Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1002: Anh rất thú vị




Trần Hùng đứng lên, anh đã biết được điều anh muốn biết, cũng không cần nán lại ở đây quá nhiều.
“Anh cười gì?” Tô Cẩn Lương nhướng mày, giọng điệu cũng trở nên chìm xuống.
Trần Hùng trả lời: “Tô Cẩn Lương, nếu như tôi nói vị trí Tam Giang Vương kia của Viễn Trọng Chi là tôi để cho ông ấy, cô có tin không?”
“Anh nói đùa gì đó?” Sắc mặt Tô Cẩn Lương lập tức càng thêm âm u.
“Ha ha, tôi chỉ nói đùa với bạn tôi thôi, mà Trần Hùng tôi cũng không xem Tô Cẩn Lương cô như bạn bè.”
Trần Hùng vừa nói vừa đi về phía cửa phòng bên kia: “Tô Cẩn Lương, phụ nữ ấy, nên ở nhà nghĩ đến sau này làm sao tìm được một nhà chồng tốt, đừng ra ngoài xuất đầu lộ diện.”
“Đặc biệt là phụ nữ thích ra vẻ thông minh như cô đây, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”
Những lời này của Trần Hùng rõ ràng chạm đến chỗ cấm kỵ của Tô Cẩn Lương, cô ta ghét nhất có người lấy chuyện cô ta là phụ nữ mà nói.
Mà Trần Hùng lại cố ý nói như vậy.
“Trần Hùng, tên khốn kiếp nhà anh.”
Tô Cẩn Lương giận tím mặt: “Anh đứng lại đó cho tôi.”
Trần Hùng không để ý đến Tô Cẩn Lương nữa, tiếp tục đi ra ngoài cửa, mà hoà thượng vốn còn cách bốn năm mét bên ngoài kia thì đột nhiên lắc mình một cái, nháy mắt ngăn cản trước mặt Trần Hùng.
“Võ nghệ rất tốt.”
Lúc này Trần Hùng mới chú ý tới người này mặc áo trắng, trông có vẻ là hoà thượng không tranh quyền thế, trong lúc lơ đãng, anh có vẻ như đột nhiên cảm thấy hứng thú với hoà thượng này.
“Anh muốn ngăn tôi?” Trần Hùng nhìn hoà thượng, cười nhạt một tiếng.
Hoà thượng trả lời: “Cô chủ bảo cậu đứng lại.”
Trần Hùng nói: “Anh không ngăn được tôi.”
Hoà thượng nói: “Không ngăn được cũng phải ngăn.”
Trần Hùng cuối cùng cũng không làm khó hoà thượng này, mà là quay người nhìn về phía Tô Cẩn Lương: “Thật ra không có gì hay để nói, cô muốn chơi thì tôi chơi với cô.”
Tô Cẩn Lương lạnh lùng trừng mắt nói: “Trần Hùng, miếng đất Tề Canh Bình kia bây giờ trong tay tôi, nếu anh dám đối đầu với tôi thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Trần Hùng nói: “Cho nên đây chính là át chủ bài cô muốn tôi làm con chó cho nhà họ Tô cô à? Tô Cẩn Lương, cô vẫn còn quá non.”
Nói xong, Trần Hùng lại lần nữa xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Tô Cẩn Lương hơi nóng nảy, cô ta vẫn là lần đầu bị một người đàn ông có trình độ trâu bò như thế khiêu khích: “Trần Hùng, nếu anh không đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ xây miếng đất Tề Canh Bình kia thành lò thiêu xác.”
“Đừng hoài nghi năng lực của tôi, Tô Cẩn Lương tôi từ trước đến nay nói được thì làm được, hơn nữa Lăng Uyên Đình vì đầu tư vào nhà họ Tô chúng tôi cũng nhất định sẽ nghĩ cách phê duyệt dự án này cho tôi.”
“Đến lúc đó tôi sẽ xây lò thiêu xác trong miệng anh ở trung tâm thành phố, xem trung tâm thành phố của anh phát triển thế nào.”
Trần Hùng bỗng nhiên ngừng một giây, sau đó trả lời một câu: “Tuỳ cô.”
“Chẳng qua Tô Cẩn Lương à, cô nhất định phải nhớ, nơi này là thành phố Bình Minh, hơn nữa cũng là khu vực cấm Thượng Đế, hy vọng cô có thể thuận lợi sống đến ngày bắt đầu xây lò thiêu xác.”
“Anh đây là đang uy hiếp tôi sao?” Tô Cẩn Lương nghiến răng nghiến lợi: “Có cơ quan thành phố Bình Minh bảo vệ tôi, tôi không tin anh dám làm gì tôi.”
“Không tin sao?” Trần Hùng hơi nhếch khoé môi lên: “Vậy chúng ta cứ thử một chút xem.”
Sau khi nói xong câu đó, Trần Hùng không định tiếp tục ở lại nơi này nữa, lần này anh tới vốn không có ý định nói chuyện tốt đẹp với Tô Cẩn Lương.
“Không cho phép anh đi.”
Đi tới cửa, hoà thượng vẫn kiên định giữ ở đó.
Trần Hùng đặt tay lên vai hoà thượng, nhếch miệng cười một tiếng: “Anh rất thú vị, nếu có một ngày anh chán ngấy người phụ nữ này rồi thì có thể đến chỗ tôi làm việc, tôi có một chỗ vô cùng thích hợp với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.