“Nguyên nhân gây ra cố sự vốn thật là hoang đường…”
Vùng hoang vu, đêm trăng tròn, trong căn miếu bỏ hoang đã lâu truyền ra một tiếng than thở.
Một trận gió thu từ giữa khe cửa sổ trên tường luồn vào, ngọn nến
trắng còn một nửa đang cháy chập chờn, khó khăn lắm mới chiếu ra cái bàn thờ sứt mẻ mất chân trong miếu đường cùng sa liêm xám trắng phủ xuống
từ xà nhà tầng tầng mạng nhện. Đến lão giả cao tuổi nhất nơi đây cũng
không rõ cái thần miếu nho nhỏ này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, tối nay lại hiện ra lớp lớp bóng đen.
Dưới ánh sáng nến cái bóng in trên tường bị kéo dài, mỏ nhọn, tai
dài, đuôi to, con ngươi quỷ dị u lượng tới mức không giống người, trên
móng tay sắc nhọn thâm tím mang theo vết máu… Khuôn mặt Sơn thần trợn
mắt đã bị bụi bặm nhiều năm làm cho nhìn không rõ, trong nháy mắt, gương mặt dữ tợn lại vờn quanh, đến ánh trăng thanh lãnh cũng mang theo vài
phần sát khí âm trầm, hai bên đều phân không rõ là quỷ hay thần.
“Chuyện này phải kể từ vị Thiên đế bệ hạ ở trên Lăng Tiêu điện…”
Tiếng nói phát ra từ bạch y nam tử nửa nằm dưới tượng thần. Ánh sáng nến nhảy nhót, hắn hơi ngửa đầu, đồng tử màu xám ánh lên như một mảnh mây
đen từ xa vời bay tới, môi đỏ mọng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như
giễu cợt. Chúng quỷ ngồi vòng quanh bên dưới, gương mặt diễm lệ quyến rũ như nữ tử khiến người ta từ đáy lòng nổi lên một tia hàn ý.
Gió nổi lên, trăng ẩn đi, trong ngôi miếu hoang vu đổ nát Diễm quỷ
mang lớp da được vẽ cẩn thận đang thuật lại một câu chuyện hiếm người
biết:
Kể rằng ngày xửa ngày xưa, lúc đó, thiên tử khai quốc của hoàng gia
hiện tại không biết là ở nơi đâu, chân long quốc quân của tiền triều bất quá là một người đi săn bôn ba trong núi. Thiên đế đa tình cùng Hằng
Nga gặp riêng tại Nghiễm Hàn cung. Lúc nhiệt tình giao triền, tai nghe
tiếng cổ nhạc tề minh, tiếng người ồn ào, chính là Thiên hậu hùng hổ
tiến tới. Thiên đế kinh hãi, trong lúc cuống quýt, mắt thấy Thiên hậu sẽ phá cửa vào, bất chấp uy nghi thiên tử, biến thân thành dáng dấp thỏ
ngọc, chui ra khỏi cửa sổ nhảy xuống thế gian.
(Nghiễm Hàn cung hay Cung Quảng là nơi Hằng Nga ở)
Ngày đó đã định trước sẽ khiến người đi săn kia trở nên giàu sang.
Thiên đế biến thành thỏ ngọc rơi vào bẫy sập của hắn, trong lúc vội vã
còn bị phiến trúc đâm bị thương chân. Muốn thi triển pháp thuật để thoát thân, rồi lại sợ hãi bị Thiên hậu phát hiện, tiến thoái lưỡng nan.
Người thợ săn nửa đời khốn khổ trong rừng rậm nhìn thấy nơi nào máu
thỏ lướt qua thì lập tức sinh ra một mảng quỳnh hoa tiên thảo, cả kinh
mục trừng khẩu ngốc.
Từ chỗ này phát triển ra nhiều giả thuyết mâu thuẫn. Có người nói, là Thiên đế báo đáp ơn người thợ săn đã cứu giúp; có người nói, là Thiên
đế cảm niệm người thợ săn thiện lương.
Bạch y Diễm quỷ ở trước tượng thần nheo lại con mắt, thần sắc trào
phúng càng lúc càng rõ ràng “Là người thợ săn uy hiếp Thiên đế.”
Trong lúc giằng co, thiên đế mắt thấy phía xa khí dũng vân phiên (gió mây cuồn cuộn), không tới một khắc Thiên hậu sẽ tìm tới, rơi vào đường cùng chỉ còn
cách mở miệng xin khoan dung “Nếu ngươi thả ta, tương lai tất có trọng
đáp.”
Người thợ săn cả đời bần hàn, biết được thỏ này không phải phàm vật,
lại nghĩ tới dân gian có lời đồn về tiên quái, không khỏi sinh lòng
tham. Nên đòi cái gì của thần tiên thì tốt đây? Đầy nhà vàng bạc? Vợ đẹp con khôn? Trường sinh bất lão? Trên đời ai là người ngồi hưởng phú quý
lại có quyền thế kinh thiên?
Hoàng đế!
Thiên đế không ngờ một thợ săn bình thường lại có lòng tham lớn như vậy, liền từ chối.
Lúc này, người thợ săn không chút hoang mang: “Vây… ta sẽ không thả
ngươi.” Nhiều năm tranh đấu với dã thú trong núi, hắn cũng có sự xảo trá của hắn.
“Chậc, đúng là rồng mắc cạn, bị nhét vào lồng thú. Thiên đế trong mắt người thợ săn bất quá chỉ là một con thỏ.” Bạch y quỷ vừa nói vừa ngồi
xuống quỷ tiếu một trận “khặc khặc”.
Người thợ săn nảy sinh lòng tham, nhanh trí tới mức hoàn toàn không
giống vẻ ngoài thật thà chất phác của hắn “Ta không chỉ muốn làm hoàng
đế, còn muốn con cháu đời đời đều làm hoàng đế.”
Hắn nói, hắn muốn làm thiên tử an nhàn thời thái bình thịnh thế, bên
ngoài không có láng giềng nhòm ngó thèm muốn, bên trong không có nguy
hiểm âm mưu tính kế, phía nam không có hồng thủy, phía bắc không có hạn
hán, mưa thuận gió hòa, bốn biển quy về một mối. Hắn muốn con cháu thịnh vượng, hương khói dài lâu, ngôi vị hoàng đế của Sở thị đời đời hưng
thế, trăm năm không suy yếu.
Khá lắm một tên thợ săn vô danh lòng tham không đáy, khiến Thiên đế cả kinh á khẩu không trả lời được.
“Sau đó thế nào?” Trong quỷ chúng bò ra một tiểu quỷ, nghiêng cái đầu lớn như đấu hiếu kỳ hỏi.
“Sau đó…” Diễm quỷ nhìn nó một cái, lại nhìn về phía bầu trời đêm bí
ẩn, cười khẽ nói “Tiền triều không phải lấy hiệu là Sở sao?”
Thiên đế bị Thiên hậu bức tới không còn chỗ trốn đành nhẫn nhục đáp
ứng. Sau đó, thiên hạ đại loạn, Sở thị như có thần hỗ trợ đánh đâu thắng đó, từ một họ bình dân giữa các chư hầu nhảy ra, cuối cùng xưng vua
trong thiên hạ.
“A… hóa ra có loại sự tình này…” Chúng quỷ nghị luận “Tang Mạch, nguơi bịa cố sự để lừa chúng ta hả?”
Diễm quỷ Tang Mạch không phản bác, hơi nghiêng đầu, gương mặt được vẽ tỉ mỉ lẳng lặng ẩn trong ánh nến. Đợi tiếng nghị luận ngừng xong, mới
nói tiếp “Người thợ săn xác thực hưởng hết vinh hoa, đáng tiếc bị chết
thê thảm.”
Mây đen chậm rãi bay tới đem trăng tròn hoàn toàn che phủ, phía xa
không nhìn thấy một ngôi sao nào. Tâm tình của Diễm quỷ bỗng tốt hẳn
lên, nụ cười âm trầm lại lộ ra bên khóe môi “Hắn là bạo tâm mà chết.”
Tham vọng quá lớn, rốt cuộc đến tâm cũng không bao dung được, vì vậy chỉ có thể để cho dục niệm phá tâm.
“Ngươi nói Thiên đế lại cam tâm nhẫn nhịn khẩu khí đó?” Liếc mắt qua
chúng quỷ một cái, Tang Mạch định mở miệng. Trong giây lát, ngoài miếu
nổi lên một trận âm phong, ánh nến trong phòng lập tức tắt. Tiếng gió
thổi gào thét không đi, như lệ quỷ gào khóc, thổi trúng cái cửa miếu cũ
nát “cạch cạch” rung động. Ngoài miếu, đất đá mù trời, bầu trời đen sẫm
như vẩy mực, đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón. Có âm hưởng gì đó từ
trong gió mơ hồ truyền đến, không phải la cũng không phải trống, hàn ý
băng lãnh như nước Vong Xuyên* từ lỗ tai chạy thẳng tới đáy lòng, rõ
ràng từ lâu đã không có tim đập, trong ngực giờ lại kịch liệt phập
phồng, càng lúc càng không thở nổi, trong cổ họng như có gì đó muốn nhảy ra. Chúng quỷ vừa rồi trong mắt còn mang sát khí giờ không nhịn được
run lên.
Bỗng nhiên bóng tối phủ xuống, có cái gì trong gió tràn ra trước mặt, màu hồng, lưỡi dao bạc đâm vào thì bắn tóe ra màu đỏ tươi. Mãi đến lúc
giáp mặt, mới phát hiện, hóa ra là cánh hoa, đến từ bỉ ngạn. (bỉ ngạn là thế giới bên kia)
“A——” có kẻ nhận ra hoa đó có ý nghĩa gì, lạnh buốt cả lưng, như thể
từ trong mộng mới tỉnh, kinh hãi kêu lên một tiếng, cấp tốc biến mất vào trong bóng tối.
Tiếng kêu liên tiếp, chúng quỷ đều chạy. Chốc lát sau, trong miếu chỉ còn lại một mình Diễm quỷ Tang Mạch “Hóa ra là ngươi.”
Trong con ngươi màu xám có cái gì đó chợt lóe lên rồi biến mất, Tang
Mạch lắc đầu, quay về phía hắc ám vô bờ, từ từ đem cố sự kể nốt “Thiên
đế đương nhiên là không chịu nổi khẩu khí đó. Cuối cùng, trên trời giáng xuống ma tinh, Sở thị diệt vong.”
Dần dần gió thổi nhẹ đi, mây đen che ánh trăng sáng rốt cuộc cũng
tan, ánh nến tắt lại chập chờn trở lại, bóng tối sâu như mực cùng trận
quái phong vừa thình lình xảy ra đều tan đi, tất cả như thể chưa từng
phát sinh.
Thở phào nhẹ nhõm, Tang Mạch đứng lên, phủi bụi bặm trước vạt áo, dần dần biến mất ở ngoài căn miếu đổ nát.
Đại trạch ở thành bắc, có người nói từng là chỗ ở của một vị vương
gia tiền triều. Chỉ là chẳng biết vì sao, từ lúc tiền triều vong quốc, ở đây không thấy ai cư trú tụ tập, lâu ngày trở nên hoang phế. Mọi người
truyền tai nhau rằng ở đây có ma quái, ban đêm từng có người thấy một
bạch y quỷ sắc mặt tái xanh đi lại ở chỗ này, trong miệng huyết hồng
còn ngậm một ngón tay rỉ máu. Vì vậy, mặt trời vừa lặn, đường phố xung
quanh liền tản mác không một bóng người. Như thế ngược lại càng thuận
lợi cho Tang Mạch ra ngoài.
Đại môn ngày trước mão đinh sơn son đã mục từ lâu, còn dựa vài tấm
ván gỗ người ngoài vứt bỏ đóng vào nhau, cố gắng lắm mời tìm được cách
mở hai cánh cửa ra. Sớm đã không có cái gì vương gia thân vương rồi, còn chú ý gì nữa?
Người bên trong tựa hồ đã quen với việc Tang Mạch ngày ngủ đêm ra
ngoài, cửa đóng, loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên trong.
Tang Mạch đẩy cửa ra, kinh động đến hai người đang ngồi trong phòng
khách nói chuyện thân mật. Một trong hai người thấy Tang Mạch, vội vàng
chạy ra “Ngươi về rồi à!”
Là một nam tử tuổi trẻ mặc trang phục thư sinh, dáng vẻ không hề xuất sắc, gương mặt toát ra một chút vẻ thật thà ngốc ngếch “Vừa nãy có một
trận gió thật lớn, ta còn đang lo lắng ngươi trên đường gặp chuyện không may.” Vừa nói, tay chân vừa luống cuống kiểm tra Tang Mạch.
Tang Mạch để hắn tùy ý đi quanh, liếc thấy một người khác trong phòng khách, hỏi “Nam Phong, trong nhà có khách sao?”
Để cho thư sinh kéo hắn vào cửa, trong nháy mắt ống tay áo bị nắm, lén lút đem cánh hoa hồng sắc trên cửa phẩy đi.
“Nga, đúng vậy, là một người đọc sách tới đây du học!” Nam Phong nói
xong, hai người đã vào phòng “Vị này chính là Không Hoa huynh, người ở
kinh thành. Quán trọ trong thành đều đã đầy người, vừa vặn đi ngang qua
đây thì nổi lên một trận gió to, muốn ở đây tá túc một đêm. Biểu ca,
ngươi nói có tình cờ hay không, hắn cũng họ Sở giống ta.”
Người tới một thân hắc y, mi mục dài nhỏ, con ngươi đen, tóc đen, đến quan sức (trang sức trên mũ) cũng là đen như mực. Những sợi tóc thật dài buông xuống đầu vai, hòa
vào vải vóc màu tối dây dưa cùng nhau. Trong hành động toát ra quỷ khí
lành lạnh. Tang Mạch trầm mặc nhìn hắn chậm rãi đi tới trước mặt mình.
“Đi ngang qua quý bảo địa, vừa vặn gặp gió to, quấy rầy rồi.”
Tiếng nói hơi trầm, như thể trong ngôn ngữ cất giấu bí mật gì đó
không thể biết. Hắn ngẩng mặt cười, ánh mắt lợi hại như xuyên thấu tầng
tầng phấn trắng xoa trên mặt, nhìn tới sắc mặt tái xanh thực sự bên
dưới.
“Đây là biểu huynh Tang Mạch của ta, không dối huynh đài, tại hạ từ
nhỏ do biểu ca chăm sóc lớn lên.” Nam Phong nhiệt tình đứng giữa hai
người hóa giải sự khó xử.
Hắc y khách nhân cũng phối hợp mà hơi khom lưng vái chào, trên gương mặt tuấn mỹ có nửa phần u ám nửa phần thương hại.
“Nam Phong, châm trà cho khách.” Tang Mạch thấp giọng nói, thùy hạ con mắt để tránh đi đường nhìn băng lãnh của vị khách.
Thư sinh nhiệt tình hiếu khách vội vàng lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát
sau đã truyền đến tiếng lách cách khi chén trà va chạm vào nhau.
Vẫn còn vụng về như thế. Rốt cục Tang Mạch cũng mỉm cười. Khách nhân ý đồ bất thiện, dù gấp vẫn ung dung ngồi trở lại chỗ.
Sau đó ——
“Bái kiến ngô chủ” Một trận lặng im khó chịu, chậm rãi khom lưng, hai đầu gối quỳ xuống, cái trán chạm vào mặt đất lạnh lẽo, dưới điêu lương
họa đống từ lâu đã đánh mất phồn lệ năm xưa, Diễm quỷ trước sau vẫn mang vẻ mặt châm biếm trong căn miếu đổ nát, phục tùng quỳ rạp xuống trước
mặt nam nhân.
(ngô là ‘ta’ trong cách nói trang trọng)
Không Hoa, rõ ràng dày đặc quỷ khí đứng đầu Minh phủ nhưng lại có một cái tên dường như không mang chút khói lửa nào, bỉ ngạn hoa đỏ sẫm như
máu chính là ký hiệu của hắn. Minh chủ lướt qua, bách quỷ kinh hoàng.
(Minh ở đây là “u tối”)
“Diễm quỷ?” Diễm quỷ phóng đãng vô sỉ nhất quỷ giới lại ở cùng nhà
với một thư sinh chất phác thành thật, trái lại có chút thú vị. Trong
giọng Không Hoa mang theo một chút nghiền ngẫm.
“Dạ.” Tang Mạch ôn thuận gật đầu. Hắn nghe tiếng bước chân của đối
phương dần dần đi ra phía sau phòng khách, sau đó, “Choang——” một tiếng, có lẽ là chén trà bị rơi xuống đất. Nam Phong cuống quýt xin lỗi, nam
nhân cúi đầu cười.
Từng chút từng chút một, Diễm quỷ trước sau vẫn quỳ trên mặt đất
ngẩng đầu lên, trên gương mặt được vẽ cẩn thận vạch ra một nụ cười trào
phúng lộ liễu.
Xa xa, vang lên tiếng tiêu khoan thai.