đang lúc đám người Mã Vi tỏ vẻ mừng rỡ khi nghe thấy lời của Khanh Tuần, từ
trong chiếc xe ngựa phía trước chợt vang tới tiếng quát yêu kiều của
Dương Chỉ Tịnh. Chỉ thấy rèm xe bị vén lên, một chiếc bóng xanh lục bước ra từ trong đó. Khanh Tuần dừng chân lại đưa mắt nhìn nàng vẻ khó hiểu.
Dương Chỉ Tịnh đi tới trước xe Khanh Tuần, vén rèm lên ngó vào bên trong một
chút, đôi hàng lông mày hơi cau lại, rồi không vui nói: “Sư huynh, sao
huynh có để đối xử với một cô gái như vậy?”
“Cô ta không phải
một nữ nhân tốt.” Rất chậm rãi, Khanh Tuần nói ra quan điểm của mình.
Chỉ nhìn cách ăn mặc của nữ nhân này cùng với việc nàng ta dây vào Mã Vi là có thể nhìn ra đây chẳng phải loại người đàng hoàng, hơn nữa hắn
cũng không cần vì một nữ nhân không quen biết mà đắc tội với Khoái Kiếm.
“Muội mặc kệ, huynh phải cứu cô ta.” Dương Chỉ Tịnh giậm chân, giận dỗi nói.
Nàng cũng biết lời của Khanh Tuần là thực, nhưng ai bảo tên Mã Vi kia đã từng chòng ghẹo nàng trước khi biết thân phận của nàng, chỉ dựa vào
điều này nàng cũng phải giành người với hắn rồi.
Thấy sư muội
lại làm ra dáng vẻ yêu kiều hờn dỗi khiến mình không cách nào từ chối,
Khanh Tuần đành thầm thở dài một hơi, xua tay nói: “Đi thôi.” Ngoài như
thế ra, hắn còn có thể làm gì khác được?
Dương Chỉ Tịnh lập tức
nở một nụ cười thắng lợi rồi nhẹ nhàng nhảy lên chiếc xe ngựa của mình.
Đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước. Mà Khanh Tuần vốn có vẻ như
chẳng để tâm tới việc gì lại chú ý thấy sự thâm độc lộ ra trong mắt Mã
Vi, lòng không khỏi thầm cảnh giác. Nhà họ Khanh thế lực to lớn, bản
thân hắn cũng có chút danh tiếng trong võ lâm, Mã Vi ắt không dám trêu
chọc vào, chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, nhưng loại người như hắn
nếu ngầm giở trò bỉ ổi sau lưng thì quả thực khó có thể đề phòng. Có
điều hắn xưa nay cao ngạo, tuy cũng suy tính tới điều này nhưng lại
chẳng hề để trong lòng.
* * *
“Ừm, đúng thật là một mỹ
nhân đấy!” Dương Chỉ Tịnh thoáng đưa mắt ngó qua nữ nhân trên giường, có chút không cam lòng cất tiếng thừa nhận. Nàng xưa nay luôn tự cho mình
xinh đẹp, vậy mà nữ nhân này so với nàng lại chẳng thua kém chút nào.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của đối phương thì rõ không phải người đàng
hoàng, có vẻ giống như đã lăn lộn trong chốn phong trần rất nhiều năm.
“Cố gắng chữa cho nàng ta nhé!” Tuy không thích cách ăn mặc cùng với vẻ
quyến rũ dù khi hôn mê cũng chẳng hề tản đi của nữ nhân kia, nhưng Dương Chỉ Tịnh vẫn dặn dò như vậy. Đã giúp tất nhiên phải giúp tới cùng, chưa nghe nói có ai cứu người được nửa đường rồi bỏ rơi cả.
“Vâng.”
Đại phu riêng của nhà họ Khanh, Vương Mạnh Dư cung kính đáp lời, nhưng
đôi mắt lại không kiềm chế được nhìn về phía khuôn ngực đầy đặn của nữ
nhân kia, khẽ nuốt nước bọt. So với sự thanh tú thoát tục của Dương Chỉ
Tịnh, nữ nhân trước mắt lại càng có thể thu hút ánh mắt của hắn hơn.
“Hừ!” Bộ dạng háo sắc của hắn bị Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi nổi lên cảm giác chán ghét: “Nữ nhân này là do sư huynh ta cứu về, ngươi xem đó rồi làm sao thì làm.” Tên Vương đại phu này
trước giờ luôn nghiêm túc đàng hoàng, chẳng ngờ cũng là một kẻ háo sắc,
thực khiến người ta tức giận. Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.
Vương Mạnh Dư không kìm được rùng mình một cái, sắc mặt cũng tái hẳn đi.
Nhà họ Khanh có ba huynh đệ, đại thiếu gia Khanh Hạo tính cách đôn hậu trầm ổn, giỏi binh pháp, có phong phạm của bậc đại tướng, đối xử với mọi
người cũng ôn hòa, rất được hạ nhân yêu mến. Tam thiếu gia Khanh Tố quỷ
kế đa đoan, thích cười đùa trêu chọc mọi người, cho nên cũng không có ai sợ hãi. Duy có nhị thiếu gia Khanh Tuần tàn độc vô tình, khuôn mặt
trước giờ chưa từng lộ ra biểu cảm gì, hơn nữa tướng mạo còn đáng sợ,
trong Khanh phủ ai cũng sợ hãi.
Vừa nghe nói đây là nữ nhân hắn
cứu về, thực rõ ràng chính là người mà hắn nhìn trúng, chút suy nghĩ vừa nổi lên trong lòng Vương Mạnh Dư lập tức tan biến, hắn vội vàng cau mặt cúi đầu, không dám nhìn thêm một chút nào nữa. Qua đó có thể thấy uy
thế của Khanh Tuần ghê gớm đến mức nào, hoàn toàn hơn hẳn sự quyến rũ
của mỹ sắc.
Khi Dương Chỉ Tịnh ra khỏi cửa, mặt trời đã ngả về
tây, bên ngoài hết sức tịch mịch, chỉ có một vài hạ nhân thỉnh thoảng đi qua. Nơi này là khu nhà khách, đi tới Phạn Thanh lâu của nàng thời gian ước chừng một nén hương. Hơi trầm ngâm một lát, nàng đi về phía Khiếu
Khôn cư của sư phụ, lúc mới về còn bận sắp xếp cho nữ tử bị thương kia,
nàng vẫn chưa tới bái kiến Khanh bá bá nữa. Sư phụ nàng đã tới Thừa
Phụng, không biết bây giờ đã về chưa?
“Sư huynh?” Bên cạnh một
hòn giả sơn cách khu nhà khách không xa, Dương Chỉ Tịnh nhìn thấy Khanh
Tuần đang chắp tay đứng đó, bèn hỏi: “Huynh làm gì ở đây vậy?” Uổng cho
nàng đã ở cùng hắn hơn mười năm, vậy mà tâm tư của hắn nàng vẫn không
sao hiểu rõ.
“Đợi muội.” Khanh Tuần hờ hững nói. Giọng của hắn
khàn khàn, khiến người nghe có cảm giác rất không thoải mái, không biết
có phải vì nguyên nhân này cho nên hắn mới rất ít khi nói chuyện hay
không. Ngoài ra giọng nói này cũng giống như khuôn mặt hắn vậy, chẳng
hề có chút biến hóa nào, gần như không một ai có thể nghe ra tâm ý của
chủ nhân giọng nói, rồi từ đó mới cảm thấy sợ sệt. Cho nên, hắn đã trở
thành một nhân vật mà từ Khanh phủ cho đến giang hồ ai ai cũng kinh sợ.
“Vậy sao huynh không vào thăm vị cô nương kia?” Dương Chỉ Tịnh vừa nói xong
liền cảm thấy hối hận, lại nói lời thừa rồi… Ngoài người nhà họ Khanh và nàng ra, sư huynh không bao giờ để ý đến ai khác, nói gì một nữ nhân xa lạ.
Quả nhiên, Khanh Tuần chỉ hờ hững ném ra một chữ: “Bẩn.”
Rồi hắn xoay người lại cùng Dương Chỉ Tịnh sánh vai đi tới Khiếu Khôn
cư.
Trong vườn cỏ cây tươi tốt, tuy đã vào độ giữa thu nhưng
cảnh vật vẫn không có vẻ phai sắc chút nào, ngược lại còn càng tỏ ra
cứng cáp.
Dương Chỉ Tịnh nghe vậy ngẩn ra. Nàng biết vị sư huynh này của mình tính cách kỳ cục, cực kỳ thích sạch sẽ, nói năng không
nhiều, nhưng lại không hề giữ miệng. Cô gái kia chẳng động gì đến hắn,
vậy mà hắn lại nói người ta như thế. Có điều, nàng ta không nghe thấy, chứ không cho dù không trọng thương mà chết thì cũng sẽ bị làm cho tức
chết mất thôi. May mà sư huynh đối xử với nàng rất tốt, ngay cả sư phụ
cũng không cưng chiều nàng đến vậy, đại ca và tam ca thì càng khỏi cần
nói đến rồi.
* * *
Nghe Dương Chỉ Tịnh kể về hành trình
đến Điền Nam lần này xong, Khanh Cửu Ngôn liền ngoảnh đầu qua hỏi Khanh
Tuần vốn từ đầu luôn im lặng: “Con thấy thế nào?” Đứa con này của ông
tuy rất ít nói, nhưng khả năng phán đoán sự việc lại chuẩn xác vô cùng,
cho đến nay vẫn chưa bao giờ xảy ra sai sót.
“Cảnh giác!” Khanh Tuần chỉ nói ra hai chữ.
“Có cái gì mà phải cảnh giác, lão Tống Tích Nguyên đó chẳng qua chỉ là một
kẻ háo sắc mà thôi, làm sao thành đại sự được?” Dương Chỉ Tịnh giận dữ
nói.
Vừa nhắc đến lão Tống Tích Nguyên đó, trong lòng nàng liền
cảm thấy tức giận, đã bảy tám mươi tuổi rồi còn trái ôm phải ấp. Mà đáng giận nhất là đôi mắt lão, ngó qua ngó lại trên người nàng không ngừng,
cứ như muốn lột trần nàng ra vậy, khiến toàn thân đều không thoải mái.
Bị nàng cãi lại như vậy nhưng Khanh Tuần không hề giận dữ, khóe miệng còn
thoáng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nàng trở nên dịu dàng vô hạn: “Lão cố ý đấy. Có lẽ lão thật sự háo sắc, nhưng quyết không phải kẻ hồ đồ.”
Chỉ khi đối diện với nàng, hắn mới không tiếc lời giải thích.
“Sao huynh lại nghĩ vậy?” Dương Chỉ Tịnh vẫn không phục hỏi tiếp.
Khanh Tuần thu lại vẻ mặt hiếm có vừa xuất hiện, quay sang nói với Khanh Cửu
Ngôn: “Con đã nhìn thấy Tuyết Hồ Thu.” Nói xong hắn liền im lặng không
nói thêm gì nữa, tin rằng phụ thân đã hiểu.
“Thế thì sao?” Dương Chỉ Tịnh vẫn không cam tâm, một tên Tuyết Hồ Thu thì có thể chứng tỏ
được điều gì, lão già kia có phải là hắn ta đâu.
Khanh Tuần không trả lời, tỏ rõ thái độ không muốn dây dưa thêm về vấn đề này.
“Được rồi, được rồi, hai đứa vừa mới trở về, không nói đến mấy việc nhức đầu
này nữa.” Khanh Cửu Ngôn thấy vậy liền lập tức xua tay lên tiếng giảng
hòa. Với sự đáng sợ của Tuyết Hồ Thu cùng thói quen độc lai độc vãng của hắn, vậy mà lại xuất hiện ở Tống gia, từ đó có thể đoán ra Tống lão đầu không hề yếu ớt vô năng giống như dáng vẻ mà lão biểu hiện ra ngoài.
Rốt cuộc lão già này đang có ý đồ gì đây? Trong lòng thầm nghĩ như vậy,
nhưng trên mặt ông lại nở nụ cười ấm áp, quay sang nói với Dương Chỉ
Tịnh: “Tịnh nhi, trên đường sư huynh có ức hiếp con chút nào không?”
Trong nhà này, Tuần nhi chính là người đối xử với Tịnh nhi tốt nhất, vậy mà Tịnh nhi lại rất thích tố cáo Tuần nhi những điều lặt vặt, ông sớm
đã quen với việc này, hỏi như vậy chẳng qua là muốn trêu chọc đứa con từ nhỏ đã rất ít thể hiện cảm xúc của mình mà thôi.
“Lại còn
không.” Nghe ông nhắc nhở như vậy, Dương Chỉ Tịnh lập tức quên đi chuyện không vui vừa nãy, nhảy đến bên cạnh Khanh Cửu Ngôn ríu ra ríu rít
không ngừng nói xấu Khanh Tuần.
Nhìn thấy nụ cười trêu chọc của
phụ thân, Khanh Tuần quả thực chẳng biết nói gì. Xoay người đi đến bên
cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn về phía những bông cúc sắp nở trong vườn, nhưng vẫn lắng nghe giọng nói êm tai của sư muội, trong lòng bất giác trào
dâng cảm giác bình yên. Chỉ có những lúc như thế này hắn mới cảm nhận
được một chút về sự đẹp đẽ của sinh mệnh, đối với hắn điều này thực xa
xỉ biết bao, cho nên hắn vô vàn trân trọng, sợ mình không cẩn thận sẽ
làm mất luôn niềm vui hiếm hoi còn lại này. Hắn, quả thực rất cô đơn.
* * *
Ăn cơm tối xong, Dương Chỉ Tịnh đi tắm rồi thay một chiếc váy dài màu tím nhạt thêu hoa, vòng eo thon được quấn lại bằng một
dải lụa mềm mại màu trắng, nút kết thắt ở phía sau, phần
đuôi dài chấm đất, khi bước đi liền theo gió tung bay, hết sức
mỹ lệ. Mái tóc nàng vẫn còn hơi ẩm, được dùng một dải lụa
màu tím cột lại buông phía sau đầu, lấp lánh những tia sáng
rực rỡ. Ánh mắt tỏa ra một thứ khí chất tao nhã và cao quý
không gì sánh được, quả thực khiến người khác khó có thể
không khất phục trước vẻ đẹp của nàng.
Đi tới khu nhà
khách, nữ tử áo đỏ kia đã tỉnh, đang tựa lưng vào gối, hai tay ôm đầu gối ngồi trên giường, gục đầu vào giữa, mái tóc dài
buông xõa, che đi quá nửa thân thể. Nhưng cho dù là thế, trên
người nàng vẫn tràn ngập một thứ ma lực có thể khiến nam nhân máu huyết phun trào.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa,
nàng bèn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy Dương Chỉ Tịnh, nàng rõ ràng hơi ngẩn ra, nhưng ngay
sau đó lại nở một nụ cười thân thiện: “Là cô nương đã cứu ta
sao?” Giọng nói nghe dịu êm như làn gió.
“Ngươi cảm thấy
thế nào?” Dương Chỉ Tịnh không bước đến gần mà dừng chân lại ở khá xa.
Đối với nữ nhân trước mặt, nàng quả thực không có chút thiện cảm nào.
“Không có vấn đề gì nữa rồi, đa tạ cô nương đã cứu giúp. Nô gia Diệm Nương,
không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” Đối với sự lạnh lùng của
đối phương, Diệm Nương không hề để bụng, người ta chính là ân nhân của
nàng, nàng còn có thể nói gì được.
“Đã không có vấn đề gì nữa,
vậy hãy sớm rời khỏi nơi này đi.” Dương Chỉ Tịnh lạnh lùng nói, nàng quả thực không muốn mềm mỏng với loại nữ nhân này. Còn về tên của nàng ta,
nàng lại càng chẳng thèm ghi nhớ. “Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta,
nói thực với ngươi, nếu không phải vì muốn đối đầu với Mã Vi, loại nữ
nhân như ngươi, ta cũng chẳng thèm ngó ngàng đâu.”
Nghe ra vẻ
coi thường và khinh miệt trong lời nói của đối phương, Diệm Nương hơi
nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó liền nở một nụ cười quyến rũ vô cùng yêu kiều nói: “Ý của cô nương là Diệm Nương có thể không cần báo đáp ơn cứu mạng của cô nương đúng không?”
Khẽ “hừ” một tiếng, Dương Chỉ
Tịnh xoay người đi ra ngoài. “Tất nhiên là không cần, hơn nữa người thật sự cứu ngươi là sư huynh của ta.” Khi nói xong những lời này, bóng dáng nàng đã biến mất sau cánh cửa.
* * *
Dương Chỉ Tịnh
khoan thai thả bước dọc theo ven hồ, dưới ánh trăng, mặt nước lấp lánh
những tia sáng màu bạc. Bất chợt, trong đầu nàng xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú hiên ngang khí phách, hai gò má không khỏi nóng bừng. Nàng
không dám tin rằng mình lại lớn gan như vậy, cùng một nam nhân xa lạ kết bạn đi chơi suốt hai ngày. Chàng nói chàng tên Phó Hân Thần, đó vốn là
một nam nhân lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi ở trước mặt nàng lại khoan
khoái cất tiếng cười vang, chỉ là tiếng cười ấy vẫn mang theo một sự
ngạo nghễ không cách nào che giấu, khiến nàng không kìm được thầm đoán
thân phận của chàng ắt không thấp, nhưng tại sao nàng lại chưa từng một
lần nghe nói đến tên chàng?
“Phó Hân Thần.” Nàng khẽ lẩm nhẩm
cái tên này, nghĩ đến lời hứa của chàng lúc hai người chia tay, bàn tay
liền bất giác đưa lên ôm ngực, nơi đó trái tim nàng đang đập thình
thình. “Chàng đã nói sẽ đến cầu thân, đừng quên đấy nhé!” Nàng nói rất
nhẹ, như sợ bị gió nghe thấy. Nam nhân đó nàng mới chỉ quen có hai ngày, vậy mà đã cùng chàng ngầm định chung thân, đây không phải duyên phận
thì còn là gì?
Khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, nàng hấp háy đôi
môi, ngẩng đầu lên trời không biết đang nói với vầng trăng những gì. Ở
lại đó một lát rồi nàng xoay người đi ngược trở về theo con đường đã tới đây.
Rất lâu sau đó, một bóng người cao gầy lặng lẽ xuất hiện ở nơi nàng vừa đứng, thần sắc phức tạp ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên cao, tựa như đau lòng, tựa như cô độc, lại tựa như thất vọng chán
chường. Có thể là vì quá phức tạp, hoặc là vì không quen thể hiện tình
cảm ra ngoài nên người ta khó có thể hiểu được cảm xúc của hắn lúc này
đây.
“Phó Hân Thần, ta nhớ chàng lắm!” Câu nói mà Dương Chỉ Tịnh nói với vầng trăng lúc cuối cùng vẫn còn vang vọng bên tai hắn, mãi
chẳng thể tan.
* * *
Diệm Nương hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đứng dậy rồi loạng choạng bước ra ngoài cửa.
Người ta đã nói đến mức này rồi, nàng sao có thể tiếp tục ở lại đây được nữa. Huống chi, có chỗ nào mà nàng không thể
dung thân. Cùng lắm là bị Mã Vi bắt về, nói ra vài câu ngọt
ngào êm tai, rồi mất đi cái tấm thân xử nữ sớm muộn gì cũng
bị người ta chiếm lấy này, như vậy chắc còn có thể giữ được
tính mạng. Ai bảo nàng xui xẻo như vậy, đi trêu vào gã sát tinh đó, đúng là đáng kiếp.
Một tiểu nha hoàn tóc búi bưng khay, bên trên có đặt một chiếc bát bốc hơi nghi ngút, xuất
hiện nơi cuối con đường. Nhìn thấy Diệm Nương lúc này đã ra đến ngoài sân, cô bé rõ ràng giật nảy mình.
“Thân thế cô
nương hãy còn yếu lắm, sao đã xuống giường như vậy rồi?” Cô bé vừa nói vừa bước nhanh tới, bộ dạng như thể muốn dìu Diệm
Nương về phòng ngay lập tức. Hiềm rằng trong bát là thuốc
nóng, nên đi được mấy bước cô bé phải dừng lại điều chỉnh,
tránh cho thuốc bị sánh ra ngoài.
Diệm Nương nở một nụ cười quyến rũ, dịu giọng nói: “Ta phải đi rồi, cám ơn tuổi muội muội nhé!”
Tiểu nha hoàn nhìn thấy nụ cười quyến rũ của nàng, khuôn mặt không kìm được bỏ bừng lên. Cô bé chưa từng nhìn thấy một nụ cười
nào có thể khiến lòng người rung động như vậy, trái tim bất
giác cũng đập nhanh hơn. Có điều khi nghe thấy lời Diệm Nương, cô bé liền lập tức tỉnh táo trở lại, giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu: “Bệnh của cô nương còn chưa khỏi, sao có
thể đi được? Nhị thiếu gia có biết không?” Ai mà không biết vị
cô nương này là do nhị thiếu gia cứu về, muốn rời đi tất nhiên
cũng cần nhị thiếu gia đồng ý mới được.
“Nhị thiếu
gia?” Diệm Nương hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ: “Tiểu muội muội, muội nói với ta xem, nhị thiếu gia là ai vậy?” Nàng có đi hay không thì liên quan gì tới hắn chứ?
“Nhị thiếu gia?” Tiểu nha hoàn rõ ràng cũng không biết nên trả lời
thế nào, mãi một hồi sao mới ấp úng đáp: “Nhị thiếu gia
chính là nhị thiếu gia, chính ngài ấy đã cứu cô nương về,
chẳng lẽ cô nương không biết ư?”
Diệm Nương nghe thế hơi
kinh ngạc, sao tự nhiên lại mọc ra thêm một người nữa thế này?
“Người cứu ta không phải là một vị cô nương sao?”
“Người
mà cô nương nói là Tịnh tiểu thư. Cô ấy và nhị thiếu gia cùng
quay về, nhưng chiếc xe chở cô nương là của nhị thiếu gia. Hơn
nữa những thị vệ đó không được nhị thiếu gia đồng ý thì sẽ
không dám tự tiện cứu người đâu, dù là Tịnh tiểu thư lên tiếng cũng không được.” Tiểu nha hoàn này chẳng qua chỉ mới mười
hai, mười ba tuổi, nhưng nói năng lại rành rọt rõ ràng, chắc
hẳn chuyện này đã lan truyền rất rộng.
Trong đầu Diệm
Nương bất giác hiện lên cảnh tượng mình xông vào xe ngựa lúc
sáng nay. Khi đó nàng nóng vội, chẳng để tâm đến điều gì
khác, chỉ hi vọng có thể bắt được người trong xe làm con tin,
qua đó lệnh cho đám thị vệ kia mang mình đi. Chẳng ngờ võ công
của người trong xe lại quá cao cường, mà nàng thì đang bị
thương nặng, khi nhảy lên xe đã lập tức cảm thấy không chống đỡ nổi, đừng nói là so tài, ngay đến diện mạo đối phương thế
nào cũng còn chưa kịp nhìn rõ đã ngất lịm đi.
Bây giờ
nghĩ lại, chắc người đó chính là nhị thiếu gia mà cô bé này
nhắc tới, xem ra nàng lại nợ thêm một người nữa. Có điều nàng căn bản chẳng hề để tâm, báo được ơn thì báo, không báo được
thì thôi, dù sao nàng bây giờ cũng ốc không mang nổi mình ốc,
sống hôm nay không biết đến ngày mai, thôi thì cứ mặc duyên trời định. Có điều vị nhị thiếu gia đó chắc chắn là một nam nhân, mà ơn của nam nhân thì dễ báo hơn nhiều.
“Ta phải đi
đây.” Một luồng khí lạnh tràn lên tự đáy lòng, Diệm Nương lại
một lần nữa cất tiếng, nếu còn không đi nhanh, nàng sợ mình
sẽ không trụ nổi cho đến khi ra khỏi chốn này. Thân thể nàng
xưa nay vốn chưa từng yếu đuối như thế, nhưng sau khi bị thương
lại là chuyện khác. “Đợi sau khi khỏe lại, ta sẽ tới đây cảm
ơn nhị thiếu gia của muội.”
“Đừng!” Tiểu nha hoàn sợ
đến nỗi vội vàng đặt chiếc khay xuống đất, chạy tới dang hai
tay ra chặn Diệm Nương lại. “Không được nhị thiếu gia đồng ý,
nếu cô nương mà đi, nếu cô nương mà đi, bọn nô tì sẽ không sống
được mất.”
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt cùng với đôi tay tuy dang ra nhưng căn bản chẳng có chút tác dụng nào kia, Diệm Nương chỉ cảm thấy tức cười, có điều cảm giác bất lực chợt tràn
lên khiến nàng không kìm được cau mày lại, xem ra hôm nay không
thể đi được rồi. Nàng chợt nảy lòng đùa nghịch, bèn đưa tay
lên day trán, rên rỉ một tiếng rồi ngã luôn về phía tiểu nha
hoàn, cô bé vội vàng đưa tay ra đỡ. Thân hình Diệm Nương tuy thon
thả cân đối nhưng trọng lượng lại không thể coi thường, một cô
bé muốn đỡ nàng tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Chỉ thấy tiểu nha hoàn đó vừa cố gắng đỡ lấy mình vừa làu bàu
nói: “Nhìn cô nương kìa, đã thế này rồi mà còn muốn đi, chỉ
sợ chưa ra đến bên ngoài phủ thì đã ngã xuống rồi.”
“Ừm.” Khóe miệng Diệm Nương hơi nhếch lên, khẽ rên rỉ một tiếng, nói: “Lạnh quá, muội đỡ ta vào trong đi.” Cô bé này đã không chịu
cho nàng đi, vậy tất nhiên phải trả giá cho việc giữ nàng lại
rồi.
Tiểu nha hoàn cũng không oán trách gì, sau khi hít
sâu một hơi liền cố hết sức dìu Diệm Nương bước đi từng bước
một.
Cảm nhận được sự mỏng manh yết ớt của bờ vai cô
bé, trong mắt Diệm Nương chợt thoáng qua một nét ngẩn ngơ, nhớ
lại những gian nan mình đã trải qua khi từng ấy tuổi. Lừa gạt
trộm cắp, có việc gì mà chưa từng làm. Có mấy lần còn suýt
rơi vào tay kỹ viện và đám người chuyên bắt cóc trẻ con, nếu
không phải dựa vào sự lanh lợi cùng với công phu trốn chạy mang ra từ trong tộc, chẳng biết hôm nay nàng đã bị giày vò thành
ra thế nào.
Nghĩ đến đây, nàng liền chậm rãi thu bớt lực đang đè lên người cô bé lại.
Uống xong bát thuốc mà tiểu nha hoàn mang tới, Diệm Nương lấy từ
trước ngực ra một chiếc khăn lụa màu đỏ, cột mái tóc lại,
khẽ buông lơi trước ngực. Khi ngước mắt lên, nàng thấy cô bé đó đang chăm chăm nhìn mình, liền không kìm được bật cười một
tiếng, ném một ánh mắt quyến rũ về phía đối phương, dùng
giọng lả lơi hỏi: “Nô gia có đẹp không?”
Tiểu nha hoàn
đỏ bừng hai gò má nhưng lại không dời ánh mắt đi, thật thà
gật đầu: “Đẹp!” Dừng một chút lại nói: “Tịnh tiểu thư cũng
rất đẹp. Nhưng nô tì cứ luôn cảm thấy cô nương và Tịnh tiểu thư không giống nhau lắm.” Còn về việc không giống nhau ở đâu, cô
bé lại không nói ra được.
“Tất nhiên là không giống nhau
rồi, ta và Tịnh tiểu thư của muội vốn là hai người khác nhau
mà, không khác nhau mới là lạ đấy.” Diệm Nương cố ý hiểu sai
lời cô bé, sóng mắt đong đưa, vẻ quyến rũ ngập tràn.
“Không, không phải là ý này.” Cô bé vội vàng nói, sau đó nhắm mắt
lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhìn cô nương nô tì liền
cảm thấy xấu hổ, tim đập nhanh hơn, còn với Tịnh tiểu thư thì
lại không có loại cảm giác này. Như vậy dù gì cũng không được hay cho lắm thì phải.” Cô bé cho rằng con gái thì nên giống như Tịnh tiểu thư vậy, chứ không phải như vị cô nương áo đỏ này.
Từ nhỏ cô bé đã ở trong Khanh phủ, không hề biết tới sự tồn
tại của những nữ nhân sinh tồn bằng việc quyến rũ nam nhân, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
Diệm Nương khẽ nở nụ
cười, bên trong thấp thoáng một nỗi chua chát mà cô bé không
cách nào lý giải: “Đúng là không được hay cho lắm, tiểu muội
muội lớn lên rồi đừng nên học theo ta.” Học theo nàng sẽ không
có niềm vui, trong sinh mệnh sẽ luôn ngập tràn sự khinh thường
và chà đạp. Cô bé này còn chưa hiểu gì, đợi sau khi hiểu rồi
ắt sẽ không chịu nói chuyện với nàng nhiều như vậy.
Không muốn tiếp tục câu chuyện, Diệm Nương liền nằm xuống quay mặt vào tường, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiểu nha hoàn chỉ nghĩ rằng nàng đã mệt rồi, cũng không dám quấy
rầy, bèn bưng chiếc bát lên nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cẩn
thận khép cửa lại.