Tuổi hai mươi hay là hai tám, đối với Diệm Nương mà nói căn bản chẳng có bao nhiêu khác biệt. Nữ nhi Diệm tộc đều không dễ già. Nếu trên khuôn
mặt hằn lên dấu vết của thời gian, hồng nhan diễm lệ cũng sẽ biến thành
tóc bạc da mồi, điều này đối với bọn họ thực ra là một niềm hạnh phúc.
Nhưng tự cổ đến nay, chưa có Diệm Nương nào có thể đợi được đến ngày đó. Tình cảm của nữ nhi Diệm tộc quá nóng bỏng, đến nỗi ngay từ sớm đã tự
đốt cháy bản thân rồi.
Nhưng nàng vẫn không tin, vẫn chấp mê bất ngộ. Mặc kệ sự khinh miệt và chán ghét của hắn, nàng vẫn bất chấp tất
cả mà đi theo, không hề che giấu tình cảm nóng bỏng của mình, chỉ đợi
đến ngày hắn chịu tiếp nhận. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày như thế, nàng
tin chắc vào điều này.
Bốn năm, không dài. Chỉ cần ở bên cạnh
hắn, dù là ngàn năm vạn năm cũng không hề dài. Hắn đi đến nơi nào, nàng
liền theo đến nơi đó, dù là góc bể chân trời, nàng cũng đều có thể tìm
được. Bởi vì hắn đã từng chính miệng thừa nhận, nàng là nữ nhân của hắn.
Hồng Nhan Cô Sát, đây là biệt danh mà đồng đạo trên giang hồ đặt cho bọn họ. Nàng rất thích được đặt mình bên cạnh hắn như vậy, ít nhất trong mắt
mọi người bọn họ cũng là một đôi.
Tuyết lất phất rơi xuống con
đường lát đá, những ngôi nhà ngói đỏ hai bên đường rất nhanh đã bị phủ
lên một lớp tuyết mỏng. Nơi này nằm ngay gần miền Nam, không dễ gì nhìn
thấy tuyết, nhiệt độ năm nay dường như lạnh hơn những năm trước rất
nhiều.
Diệm Nương ngồi trong phòng nhìn Thanh Tuần đang để trần
cánh tay đứng giữa sân so chiêu với đám thuộc hạ dưới trời tuyết rơi lất phất, trên khuôn mặt nàng lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt giống với Thanh Tuần – hờ hững.
Dương Chỉ Tịnh đã chết rồi. Một bông mai trắng
muốt nhẹ nhàng bay lượn giữa những mảnh tuyết lạnh băng, hóa thành một
làn hương thơm ngát, vờn quanh trái tim lạnh giá này mãi không tan. Hồng nhan dễ già, dù có được tất cả mọi người thương yêu đùm bọc, trong lòng vạn lần không muốn, nhưng vẫn chẳng thể lưu hương lại thêm dù chỉ một
khoảnh khắc.
Chiều qua khi nhận được tin Dương Chỉ Tịnh độc phát thân vong, Khanh Tuần chỉ hơi ngẩn ra một chút, trên mặt không hề xuất
hiện biểu cảm gì, rồi kế đó, hắn yêu cầu người khác cùng mình so chiêu.
Mười hai thủ hạ, đều là tinh nhuệ trong phủ Khanh phủ, là cao thủ hàng
đầu trên giang hồ, lần lượt xông lên. Cho đến giờ này hôm nay, trải qua
suốt một ngày một đêm, có tám người đã bị khiêng xuống, cuộc đấu vẫn
đang tiếp tục. Hắn không bảo dừng lại, không một người nào dám dừng.
Diệm Nương một mực ngồi ở đó, chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ ngồi im
lặng. Nhìn mái tóc dài phấp phới tung bay của Khanh Tuần, nhìn bờ vai và lồng ngực gầy khô của hắn đã lấp lánh mồ hôi giữa trời tuyết lớn, đối
thủ thì từ mười hai người biến thành mười người, chín người, sáu người…
Cho đến lúc này còn lại bốn người, một tiếng kêu thảm vang lên, không,
chỉ còn ba người.
Không hề nhìn người vừa bị đánh gục xuống đất
đã nhanh chóng được khiêng đi chữa trị, ánh mắt Diệm Nương chằm chặp
nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt vẫn không biểu cảm nào kia, thầm phán đoán sự phát tiết của hắn có được bao nhiêu tác dụng. Nàng đang đợi, đợi…
Đã bốn năm nay không nhận được tin tức về Dương Chỉ Tịnh, chẳng ngờ mới
lần đầu được tin của nàng ta, thì nàng ta đã chết rồi. Mà khiến người ta khó có thể chấp nhận nhất là Dương Chỉ Tịnh sớm đã trúng kịch độc từ
hai năm trước, nhưng lại không một ai nói với Khanh Tuần.
Khanh
phu nhân đúng là máu lạnh. Trong mắt Diệm Nương bừng lên những tia phẫn
nộ, mấy năm nay nàng đã biết Khanh phu nhân vốn biết rõ Khanh Tuần yêu
Dương Chỉ Tịnh đến điên cuồng, vậy mà bà lại ép Thanh Tuần phải đưa ra
một quyết định đau đớn nhất. Nhưng điều tàn nhẫn nhất là mấy năm nay bà
một mực không cho phép bất cứ ai tiết lộ tin tức về Dương Chỉ Tịnh với
Khanh Tuần, bởi vì bà biết rõ tính cách của con trai, hắn quyết sẽ không chủ động đi thăm dò tin tức về người đã rời xa đó. Nhưng đã như thế
rồi, tại sao bà không tiếp tục che dấu, để Khanh Tuần cho rằng Dương Chỉ Tinh vẫn bình an sống trên đời này, tại sao bà lại phải giày vò con
trai mình như thế?
Một tiếng hét vang lên, kèm theo đó là tiếng
kình khí va vào nhau rất mạnh. Những bông tuyết trên mặt đất lấy Khanh
Tuần làm trung tâm, hóa thành một cơn sóng dữ dội lan ra bốn phía. Sau
mấy tiếng rên rỉ nặng nề, ba mũi tên máu phun ra, ba bóng người cao lớn
đồng thời ngã về những hướng khác nhau.
Đúng vào lúc này, một
bóng người màu đỏ phi ra từ bên trong cửa sổ, ngăn chặn Khanh Tuần đang
lao tới tấn công những hộ vệ phụ trách khiêng người bị thương đi.
Đến lượt nàng rồi.
Từ sau lần suýt bị Khanh Tuần bóp chết đó, nàng chưa từng giao thủ với hắn thêm lần nào. Nàng không biết lần này liệu mình có chết trong tay hắn
không, nhưng nàng biết mình nhất định phải ra tay, dốc hết toàn lực mà
chế ngự hắn, tránh cho hắn sức cùng lực kiệt mà chết. Khanh Tuần đã nổi
điên rồi, hắn căn bản không biết bản thân đang làm những gì, mà cứ điểm
liên lạc của nhà họ Khanh tại một tiểu trấn ở Giang Nam này, ngoài nàng
ra không còn ai khác có thể khiến Khanh Tuần thức tỉnh, Bắt đầu từ hồi
chiều qua, nàng đã luôn chờ đợi thời khắc này, thời khắc để chế ngự
Khanh Tuần.
Những bông tuyết điên cuồng chao đảo, Diệm Nương thi triển thân pháp Lược Phong mà mình bị ép khổ luyện từ nhỏ, giống như
một quầng lửa nóng bao bọc lấy Khanh Tuần, tốc độ nhanh đến mức khiến
người ta còn không thể nhìn thấy bóng. Chẳng trách mấy năm nay Khanh
Tuần mãi mà không thể thoát khỏi sự đeo bám của nàng.
Khanh Tuần nhắm hai mắt lại, thế công vốn sắc bén mau lẹ chợt biến đổi, trở nên
trầm ổn chậm rãi, bước đi trên mặt đất phát ra những tiếng lộp bộp. Lấy
chậm đánh nhanh, từng chiêu thức của hắn tưởng như đều rất bình thường,
nhưng lần nào cũng có thể phong tỏa đường lui của Diệm Nương, khiến nàng mỗi bước đi đều bị hạn chế, thân pháp khó mà thi triển trôi chảy như
trước được.
Trong lòng nàng không khỏi thầm thán phục, cho dù là ở vào tình huống thế này, Khanh Tuần vẫn lựa chọn chiến lược theo lý
trí, chứng tỏ hắn còn chưa thương tâm tới mức hoàn toàn không hay biết
gì như suy nghĩ của nàng, vậy thì dễ giải quyết rồi.
Một tiếng
quát yêu kiều vang lên, giữa không còn đường lui, Diệm Nương đột ngột
nhảy vụt lên, mũi bàn chân liên tiếp điểm tới các đại huyệt trên ngực
Khanh Tuần. Nàng biết rằng hắn có thể né tránh, nên ra tay không hề
nương nhẹ chút nào.
Khanh Tuần liên tiếp lùi về phía sau, đột
nhiên “hừ” nhẹ một tiếng, đã túm được bàn chân ngọc ngà đang đá tới
huyệt Đản Trung nơi ngực mình của Diệm Nương. Hắn đang định vận công
đánh gãy chân nàng, bất ngờ chân còn lại của Diệm Nương đã tung lên đá
thẳng tới khuỷu tay hắn, hai tay giống như hai con rắn quấn lấy cổ hắn,
thân hình mềm mại dán sát vào ngực. Lúc này tư thế của hai người đổi
thành Khanh Tuần dùng một tay nắm lấy một chân của Diệm Nương và bế bổng nàng lên. Có thể thấy sau một ngày chiến đấu liên tục, thể lực và khả
năng phản ứng của Khanh Tuần đã kém xa lúc trước, nếu không sao lại để
cho Diệm Nương có cơ hội lợi dụng.
Khanh Tuần ngây ra tại chỗ, đám thuộc hạ xung quanh cũng đều hết sức kinh ngạc vì cảnh tượng bất ngờ này.
“Khanh lang!” Diệm Nương dịu dàng gọi, đôi bờ môi đỏ mọng dán lên đôi môi hắn, đôi bàn tay thon thả đang ôm cổ hắn thì lặng lẽ dùng lực ấn xuống lớp
cơ thịt cứng rắn phía dưới, đồng thời truyền từng luồng nội lực ấm áp
vào cơ thể hắn qua đầu ngón tay, muốn khiến cho tâm trạng căng thẳng của hắn dần hòa hoãn trở lại.
Trong mắt Khanh Tuần thoáng qua một
nét mơ màng, sau đó liền điên cuồng đáp lại, cơn đau vô tận thông qua sự tiếp xúc nơi bờ môi truyền vào trong trái tim nàng cuồn cuộn không
ngừng, giống như đang san bớt phân nửa nỗi đau của hắn.
Tuyết càng lúc càng lớn. Những ngôi nhà khắp gần xa đều bị tuyết bao trùm, trở nên mịt mờ trắng xóa.
Đời người như mộng mà như ảo, chẳng khác giọt sương rơi quá vội vàng.
Khanh Tuần ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Diệm Nương lúc này đang ngủ
say sau những đòi hỏi quá độ của mình, bên trên đó không ngờ lại hiện
một nét nhợt nhạt ngây thơ hiếm khi xuất hiện. Sau khi chiến đấu suốt
một ngày một đêm, lại hao kiệt hết tinh lực trên thân thể nàng, bây giờ
hắn yếu ớt đến nỗi không thể động đậy, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô
cùng.
Tin tức về cái chết của Dương Chỉ Tịnh giống như một mũi
dùi sắc bén không ngừng đâm vào trái tim hắn. Từ sau khi nàng lấy Phó
Hân Thần, hắn liền cố ý né tránh tất cả mọi thứ về nàng, ai ngờ vì thế
mà hắn không thể gặp nàng lần cuối. Hắn hối hận, hối hận vì khi xưa đã
đẩy nàng vào lòng Phó Hân Thần, hối hận vì mình không nên nhất thời sơ ý tha cho Mã Vi, càng hối hận hơn vì đã đắc tội Mã Vi chỉ để cứu nữ nhân
trước mắt này, cho nên mới tạo thành thảm kịch.
Là hắn đã hại Tịnh nhi.
Lấy từ trong lòng ra chiếc bông tai bản thân vẫn một mực mang theo bên mình đó, trước mắt Khanh Tuần lại hiện lên bóng dáng yêu kiều xinh đẹp của
sư muội. Nàng trước đây luôn vui vẻ đáng yêu, luôn tràn đầy sức sống,
giờ phải nằm im dưới đất, vĩnh viễn không thể chạy nhảy líu lo, nàng làm sao chịu nổi?
“Tịnh nhi!” Hắn nhắm mắt lại gọi khẽ, tất cả
những đau khổ, tất cả những thương yêu, đều đã bị khóa chặt trong lòng,
không cách nào bày ra được.
Tịnh nhi đã đi rồi, thứ duy nhất
khiến hắn lưu luyến thế giới này cũng theo đó mà biến mất, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa đây? Tịnh nhi chỉ là một cô bé yếu đuối vô cùng, làm sao chịu nổi sự lạnh lẽo dưới kia? Mà với tính cách thích hoạt động, ưa
nghịch ngợm của nàng, làm sao chịu nổi cuộc sống một mình cô độc? Từ nhỏ đến lớn đều là hắn ở bên bầu bạn với nàng, bây giờ hắn cũng nên đi theo nàng, không để nàng bị lũ ma quỷ dưới kia ức hiếp.
Nghĩ tới
đây, hắn liền cảm thấy mọi sự đau đớn trong lòng đều hoàn toàn tan biến, lại nghĩ đến việc rất nhanh sẽ có thể gặp lại người mình thương yêu,
trên khuôn mặt bất giác nở một nụ cười hiếm có. Lặng lẽ trở mình ngồi
dậy, hắn xuống giường mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài cửa, từ đầu
chí cuối không nhìn Diệm Nương lấy một lần. Đương nhiên, hắn cũng không
phát giác Diệm Nương đã tỉnh lại vì hành động của mình, và lẳng lặng bám theo phía sau.
Ra đến ngoài cửa lớn, Khanh Tuần đi dọc theo con đường lát đá về phía bắc, chẳng mấy chốc đã ra khỏi tiểu trấn, đi đến
bên bờ hồ Cảng Áo Sơn đứng dưới hàng liễu vương đầy những mũi băng nhọn, nhìn về phía bắc.
Đưa mắt đi xa tít tắp, trong làn tuyết mịt
mờ, mặt hồ rộng lớn trở nên hư ảo, tựa như ở trong giấc mộng. Giữa hồ là một hòn đảo nhỏ được bao trùm bởi màu trắng xóa, thấp thoáng như thực
như hư. Bên bờ hồ rặng liễu rủ đầy, tất cả đẹp đẽ và thuần khiết biết
bao.
Ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Khanh Tuần nhập thần
ngắm cảnh, cũng là lần đầu tiên nảy sinh cảm giác về cuộc đời. Liệu có
phải chỉ khi đối mặt với cái chết, con người mới nhớ ra là mình đang
sống, mới nảy sinh sự quyến luyến với thế giới này?
Nhưng những
chuyện đó đều đã chẳng còn quan trọng nữa. Bên khóe miệng xuất hiện một
nụ cười mờ mịt xa xăm, Khanh Tuần ngưng tụ chút công lực tàn dư còn lại, vung chưởng vỗ thẳng xuống đỉnh đầu mình.
Tịnh nhi, muội đừng sợ, sư huynh xuống với muội đây.
Một tiếng “hừ” lạnh vang lên, kình khí va vào nhau dữ dội, tiếp đó là tiếng xương gãy giòn tan. Khanh Tuần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệm Nương
sắc mặt trắng bệch đang ngồi ôm tay trên mặt đất, tỏ ra hết sức bất mãn
vì sự ngăn cản của nàng.
“Làm gì thế?” Rất lạnh lùng, trong mắt hắn bùng lên sát ý, phàm là người muốn ngăn cản hắn đều phải chết.
Hít sâu một hơi, Diệm Nương đau đớn đến nỗi suýt nữa ngất lịm, nghe thấy
lời của hắn lại cố nặn ra một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với những
giọt mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán lúc này: “Chàng muốn làm gì…” Trời ạ, xương tay của nàng e là gãy rồi. “…Chàng đã từng thề… không bao giờ vứt bỏ ta…”
Nghe thấy vậy, khóe miệng Khanh Tuần hơi co giật. Chính lời thề chết tiệt này đã khiến hắn mất đi Tịnh nhi, khiến hắn bị nữ
nhân không biết liêm sỉ này đeo bám suốt bốn năm trời, thế mà bây giờ
nàng ta còn muốn dùng nó để uy hiếp hắn, thực đúng là chán sống rồi.
Trong mắt hắn thoáng qua một ánh dị thường, sau đó chợt cúi người xuống túm
lấy cánh tay đã gãy của Diệm Nương, hơi dùng sức một chút kéo nàng dậy
khỏi mặt đất. Nhìn những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán
Diệm Nương, lại nhìn hàm răng đang nghiến chặt để nhịn đau của nàng, một tia sảng khoái bất giác trào dâng tự đáy lòng hắn: “Nói cho ngươi biết, ta chưa từng để ngươi vào lòng. Ngoài Tịnh nhi ra, trong lòng ta những
nữ nhân khác đều chỉ như súc sinh, bao gồm cả ngươi.” Sự đeo bám đến
buồn nôn của nàng khiến hắn đau khổ mà không thể giải thoát, bây giờ hắn rốt cuộc đã trả thù được rồi. Hắn sắp chết rồi, hắn không cần phải để
tâm tới bất cứ điều gì nữa.
“Nhưng chàng đã vô số lần hoan hảo
với ta.” Diệm Nương khó có thể che giấu được sự đau đớn trong lòng. Nàng không dám tin rằng suốt bốn năm nay trong lòng hắn mình lại tệ hại như
vậy.
“Thế thì sao nào?” Khanh Tuần ghé sát tới, gần như chạm vào chóp mũi nàng: “Ta căn bản chẳng để tâm tới việc mình hoan hảo với ai,
cũng như việc người mà ta giết là ai vậy.” Giọng nói khàn khàn của hắn
nhẹ nhàng vang lên giữa làn gió tuyết, khiến người nghe cảm thấy rét
lạnh tận đáy lòng.
Diệm Nương bị những lời nói lạnh lùng mà tàn
khốc của hắn làm thương tổn, ngẩn ra một lúc, sau đó mới chậm rãi nhắm
mắt lại, cố ép cảm giác chua xót ngược trở vào lòng. Nàng không hiểu tại sao hắn lại đồng thời có hai thứ tình cảm cực đoan là si tình và vô
tình như vậy. Hắn rốt cuộc có phải là người không? Nhưng nàng sớm đã yêu con người này rồi, cho dù hắn không phải là người, nàng cũng có thể làm gì khác?
“Chàng thích là được.” Nàng nghe thấy mình nói như
thế, còn nghe thấy tiếng cười khanh khách của mình, đó là nàng sao? Một
nữ nhân có tình yêu, hay là một nữ nhân không có trái tim? Nàng không để tâm được nhiều như vậy, nàng chỉ biết rằng mình nhất định phải ngăn cản hắn tự vẫn. “Nhưng… người Dương Chỉ Tịnh thích là Phó Hân Thần… Nàng ta không thích chàng xuống với mình, cũng như… chàng không thích… ta vậy…” Nàng biết hắn nhất định sẽ không ra sức đeo bám giống như mình, dù có
yêu một người hơn nữa hắn cũng sẽ không làm vậy. Nhìn bề ngoài hắn có vẻ như chẳng để tâm đến thứ gì, nhưng thực ra lại có lòng tự tôn rất nặng, nặng đến mức khiến hắn không biết đi tranh giành. Nàng thì khác, nàng
thật sự không để tâm đến thứ gì, vì tình yêu, nàng có thể bán đứng tất
cả. Nữ nhi Diệm tộc xưa nay đều đê tiện như thế.
“Không cần
ngươi quan tâm.” Khanh Tuần bị chọc trúng vào chỗ đau trong lòng, đột
ngột buông Diệm Nương ra, ánh mắt nhìn nàng đang loạng choạng lùi về
phía sau chứa đầy vẻ căm hận. “Ngươi thì hiểu gì. Ngươi chẳng qua chỉ là loại đàn bà dâm đãng có thể lên giường với bất cứ kẻ nào, dựa vào cái
gì mà nói về tình ái?”
Sự đau đớn trên tay căn bản không so được với nỗi đau trong lòng, mồ hôi lạnh của Diệm Nương tuôn ra không ngớt,
thậm chí nàng còn khó có thể nói lên lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối
sầm, thân thể lung lay như sắp ngã. Sự tàn nhẫn của hắn là điều nàng
không ngờ nổi, nhưng tất cả đều do nàng tự tìm lấy, còn trách được gì
nữa đây? Nếu có thể lựa chọn, nàng thà là một nữ nhân phiêu bạt hồng
trần, coi thường tình ái như lời hắn nói, cũng tốt hơn phải chịu sự đau
đớn đến tột cùng như lúc này. Nhưng điều mà ông trời định trước ai có
thể thay đổi được? Nàng không muốn làm Diệm Nương, không muốn một mình
cô độc phiêu bạt giang hồ, không muốn yêu một nam nhân trong lòng đã có
hình bóng khác, không muốn vứt bỏ hết mọi sự tự tôn để đi xin ngưởi ta
bố thí cho một chút tình yêu. Nhưng tất cả đều không do nàng quyết định, trái tim này, thân thể này, sớm đã chẳng thuộc về nàng nữa rồi, nàng có thể làm gì đây? Nữ nhân Diệm tộc có yêu đúng người hay không căn bản
chẳng hề quan trọng, bởi vì trước giờ chưa từng có người nào nhận được
sự báo hồi. Mang trái tim đem giao cho nam nhân chà đạp, đó là bản năng
của các nàng, là các nàng tự mình hạ tiện, chẳng thể trách được ai.
Một nụ cười tự trào lạnh lẽo hiện lên trên đôi môi đã cắn chặt đến rớm máu, Diệm Nương cố gắng mở trừng mắt ra, ngang nhiên đáp lại ánh mắt khinh
miệt của Khanh Tuần, hít sâu một hơi nói: “Ta đúng là hạ tiện, nhưng ta
dám yêu dám hận, dám cố gắng đi tranh giành, còn chàng thì không dám,
chàng chỉ là một kẻ hèn nhát. Chàng nghĩ Dương Chỉ Tịnh chết rồi thì sẽ
về bên cạnh chàng sao? Nằm mơ! Người Dương Chỉ Tịnh yêu là Phó Hân Thần, người cô ta cần cũng chỉ có thể là Phó Hân Thần mà thôi. Nếu là nam
nhân, chàng hãy nhường đến cùng luôn đi, để Phó Hân Thần xuống đó với cô ta.”
“Ngươi…” Khanh Tuần nắm chặt hai bàn tay lại, cố gắng đè
nén nỗi xúc động muốn vung chưởng kết liễu nàng. Nhưng lời của nàng lại
đánh trúng vào đáy lòng hắn, khiến hắn chẳng còn tâm trí nào muốn chết.
Đúng thế, người Tịnh nhi cần từ đầu chí cuối luôn là Phó Hân Thần, chứ
không phải hắn, hắn dựa vào cái gì mà đòi xuống đó với nàng? Xoay người
lại, hắn nhìn về phía mặt hồ, nhìn về phương bắc xa xôi.
“Tịnh
nhi, sư huynh hứa với muội, nhất định sẽ đưa Phó Hân Thần tới bên cạnh
muội.” Hắn đè nén nỗi đau như dao cắt trong lòng, lập ra lời thề khiến
bản thân phải chịu muôn vàn sự dày vò đau đớn. Giờ đây, chắc hắn sẽ lại
tiếp tục thoi thóp chút hơi tàn mà sống trên đời này như cô hồn dã quỷ.
Bất kể đi tới đâu, hắn đều là người thừa thãi, dù là sống hay là chết
cũng nào có gì khác biệt.
Nghe thấy lời này của hắn, Diệm Nương
khẽ thở phào một hơi, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Rồi
kế đó, thân hình nàng mềm nhũn đi, ngã nhào xuống đất.
Hắn vừa giày vò nàng, nhưng nàng cũng nào phải là không giày vò hắn?
Khi tỉnh lại, Diệm Nương phát hiện mình đang nằm trên giường, cánh tay gãy
đã được nối lại và cố định bằng hai miếng nẹp gỗ nhỏ đặt ở trước ngực.
Hắn rốt cuộc cũng không vô tình đến mức bỏ mặc nàng. Nghĩ tới đây, nàng
không kìm được khẽ nở một nụ cười ngọt ngào. Nàng là người rất dễ hài
lòng, chỉ cần hắn chịu thể hiện một chút thiện ý với mình thôi, là nàng
sẽ quên đi mọi điều không vui trước đó, tiếp tục tràn đầy dũng khí như
xưa.
“Diệm cô nương, uống thuốc thôi!” Một đại hán mặc áo xám bó sát người bưng bát thuốc nóng hổi đi vào, vừa khéo nhìn thấy nàng tỉnh
dậy, liền mừng rỡ kêu lên.
Đối với Diệm Nương, bọn họ từ sự coi
thường lúc ban đầu đến bây giờ trở thành sùng bái, chỉ bởi vì nàng dám
năm lần bảy lượt đi trêu vào vị nhị thiếu gia mà bọn họ vốn luôn sợ hãi
nhất kia. Hôm qua nếu không nhờ có nàng, không biết còn bao nhiêu huynh
đệ trọng thương dưới “độc chưởng” của nhị thiếu gia. Vừa nghĩ đến đây,
tên đại hán càng thêm cảm kích, đồng thời cũng mừng thầm vì mình vẫn còn được lành lặn đứng đây.
“Khanh lang đâu?” Đón lấy bát thuốc đặt qua chiếc bàn bên cạnh, Diệm Nương hỏi.
“Nhị thiếu gia… À, nhị thiếu gia…” Tên đại hán ấp úng không biết phải trả
lời thế nào. Tối qua sau khi bế Diệm cô nương trở về, nhị thiếu gia lập
tức rời đi, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đã đi đâu cả.
“Đi rồi
phải không?” Diệm Nương cũng hiểu ra ngay, liền giúp hắn giải vây. Nếu
Khanh Tuần mà không đi, nàng còn cảm thấy lạ lùng hơn.
“Vâng,
vâng.” Tên đại hán không hiểu tại sao Diệm Nương lại không hề tỏ ra tức
giận, tâm tư của phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ xinh đẹp, quả
thật khó lường. “Diệm cô nương, mau nhân lúc thuốc còn nóng uống đi,
tiểu nhân lui ra trước đây.”
“Ừm, cảm ơn.” Diệm Nương khẽ gật
đầu, bưng bát thuốc lên, không nhìn tên đại hán kia thêm nữa mà bắt đầu
ngẫm nghĩ xem đến lúc nào mình nên khởi hành đuổi theo Khanh Tuần. Gã
khốn đó xưa nay đều hành sự cổ quái, nàng mà không ở bên cạnh, không
biết hắn sẽ lại làm ra những chuyện gì tổn hại đến bản thân, như thế thì nàng thiệt to rồi.
Sau khi quyết định cho hắn nửa tháng yên ổn, Diệm Nương bèn yên tâm ở lại trong tiểu trấn dưỡng thương, không hề nôn nóng. Mãi đến mười ngày sau nàng mới xuất phát tới Thanh Thành, trước
đó nàng đã nhận được tin tức Phó Hân Thần vừa xuất hiện ở đây, trong một đêm giết chết Khoái Kiếm Mã Vi và phá tan tổng đàn Lạc Mã hội. Muốn tìm Khanh Tuần, chỉ cần tìm được Phó Hân Thần là xong.
Phó Hân Thần cũng đã phát điên. Lúc này có lẽ y còn đáng sợ hơn cả Khanh Tuần. Khanh Tuần còn có thể coi là tỉnh táo, có thể nghe lọt tai lời của người
khác, nhưng Phó Hân Thần thì lại mặc kệ tất cả. Y không ngờ lại chẳng
ngại phạm vào điều kiêng kỵ trong thiên hạ, giết chết một trăm hai mươi
bảy mạng người, bao gồm cả bang chủ của Lạc Mã hội, khiến cho các nhân
sĩ bạch đạo nổi giận truy sát. Nhưng võ công của y quá cao cường, căn
bản chẳng có ai làm gì được. Có điều bây giờ Khanh Tuần cũng đã tham gia vào hàng ngũ truy sát, cục diện thành ra thế nào thực khó lòng nói
trước được.
Mị lực của Dương Chỉ Tịnh đúng là lớn, có thể khiến
hai nam nhân xuất sắc như vậy trở nên điên cuồng, thật cũng không uổng
đã tới thế gian này một chuyến. Chỉ là Diệm Nương không sao hiểu nổi,
với thân phận của Phó Hân Thần tại sao phải tự mình ra tay. Mà càng lạ
hơn là sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Long Nguyên không ngờ lại
không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ bọn họ thật sự có thể trơ mắt nhìn chủ
nhân của mình bị người ta truy sát?
Khẽ lắc lắc đầu, Diệm Nương
dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ này qua một bên, sự sống chết của Phó Hân
Thần vốn chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng Khanh Tuần thì nhất định
không được có chuyện. Do đó nàng phải ngăn cản hai người gặp gỡ, nếu
không ai sống ai chết thực khó mà nói trước được.
Một tiếng hí
dài vang lên, con ngựa vươn mình chồm hai chân lên giữa không trung, rồi dừng lại bên đường. Diệm Nương nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa,
dùng cánh tay phải không bị thương dắt ngựa đi vào Thanh Thành, qua cánh cửa đang mở rộng, chậm rãi dọc theo con đường rộng lớn bên trong.
Nhà họ Khanh có rất nhiều sản nghiệp ở Thanh Thành như điền trang, tửu lầu, sòng bạc, xưởng vải, tiệm châu báu… tổng cộng phải có tới mười mấy
lọai, do đó ở đây bọn họ cũng có phủ đệ riêng, theo phán đoán của nàng,
chắc sẽ có Tĩnh Trúc viện riêng cho Khanh Tuần nữa. Dù sao đi theo hắn
cũng được mấy năm rồi, nàng sớm đã hiểu rõ tật lạ của hắn.
Chậm
rãi đi tới khu nhà quý tộc ở thành tây, ánh mắt Diệm Nương hờ hững nhìn
lướt qua từng dãy phủ đệ lớn sơn son ngói đỏ, cuối cùng dừng lại bên
ngoài một cánh cửa lớn có hai con sư tử đá oai vệ canh hai bên, phía
trên treo tấm biển có khắc hai chữ vàng “Khanh phủ”.
Khẽ nở một
nụ cười mỉm, nghĩ đến việc rất nhanh sẽ có thể gặp lại Khanh Tuần, trái
tim nàng liền trở nên hân hoan vui vẻ, nhẹ nhàng đi lên phía trước cầm
lấy chiếc vòng cửa gõ nhẹ mấy cái. Chỉ một lát sau cửa đã được mở ra,
trước mặt nàng xuất hiện một đại hán mặc trường bào màu tím. Hắn nhìn
thấy Diệm Nương thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó liền cung kính nói:
“Diệm cô nương, mời vào!”
Diệm Nương không hề kinh ngạc về việc
người này nhận ra mình, giờ đây chỉ e người nhà họ Khanh không có ai
không biết đến nàng cả. Với diệu pháp truyền tin của nhà họ Khanh, đừng
nói nàng đã đi theo Khanh Tuần bốn năm, cho dù chỉ là một ngày, chắc
cũng không ai không biết.
“Ta muốn gặp Khanh Tuần.” Nàng nói thẳng ra ý đồ của mình khi tới đây.
“Vâng, mời Diệm cô nương đi theo tiểu nhân.” Người đó cung kính nói. Đối với
nữ nhân của Khanh Tuần, cho dù xuất thân tệ đến đâu, hạ nhân nhà họ
Khanh cũng không dám có chút bất kính.
Diệm Nương dắt ngựa đi
vào, nhưng rất nhanh đã có người tới giúp nàng mang ngựa vào chuồng, còn người dẫn đường thì nửa đường đổi thành một nam nhân trung niên có bộ
dạng như quản gia, dáng người cao gầy, so với vị quản gia của Khanh phủ ở Cánh Dương thì thuận mắt hơn nhiều.
Khanh phủ ở Thanh Thành
không hề thua kém Khanh phủ ở Cánh Dương, đình đài lầu các kề nhau san
sát, vô cùng hoa lệ. Nàng thực không hiểu những người này xây nhiều nhà
cửa như thế để làm gì, cũng có ở hết được đâu, đúng là rảnh quá tự tìm
thêm việc cho mình.
Sau khi đi lòng vòng một thời gian chừng nửa nén hương, hai người đi tới bên ngoài một tòa tiểu viện, trên ô cửa
tròn có đề mấy chữ “Lục Âm Thâm Xứ”.
“Mời cô nương vào!” Vị quản gia từ đầu đến cuối mắt chẳng liếc ngang, tới lúc này mới lên tiếng,
nhưng ánh mắt vẫn không nhìn qua phía Diệm Nương chút nào, nói xong liền xoay người đi ngay.
Nơi này không phải là Tĩnh Trúc viện, Diệm
Nương có chút ngạc nhiên, đang định cất tiếng gọi người đó lại thì ông
ta đã biến mất trong khu rừng trúc. Hơi nhướng đôi mày liễu, nàng hờ
hững bước qua ô cửa tròn. Đã đến đây rồi, dù sao cũng phải xem xem bọn
họ có ý đồ gì mới được, nàng không tin rằng Khanh Tuần lại ở một nơi nào khác ngoài Tĩnh Trúc viện. Không biết ai đang ở trong đó đợi nàng đây?
Trong tiểu viện trăm hoa xơ xác, cây cối trơ cành, chỉ có mấy gốc tùng quanh
năm không rụng lá vẫn còn hiên ngang giữa làn gió lạnh. Cái gì mà “Lục
Âm Thâm Xứ”, đúng là nhảm nhí! Diệm Nương lẳng lặng đứng ngoài sân
thưởng thức cảnh sắc chẳng có gì đáng để thưởng thức này, không hề vội
vã bước vào trong căn phòng khép chặt cửa kia. Rốt cuộc đã có người
không nhịn được, cửa kẽo kẹt mở ra. Một nha hoàn mặc áo xanh, tết hai
bím tóc trên đầu, bước ra ngoài, đi đến trước mặt Diệm Nương, trong mắt
thoáng qua một nét khinh miệt, nhưng khi mở miệng thì giọng điệu lại
cung kính vô cùng, giọng nói cũng giòn tan khiến người ta cảm thấy dễ
chịu: “Diệm cô nương, chủ mẫu mời cô vào phòng.”
Diệm Nương khẽ nở một nụ cười quyến rũ, không hề đáp lời, lả lướt đi thẳng vào phòng, thì ra Khanh phu nhân đã tới.
Khanh phu nhân ngồi trên một chiếc ghế làm bằng gỗ trắc quay mặt về phía cửa, mái tóc điểm bạc buông xõa chia ra hai bên dài đến tận eo, cách ăn mặc
có phần giống với Khanh Tuần, lúc này khuôn mặt xấu xí không kém gì
Khanh Tuần kia đang toát ra một vẻ cao thâm khó dò, không biết là có ý
đồ gì.
Đây là lần thứ hai Diệm Nương gặp Khanh phu nhân, nhưng
thủ đoạn cứng rắn của bà thì đã lưu lại trong lòng nàng một ấn tượng cực kì sâu sắc. Nếu không có bà, nàng và Khanh Tuần có thể đã là những
người xa lạ, chứ không phải dây dưa không dứt với nhau như lúc này, thật không biết nàng nên cảm ơn hay là nên căm hận bà đây. Nhưng có một điều nàng có thể khẳng định, đó là đối với Khanh Tuần, bà có khả năng khống
chế trong một phạm vi nhất định.
“Diệm Nương bái kiến phu nhân.” Cất giọng yêu kiều, nàng nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ.
“Không cần đa lễ, Diệm cô nương ngồi đi!” Khanh phu nhân hờ hững nói, trong
thanh âm lạnh lùng toát ra một sự uy nghiêm khiến người ta không cách
nào kháng cự.
Diệm Nương cất tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, không nói gì thêm.
“Ta biết cô nương thích Tuần nhi.” Khanh phu nhân cũng không vòng vo, nói
thẳng vào việc chính: “Nhưng với xuất thân của cô, thực không có tư cách gả vào nhà họ Khanh ta. Huống chi Tuần nhi căn bản không thích cô, chỉ
bởi vì lời thề khi trước nên mới không tiện nói gì. Cô đi đi, đừng tiếp
tục bám lấy nó nữa, nó đã rất đau khổ rồi.”
Thoáng trầm lặng một chút, Diệm Nương đột nhiên cất lên một tràng cười giòn tan như tiếng
chuông bạc, khuôn mặt như bông hoa vừa nở, rạng rỡ vô cùng: “Phu nhân
nhầm rồi, việc của Diệm Nương và Khanh lang vốn chính là do phu nhân đã
ép Khanh lang phải đáp ứng. Lúc này mới đi nói về thân phận hay lai
lịch, chẳng phải đã muộn quá rồi ư?” Dừng lại một chút, nàng nhìn sắc
mặt đã trầm xuống của Khanh phu nhân, thản nhiên nói tiếp: “Diệm Nương
đã là người của Khanh lang rồi, càng chẳng có lý do gì mà nói ai bám lấy ai. Phu nhân cũng là người từng trải, lại biết ta thật lòng thích Khanh lang, cớ sao vẫn nhẫn tâm chia tách ta và Khanh lang như thế? Xin lỗi,
thứ cho Diệm Nương không tiếp chuyện với phu nhân được.” Nói rồi bèn
đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại!” Khanh phu nhân vỗ mạnh xuống
bàn đánh “bộp” một tiếng, nghiêm giọng quát lên: “Hay cho một con nha
đầu mồm mép, ngươi không sợ ta lấy mạng ngươi sao? Hừ, ngươi nghĩ với
thế lực của nhà họ Khanh ta, giết một mạng thì có gì ghê gớm lắm à?”
“Vậy sao?” Diệm Nương chẳng hề xoay người lại, cất giọng yêu kiều hỏi, trong cặp mắt xinh đẹp thoáng qua thần sắc phẫn nộ: “Muốn lấy thì cứ lấy đi,
mạng của Diệm Nương vốn chẳng đáng tiền, lão nhân gia ngài sao phải tự
hạ thấp mình phí lời với ta.”
“Ngươi…” Khanh phu nhân nghẹn lời, ngay sau đó liền cất tiếng cười vang: “Hay, hay lắm, lão nương phải xem xem nha đầu ngươi có bản lĩnh gì khiến Tuần nhi tiếp nhận ngươi.”
“Không phiền phu nhân lo thay.” Diệm Nương dịu dàng nói, đoạn xoay người hành lễ, rồi lùi dần ra bên ngoài cửa.
“Tuần nhi không ở đây, hôm qua nó đã lên đường tới Bắc Thiên mục trường rồi.” Đột nhiên, Khanh phu nhân cao giọng nói. Trên khuôn mặt xấu xí của bà
thoáng qua một nụ cười vui vẻ. Bà vốn không thích Diệm Nương, nhưng mấy
năm nay những việc Diệm Nương làm vì Khanh Tuần bà đều biết rõ ràng,
trong lòng đã chẳng tính toán gì về thân phận của nàng nữa, cũng ngầm
thừa nhận nàng là con dâu của mình, vừa rồi nói vậy chẳng qua là để thử
nàng lần cuối cùng mà thôi.
Diệm Nương đã vượt qua một cách thuận lợi.
“Đa tạ phu nhân.” Giọng của Diệm Nương từ xa vang lại, thân ảnh sớm đã rời đi được một quãng khá dài.
Phó Hân Thần lại vừa gây ra một trận gió tanh mưa máu ở Bắc Thiên mục
trường, không biết đến bao giờ y mới dừng lại cuộc giết chóc điên cuồng
này đây?