Điền Viên Xuân

Chương 11:




Hà Viện Viện thấy mặt của Điền Hòa Hòa đỏ, ý cười trên mặt liền đậm hơn một ít.
Điền Hòa Hòa thấy Hà Viện Viện cười, xấu hổ buồn bực vô cùng, liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này, điện thoại của Điền Hòa Hòa vang lên.
Điền Hòa Hòa nhìn thấy là Lý Tĩnh gọi đến, trong lòng khẩn trương, sau đó thật nhanh tiếp điện thoại.
"Đồ đạc, hôm nay chị đã đóng gói, ngày mai sẽ kêu người đem đồ gửi đến địa chỉ bên em, đại khái 10 giờ sáng, em nhớ rõ ra ký xác nhận." Thanh âm Lý Tĩnh từ microphone truyền tới.
"Em đã biết." Điền Hòa Hòa ngữ khí lãnh đạm nói ra, từ lúc bắt đầu mang tia chờ mong, đến cuối cùng thì yên tĩnh dập tắt.
"Nếu không còn việc gì thì tạm biệt." Lý Tĩnh bên kia yên lặng một lúc, tựa hồ muốn nói với Điền Hòa Hòa gì đó, lại cảm thấy cái gì cũng không còn cần phải nói.
"Tạm biệt." Điền Hòa Hòa trả lời xong, liền đem điện thoại cúp, trước kia nàng luôn chờ Lý Tĩnh cúp điện thoại, chỉ là từ nay về sau chuyện này đều không còn quan trọng nữa.
"Lý Tĩnh?" Hà Viện Viện thấy cảm xúc của Điền Hòa Hòa lại lập tức hạ xuống, đoán được là điện thoại của Lý Tĩnh.
"Vâng." Điền Hòa Hòa gật đầu lên tiếng.
"Tôi mang cô đi ăn cơm." Hà Viện Viện tự nhiên sẽ không tra hỏi chuyện Lý Tĩnh đã nói gì với nàng, hiện tại nàng chỉ muốn làm cho Điền Hòa Hòa ăn no.
"Vâng." Điền Hòa Hòa chưa có ăn uống, cũng không muốn ăn, nhưng lại không cự tuyệt ý tốt của Hà Viện Viện.
Chờ ăn xong, Hà Viện Viện mang Điền Hòa Hòa về nhà, trời đã tối.
Thời điểm Điền Hòa Hòa vào nhà Hà Viện Viện, vẫn là có cảm giác câu nệ không được tự nhiên, rốt cuộc nhà của Hà Viện Viện đối với nàng vẫn tương đối xa lạ.
Hà Viện Viện thấy Điền Hòa Hòa ngồi trên sô pha, đem máy chiếu ở phòng khách mở lên, tìm một bộ phim kinh dị. Âm thanh ma quỷ mới phát ra đã dọa cho Điền Hòa Hòa phát hoảng.
"Cô muốn làm gì?" Điền Hòa Hòa đều muốn hỏng mất, nàng không muốn cùng Hà Viện Viện xem phim ma.
"Cô là bạn gái tôi, đương nhiên là cùng tôi xem phim điện ảnh!" Hà Viện Viện ngữ khí đương nhiên nói.
"Nhưng tôi không muốn xem phim ma!" Điền Hòa Hòa nâng cao âm lượng nói, lúc nãy đi khu vui chơi vẫn còn thấy dọa người.
"Cô sợ?" Hà Viện Viện biết rõ còn cố hỏi.
"Vâng." Điền Hòa Hòa thừa nhận nàng nhát gan, nàng luôn cự tuyệt xem phim ma, phim kinh dị.
"Vừa lúc, tôi cũng sợ, cùng nhau xem, sẽ không sợ nữa." Nói xong, Hà Viện Viện liền dựa gần Điền Hòa Hòa mà ngồi xuống.
"Cô sợ thì không cần xem a!" Điền Hòa Hòa không dám nhìn màn hình, nhưng là âm thanh quỷ ma kia thực dọa người làm Điền Hòa Hòa sợ muốn tè ra quần. Điền Hòa Hòa thực sự muốn điên rồi, nàng cảm thấy Hà Viện Viện này có điểm biến thái, thích mấy khẩu vị nặng.
"Càng sợ thì càng muốn xem đấy........ A........... Quá đáng sợ........." Hà Viện Viện nhìn chằm chằm vào màn hình, diễn theo, thét theo bộ phim.
"Cô có thể hay không đừng thét?" Thần kinh của Điền Hòa Hòa thật sự muốn nhũn ra, đèn trong phòng hoàn toàn tắt hết, âm thanh kinh dị thực sự dọa người. Điền Hòa Hòa cảm thấy ngày mai nàng phải chuyển nhà gấp, không cần cùng người phụ nữ điên này ở cùng, càng không cần phải làm bạn gái của cái người điên này, bằng không sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị hù chết.
"Cô rất sợ có phải không? Tôi ôm cô, có thấy tốt hơn chút nào không?" Hà Viện Viện nói, liền đem Điền Hòa Hòa ôm vào trong ngực.
Vốn dĩ đối diện với bầu không khí kinh dị làm cho Điền Hòa Hòa sợ hãi, đột nhiên bị Hà Viện Viện ôm lấy, bản năng Điền Hòa Hòa muốn tránh thoát, lại phát hiện Hà Viện Viện đem mình ôm thật chặt, chung quanh đều là hơi thở của Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa xác thật không còn sợ hãi như vừa nãy, rốt cuộc nhận thức thêm độ ấm trên người, sẽ cho ta một loại cảm giác an toàn, nhưng Điền Hòa Hòa ý thức được, tư thế như vậy, quá mức thân mật cùng ái muội. Sau đó nàng bắt đầu hoài nghi, Hà Viện Viện có phải cố tình mở phim ma, nàng nhớ rõ giống như các nam sinh đều cố ý mở phim kinh dị để xem với bạn gái, sau đó bạn gái sẽ vì sợ mà nhào vào trong ngực. Điền Hòa Hòa phát hiện, suy đoán này của mình, hoàn toàn có căn cứ, từ lúc Hà Viện Viện ôm mình cũng không còn hét lên, nữ nhân này bụng dạ khó lường, làm lòng mình bất an! Tuy rằng có ý nghĩ này, nhưng Điền Hòa Hòa không có đẩy Hà Viện Viện ra, có đôi khi, thời điểm con người ta yếu đuối, đều sẽ muốn một cái ôm ấm áp.
Hà Viện Viện xác thật cố ý thét chói tai, phim ma này nàng đã coi nhiều lần, xác thật không có sợ như vậy, bất quá không khí xem phim ma tốt như vậy mà không làm một chút gì, có phải rất đáng tiếc không? Đem Điền Hòa Hòa đang sợ muốn chết ôm vào ngực, cảm giác thật là tốt, thơm tho mềm mại, so với gối ôm đều tốt hơn nhiều.
"Còn sợ sao?" Hà Viện Viện đem cằm mình đặt lên vai Điền Hòa Hòa, môi dán ở bên tai Điền Hòa Hòa nhẹ giọng hỏi, bởi vì cách quá gần, hơi thở đánh vào bên tai mẫn cảm của Điền Hòa Hòa, làm Điền Hòa Hòa cảm giác lỗ tai có chút nóng, thân thể Điền Hòa Hòa cũng có chút cứng đờ.
"Cô buông tôi ra!" Điền Hòa Hòa lúc này mới yêu cầu Hà Viện Viện buông chính mình ra.
"Bây giờ cô là bạn gái tôi, ôm bạn gái của mình thì có gì sai sao?" Hà Viện Viện ngữ khí đương nhiên hỏi.
"Chính là......." Điền Hòa Hòa muốn phản bác, chính là không biết nên phản bác như thế nào.
"Chúng ta còn từng lên giường mà...." Hà Viện Viện ngữ khí ái muội nói, tay nàng vòng lấy thân thể Điền Hòa Hòa, cố ý đè ở trước ngực Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa nháy mắt mặt đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.