Tôi giống con thú bị vây hãm không ngừng đi lại trên bờ biển, toàn bộ mong đợi đều dồn về thiết bị theo dõi giấu trong người King. Thiết bị theo dõi biểu hiện gã ta vẫn đi về phía tây, mãi đến khi ra khỏi ba mươi hải lý, dường như ngoài phạm vi hoạt động, nó ngừng lại, bất động.
Hai mươi phút sau, tôi khẩn cấp nhảy lên du thuyền, đuổi tới vùng có kinh độ và vĩ độ mà thiết bị theo dõi hiển thị. Bởi tốc độ du thuyền cao mà bọt biển bắn tung tóe, gần như làm người tôi ướt cả một bên, vậy nhưng cơ thể tôi tựa hồ đã không còn cảm giác. Con tim như bị thứ gì đó đè lấy, liều mạng muốn xông ra ngoài, mãi đến khi như nứt vỡ. Nỗi đau giờ khắc này là nỗi đau như tới cực hạn mà tôi chưa bao giờ trải qua.
Trước mắt là con thuyền cứu sinh một mình lẻ loi trơ trọi, bập bềnh trên mặt biển, nhẹ nhàng lắc lư theo sóng. Du thuyền chúng tôi còn chưa tới gần, tôi đã thấy Diệp Gia nằm trong thuyền, áo tù của King khoác trên người cậu. Thời điểm tôi nghĩ đến việc muốn sải bước đến bên chiếc thuyền cứu sinh, chân tôi vẫn nhịn không được mà mềm nhũn, tưởng như phải té ngã xuống biển. Lúc tôi tới gần Diệp Gia, cậu như đang say ngủ, khóe miệng nhếch lên khiến tôi ảo giác cậu tựa hồ đang mỉm cười. Tôi không dám đến lấy chiếc áo tù nhân ra, chỉ run rẩy ôm nhẹ lấy cậu, áo tù trượt xuống, thế mà quần áo trên người cậu hãy còn rất chỉnh tề, ngoại trừ trên chiếc cổ đầy những vết xanh tím thì phía dưới không có gì khác lạ. Tôi không khỏi nhẹ nhàng thở phào, cứ như mới vừa đi dạo một vòng qua quỷ môn quan. Hàng mi dài của Diệp Gia nhẹ lay động, mở mắt, tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi. Sau đó cậu cười với tôi. Không biết tại sao, tôi chảy nước mắt vui mừng, nhưng mà tay lại hung dữ tát Diệp Gia một bạt tai.
Đầu cậu va vào miệng tôi, nơi khóe môi một dòng máu chảy xuống. Cậu cúi đầu chẳng nhìn. Khó thể bình phục được tình tự mênh mông trong lòng mình, tôi hồng hộc thở.
“Xin lỗi.” Diệp Gia nói khẽ với tôi.
“Cậu không phải có lỗi với tôi, cậu là có lỗi với bản thân mình!” Tôi quát cậu.
Diệp Gia lại ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Đã biết, lần sau không dám.”
Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Diệp Gia chịu thua như vậy, nên tôi thở dài, dùng ngón cái lau đi vết máu nơi khóe miệng cậu, dìu cậu lên du thuyền. Trên đường mặc kệ cậu nói gì, tôi đều nghiêm mặt chẳng thèm nhìn lấy. Cuối cùng, Diệp Gia đành phải cúi đầu, ậm ừ một tiếng trong cổ họng ngồi cạnh bên.
Để King chạy thoát, mặc dù là vì cứu thành viên của đội mình, nhưng chuyện này thật sự là sai lầm không nhỏ. Cấp trên thiếu chút nữa phái người đến điều tra rõ bọn tôi, nhưng hiển nhiên có cha làm chỗ dựa vững chắc, bởi thế tôi cũng chẳng bị tổn thất thật sự gì. Còn Diệp Gia lại cơ hồ thừa nhận tất cả chỉ trích, dù là chỉ trích hữu hình hay vô hình. Trưởng cục Trần Thính cố ý gọi tôi tới, bàn bạc việc ghi tội xử phạt Diệp Gia, đồng thời phải tạm cách chức kiểm tra cậu. Tôi kiên quyết không đồng ý, lặp lại một cách cường điệu rằng Diệp Gia cũng là vì cứu đồng nghiệp của mình mới bị người cưỡng ép, cậu chẳng có gì sai. Cuối cùng, tôi gần như rống lên với Trần Thính.
Cuối cùng Trần Thính cực kỳ tức giận nói: “Tên Diệp Gia này tự do vô kỷ luật đã sớm nên dạy dỗ cho cẩn thận. Dạy dỗ không tốt thì đừng làm cảnh sát nữa.”
Tôi nói thân thủ và tài bắn súng của Diệp Gia là nhất nhì trong đội chúng tôi, từ khi thành lập đội chống buôn lậu ma túy đến nay, cậu nổi lên là người tình báo hoàn thiện nhất. Cậu chính trực, vô tư, dũng cảm, nếu lấy những người khác trong đội ra so thì không ai thích hợp làm cảnh sát hơn cậu. Tôi nói rất trôi chảy, nói xong mới đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện ra đây vốn là đánh giá đúng nhất trong tận đáy lòng tôi dành cho Diệp Gia.
Mặc kệ tôi kiên trì đến mức nào, Diệp Gia vẫn bị xử phạt. Sắc mặt cậu tái nhợt đưa súng để trên bàn tôi, nói với tôi, chỉ cần đừng đuổi cậu ra khỏi đội cảnh sát, để cậu ở lại đội quét rác cũng chẳng có gì. Tôi ung dung bình tĩnh nhìn cậu, thấy thần sắc cậu vẫn cứ quật cường như thế, bỗng dưng trong lòng bực bội, nói vậy cậu đi quét rác đi.
Diệp Gia cúi đầu nghe lệnh, kể từ ngày đó, mỗi ngày cậu đều quét rác nơi sân lớn. Mỗi ngày từ cửa sổ nhìn ra, tôi đều cảm thấy thống khổ. Tôi tin tưởng bất cứ ai quen biết cậu cũng sẽ khổ đau, nhất là Tiểu Phong. Ngày nào cậu nhóc cũng nghển cổ ra vào, cứ như người bị quạt quét rác là bản thân mình. Có khi nhìn Diệp Gia quét rác, đôi mắt cậu nhóc sẽ hoe đỏ. Trên thực tế, mọi người nơi đội phòng chống buôn ma túy đều hận không thể đi đường vòng, để tránh gặp phải một màn này. Bởi vậy, có khi tôi rất hận Diệp Gia, rất hận, rất hận, hận sự quật cường của cậu, hận cậu mãi chẳng chịu thỏa hiệp.
Nhưng thật ra có một ngày Đồng Úy đến tìm tôi, cô cười nói: “Mong anh cứ mãi để anh ấy quét rác, như vậy thì tôi sẽ vô cùng cảm kích anh.” Rồi cô mỉm cười từ cửa sổ của tôi nhìn Diệp Gia, trong mắt là dịu dàng, là thâm tình, và rất đỗi tự hào. Nhìn Đồng Úy, tôi tự cảm thấy xấu hổ. Dù Diệp Gia là vua hay chỉ là tên tôi tớ, khất cái, thì cô vẫn luôn nghĩ về Diệp Gia đầy kiêu hãnh, còn tôi, tôi lại làm không được điều ấy.
Lúc Đàm Văn từ Hồng Kông trở về, bắt gặp Diệp Gia quét rác nơi sân lớn cũng kinh hãi, bất chấp tất cả mà buông túi đồ trong tay, phóng tới phòng làm việc của tôi, nói: “Anh điên rồi sao mà lại để Diệp Gia đi quét rác.”
Tôi chỉ có thể không nói gì nhìn ngoài cửa sổ, nhìn Diệp Gia đang chuyên tâm quét rác, nói: “Đây là một loại trừng phạt, chỉ là không biết rốt cuộc đang trừng phạt ai.”
Tháng này còn lại chưa đến 10 ngày, tổ chứ buôn thuốc phiện K vẫn chẳng có động tĩnh. Tôi và Đàm Văn gần như bàn luận, điều tra suốt đêm nhưng chẳng có gì rõ ràng. King trốn khỏi sự nắm giữ của chúng tôi, vậy nên chúng tôi đều đoán được gã ta sẽ điên cuồng trả thù.
Thế mà ngay lúc này, vào một lần lúc Diệp Gia đang cùng đồng nghiệp ra ngoài đặt mua đồ dùng văn phòng thì gặp bọn cướp mang súng. Lần đó là may mắn mới thoát được. Bởi do người đồng nghiệp kia bị bọn cướp dí súng sau lưng, khi thấy Diệp Gia lái xe đến trước mặt đón mình, anh ta liền nói một câu, cậu có mua diêm hay không. Đây vốn là tiếng lóng cho hành động của chúng tôi, vậy nên Diệp Gia nghe hiểu, cũng may mắn người đồng nghiệp đó không mang theo súng bên người mà để lại trên xe. Thoạt nhìn những người đó cũng không muốn thương tổn Diệp Gia, nhưng vị đồng nghiệp đó lại bị thương không nhẹ.
Chẳng cần nghĩ tôi cũng biết đó đều là người do King phái tới. Gã ta đã giữ lời hứa lúc trên du thuyền mà buông tha Diệp Gia, nhưng hiện tại gã đã bắt đầu áp dụng hành động. Tôi lập tức trả súng cho Diệp Gia, sau đó phái người ngày đêm bảo vệ cậu. Vụ giao dịch thuốc phiện sắp diễn ra, sự an toàn của Diệp Gia, tất cả đều biến thành gánh nặng trầm trọng của tôi, chỉ trong một ngày mà tôi liền tiều tụy rất nhiều.
Hơn nữa chỉ hai ngày sau, trong nhà Diệp Gia liền trình diễn một hồi kịch liệt sống mái. Trường hợp lúc ấy thảm hại đến mức suýt làm tôi, kẻ đuổi tới nơi, hiểu lầm rằng ba người đồng nghiệp được phái đi bảo vệ Diệp Gia đều đã bị giết. Đến khi nhìn kỹ mới phát hiện họ đều bị thương nhẹ nằm trên mặt đất nói lầm bầm. Diệp Gia cầm súng trong tay đứng nơi ấy, lạnh lùng nói một câu, gần như khiến các đồng nghiệp nằm trên mặt đất tắc thở. Cậu nói: “Nhờ anh về sau đừng đưa mấy người này đến để tôi phải bảo vệ họ.”
Sự cố chấp của King đối với Diệp Gia luôn giống một vết đao chém trên tôi. Thêm chuyện giao dịch thuốc phiện chẳng tiến được bước nào khiến tôi sứt đầu mẻ trán. Vào một ngày kia Diệp Gia tìm đến tôi, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi biết chỗ giao dịch thuốc phiện.”
Ngay lúc đó cằm tôi nhanh chóng rớt xuống dưới, ngây ngốc hỏi: “Làm… làm sao cậu biết địa điểm giao dịch thuốc phiện?”
Trầm mặc một hồi Diệp Gia mới bảo: “Không phải anh vẫn luôn hỏi tôi để Susan điều tra tin tức gì sao? Tin cô ấy điều tra chính là địa điểm giao dịch thuốc phiện của K.”
Sau khi sửng sốt một lúc lâu tôi mới thanh tỉnh lại, quát lên với cậu: “Sao đến bây giờ mới nói, mẹ nó cậu rốt cuộc muốn gì?”
Diệp Gia thần sắc thản nhiên, trả lời: “Bởi vì địa điểm giao dịch có hai nơi, tôi không biết đâu là thật đâu là giả. Hơn nữa…” Dừng một lúc, cậu nói tiếp: “Kẻ tiến hành giao dịch rất có thể là quản lý của Pimpuk, hắn ta là thủ hạ của cha Đồng Úy.”
Nhất thời tôi nổi giận, nhẹ giọng nói: “Hóa ra vì Đồng Úy cậu mới làm như vậy.”
“Cứ coi thế đi.” Cậu không mấy quan tâm trả lời. “Tôi chỉ hy vọng, nếu lần này thành công khám phá ra vụ thuốc phiện, anh có thể trình báo thay Tiết Ức Hoa, để cô ấy được danh hiệu liệt sĩ.” Dõi theo cặp mắt kia, trong đôi mắt ấy không nhìn ra đầu mối gì lẫn vào mà chỉ có sự trong vắt, tôi cười khổ, nghĩ thầm rằng, Diệp Gia à, rốt cuộc cậu là hạng người gì, rốt cuộc là cậu đang suy nghĩ gì chứ.
Rất nhanh tôi liền cùng Đàm Văn bọn họ phân tích hai địa điểm giao dịch, đó là hai bến tàu. Nghiên cứu rồi mới phát hiện hai địa điểm này có chỗ tương tự đến kinh người. Thứ nhất chúng gần như là bến tàu vứt đi, cơ hồ không còn thuyền cập bến. Thứ hai xung quanh đều trống trải. Nhìn thấy địa hình ấy, trong lòng tôi chợt lạnh, đây là một nơi không tốt để phục kích, căn bản không thể điều động một lượng lớn quân đội, nếu không rất dễ bại lộ. Mà lực lượng những cảnh sát có kinh nghiệm đối phó với loại tình cảnh này của tôi chỉ có thể đủ đi một địa điểm.
Đàm Văn cũng giống bị làm khó, mặt nhăn mày nhíu nói: “Tình hình thật khó giải quyết, nếu điều những cảnh sát anh dũng sẽ rất dễ bị phát giác, đánh rắn động cổ, lần tới nếu muốn bắt sẽ khó khăn.”
Diệp Gia đột nhiên đưa ngón tay đến địa điểm số 1 nói: “Tôi cảm thấy nơi này có khả năng là điểm giao dịch nhiều hơn.”
“Vì sao?” Tôi hỏi.
“Trực giác.” Diệp Gia trả lời một cách đơn giản.
Tôi nhất thời khó thở, đang định không cần tiếp tục để ý đến cậu, Đàm Văn đã ở bên cạnh gật đầu nói: “Tôi cũng cảm giác như thế.” Tôi tức giận nói với hai người bọn họ: “Hai cậu đặt tiền đánh bạc sao, đây không phải là chơi đại hay tiểu.”
Đàm Văn cười nói: “Anh đừng có thiếu kiên nhẫn như vậy, thế này đi, hai bên chúng ta lần này hợp tác lớn, tôi điều người của mình lại giúp anh đến đối phó ở địa điểm số 2, được không?”
Tôi bất ngờ và vui sướng bảo, cậu nói thật sao, Đàm Văn.
Đàm Văn cười giơ tay lên, nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Tôi đánh mạnh vào bàn tay cậu ta, cười nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Đàm Văn cười quay đầu lại hỏi Diệp Gia, “Diệp Gia, sao nào, cậu chọn hợp tác với ai.”
Tôi do dự một chút, trong lòng đương nhiên muốn để Diệp Gia cùng một chỗ với mình, chính là làm vậy Đàm Văn phải một mình đối mặt với tình cảnh không quen thuộc. Diệp Gia mở miệng, cậu nói: “Vậy tôi cùng Đàm Văn một tổ.”
Tôi còn chưa kịp có cơ hội phản đối, Đàm Văn đã cao hứng nói: “Tốt, tốt nhất lần này thuốc phiện xuất hiện ở địa điểm của chúng ta, hai ta hợp tác thật tốt một phen.” Diệp Gia mỉm cười, anh ấy không có cơ hội đâu, chúng ta phải thắng Dịch Vĩ.
Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi có phần chua xót, vì thế không tiếp lời.
Ngày hôm sau, tôi cùng Đàm Văn, Diệp Gia ba người đi nghiên cứu địa hình. Lúc Đàm Văn lái xe mở máy hát CD lên. Lại là bài hát tiếng nước ngoài kia, tôi nói Đàm Văn cậu thật đúng là thích bài hát này. Đàm Văn khẽ ngâm nga, trả lời tôi, nói, có lúc tôi cảm thấy bài hát này quả thật là viết thay tôi. Sau đó cậu ta liền theo lời ca khúc kia, hát khẽ:
Tôi chẳng thể làm gì,
Cũng không chỗ để đi,
Không ai trong cuộc đời
Chỉ mình tôi cô độc.
Nến chẳng còn nhảy nhót
Bầu trời đã chẳng tím xanh
Con tim chậm rãi chết mòn
Khi cuộc đời không ai bầu bạn.
Nếu có thể giữ lấy em một lần nữa
Như những ngày em còn là của tôi
Tôi nhất định sẽ mãi ngắm nhìn
Ngắm đến khi đôi mắt này mù hẳn
Vậy là em mãi mãi ở đây.
Tôi khẩn cầu mỗi nụ cười em
Nâng niu những phút giây như nâng niu một đứa trẻ
Và tôi sẽ ngừng cả thế giới
Chỉ để được ôm em thêm lần nữa mà thôi.
Tôi nhớ mãi dáng hình gương mặt em
Khắc sâu cảm giác chạm vào em
Lạc lối trong vòng tay em ôm chầm.
Tôi mơ về nơi có em…
Tông giọng Đàm Văn tốt lắm, bài hát này lại khiến Đàm Văn thấy cảnh thương tình như thế, vậy là hát rất động lòng người, tôi một bên nghiêng đầu, thấy Diệp Gia cũng như đang trầm tư. Ngay tại lúc Đàm Văn thì thầm, giấc mộng của tôi là mơ về nơi có em, Diệp Gia đột nhiên duỗi tay, ấn đầu tôi xuống, lực đạo quá lớn khiến đầu tôi đập hơi mạnh vào ghế dựa phía trước. Sau đó hai tiếng súng vang lên, xe cũng dừng lại ngay lập tức. Choáng váng, tôi ngẩng đầu, phát hiện Đàm Văn và Diệp Gia đều cầm súng trong tay, người đi xe mô tô phía sau nghiêng sang một bên, tay buông khẩu súng lục dài xuống.
Chúng tôi xuống xe, tên lái xe mô tô kia đã chết, hai phát súng trúng ngay chỗ hiểm, không cần hỏi đương nhiên một súng là của Đàm Văn, một của Diệp Gia. Đàm Văn nói: “Vừa rồi ở chỗ rẽ tôi chú ý tới hắn.” Diệp Gia khẽ gật đầu, không đáp. Tôi thẹn quá thành giận, bọn họ một kẻ im lặng ngâm nga hát, kẻ còn lại như say mê trong đó, nhưng có thể đồng thời rút súng xử lý một tên sát thủ.
Tôi hừ lạnh một tiếng, nói hai người thật ăn ý. Diệp Gia mỉm cười với tôi, kể từ chuyện sau vụ du thuyền lần đó, cậu lúc nào cũng nhường tôi. Nhưng cậu càng như vậy thì tôi ngược lại càng tức giận, bèn hung tợn nói: “Lần sau đừng tùy tiện ấn đầu tôi, tôi tự biết nhìn.”
Đàm Văn nhíu mày nói: “Không hiểu có thể là do King phái tới hay không, chẳng lẽ hắn ta đã biết chúng ta biết địa điểm giao dịch của chúng.”
“Không thể có việc này.” Diệp Gia nói đầy khẳng định.
Tôi không biết Diệp Gia vì sao lại khẳng định như vậy, nhưng lời cậu nói rất ít khi phạm sai lầm, huống chi còn dùng ngữ khí kiên định đến vậy. Tuy trong lòng tràn ngập nghi ngờ, kế hoạch vẫn tiến hành như lúc đưa ra.
Giao dịch tiến hành vào tám giờ sáng, lúc năm giờ chúng tôi đã tập hợp trong phòng làm việc. Tuy đây đã chẳng phải buổi họp lần đầu tiên đánh giá việc đối mặt với K, nhưng lần này vẫn luôn là chúng tôi ở ngoài sáng, bọn chúng trong tối, ít nhiều trong lòng vẫn có chút lo âu. Đàm Văn lấy đến mấy chai bia, mở một chai đưa tôi. Tôi hưng phấn nhận lấy, nói một câu, Đàm Văn cậu thật là một kẻ hiểu ý người khác. Cậu ta cười lắc đầu, lại mở ra một chai nữa đưa tôi, há miệng ra dấu về phía người đang ở trong phòng. Tôi ung dung thản nhiên uống, cậu ta đẩy tôi một phen, cười nói: “Cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh như vậy, anh coi như nhường con nít đi.”
Tôi cười nhận lấy, đi vào phòng họp, đưa bia cho Diệp Gia, người con đang nghiên cứu phương án hành động. Cậu nhận lấy, cười bảo, anh thật đúng là một tên bợm nhậu. Tôi vờ giận dỗi nói, cậu không uống coi như xong. Diệp Gia vội vàng đưa chai bia sát miệng uống hai hớp, nói tôi rằng cậu đâu có bảo không uống chứ.
Hai chúng tôi sóng vai tựa vào bàn tròn nơi phòng họp mà uống, mỗi người đều tự nghĩ về tâm sự của mình, trầm mặc một lúc. Bất chợt Diệp Gia cười hỏi: “Anh còn nhớ ngày hai mươi tháng mười là ngày gì không?”
Tôi chau mày, nói: “Mười chín ngày sau lễ quốc khánh?”
Diệp Gia cười bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Ngày này bốn năm trước, anh đánh thắng tôi.”
Tôi nhất thời khó thở, mắng: “Lâm Diệp Gia, tôi thật không ngờ cậu mang thù như vậy!”
Diệp Gia vẫn cười, một hơi uống cạn sạch, sau đó nhìn biểu tình của tôi một lúc rồi nói: “Chúng ta nên tập hợp.” Đi đến cạnh cửa, cậu quay đầu lại một lần nữa, cười nói: “Anh phải nhớ kỹ ngày này đấy, 1020[3].”
Đối diện với đôi mắt trong suốt và nụ cười ấy, con tim tôi đập dồn, chỉ nhớ rõ bản thân bất chợt hoảng hốt mà gật đầu, ngay tại thời khắc cậu rời đi kiềm lòng không được mà gọi cậu lại. “Hãy nhớ phải cẩn thận.” Tôi nói. “Tôi chờ cậu trở lại đánh thắng tôi.” Diệp Gia dùng sức gật đầu, khẳng định nói: “Tôi sẽ trở về.”
Diệp Gia lên xe của cảnh sát Hồng Kông, chúng tôi cứ như vậy mỗi người một ngả, tự đi về điểm giao dịch riêng. Lúc tám giờ, khi thuyền tiến vào bến, trong lòng tôi không khỏi cười thầm mắng một câu, Diệp Gia, sao cậu linh đến vậy, đánh hơi thính như mũi chó. Chỉ chờ những kẻ trên thuyền mang theo thùng ra bến tàu chúng tôi liền vây quanh, vốn dĩ nghĩ đó là chuyện dễ như trở bàn tay, nào ngờ những kẻ đó biết rõ bao quanh đều là cảnh sát mang súng mà còn dám phản kích, hơn nữa trên thuyền còn mai phục hỏa lực cường đại, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết ai rơi vào vòng vây của ai, đành phải theo chân bọn chúng chiến đấu. Trong lòng đã có một phần nhẹ nhõm, nếu chủ lực tập trung bên tôi, vậy bên Diệp Gia hẳn sẽ trống không.
Mà ngay tại lúc trận chiến diễn ra được khoảng mười phút, đèn di động của tôi sáng lên, biểu hiện có người gọi. Không cần nghĩ tôi cũng biết đó là Diệp Gia, chắc hẳn phát hiện mình vồ hụt nên cậu gọi nhắc nhở tôi cẩn thận. Tôi mở điện thoại ra, rống to vào bên trong một tiếng: “Gặp địch, đang rất bề bộn!” Người bên trong tựa hồ nói gì đó, nhưng thanh âm rất nhỏ, mà bên tôi tiếng súng cũng vang dội, hỏa lực rất mạnh. Thật sự tôi không thể cố nói chuyện phiếm với Diệp Gia hơn nữa, chỉ có thể cúp máy. Chờ hỏa lực giảm bớt, tôi mới mở di động ra hỏi tình hình bên đó của Diệp Gia, hét to hai tiếng, bên trong không phản ứng. Thế nhưng vào lúc này, một quả lựu đạn rơi trúng thùng dầu xếp chồng nơi bến tàu, trong lúc nhất thời tiếng nổ mạnh vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, tôi chỉ còn biết nhanh chóng cúp máy, nghĩ thầm rằng, thôi quên đi, bọn họ nhất định thu đội.
Đây là trận chiến có thể nói là cứng rắn nhất mà tôi gặp phải trong mấy năm qua, từ lúc bắt đều đến khi kết thúc ước chừng khoảng hai, ba tiếng. Rốt cuộc sau khi tiêu diệt hết bọn trên thuyền, những thành viên trong đội mở lô thùng hàng bằng sắt kia ra, bên trong là thuốc phiện đầy ắp. Tôi cười lạnh lấy ra một bao, đang muốn chê cười King hai câu, đột nhiên thấy tờ giấy nhãn phía trên, sắc mặt thay đổi. Bởi trên nhãn của gói ma túy ấy viết: Diệp Gia. Tôi vội vàng nắm lên mấy bao, quả nhiên trên mặt nhãn mỗi bao đều là chữ Diệp Gia.
Sự lạnh ngắt dâng lên trong tôi, sau đó nhanh chóng lan tràn, thẩm thấu đến tận xương tủy. Vội vã, tôi lấy di động bấm số của Diệp Gia, không hề ngờ rằng có thể kết nối được với dãy số ấy. Vừa định mở miệng nói chuyện, tôi lại nghe thấy trong máy truyền đến một âm thanh quen thuộc nhưng xa lạ quá. Thứ âm thanh đó như tiếng một con thú đầu đàn đang kiếm ăn, tràn ngập khát khao cùng thú tính, mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Tiếng thở dốc, tiếng mút vào ồ ồ, tiếng cắn xé giao tạp cùng một chỗ. Tôi nhịn không được thất thanh gọi tên Diệp Gia, thế là thanh âm kia ngừng lại. Trong nháy mắt ấy, tôi tưởng như thế giới này ngừng thở. Và rồi, điện thoại của Diệp Gia bị tắt đi.