“Ngài đã tới.” Tang Mạch bất chấp mảnh nhỏ trên mặt đất, vội vàng đứng lên nghênh đón bà, khẩu khí rất thân quen.
Lão phụ nắm lấy tay Tang Mạch chậm rãi đi vào. Tuy lưng bà đã còng,
nhưng trong hành động lại biểu lộ sự quắc thước, ngoại sam thâm sắc thêu mây tía làm tôn lên mái đầu ngân tơ như sương như tuyết, gương mặt đầy
nếp nhăn lại càng thêm thần thanh khí sảng, hai mắt lấp lánh có thần
“Con ta năm nay chắc sẽ tới chứ?”
“Năm ngoái tuyết ngưng hơi sớm, đợi lúc hắn tới, ngài đã đi. Năm nay
xem ra tuyết lớn, Cận tướng quân nhất định có thể tới đúng hẹn. Chờ lúc
ngài hồi phủ, tử ngọc lan ở quý phủ vừa vặn nở hoa.” Tang Mạch một bên
dẫn bà vào đông sương, một bên kính cẩn đáp “Gian phòng ngài từng ở đã
chuẩn bị lò sưởi ổn thỏa, khí cụ bài biện vẫn là theo kiểu cũ…”
Không Hoa trầm mặc không lên tiếng nhìn một màn trước mặt, trong mắt
có điều suy nghĩ. Đợi Tang Mạch đưa lão phụ đi xong quay trở về, sau khi ngồi xuống, mới thản nhiên hỏi “Cận tướng quân?”
“Kiêu kỵ (dũng mãnh)
tướng quân Cận Liệt.” Tang Mạch tự ý cầm lấy chén rượu trước mặt Không
Hoa, rót đầy uống “Cận thị lấy võ truyền gia, con cháu quá nửa trấn thủ
biên cương, trong nhà anh liệt vô số, công huân lớn lao, nếu luận tới đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử, Cận gia không nói lời nào, ai
cũng không dám mở miệng.”
Không Hoa nhìn khoảng trống trước mặt một chút, ngón trỏ xẹt qua hư
không, mảnh sứ trên mặt đất liền tiêu thất, trên bàn lại có thêm một cái chén nhỏ giống y như đúc, bên miệng chén còn lấp lánh chút rượu. Tang
Mạch thấy y lấy tốc độ chậm rãi để xoay chén rượu, cố ý uống ở chỗ lúc
trước mình in lại dấu môi, cuối cùng, không quên vươn đầu lưỡi liếm qua
miệng chén. Thế này giống như là liếm chính môi hắn, tim nảy lên một
cái, không khỏi dừng lời, đợi lúc Không Hoa dường như không hiểu mà
giương mắt lên nhìn mình thì mới chậm rãi nói tiếp “Cận gia… vị Cận lão
phu nhân này cả đời chỉ có ba người con trai, Cận Liệt là con út. Cận
lão tướng quân và trưởng tử, thứ tử đều lần lượt vì nước hy sinh, chỉ để lại một đôi cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.”
Không Hoa nhìn thẳng vào mặt hắn, trong tay còn nâng chén sứ, ngón
trỏ và ngón giữa chia ra đỡ lấy đằng sau và bên cạnh, ngón cái thì chạm
vào chút rượu sót lại bên ngoài miệng chén, một đôi con ngươi đen, sáng
tới yêu dị, dường như thứ nắm trong tay không phải chung rượu, mà là cằm Tang Mạch “Vị Cận tướng quân này chưa từng tới?”
“Đúng.” Tang Mạch ép buộc mình nhìn đi chỗ khác, không đem đường nhìn dây dưa ở thứ trên tay y nữa, định thần đáp “Hàng năm khi tuyết rơi bà
sẽ tới, tuyết ngừng lại đi.”
Ba trăm năm, bà chưa bao giờ lỡ hẹn, hàng năm đều mang đầy lòng hy
vọng mà tới, nhưng ‘Cận Liệt con ta’ trong lời của bà lại chưa từng xuất hiện.
“Như vậy…” Không Hoa rốt cuộc buông chén rượu trong tay, chậm rãi
nhìn bộ mặt trấn định của Tang Mạch, như là muốn tìm ra chút manh mối từ trong gương mặt giả tinh xảo dùng thuật họa bì tô vẽ chi tiết “Vì sao
bà lại tới chỗ này?”
“Ta mời bà tới.” Dưới ánh mắt lợi hại của đối phương, Diễm quỷ vẫn ăn hạt hạch đào, ung dung tự tại đáp.
Không Hoa chỉ tỉ mỉ nghiên cứu khuôn mặt xinh đẹp của hắn, mâu quang
trầm trầm như nước dưới vực sâu “Bà cũng là cố nhân của ta?”
“Nếu tại Triều đình kinh hồng nhất miết (nhìn thoáng qua 1 cái) cũng gọi là quen biết, thì chính là cố nhân.” Tang Mạch để mặc ánh mắt y quan sát mình từ đầu tới chân một lần, lần này, Diễm quỷ đặc biệt thẳng thắn thành khẩn “Cận gia cả nhà trung liệt, chuyện lớn chuyện nhỏ nhiều vô số kể, ngươi nếu như nhàn quá, tìm một quán trà bên đường, Bình thư
tiên sinh có thể kể cho ngươi nửa ngày.”
(Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)
Rượu trong tửu hồ rốt cuộc uống hết, hỏa diễm đỏ rực trong tiểu noãn
lô cũng không còn thịnh vượng như cũ, sau rèm cửa truyền đến một trận
tiếng ho trầm trầm của lão phụ, Tang Mạch đứng lên khỏi ghế, lưu lại một bàn tàn canh lãnh chích. (canh thừa thịt nguội – chắc là chỉ tiệc tàn)
“Ba trăm năm… Lời thề trên trần thế cùng lắm thì kéo dài được ba năm, ba trăm năm sau bụi về với bụi, đất về với đất, chuyện xưa tiêu tan
thành mây khói.” Chỉ nghe Không Hoa chậm rãi nói “Nếu như lần này, nhi
tử của bà vẫn không đến, ngươi sẽ làm sao?”
Chẳng biết y lại làm ra pháp thuật gì, rõ ràng bầu rượu trống rỗng
lại rót đầy được hai chén rượu ngon, một chén đặt cạnh nơi Tang Mạch vừa ngồi giờ chỉ còn là khoảng không, một chén bị y nâng trong tay. Nương
theo ánh nến mông lung nhìn tới, chén rượu nhỏ sứ trắng, thông thấu
trong vắt, thậm chí có thể xuyên qua thành chén nhìn vào thanh dịch (chất lỏng trong vắt) gợn ra lớp lớp sóng bên trong.
Tang Mạch nghe vậy ngừng bước chân đang rời đi, nhưng trước sau vẫn không chịu quay đầu lại “Sẽ chẳng làm sao cả.”
Phía sau, Không Hoa lần thứ hai thở dài “Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng chân chính tin ta?”
Tang Mạch nói “Tin hay không có gì khác biệt?”
Rảnh rỗi không có việc gì, cầm lấy mấy quả hạch đào, lột vỏ, lấy
ruột, rồi tỉ mỉ bóp vỡ, trộn vào trong hơn nửa bát vừng đen, thêm vài
thìa đường trắng, vài hạt ý dĩ, ngũ cốc hoa màu Hoài Sơn, đặt ở trên bếp lò chậm rãi đun nấu, không bao lâu liền thấy mùi thơm phác mũi, nước
miếng đầy miệng.
Tang Mạch vừa trông lò lửa, vừa nói câu được câu mất với Cận gia lão phu nhân về chuyện cũ năm xưa.
Cận gia tam công tử Cận Liệt, cũng giống như mọi nam nhân Cận gia
trước mặt người khác không nói nhiều, nhưng trên chiến trường anh dũng
đi đầu, mỗi lần đều là người thứ nhất nhảy vào trận địa địch. Hắn quen
mặc một thân bạch y ngân giáp, kế tục người cha đã mất của hắn. Binh khí dùng quen là một thanh hồng anh trường thương, đây là ngọn nguồn của
gia học. Tướng quân tuổi trẻ lần đầu tiên ra trận mới không quá mười bốn tuổi, nhưng đã có đầy đủ khí chất của nam tử Cận gia, trầm ổn, cương
nghị, lại anh dũng can đảm. Hắn không giống những võ tướng bình thường
thô cuồng phóng túng, cũng có phương diện cẩn thận tỉ mỉ. Mùa đông hàng
năm sẽ nấu một chén chè vừng vì mẫu thân cao tuổi, cho đến tận mùa xuân
năm sau, khi trong viện nở tử ngọc lan.
“Ba trăm năm trước cũng là vị này.” Tang Mạch dâng một chén chè vừng
mới nấu lên trước mặt Cận gia lão phu nhân, lão phu nhân mặt đầy nếp
nhăn như cúc hoa xòe ra, gương mặt từng trải qua tang thương lộ ra vài
phần hiền từ “Tang đại nhân là người có tâm, tay nghề của con ta ngươi
học được cả mười thành.”
“Đó là lão phu nhân ngài dạy tốt.” Tang Mạch cũng lấy cho mình một
chén, nhưng không vội nếm, mà dùng thìa vẽ quanh chén hết vòng này tới
vòng khác “Chè vừng của Cận tướng quân còn có thêm một phần tâm của hiếu tử, hạ quan bất quá là y dạng họa hồ lô (bắt chước), còn kém xa lắm. Đây chỉ là treo tranh hổ vẽ mèo lười mà thôi, có thể giúp ngài thoải mái, hài lòng là quá đủ rồi.”
“Tang đại nhân vẫn nói như thế.” Lão phu nhân nghe xong, liên tục lắc đầu, cười nheo cả mắt “Con ta nếu có ba phần khẩu tài (khả năng ăn nói) của ngươi, hành sự cũng chu đáo như ngươi, không biết có thể tiết kiệm cho ta bao nhiêu lần nóng ruột nóng gan.”
Cũng là nữ tử xuất thân từ nhà tướng, suốt đời vũ đao lộng kiếm, vào
sinh ra tử, cũng từng lên chiến trường, từng giết cường đạo, có thể tính là cương nghị. Một khi nhắc tới ấu tử, mặc dù hắn từ lâu không còn là
hài đồng khóc oa oa nữa, vẫn không tránh được ruột mềm trăm mối, tràn
đầy sự sầu lo của từ mẫu bình thường, mọi chuyện đều không thể yên tâm.
Tang Mạch kéo noãn lô tới gần bà một chút, lại săn sóc mà đem thủ lô* đã ủ ấm vào vào trong lòng bà “Ta đâu thể so sánh với Cận tướng quân?
Hắn là trung thần cương trực. Đại trượng phu hỉ nộ bất động, tính tình
như ngọc đá, vai vững như bàn thạch, đứng đắn là bản sắc. Ta bất quá là
một sàm thần (thần tử hay nói lời gièm pha), đầu lưỡi chỉ dùng để bàn lộng thị phi mà thôi.”
“Không thể nói như vậy.” Lão phu nhân nếm một thìa chè vừng, thản nhiên nói “Lúc đầu ta cũng nghĩ về ngươi như thế…”
“Ngài nếu không nghĩ thế về ta mới là lạ đó.” Tang Mạch cười ngắt lời bà, dưới ánh mắt đạm nhiên như như thủy của lão nhân, Diễm quỷ bất giác thùy hạ mắt.
“Sau đó vào ở Tấn vương phủ, ta mới phát giác, lúc trước ta nghĩ sai
về ngươi.” Hai mắt bà nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ từ
ái, như đang giáo huấn cháu chắt bướng bỉnh nhà mình “Những kẻ xấu xa
lừa lọc ta thấy nhiều rồi, nhưng không thấy ngươi như vậy. Nói là vì
danh, bất quá được một ác danh; nói là vì lợi, Tang đại nhân là có tiếng nhất vô sở hảo (không có gì yêu thích), chưa từng nghe người ta nói ngươi thích cái gì, nhưng thật ra những ham mê của người khác, lại bị ngươi nắm rõ.”
Tang Mạch múc chè vừng trong bát lên rồi lại trút xuống, ngượng ngùng nói “Ta có thích quyền thế mà.”
“Ha ha ha ha…” Lão phu nhân cười lên ha ha, chấn động tuyết đọng trên cành cây ngoài cửa sổ khiến chúng tuôn rơi “Cũng không phải ta khoe
khoang, con ta vừa mới vào triều quan hàm còn cao hơn ngươi một cấp.”
Chả trách năm xưa bà thân là nữ tử lại có thể lập uy trong quân, trên chiến trường bài binh bố trận sát phạt quyết đoán, chúng chiến tướng
không ai không cúi đầu nghe lệnh, không dám mảy mảy làm trái. Ngoại trừ
một thân gan dạ sáng suốt hơn người còn vì đôi mắt quan sát tỉ mỉ này,
một điểm che giấu ở trước mắt bà cũng không nơi ẩn trốn.
“Tang đại nhân, ngươi rốt cuộc là mưu cầu gì?” Bà dùng ngữ khí nhàn đạm ôn hòa, đến khóe mắt cũng chưa từng lướt qua Tang Mạch.
Tang Mạch cúi đầu nhìn thứ đen đặc dính dính chậm rãi rơi vào trong
bát, nấu quá đặc, khuấy cũng không thấy nửa điểm rung động “Không vì
danh, không vì lợi, không vì quyền thế, trừ những thứ đó ra, ta còn có
thể vì cái gì?”
Lão phụ bên cạnh sáng tỏ không mở miệng nữa. Tuyết ngoài cửa sổ vẫn
liên tục rơi không ngừng, đem vạn vật trên đời vùi vào trong màu trắng
đơn điệu, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ dừng lại, trái lại càng rơi
càng lớn dần, phát ra tử khí mù mịt nặng nề.
“Nếu như một ngày nào đó không cầu những thứ đó nữa, thì hãy tới Cận
gia đi. Làm sai thì chung quy sẽ phải chịu chút khiển trách, đó là có
trốn cũng không thoát. Có điều có Cận gia ta đứng ra bảo trợ, chắc chắn
sẽ không làm khó ngươi quá mức.” Bát trong tay còn bốc lên từng sợi khói nhè nhẹ, bà quay sang, cách một lớp khói sương mờ ảo, gương mặt đầy nếp nhăn hơi cười, mâu quang nghiêm khắc nhưng không mất vẻ từ ái “Lão bà
tử ta đây đã lớn tuổi, muốn tìm người trò chuyện.”
Tang Mạch gắt gao mím môi, nhưng làm thế nào cũng không khắc chế được mình hướng về phía trước nhếch lên khóe miệng “Lời này, ba trăm năm
trước ngài cũng từng nói.”
Việc đã cách ba trăm năm, mỗi lần nghe bà nói vậy, đáy lòng đã không
gợn chút sợ hãi lại nổi lên sóng gió động trời, khiến cả người đều run,
viền mắt chua xót tới mức phải cúi đầu thật sâu, đem mặt vùi vào trước
ngực mới có thể che giấu sự thất thố của mình. Chưa bao giờ nghĩ tới có
nơi nào sẽ lưu lại mình, một thân mạ danh (bị nguyền rủa), hai tay tội nghiệt. Xưa nay thần tử luôn luôn chẳng có kết cục tốt,
lăng trì, chém ngang eo, ngũ xa phanh thây… Từ lâu hắn đã chuẩn bị sẵn
sàng. Không tới mức rơi vào kết quả như vậy, nhưng sao có thể làm những
khung sắt kêu rổn rảng trong Tấn vương phủ thất vọng được? Thế nhưng,
lão phụ nhân trước mắt lại còn nói muốn che chở hắn, đó là Cận gia, Cận
gia một nhà trung liệt, đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử.
Tuyết còn đang tuôn rơi, bị gió thổi ‘vù vù’ xoay chuyển trong không
trung. Xuyên qua cửa sổ mở hé nhìn ra ngoài, cây cối đều đã trụi lá, chỉ còn lại cành cây đen thẫm, quấn vào với nhau biến thành hình dáng lởm
chởm quái dị. Ở trên đầu tuyết đọng dày kín, trắng và đen thành hai mảng đối lập rõ nét, phân biệt rõ ràng tới mức làm cho người ta thấy không
thực. Sau khi khô mộc cầu chi (chắc là cây cối héo quắt) chính là lúc đóng chặt cửa sân, tam cửu ngày giá lạnh, có lẽ ngoài cửa trên đường cũng rất ít người qua lại.
(Về ‘cửu’ đã được nói ở chương 6,
‘tam cửu’ là chỉ ‘cửu’ thứ ba sau Đông chí, tức là ngày thứ mười chín
tới ngày thứ hai mươi bảy sau Đông chí. Vào thời kỳ ‘tam cửu’ là lúc
nhiệt độ không khí thấp nhất)
Tang Mạch thu hồi đường nhìn, muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, đã thấy
lão phụ bỗng nhiên run lên, suýt chút nữa thì không cầm nổi bát trong
tay.
Cửa sân đóng chặt bị mở ra, cạnh cửa có một người ngân giáp bạch y
như thần binh từ trên trời giáng xuống, thanh hồng anh trường thương ở
giữa tuyết trắng đặc biệt chói mắt “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã tới
chậm.
Băng vỡ tuyết tan, bóng cây rung động, người nọ thân giáp y lân lóng
lánh, nhoáng cái đã tới gần trước mắt “Mẫu thân, hài nhi khiến mẫu thân
phải chờ lâu…”
(áo giáp ngày xưa thường hay có hoa văn vẩy cá, chắc vì thế nên gọi là ‘lân’)
Hắn quỳ rạp xuống cạnh cửa lê đầu gối đi tới, giống như kiểu hiếu tử
mà mọi người trong thiên hạ vẫn thường ca ngợi vậy, người phía trước có
sừng sững bất động thế nào, ở trước mặt lão mẫu, tiếng áo giáp va đập
‘lách cách’ rung động không át được tiếng nghẹn ngào đè nén trong cổ
họng của hắn “Mẫu thân, mẫu thân… Hài nhi tới chậm…”
Lão phụ thần sắc cũng kích động run rẩy vươn tay ra chạm vào gương
mặt góc cạnh của hắn, trong mắt đã ẩm ướt “Vị tướng quân này tướng mạo
đường đường, cực kỳ giống con ta.”
Bà nắm chặt tay hắn, nửa đứng lên, vươn người tới trước mặt hắn tỉ mỉ quan sát “Con ta lông mi cũng thô như thế, vừa dày vừa đen, từ lúc ra
đời hình dáng đã là như thế này. Bên trái trên mặt nó cũng có một vết
sẹo, là khi còn bé ngã từ trên cây xuống. Nó sợ cha nó, đau đến đâu cũng không dám khóc. Còn có áo giáp này, cây ngân thương này… Con ta kỳ thực thích sử dụng kiếm, nói là như thế càng hiển lộ hiệp khí hơn. Nhưng
thương pháp Cận gia truyền từ đời này sang đời khác, sau khi cha nó và
hai ca ca qua đời, nó liền đổi sang dùng trường thương gia truyền…”
Lệ nóng bên trong đã theo khóe mắt liên tục trườn xuống, bà hơi híp
mắt tìm tòi ra những vết tích của ái tử mình từ trên người thanh niên
tướng quân trước mắt “Vị tướng quân này, ta thấy ngươi một đường phong
trần mệt mỏi, có phải là từ Tây ải biên cương đến? Có phải là dưới
trướng Cận tướng quân không? Nó có khỏe không? Chiến sự ra sao rồi? Có
từng vào thành Chiêu Tây chưa? Thành Chiêu Tây chính là vùng binh gia
giao tranh, đoạt được Chiêu Tây thì sẽ đoạt được Tây cương. Nếu ngươi
thấy nó, liền chuyển lời giúp ta, rằng trận địa địch trước mặt, Cận gia
chưa bao giờ để lọt khỏi tay, phụ thân và anh cả nó đều từng tự tay đem
chiến kỳ của Cận gia cắm lên đầu tường của địch quân, lần này nếu nó
không hạ được Chiêu Tây, liền không xem như là binh sĩ tốt của Cận gia.”
“Con đã dẹp xong Chiêu Tây từ lâu rồi, mẫu thân?” Phát hiện ra lời
nói của bà có điểm khác thường, nam nhân quỳ trên mặt đất cuống quýt đỡ
lấy cánh tay bà, đứng thẳng dậy đưa mặt tới gần hơn “Mẫu Thân, là con
tam nhi Cận Liệt của người đây! Cha con và đại ca đã mai cốt (chôn thây) ở Bắc vực, nhị ca chết trận tại Nam đô, con là vào năm Long Khánh thứ năm xuất chinh… Người không nhớ rõ sao?”
“Ngươi không phải. Ngươi có dung mạo của con ta.” Lão phụ giơ tay lau đi lệ ngân trên mặt, ngửa mặt lên dựa lưng vào ghế, sắc mặt trấn định,
chỉ có vành mắt vẫn hồng hồng như trước “Ngươi dùng hình dạng này lừa
được hai mươi vạn đại quân dưới cờ nó, thế nhưng không lừa được người
làm mẹ là ta đâu.”
“Tang đại nhân, ngươi nói thế nào?”
Bà quay đầu lại hỏi Tang Mạch, Tang Mạch nhìn thoáng qua hắc y nam
nhân không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cạnh cửa, nhẹ giọng nói “Mẫu
tử liên tâm, thuật gian dối tinh diệu tới mức nào cũng không qua được
mắt ngài.”
Không Hoa cạnh cửa âm thầm thùy hạ mắt.
Nam nhân cải trang thành dáng dấp Cận Liệt vẫn tiếp tục quỳ, sắc mặt
hắn ngừng ở cái khoảnh khắc ngạc nhiên nghi ngờ đó. Cận gia lão phu nhân cúi đầu nhìn hắn một cách từ ái, như một mẫu thân lớn tuổi bình thường
nhìn ấu tử rời nhà đã lâu “Ta sao lại không hy vọng đây là sự thực chứ?
Chỉ trách đôi mắt này, cả đời cũng không thể dung nạp một nửa hạt cát.”
Tuyết, im lặng rơi, dấu chân trước cửa trong chốc lát đã không thấy
tăm hơi vết tích, trên cành cây rất nhanh lại nổi lên tuyết đọng lần
nữa, dường như chưa từng có người nào bước vào đây, quấy nhiễu sự vắng
vẻ của nơi này.
“Tang đại nhân, ta muốn ngắm tuyết một mình.” Lão phụ cố chấp quay
mặt đi không cho người khác thấy biểu tình trên mặt bà, Tang Mạch cho
thêm chút than vào lò, lại đưa một chén chè vừng đặt lên bàn trà bên
cạnh bà, xoay người ra khỏi cửa. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nam
nhân bạch y ngân giáp trong phòng tiêu thất không tiếng động, hiện ra
một tờ giấy lảo đảo bay nhẹ ra khỏi khe cửa. Tựa hồ là ảo giác, Tang
Mạch mơ hồ thấy, bên má đã lau khô nước mắt của lão phụ có một vệt trong suốt.
Cạnh cửa, Không Hoa trầm mặc mà đem tờ giấy thu vào trong tay áo,
Diễm quỷ bưng bát chè vừng đã lạnh từ lâu của hắn đi về phía trước không quay đầu lại “Biện pháp này ta cũng đã từng thử qua, không đâu lại
khiến bà thương tâm.”
“Bà sẽ không tới tìm ngươi hàng năm một cách không có cơ sở.” Không
Hoa vươn tay cản đường hắn, khẩu khí vì ngờ vực vô căn cứ mà trở nên
nặng nề “Ngươi đã hứa hẹn gì với bà?”
“Không có.” Tang Mạch nghiêng người tránh khỏi y, kiên trì phủ định sự ngờ vực vô căn cứ đó.
Buổi tối, tuyết vẫn rơi liên tục. Đến những hài tử lúc đầu liên tục
hoan hô, nhảy nhót vui vẻ vì rốt cuộc có thể đắp người tuyết cũng chán
ngán với trận đại tuyết bay lả tả như lông ngỗng này, bị người lớn nhốt
trong phòng còn liên tục ầm ĩ đòi ra ngoài. Nghe những người giỏi xem
thiên tượng (hiện tượng thay đổi trong không trung) nói thì, đợt tuyết này có thể sẽ còn duy trì lâu.
Nhà Trương viên ngoại phái gia đinh tới báo tin, nói là trời tuyết
thế này xuất môn có nhiều bất tiện, muốn lưu Nam Phong ở lại nhà bọn họ
vài ngày. Tang Mạch nghe như không nghe chỉ đáp có lệ một tiếng, nhíu
mày nhìn dạ nha đen sẫm bay ra bay vào đầy trời. Không thể nói là chán
ghét, chính là nhìn cái cảnh tượng bận rộn kín trời kia, nghe tiếng cánh vỗ phịch phịch, trong lòng dường như lại có một thứ gì đó không được
yên tĩnh tiến vào, quấy nhiễu từng chút từng chút một, đứng không được,
ngồi cũng không xong. Dứt khoát đi qua đi lại hai bước, mỗi bước lại
giẫm lên vỏ hạch đào trên mặt đất, dưới chân có tiếng ‘răng rắc’ khó
chịu, liếc mắt lại nhìn thấy trên bàn có đĩa hạch đào mới bóc, vì vậy
lại buồn bực thêm một tầng nữa, tới mức tâm phiền ý loạn.
Tiểu tư Trương gia là người trần mắt thịt không nhìn thấy đám dạ nha
bay đi bay lại, chỉ nhìn thấy vị ‘biểu ca của Sở tiên sinh’ ở trước mặt
này từ đầu tới chân đều lộ ra vẻ yêu dị, vốn vẻ mặt đang rất tốt, lại
sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, sau đó ‘sưu ────” một tiếng, cửa mở, chẳng thấy người đâu nữa, trước mắt chỉ có một cái bóng trắng lơ lửng
đung a đưa a…
“Má ơi ── quỷ a!!!”
Tiếng kêu sợ hãi thê lương chọc thẳng vào bầu trời đêm nặng nề bị dạ
nha bao phủ, Không Hoa ngẩng đầu lên từ quyển sách ố vàng trong tay,
thấy Diễm quỷ ở cạnh cửa vẻ mặt giận dữ “Có việc gì?”
“Rào rào ────” Lông vũ đen đều rơi xuống đất, đám dạ nha sống trên
mấy cuộn tranh cũ kỹ nhu thuận đạp lên cửa sổ vỗ cánh bay đi, chỉ lưu
lại hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không Hoa nói “Cạnh cửa gió lớn, có chuyện gì thì vào rồi nói.”
“Cận Liệt thì ta sẽ đi tìm, không nhọc Minh chủ ngài đại giá.” Diễm
quỷ thình lình xuất hiện bỏ lại một câu rồi lại phất áo ra đi.
“Ngươi tìm ba trăm năm cũng có đầu mối gì đâu?” Không Hoa dù bận vẫn
ung dùng nhìn Tang Mạch tức khắc sau lại lộn trở lại, bên môi lộ ra nụ
cười khổ “Huống chi, người thực sự mắc nợ Cận gia là ta.”
“Tiểu thuyết diễn nghĩa không chính xác.” Liếc mắt thấy quyển sách
trên tay y, Tang Mạch nói bằng giọng đều đều, lại muốn bỏ đi tiếp, nhưng Không Hoa đã chắn trước mặt.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, chỗ nào không chính xác? Người muốn hạ
thành Tây Chiêu không phải ta? Bức bách Cận Liệt xuất chinh cũng không
phải ta? Giam lỏng Cận gia lão phu nhân làm con tin cũng không phải là
ta?” Trên mặt nam nhân vẫn là tư thái bình tĩnh không nhìn ra vui buồn,
chỉ là ánh mắt phóng ra thì sắc nhọn dị thường tiến thẳng vào trong mắt
Tang Mạch, như thể muốn xuyên qua hắn để nhìn rõ thấy tất cả chân tướng
năm xưa.
“Người ra chủ ý cho ngươi là ta.” Nghênh đón đường nhìn của y, Tang
Mạch chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, trong đồng tử màu xám phản
chiếu gương mặt kinh ngạc của nam nhân.
Bình sinh làm việc ác tội lỗi chồng chất, chỉ có một chuyện là chân
chính xuất phát từ vô tâm, nhưng lại gây ra lỗi lầm muôn đời “Bất quá
chỉ là một câu nói lúc tức giận, nhưng đã lấy đi hai mạng người, ba trăm năm đau khổ.”
Năm Long Khánh thứ năm, trải qua năm năm thanh túc nghiêm chỉnh, vua
dân trên dưới đều là môn hạ của Tấn vương, khắp nơi đều là người hầu cận của Tấn vương. Lại chính (quan lại) nghiêm khắc, đến lén mật đàm cũng không dám nói một câu là Tấn vương
sai, nói một tiếng đối với Tấn vương căm hận. Cửu châu đại địa, Tấn
vương Tắc Quân ngươi một tay che trời.
“Chỉ là trải qua năm năm giày vò lẫn nhau, giữa ngươi và ta từ lâu đã không còn như xưa nữa.” Tranh cuộn cũ kỹ chồng chất như núi, không biết bao nhiêu chuyện xưa như mây khói kể ra lại sinh động như thật, thế
nhưng cuối cùng vẫn không bằng tự mình trải qua. Tang Mạch từ từ lật
quyển sách Không Hoa vừa xem “Ta cũng không phải là Tắc Hân, nhưng ngươi cứ luôn tìm bóng dáng của hắn ở trên người ta.”
Năm năm, trái tim bất quá chỉ bằng nắm tay, hết lần này tới lần khác
bị cái câu ‘Vì sao ngươi không phải là hắn’ nhồi đầy, ta quyết khoét nó
đi, ngươi lại kiên trì không ngừng khắc vào. Đúng, ta không phải là Tắc
Hân, Tắc Hân thiện lương, Tắc Hân nhân từ, Tắc Hân đã cự tuyệt ngươi. Ta là Tang Mạch, ta tàn độc, ta lãnh khốc, ta tội ác chồng chất. Ta lấy sự tàn khốc ác độc của ta để giành lấy thiên hạ cho ngươi, nhưng ngươi lại quay đầu đem Tắc Hân thiện lương nhân từ ra để so sánh với ta. Có lẽ
năm xưa ở lãnh cung, ta xác thực cũng từng có tấm lòng Bồ tát như vậy,
thế nhưng đó là bao lâu trước rồi? Đã mờ mịt như là kiếp trước, còn có
thể tìm trở về sao? Sở Tắc Quân, ngươi quá ngây thơ.
“Ngươi bắt đầu chán ghét những việc ta làm, dần dần, đến nghe cũng
không muốn nghe ta nói nữa. Ngươi muốn ta giống Tắc Hân, ta lại không.”
Khoảng thời gian đó, luôn không thể kiềm chế được muốn kích động ngươi,
miêu tả với ngươi về việc thẩm vấn bức cung trong quá khứ, cho ngươi xem những cáo trạng cung khai đầy huyết mạt này, bày ra cho ngươi xem những lễ vật mua chuộc quan viên… Mỗi khi thấy được một sợi một mảnh chán
ghét trong mắt ngươi, trong lòng ta lại nổi lên một trận sảng khoái khó
hiểu. Ngươi tức giận, phẫn nộ, không để ý địa điểm đem ta áp đảo trên
mặt đất tùy tiện lăng nhục, sau đó dùng Tắc Hân nhân từ thiện lương để
trách cứ ta tà ác. Những cảnh giống y như nhau diễn ra năm lần bảy lượt, tuần hoàn lặp đi lặp lại như một cái nút chết không thể cởi ra được.
Nếu nói trong quá khứ ngươi và ta từng có chút tình cảm bé nhỏ nào, thì
lúc đấy, chỉ còn lại dằn vặt lẫn nhau.
Đối với Cận gia cũng chỉ là một câu nói lúc tức giận.
“Ngươi đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời đưa tới trước mặt Tắc Hân, nhưng hắn cho tới giờ chưa từng nhận tình.” (tức là tình cảm trong đó – đoán) Quyển sách trên tay đã lật tới cuối. Như tất cả những tấm gương trung
can nghĩa đảm khác, Cận gia cũng không thoát khỏi cái kết cục hết thịnh
thì suy “Vừa vặn khi đó có lời truyền, Tây cương có dị bảo trước đây
chưa từng gặp, người có được nó, đến thiên hạ cũng không cần nữa. Ngươi
biết rồi, lại muốn đi đoạt về hiến cho Tắc Hân. Đáng tiếc vào lúc đó,
trong triều không phải người người đều nghe lời ngươi.”
Vô cớ viễn chinh, trước tiên không nói tới là có lý do hay không,
binh mã lương thảo còn phải tốn một khoản lớn. Huống chi, các tướng lĩnh không ai muốn nhận cái mạ danh vô lý này.
“Không phải nói rằng lòng trung thành của Cận gia có nhật nguyệt
chứng giám sao? Cận gia vừa ra mặt, thiên hạ không ai có thể bì kịp. Cận Liệt là đại hiếu tử có tiếng, mời Cận lão phu nhân tới quý phủ ở hai
ngày, đợi lúc đại quân chiến thắng trở lại sẽ để Cận tướng quân đón về,
thế nào?” Mấy lời năm đó nói vẫn còn nhớ rõ ràng từng câu từng chữ, lúc
đó, thấy ngươi phiền muộn, ta liền hân hoan, trong lúc đắc ý vênh váo
muốn đổ thêm dầu vào lửa, đã nói ra những lời đó.
Quả nhiên, sắc mặt ngươi chưa bao giờ khó coi như vậy, trong mắt hận
không thể bắn ra hai lưỡi dao sắc bén xuyên thủng tâm can ta, khoái ý
méo mó khiến ta sung sướng tràn trề mà say trọn một đêm. Lúc bình minh,
trên triều đường nghe hồng y nội thị tuyên chiếu: Kiêu kỵ tướng quân Cận Liệt, ban thưởng chức nhị phẩm Trấn Tây đại tướng quân… lập tức xuất chinh đi Tây cương!
Từng chữ từng chữ như sấm sét giữa trời quang nổ ầm ầm bên tai, chấn
động cái đầu say rượu ‘ong ong’ rung động. Ai ngờ, hạ triều xong, còn
chưa tới gần cửa trước, đã thấy ngoài phủ xa mã như long. Ngươi ngẩng
đầu từ trong đám người mỉm cười nhìn ta, đẩy ta, nắm cánh tay ta đi tới
xốc lên kiệu liêm dày màu xanh lục. Bên trong là Cận gia lão phu nhân
mặc trang phục cáo mệnh đang ngồi thẳng, một đôi mắt trong sáng, cả
người ta đều nhũn ra tới không thể đứng nổi nữa.
Ngươi vẫn chưa cam lòng, trước mặt mọi người nói rất đường hoàng “Cận tướng quân đã là hiền tài do Tang đại nhân tiến cử, Cận lão phu nhân
đương nhiên cũng nên do Tang đại nhân chiếu cố mới phải.”
Một câu nói khiến ta đang ngã dưới đất cũng không thể đứng dậy nổi nữa.
“Ngươi chưa bao giờ để tâm đến những hồ ngôn loạn ngữ của ta, hết lần này tới lần khác, chỉ có lần đó… rõ ràng là muốn cho ta một bài học.”
Tang Mạch ngồi trên ghế, đem Cận gia diễn nghĩa đặt ở trên đầu gối, cố
gắng vuốt thẳng nếp gấp “Ngươi thực tàn nhẫn.”
Không Hoa nhìn hắn qua ánh sáng nến, nhưng hắn thì toàn tâm toàn ý
nhìn trang sách khô vàng “Cũng may Cận lão phu nhân đối tốt với ta.” Một nửa mặt ẩn trong bóng tối.
Nữ tử nửa cuộc đời chinh chiến sa trường này có thiên tính kiên
cường, quân công chồng chất mang đến cho bà bộ lễ phục cáo mệnh ánh vàng rực rỡ, cũng mang đi trượng phu và hai nhi tử của bà. Âu tử còn lại –
Cật Liệt chính là chỗ dựa cuối cùng của bà. Bà luôn ngồi ở trước cửa sổ, một bên nhìn cánh cửa viện không biết tới bao giờ mới mở ra, một bên
nói lan man về con trai bà, mong muốn hắn thành tài, như bậc cha chú tổ
tông của hắn, danh chấn sa trường làm rạng rỡ Cận gia; hy vọng hắn bình
an trở về, ngoan ngoãn mà lấy một người vợ hiền lương, sinh một đám cháu trắng trẻo mũm mĩm kéo dài hương hỏa Cận gia; hy vọng hắn có thể trở về lúc đầu xuân, khi đó, chính là kỳ hoa tử ngọc lan trong Cận phủ nở, bà
muốn vừa ngắm hoa vừa ăn bát chè vừng đích thân hắn làm.
Bà luôn nói bình thản như vậy, nói đi nói lại, không ngừng không
nghỉ, khiến người ngồi nghe một bên vì có dính dáng tới mà cảm thấy xấu
hổ vô cùng, đó là sự nghiêm phạt ngươi dành cho ta vì tội đại bất kính.
Bà thấy, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh như vậy, nói “Nếu như một
ngày nào đó không cầu những thứ đó nữa, thì hãy tới Cận gia đi. Làm sai
thì chung quy sẽ phải chịu chút khiển trách, đó là có trốn cũng không
thoát. Có điều có Cận gia ta đứng ra bảo trợ, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi quá mức.”
Trong nháy mắt, người ngồi đối diện tựa như là thân sinh mẫu thân mà mình từ lâu đã không còn nhớ rõ mặt.
“Chiến sự rất thuận lợi, không lâu sau thì nhận được tin đã hạ được
thành Chiêu Tây, không hổ là Cận gia.” Tang Mạch rốt cuộc ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt tái nhợt đều lộ ra dưới ánh sáng nến, nhưng Không Hoa vào lúc đó lại chuyển đường nhìn đi nơi khác, không muốn thấy vẻ mặt
của hắn “Đại quân chiến thắng trở về thì, chỉ mang theo trường thương
của Cận Liệt.”
Tướng quân bách chiến bách thắng trúng phải tên độc của đối phương,
thương thế trầm trọng. Hắn cũng không quản an nguy của thân mình, đêm
tối vẫn liều mình đi gấp muốn trở lại kinh thành đón mẫu thân hồi phủ.
Đường xa, xe ngựa chòng chành, vết thương lại toác ra, mãi cũng không
khép lại, còn thêm thể hư nhiễm bệnh, cuối cùng độc phát mà chết.
Thanh niên tướng quân còn chưa tới năm nhi lập (30 tuổi), chưa tới cửa kinh thành, chưa gặp được mẹ già mà nói một câu ‘nhi tử
bất hiếu’, đã chôn thây nơi đất khách. Chỉ vì một lần nghĩ sai của Sở
Tắc Quân ngươi, chỉ vì một lần lỡ lời của Tang Mạch ta.
Chiết tử chỉ có vài câu ngắn gọn, đọc đi đọc lại, nhưng làm thế nào
cũng không thay đổi được hiện thực trước mắt. Nữ tử kiên cường bình tĩnh dường như bình thản tiếp nhận sự thực, nhưng khi hắn xoay người thì,
kim trâm trên đầu rút xuống đâm vào yết hầu. Đầu tiên là trượng phu, sau đó là trưởng tử, thứ tử, ấu tử, bà đã trải qua quá nhiều đau xót rồi,
có thêm bao nhiêu kiên cường thiên tính nữa cũng không thể giúp bà chống đỡ, một mình đối mặt với tương lai.
(Chiết tử, mình nghĩ đoạn này là nói về một quyển sổ nhỏ ghi chép lại về việc chiến tranh hoặc là cái chết của con bà)
Khi đó, cũng là lúc vào đông tuyết bay lả tả, tại Cận phủ trong một đêm tử ngọc lan nở khắp nơi.
“Những chuyện khác bà cũng đã quên gần hết, đến ngươi và Nam Phong
cũng không nhận ra.” Hết năm này qua năm khác, lão phụ lo lắng cho nhỉ
tử mình luôn luôn vào đêm tuyết rơi thì tới gõ đại môn Tấn vương phủ, bà không nhớ rõ thời gian đã trôi qua, triều đại đã thay đổi, đến chuyện
cũ năm xưa cũng đã quên quá nửa, ai là ai đối với bà không hề quan
trọng, điều duy nhất bà quan tâm là lời hứa trước khi nhi tử xuất chinh
là sẽ quay lại đón bà về nhà. Nhưng tuyết rơi hết trận này tới trận
khác, đợi chờ ba trăm năm, còn cửa viện luôn đóng chặt lại cự tuyệt
không mở. Ba trăm năm đã qua, tất cả những lời thề non hẹn biển đều
thành tro bụi, dù có kiên trì, chấp nhất tới đâu thì cũng theo thời gian mà tiêu tan thành mây khói, thật sự là không cam lòng, “Cận Liệt chưa
bao giờ tới. Ta tìm khắp nhân gian, nhưng không tìm được hắn, trong quỷ
chúng cũng không có tin tức của hắn.”
“Đáng tiếc chính là, Cận gia vừa sụp đổ, ngày Sở thị vong quốc càng
thêm gần.” Tang Mạch mạch thả quyển sách vào tay Không Hoa, thần sắc mệt mỏi rã rời “Trong chốn u u minh minh, quả nhiên tất cả đều là trời
định.”
“Ngươi đáp ứng với bà, nhất định sẽ để bà nhìn thấy Cận Liệt?” Dựa
theo tính cách của hắn, nhất định đã hứa một điều gì đó rất quan trọng
để bù đắp cho Cận gia lão phu nhân. Không Hoa thấy hắn bỏ đi, vội vàng
truy vấn “Ngươi rốt cuộc hứa với bà điều gì?”
Diễm quỷ biến mất ở ngoài cửa trước sau vẫn không trả lời.
Tuyết rơi liên tục bốn ngày, miền nam ấm áp nhiều mưa chưa từng bao
giờ có khí trời giá lạnh như vậy, tuyết dày như bông đọng trên cây ép
cong cả cành, nửa đêm chưa ngủ, bên tai toàn là tiếng cành cây gãy
‘phách phách ba ba’. Diễm quỷ khí chất âm hàn cũng không chịu nổi khí
lạnh tàn khốc trăm năm khó gặp này nữa, cuộn mình trằn trọc trong ổ chăn không có một chút ấm áp nào, vì vậy động tĩnh nhỏ xíu ở ngoài phòng
cũng bị khuếch đại thêm vô số lấn, nhất nhất tiến vào lỗ tai, tiếng dạ
nha vỗ cánh trong không trung, tiếng nam nhân thì thào, thậm chí là cả
tiếng nến cháy ‘lép bép’ trong căn phòng bận rộn…
(‘căn phòng bận rộn’ là căn phòng có bạn Không Hoa và đám dạ nha đang ‘bận rộn’ ý)
Nỗ lực nhắm mắt lại, mãi tới bình minh Tang mạch vẫn chưa chợp mắt
được một khắc nào. Cái người quấy rối giấc ngủ của hắn kia thì lại tinh
thần sáng láng, sáng sớm đã thần thái phi dương xuất hiện trước mặt Cận
lão phu nhân “Ta tới vẫn an lão phu nhân.”
Y nói, lúc trước y là con dân Sở thị, ngưỡng mộ Cận gia cao thượng đã lâu, lại càng ngưỡng mộ uy danh của Cận lão tướng quân, cũng từng dốc
sức phục vụ dưới trướng Cận Liệt, được thấy phong thái danh tướng trong
chiến trận.
Cận lão phu nhân nói “Đó có tính là gì đâu, bất quá là tận trung vì
nước mà thôi.” Nếp nhăn bên khóe mắt lại chồng lên, trả lời người lạ
kia, khách sáo mà lễ độ.
Vì vậy Không Hoa càng nói càng gắng sức, nói về cuộc chiến ở Trường
Châu của Cận lão tướng quân, khí thế bao la hùng vĩ, kinh thiên địa
khiếp quỷ thần; về chiến dịch ở Quế Lăng phụ tử Cận gia cùng ra trận,
không mất người nào, cường đạo nghe tin cả kinh đã sợ mất mật bỏ thành
mà chạy, có thể nói là giai thoại nhân gian; còn có Cận lão phu nhân,
trên sa trường phụ tá cho hôn phu tròn mười hai năm, mỗi khi ông xuất
chinh, bà sẽ ở bên hỗ trợ, mỗi lần trống trận gióng lên thì đất rung núi chuyển sĩ khí như hồng…
Những chuyện đó đều là mấy đoạn trong tiểu thuyết diễn nghĩa, thổi
phồng khoa trương, nửa thật nửa giả. Lại còn được y nói rất nghiêm
trang, khom lưng đứng ở bên cạnh Cận lão phu nhân, khoa tay múa chân,
ngôn từ rõ ràng, dường như mỗi câu mỗi chữ đều là do y tận mắt nhìn thấy tự tai nghe thấy.
Lão phụ trước giờ mặt vẫn lộ vẻ ưu sầu rốt cuộc dời ánh mắt từ cảnh sắc nhất thành bất biến(đã hình thành thì không thay đổi) ngoài cửa sổ sang người y, nghe lời y kể, sắc mặt đầu tiên là hoảng
hốt, sau đó, nở nụ cười “Việc này, ta cũng sắp quên mất rồi.”
“Nhưng luôn có người nhớ.” Không Hoa khom nguời cúi đầu xuống bên tai bà, thần sắc kính cẩn mà tinh tế thuật lại chuyện năm xưa cho bà “Hôm
qua trong quán trà dưới thiên kiều vẫn còn nói chuyện Cận Liệt tướng
quân đánh hạ thành Chiêu Tây…”
(Thiên kiều là ‘cầu vượt’ @__@ k tưởng tượng nổi ‘cầu vượt’ ngày xưa nó thế nào)
Tang Mạch đứng ngoài cửa, lẳng lặng xem một màn đó, nam nhân đứng
trước cửa sổ, khung cảnh tuyết trắng đằng sau làm nổi bật một thân đen
như mực của y, bên cạnh có một cành hồng mai nhô ra, đóa hoa nở ngay tại đầu vai y, tôn lên hắc quan cao cao, tôn lên khuôn mặt oai hùng bừng
bừng, tựa như một bức tranh, mê huyễn tới mức khiến người ta muốn thu
vào trong tủ cất dấu mãi mãi.
Không Hoa nửa quỳ dưới đất, y ngẩng đầu lên, cười tha thiết “Lòng ta
đối với lão phu nhân không thua Tang đại nhân, vô luận là hắn hứa với
ngài cái gì, ta cũng có thể làm được. Cứ đem chuyện hắn đáp ứng với ngài giao cho ta làm đi? Nếu làm mà có một tơ nửa hào không chu toàn, bất kể hắn hứa gì, ta sẽ chịu trách nhiệm hết.”
Hóa ra nói cho cùng y vẫn dây dưa với sự ngờ vực vô căn cứ của mình
không chịu buông tha. Cận lão phu nhân quay sang nhìn Tang Mạch, Tang
Mạch ngẩn ra, quay đầu đi.
Phía sau, có người hỏi “Chuyện hắn đáp ứng với ta là việc giữa ta và hắn, ngươi tới chen ngang như vậy, coi thế nào được?”
Người nọ nói “Bởi vì ta đã từng nói với hắn, không muốn để hắn coi thường bản thân nữa.”
Những lời khác đều không nghe thấy nữa, trong đầu mơ hồ thấy đau
nhức, chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo, dưới chân phù phiếm như thể bất cứ
lúc nào cũng có thể ngã nhào. Cho dù mở lớn con mắt, cũng không thể thấy sự vật phía trước, chỉ có gương mặt đã khắc sâu trong đáy mắt, ba trăm
năm, nhìn quen thương tâm phẫn nộ và nụ cười nhạt âm hàn thấu xương,
tình thâm nghĩa trọng, không oán không hối hận tới mức khiến cả một ý
chí sắt đá cũng hơi lộ vẻ cảm động.
Từ sau lần đó, Không Hoa liền biết mất, không lưu lại lời nào. Dạ nha trên bầu trời Tấn vương phủ tiêu thất trong vòng một đêm, Tang Mạch
quấn cái chăn bông lạnh lẽo, vẫn trằn trọc như cũ. Diễm quỷ ép buộc mình không được lưu ý động tĩnh ngoài cửa phòng, mãi đến khi ánh nến đã cháy hết nhưng vẫn tỉnh táo như trước làm cho tâm tự dưng thấy phiền muộn.
Thời gian ba trăm năm vẫn như cũ không để lại chút vết tích nào, chỉ có
ba ngày ngắn ngủi này mà dài dằng dặc trôi qua chậm rãi như thể trăm
năm.
Cận lão phu nhân nói đầy hàm ý sâu xa “Hắn nói cho ta biết, sẽ mang con ta tới đón ta.”
Tang Mạch ngồi ở bên cạnh, hạ từng dược xử một đem hạch đào nghiền
nát thành một chén bột “Chuyện hắn đã đáp ứng, không có chuyện nào không làm được.”
(Dược xử cũng là một loại chày nhưng chuyên để giã dược liệu, bé thôi)
Hắn biết cả đêm y khu sử tất thảy dạ nha đi tìm kiếm, nhồi đầy đầu
các loại sách cổ ghi chép. Thế nhưng ba trăm năm qua, thế sự xoay vần,
trong biển người mêng mang muốn tìm một u hồn thì như đáy biển mò kim,
dù cho y có là người đứng đầu Minh phủ điều khiển quỷ chúng trong thiên
hạ, muốn dò hỏi cũng phải có chút hao tâm tốn sức. Chỉ là không biết gần đây có được tin tức gì mà lại có thể khiến y đích thân đi một chuyến.
“Ha hả…” Bà cười khẽ, đường nhìn đảo quanh gương mặt thất thần của
Tang Mạch “Nhưng ngươi lại không rõ, hắn là vì ta, hay là vì ngươi?”
“Vô luận vì ai, kết quả đều như nhau.” Tang Mạch đem bột hạch đào cho vào trong vừng, dùng đũa chậm rãi quấy “Tuyết sắp ngừng rồi, chỉ sợ đây là lần cuối ta được hầu hạ ngài.”
“Trước khi tuyết ngừng hắn nhất định sẽ trở về.” Lão phụ không chịu
đổi trọng tâm câu chuyện, nheo mắt bình thản nhìn hắn “Vậy nên ngươi
không cần quan tâm.”
Tang Mạch thu mắt lại nói “Lão phu nhân nói đùa rồi.”
Bà nhận chén chè vừng, trầm ngâm hồi lâu mới nói “Giải quyết xong chuyện của ta, ngươi còn có bao nhiêu việc phải lo lắng?”
“Ba chuyện.”
“Sau đó nữa?”
“…” Gió đột nhiên nổi lên, tuyết bay loạn sạ, Tang Mạch chưa kịp trả
lời, quay đầu lại trông thấy trong mênh mang tuyết trắng một đạo bóng
đen từ trên trời giáng xuống. Bầy quạ vờn quanh, phong tẩu tuyết vũ (k lẽ lại dịch là gió đi tuyết múa? : )) ), mặt hắn trầm như nước, tay áo phiêu diêu. Màu đỏ tươi văng khắp nơi, bỉ ngạn hoa nở rộ tràn lan dưới chân hắn, cành nhánh quấn quýt, mỗi bước
là A Tì địa ngục, mỗi bước là Tu La huyết trì (hồ máu), lầm lẫm không ai bì nổi. Nhất thời, lời muốn ra khỏi miệng lại nghẹn ở
họng, Tang Mạch hơi ngẩng lên, đối diện với đôi mắt màu mực sâu không
thấy đáy của nam nhân.
“Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi gánh chịu một mình.” Hắn cầm hộp
dài trong tay đặt trước mặt lão phụ, đường nhìn lại không rời Tang Mạch
một giây nào “Ta không biết ngươi hứa với bà cái gì, nhưng ta không muốn lại thấy ngươi chịu khổ.”
Cổ họng chua xót, há miệng muốn nói nhưng lại không nặn ra được nửa
chữ, Tang Mạch nghĩ, mình lại một lần nữa chết chìm trong ánh mắt như
vực sâu của hắn.
“Đây là…” Nắp hộp bị mở, không thấy kim quang tận trời, mây mù lượn
lờ gì cả, chỉ có một cái đầu thương đầy rỉ sét nằm yên lặng bên trong.
Cận lão phu nhân kinh ngạc đứng lên, không ngừng lắc đầu “Trường thương
gia truyền Cận gia.”