Diệp Gia

Chương 12:




Đồng nghiệp đặt chuyến bay đi Băng Cốc sớm nhất cho tôi, trên đường đi, tất cả suy nghĩ tôi đều tạm dừng lại vào đoạn băng ghi âm, bên tai còn tràn ngập thanh âm thản nhiên đầy từ tính của Diệp Gia. Vô lực, tôi tựa đầu tựa vào ghế dựa, trong lòng nhẹ giọng hỏi: Diệp Gia, rốt cuộc tôi hiểu cậu đến bao nhiêu, sao tôi chẳng biết cậu đã làm nhiều chuyện đến thế. Mây bay ngoài cửa sổ thổi qua bầu trời xanh biếc mênh mông vô bờ, tôi nghĩ, Diệp Gia cậu thích hợp ở thiên đường hơn, hãy yên tâm, địa ngục chẳng thể giữ cậu lâu đâu.
Khi máy bay đáp xuống, ngay lập tức tôi chạy tới phố Kim Thám, chạy tới chạy lui hai lần mới tìm được quán Xiêm La nằm trong góc khuất. Lúc tôi đến đang là hoàng hôn, nơi quán rượu nhỏ ấy hết sức yên ắng tĩnh lặng, ngay cả một người cũng không có. Chỉ thấy sau quầy bar có một cậu trai trẻ gầy gò với biểu cảm trên gương mặt chẳng chút đổi thay đang điều rượu, trong màu trắng của rượu lộ ra những mảng đỏ, chợt liếc mắt nhìn tựa như những vệt máu.
Tôi trực tiếp đi qua ngồi xuống trước mặt cậu trai, sau đó lấy đóa uất kim hương đã sớm héo rũ trong túi ra, rồi đập mạnh lên quầy bar, nói: “Nói với hắn, tôi muốn gặp.” Cậu trai lạnh lùng nhìn thoáng qua đóa uất kim hương kia, vẫn ung dung thản nhiên điều rượu như cũ, đáp lời chẳng chút tình cảm: “Ngài muốn gặp ai?”
Lần này tôi móc súng từ túi ra, chĩa vào cằm cậu nhóc, nói: “Đừng đùa với tôi, tôi muốn gặp Mạc Nhật Hoa.”
“Đáng tiếc người ngài Mạc muốn gặp không phải ngài, cách thức liên lạc này đã hủy bỏ.” Cậu ấy nghiêng đầu tránh khỏi súng, vẫn thản nhiên như trước nói.
“Nói cho hắn biết, người tới gặp hắn chính là Tống Dịch Vĩ, là Diệp Gia kêu tôi tới gặp hắn.”
Cậu trai nhẹ gật đầu, nói: “Vậy mời ngài qua kia ngồi, tôi đi liên lạc với ngài Mạc.”
Tôi rút súng về, ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện, cậu ấy đưa ly rượu kia đến trước mặt tôi, sau đó nói: “Mời dùng!”
Tôi nhìn ly rượu với vết màu bập bềnh kia, bỗng nhiên lần đầu tiên trong đời cảm thấy ngán rượu. Cũng chẳng biết cậu trai nọ liên lạc bằng cách nào, chỉ trong chốc lát đã nói: “Mời ngài đi theo tôi, ngài Mạc muốn nói chuyện điện thoại cùng ngài.”
Tôi lập tức nhào về phía trước, chụp lấy ống nghe, mở miệng hỏi: “Diệp Gia ở đâu.”
Trong ống nghe truyền đến tiếng cười điên cuồng của Mạc Nhật Hoa,vẫn là tiếng cười như kẻ tâm thần, có đôi lúc tôi cũng chẳng rõ gã ta đang cười hay đang khóc. Gã nói: “Chỉ số thông minh của mày thật sự là kém Diệp Gia nhiều lắm, cậu ấy còn ở đâu được nữa, đương nhiên hiện tại cậu ấy ở trên giường của King.”
Tôi khẽ nhắm mắt, nói: “Tao muốn cứu Diệp Gia, mày phải giúp tao.”
Mạc Nhật Hoa cười lạnh vài tiếng, nói: “Tao vì cái gì phải giúp mày, Diệp Gia hiện tại bị người khác bắt đi, không có ai trả tiền, tao việc gì phải kéo mình vào chứ.”
“Đừng quên, ít nhất Diệp Gia đã giúp mày chạy trốn. Bằng không, bây giờ mày vẫn còn trong nhà tù của bọn tao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị K đuổi giết.”
“Không phải tao đã nói cho Diệp Gia địa điểm giao dịch thuốc phiện sao, tất cả đã thanh toán xong.”
Tôi giật mình hỏi lại một câu: “Địa điểm thuốc phiện là mày nói cho Diệp Gia?”
“Đúng vậy.” Mạc Nhật Hoa trả lời. “Tao vẫn luôn nghĩ, Diệp Gia dùng cách gì để mày tin độ chính xác của hai địa điểm này chứ.”
Bỗng nhiên tôi như hiểu được điều gì, cắn răng nói: “Là mày, là mày đem Diệp Gia vào bẫy.”
Trầm mặc một lúc, Mạc Nhật Hoa mới chép miệng trả lời: “Mày cũng không phải quá dốt nát.”
“Vì sao!” Tôi rống lên vào ống nghe.
“Đáng tiếc làm sao…” Thanh âm khàn khàn của Mạc Nhật Hoa cất lên: “Mấy ngày trước khi Diệp Gia cứu tao bỏ chạy, King đột nhiên phái người liên lạc với tao. Hắn nói Diệp Gia sẽ nghĩ biện pháp cứu tao ra ngoài, bọn tao sẽ bày ra cho cậu ấy một cơ hội như vậy. Lúc ấy tao cũng rất giật mình, không dám nghĩ đây là thật sự, nhưng Diệp Gia thật sự làm thế.”
“Cho nên mày mới giăng bẫy để cậu ấy mắc vào.” Tôi hận không thể đối mặt cùng Mạc Nhật Hoa, để có thể bóp cổ gã, cắn thịt gã, uống máu gã.
“Tao đã nhắc cậu ấy rồi, chẳng phải sao? Tao đã nói với cậu ấy, đừng đụng vào King, đó là một kẻ điên. Đây là sự lựa chọn của Diệp Gia, cậu ấy nói mình không ngồi chờ chết, mày biết không, lúc nói những lời ấy, cậu ấy là Diệp Gia xinh đẹp nhất mà tao từng gặp qua.” Và rồi thứ tiếng cười khùng khục trong cuống họng gã lại phát ra.
“Cũng là mày dẫn cậu ấy tới địa điểm số 2, đúng không!”
“Không hề có địa điểm số 1, số 2.” Mạc Nhật Hoa thản nhiên nói. “Dù mày đến địa điểm nào thì vẫn nhận được một kiện thuốc phiện, và đồng thời, King sẽ ở địa điểm kia mang Diệp Gia đi. Kiện thuốc phiện kia là King dùng để trao đổi Diệp Gia với mày.”
“Vì sao lại thế!” Tôi quả thực không thể tiêu hóa được tin tức đó.
“Không tại sao hết.” Cười khẽ vài tiếng, sau đó Mạc Nhật Hoa mới nói: “Tao không phải nói với mày rồi sao, hắn là kẻ điên.” Gã thở dài, bảo: “Tao nghĩ Diệp Gia hẳn phải có chuẩn bị, thân thủ cậu ấy tốt như vậy, lại dẫn theo một đám tinh anh dày dạn kinh nghiệp trong đội chống buôn ma túy Hồng Kông. Tao cứ nghĩ cậu ấy đã chuẩn bị đầy đủ để đi gặp King. Đến bây giờ tao cũng chẳng rõ, rốt cuộc là cậu ấy sai ở đâu mà King có thể tiêu diệt toàn bộ đám tinh anh ấy, còn có thể không bị thương đến một cọng lông đưa cậu ấy về. Tao tự hỏi làm sao lại có thể, trước đây tao từng phái người đi bắt cóc qua cậu ấy nhưng đều thất bại, Diệp Gia của chúng ta rất dũng mãnh phi thường. Rốt cuộc là lỗi ở đâu, King tại sao có thể bắt được…” Mạc Nhật Hoa thì thào, tựa hồ như đang lẩm bẩm với bản thân mình, sau đó gã nhẹ giọng nói một câu: “Cậu ấy thông minh như vậy, giảo hoạt như vậy.”
Tôi đột nhiên nhớ tới Đàm Văn, vội vàng hỏi: “Vậy lũ tụi mày đã làm gì anh chàng cảnh sát Hồng Kông kia.”
“Tao không thấy King mang người thứ hai trở về.” Mạc Nhật Hoa thản nhiên nói. “Hắn nếu không chết ở bến tàu, thì chắc là đã chết trong biển.”
Những hình tròn rời rạc trong đầu tôi tựa như bện lại cùng một chỗ, sau một lúc lâu lại hỏi: “Hóa ra người trước vụ giao dịch muốn bắt cóc Diệp Gia là do mày phái đi, còn có tên sát thủ kia, mày muốn giết tao?”
Mạc Nhật Hoa cười khẽ nói: “Tao chỉ là không muốn Diệp Gia rơi vào trong tay King mà thôi, về phần diệt trừ mày, có phải như vậy hay không thì, nếu tao động thủ lần nữa sẽ chẳng phái mấy người đi vướng bận với binh tôm tướng cua.”
“Đừng giả vờ mèo khóc chuột, chỉ sợ mày cũng chẳng có ý tốt gì.” Tôi hừ lạnh nói.
“Chà chà…” Gã cười cụt ngủn. “Tất nhiên, điểm khác nhau giữa tao và King chính là, nếu tao chỉ muốn sống một cuộc sống khoái khoái lạc lạc giữ lấy Diệp Gia, thì King lại muốn kéo cậu ấy xuống địa ngục. Mày biết không, nghe nói King thích nhất là nghe tiếng rên rỉ của Diệp Gia, nghe những lời độc ác từ đôi môi xinh đẹp của Diệp Gia, chẳng qua mày đoán thử xem cậu ấy có chịu rên rỉ hay không?”
Tôi không thể trả lời gã, chỉ có thể đứng thở hổn hển.
Mạc Nhật Hoa lại nói tiếp, “Nếu tao muốn Diệp Gia, muốn nghe cậu ấy rên rỉ, nhiều nhất cũng chỉ là tiêm cho cậu ấy hai liều xuân dược. Nhưng King sẽ lấy roi quất Diệp Gia, quất xong sẽ vô cùng hưng phấn cường bạo Diệp Gia, hơn nữa thể lực của King rất tốt, hắn thường xuyên cường bạo Diệp Gia, có thể nói là cường bạo bất kỳ lúc nào và ở mọi chỗ. Ba ngày trước khi trở về, số lần hắn cường bạo Diệp Gia trước mặt mọi người không phải chỉ ba lượt.”
Tôi cảm thấy con tim mình như bị ai giày xéo, nhắm chặt mắt, cố hết sức nói: “Mày đừng nói nữa.”
Mạc Nhật Hoa hừ lạnh một tiếng, đáp: “Mới thế đã không chịu nổi, mày còn nói muốn cứu Diệp Gia.
“Tụi mày, tụi mày đừng mơ tưởng có thể giam giữ được cậu ấy.” Thở hồng hộc, tôi nói.
“Ha ha, trên đời này nếu có một ngàn loại biện pháp có thể khiến người mất đi sức chống cự, thì King ít nhất cũng biết chín trăm chín mươi chín loại. Tương tự, nếu có một ngàn cách khiến người sống không bằng chết, King có thể nghĩ ra cách thứ một ngàn lẻ một.” Mạc Nhật Hoa cười nhạo nói.
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Hãy nghe đây, tao nhất định sẽ phá nát sào huyệt bọn mày.”
Trầm mặc.
Sau đó, Mạc Nhật Hoa nói một câu, gã bảo: “Diệp Gia chờ mày.” Nói xong liền cúp máy.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, bên tai là tiếng tít tít của máy không còn tín hiệu. Cậu bé kia nhẹ nhàng rút ống nghe điện thoại trong tay tôi đặt vào chỗ cũ. Xoay người, tôi ra khỏi cửa Xiêm La, sau đó chạy như điên trên đường. Vẫn đang liều mạng chạy trốn như thế, tôi nghe tiếng ô tô phanh gấp, tôi biết mình đã đụng ngã sạp người ta, đụng ngã người, chỉ là tôi vẫn chạy như vậy, chẳng thể nào dừng. Tôi vẫn chạy, chạy mãi tới khi thấy dòng sông, tôi chạy lên cầu, gào khản cả giọng với dòng sông uống lượn chảy. Càng về sau, tôi như chẳng thể phát ra tiếng, thế mà vẫn cứ há miệng ra. Không phát thành lời, tôi nói: “Diệp Gia, xin cậu, nhất định, nhất định phải chờ tôi.”
Tôi đáp máy bay trở về ngay hôm ấy, tôi muốn nắm lấy thời gian đi cứu Diệp Gia. Nửa đêm quay về đội, tôi kêu anh chàng cảnh sát có ca trực đi thông báo Tiểu Phong lại đây. Sau khi Tiểu Phong đến, tôi kêu cậu nhóc lấy tất cả tài liệu ghi chép làm việc gần đây của Diệp Gia tới, tôi tin tưởng Diệp Gia nhất định sẽ để lại một ít dấu vết về King.
Chờ Tiểu Phong lấy đến tất cả nhật ký, tôi lật từng trang đọc suốt một đêm, phát hiện từ nửa tháng trước Diệp Gia đã điều tra hồ sơ nhân sự ở Bắc Kinh, nhận tất cả hồ sơ, thậm chí điều tra cả hồ sơ về tai nạn giao thông ở Bắc King mười một năm trước.
Cậu thế mà điều tra Đàm Văn, tôi không thể tin được nghĩ. Đúng vậy, tổng hợp lại tất cả, người cậu điều tra nhất định là Đàm Văn. Đàm Văn, trong đầu tôi hiện lên gương mặt nhã nhặn kia, vì sao Diệp Gia đi phải điều tra Đàm Văn chứ. Tôi cắn ngón tay, đột nhiên nhảy dựng lên, túm áo khoác, tôi muốn đi Bắc Kinh. Tôi muốn tự mình tìm được đáp án.
Khi tôi đến nơi cố hương đã cách xa nhiều năm đã là giữa trưa thứ hai, khí hậu vào mùa xuân ở Bắc Kinh cũng coi như tạm ổn, không có bão cát quá lớn, ánh mặt trời thật đủ đầy, chiếu ngập trên đường phố. Thế là khiến người có cảm giác đang đi trên một con đường rộng thênh thang. Tôi về đến trước cửa nhà, bảo vệ không cho tôi vào. Tôi nói, phiền thông báo cho Tống Định, nói Tống Dịch Vĩ xin gặp mặt. Sắc mặt người bảo vệ lập tức trở nên rất cổ quái, vội vội vàng vàng gọi điện, xong thì nhanh chóng mở cửa sắt ra. Tôi bước qua cánh cửa mà đã lâu lắm mình chưa từng trở về, tôi biết bộ dáng bản thân thoạt nhìn rất thảm hại, có thể dùng từ nghèo túng để hình dung. Mà tôi cũng chẳng cần che dấu, tôi làm được như vậy, chỉ sợ cha tôi còn hiểu rõ hơn ai. Khi vào đến đại sảnh thì tôi nhìn thấy cha. Ông đứng đó, rõ ràng là đợi tôi, vừa nhìn thấy bộ dáng ấy của tôi thì nhíu mày như muốn nói gì. Ông chưa kịp cất tiếng thì tôi đã thô bạo cắt ngang, bảo: “Nếu thấy không vừa mắt thì tôi có thể ra ngoài ở.”
Hiển nhiên cha tôi không nghĩ tới, đứa con nhiều năm không gặp mặt ông mà câu đầu tiên mở miệng lại như thế, có hơi sững sốt, rồi mới đáp: “Chỉ là ba thấy con có vẻ mệt mỏi, muốn để con về phòng ngủ một lúc mà thôi.”
Áy náy lập tức tràn ngập trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ giờ đây rõ ràng đã già đi của cha, lập tức tôi chẳng khống chế được chính mình, gào khóc. Từ sau khi Diệp Gia gặp chuyện không may, tôi đã từng khóc trước mặt những đồng nghiệp, chảy nước mắt cả trước mặt Đồng Úy, thậm chí vào những đêm dài không ngủ được cũng đã từng nức nở qua, chỉ là chưa từng khóc lớn giống thế. Nhớ tới cha, nhớ tới Diệp Gia, hiện tại tôi mới hiểu bản thân mình là một thằng khốn nạn.
Chờ tôi khóc đủ rồi, ông mới bình tĩnh nói: “Con hãy nghỉ ngơi đi, khóc được là tốt rồi.”
Sau đó vài ngày, tôi vẫn luôn điều tra Đàm Văn, tôi đi qua mọi nơi mà trước đây Đàm Văn đã từng sống, đến trường tiểu học, trung học, những chuyện cũ mười một năm trước điều tra cũng không phải chuyện dễ dàng. Cũng may năm đó một đứa bé vì cha mẹ bị tai nạn giao thông mất đi được người thân bên Hồng Kông nuôi dưỡng cũng xem như không phải là tin tức nhỏ, thế nên rất nhiều người còn có thể nhớ rõ Đàm Văn. Tất cả chứng cứ đều chứng minh quả thật có một đứa bé như thế từng sống ở Bắc Kinh hơn mười năm. Tôi nhìn thấy gương mặt non nớt của Đàm Văn trên hồ sơ đã ố vàng, vẫn ngũ quan đó, vẫn biểu tình kia, không sai được, chính là Đàm Văn. Tôi bỗng nhiên có một loại sầu não, đây là lần đầu tiên tôi bi thương vì Đàm Văn khi cậu ấy và Diệp Gia cùng gặp chuyện không may. Cuối cùng tôi may mắn tìm được bút tích của Diệp Gia trên một ghi chép hàng ngày cũ kỹ đã vứt đi. Trên đó là một loạt phân tích của cậu theo trình tự thời gian. Cậu khoanh tròn, đánh dấu chấm hỏi ở hai tháng giữa khoảng thời gian cha mẹ Đàm Văn qua đời và được người chú ruột nhận nuôi. Nhưng với một đứa bé còn chưa trưởng thành, sau khi cha mẹ mất rồi thì còn phải báo cho người thân ở xa ngàn dặm, hơn nữa nào là lo liệu việc tang lễ, xoa dịu cảm xúc thì cũng cần chừng ấy thời gian thôi. Bởi thế cuối cùng Diệp Gia viết xuống hai chữ ‘chính xác’. Tôi nhìn chữ viết thanh tú mà đoan chính của cậu, trước mắt bỗng như xuất hiện hình ảnh Diệp Gia ngồi ngay ngắn trước bàn, nhíu hàng mi đen sẫm phân tích số liệu. Thật cẩn thận, tôi gấp tờ giấy ấy lại để vào túi.
Chấm dứt xong điều tra ở Bắc Kinh, tôi lập tức không hề ngơi nghỉ chạy tới Hồng Kông. Hồ sơ nơi này rõ ràng hơn những hồ sơ cũ ở Bắc Kinh nhiều lắm. Những tư liệu quan trọng có liên quan đến Đàm Văn đều tìm được ở đây, thành tích thời đại học, những vẻ vang nhận được ở trường cảnh sát, thậm chí còn tất cả thành tích khi công tác sau này. Một cảnh sát trẻ tuổi như thế, công trạng cũng nhất định khiến người kiêu hãnh. Trên hồ sơ đếm lại những sự tích mà cậu ấy tấn công các tổ chức buôn lậu thuốc phiện, trong đó cũng có K. Một người như vậy thì làm sao có liên quan đến K cơ chứ. Chẳng hiểu tại sao, nhìn những thứ này, tôi lại không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra. Khi tôi hỏi gần đây phải chăng có người từng xem qua tư liệu của Đàm Văn, nhân viên công tác đã đoán trước, nói cho tôi biết trước đó không lâu có một phóng viên Tiếu Hoa của Tân Hoa Nhật Xã đến sưu tầm một ít tư liệu của Đàm Văn. Tôi cười khổ một chút, biết đó là Diệp Gia, trong đội có một đống lớn giấy chứng minh giả, trong đó có một của phóng viên Tân Hoa Nhật Xã tên gọi Tiếu Hoa. Tuy không thể tiếp xúc đến hồ sơ, nhưng tin tức nơi này cũng đủ giúp Diệp Gia hiểu thêm công tác và cuộc sống của Đàm Văn ở Hồng Kông. Đến đây, chắc hẳn Diệp Gia cũng nhất định cảm thấy mình sai lầm. Từ sự lãnh đạm ban đầu, về sau cậu dần đối xử với Đàm Văn càng ôn hòa hơn, sự chuyển biến ấy hẳn là đến từ đây, cho nên tại lần hành động kia cậu mới không để ý đến an toàn của bản thân mà cứu Đàm Văn. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến Diệp Gia hoài nghi một người cảnh sát trong đội chống buôn ma túy, điều ấy vẫn làm tôi khó hiểu.
(Lời tác giả: Từ một chương trước, câu chuyện đã bắt đầu hé lộ, tôi rất vui vì mọi người vẫn thích đoán như vậy, có người đoán King là Đàm Văn, tôi có một người bạn kêu tôi nói trộm với cô ấy, rằng King có phải Đồng Úy hay không, còn có cả một người bạn trên trang web đề nghị tốt nhất hãy xây dựng King là chính là nhân vật ‘Tôi’ Tống Dịch Vĩ, như thế mới gọi là huyền bí. Còn có người hỏi tôi, King có phải cha của Tống Dịch Vĩ hay không nữa kìa. Tôi cảm thấy dù các bạn cho rằng King là ai thì cũng hãy xem lại những tình tiết trước, xem thử có ăn khớp hay không, tất cả đều được giấu ở tiểu tiết, tôi cũng nêu lên nhiều lắm. Về kết thúc của nhân vật phải đặt ra từ trước khi viết tác phảm, sau đó thì mỗi tiếng nói, mỗi hành đồng của họ đều là để phục vụ cho việc sắm vai bản thân mình. Còn có vài việc mong các bạn hiểu và bỏ qua, tôi kể một câu chuyện xưa, nếu phân loại câu chuyện này thì cũng chỉ là một câu chuyện về tình yêu, chứ không phải câu chuyện về những nghi ngờ. Tôi cũng không phải châm lên một hồi đại bác, nếu so sánh, tôi sẽ nói bản thân mình châm một hồi pháo hoa. Tôi dùng sáu chương đầu để châm ngòi, chương thứ bảy bắt đầu đốt lửa, chương thứ tám là dẫn lửa cho pháo nổ, đó là sự chờ đợi cuối cùng, chương thứ chín là pháo phóng lên không trung, đợi đến chương thứ mười, cảnh tượng các bạn trông thấy là khói lửa đầy trời. Sau đó tất cả đều là khói lửa của pháo hoa rơi xuống, rất khó nói là cảnh khói lửa tan đi còn lại bầu trời phẳng lặng đầy sao và cảnh pháo hoa rực rỡ cái nào đẹp hơn, đó là tùy mỗi người. Chẳng qua, tôi rất vui vì có thể cùng các bạn xem cảnh pháo hoa này đến cuối cùng.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.