Diệp Gia

Chương 3:




Vì thiết bị theo dõi mà Diệp Gia giấu, vậy nên lần này chứng cứ vô cùng xác thực và đầy đủ, mạng lưới thuốc phiện toàn Đông Nam Á đều bị thương nặng. Tôi và Diệp Gia cũng bởi thế mà nổi tiếng, ai cũng nghĩ sự xuất hiện của Diệp Gia là do tôi cố ý sắp xếp, thế cho nên lúc đi vào đi ra tôi đều gặp phải nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, biến thành tôi không rét mà run. Việc tôi lo lắng nhất chính là Diệp Gia sẽ bởi vậy mà yêu cầu được vào hàng đầu của đội chống buôn lậu ma túy, quả thực tôi chẳng còn lý do gì để giữ cậu lại trong phòng làm việc. Hơn nữa chỉ cần cậu tỏ ý, mặc dù tôi phản đối mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, chỉ sợ có rất nhiều cấp trên sẽ không nghe theo tôi.
Chỉ là hết thảy đều chẳng đổi thay, Diệp Gia vẫn như cũ trở lại bên cạnh làm trợ thủ của tôi, vẫn phân tích tài liệu của cậu như trước. Sau khi trở về, chúng tôi vội vàng thẩm vấn King, nhưng hiển nhiên gã ta chẳng chịu hợp tác nhiều. Thậm chí nếu không có Diệp Gia cùng thẩm vấn, ngay cả một câu gã cũng chẳng thèm nói. Dù có Diệp Gia, gã cũng chỉ nói hai câu, một câu là lúc cậu bước vào. “Mặc đồ cảnh sát thật hấp dẫn.” Khi cất giọng ánh mắt gã rất dâm loạn. Diệp Gia lạnh lùng đáp lại câu cám ơn, gã ta sẽ chẳng nói nữa. Mặc chúng tôi cạy miệng thế nào, gã vẫn nhắm mắt như nghỉ ngơi. Cuối cùng, lúc cảnh sát trông coi ngục áp giải gã ra ngoài, gã quay đầu lại, nói câu thứ hai với Diệp Gia: “Chúc may mắn.”
Diệp Gia buông cây bút đang ghi trong tay, nhìn vào mắt gã nói: “Tao vẫn rất may mắn.” Gã nở nụ cười, cười đến mức âm trầm, sau đó quay đầu đi.
Có một lần khi thẩm tra, được nửa đường đột nhiên gã muốn hút thuốc. Bình thường khi phạm nhân mở miệng đòi hút thuốc với bạn thì đều có dự định thỏa hiệp mà khai ra. Vậy là tôi mở còng tay cho gã. Gã nhẹ vuốt cổ tay, nhận lấy điếu thuốc từ tay tôi, lúc tôi bật lửa, gã lại tránh đi. King nghiêng đầu, hất hàm về phía Diệp Gia, nói: “Tôi muốn cậu ta đốt thuốc.”
Tôi khiển trách bảo: “Hãy thành thật đi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Thế là King nhắm lại đôi mắt tối tăm, Diệp Gia đứng lên, đến cạnh bên tôi cầm lấy bật lửa, sau đó bước tới trước mặt King đốt thuốc cho gã. King đắc ý cười, đưa điếu thuốc ra châm lửa, nhưng cứ như rắp tâm chẳng muốn lửa chạm vào, gã ta cứ hừ mũi rất mạnh, khiến lửa mãi thổi về sau. Dưới ánh lửa chớp lên hạ xuống, gương mặt đơ ra của gã càng có vẻ rõ ràng hơn. Chán ghét vẻ mặt ấy, tôi hung tợn nới. “Đừng đùa nữa, nếu không tao không cam đoan lần thẩm vấn này sẽ chấm dứt trong một buổi tối.”
Diệp Gia mặt không chút thay đổi dùng tay kia che lửa, không để lửa bị thổi đi. Rốt cuộc điếu thuốc được đốt lên, chỉ trong chớp mắt, ngay lúc Diệp Gia đưa tay đến, King bất giác cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Diệp Gia đang chắn ánh sáng. Tôi chỉ cảm thấy tâm trí mình nổ bùm một tiếng, chưa kịp nghĩ gì đã vội đạp gã ngã ra đất. Sắc mặt Diệp Gia cũng có phần chuyển trắng, tôi biết đó là do cậu ghê tởm. King nằm trên mặt đất cười to đến điên cuồng, cười đến khi không thở nổi.
Tôi bước tới muốn đá thêm gã vài đá, Diệp Gia đã giữ chặt tôi, nói: “Để lại vết thương trên người hắn ta sẽ không tốt, hắn đang muốn chúng ta đánh hắn.” Cậu lôi King từ trên đất dậy ra ngoài cửa, sau đó đè ngược cả lưng hắn vào trên lan can nơi hành lang, rồi tiếp nữa lại xích gông chân gã vào. Như vậy King chỉ có thể duy trì tư thế ngả ngửa người ra sau. Diệp Gia cười lạnh nói: “Tư thế này chỉ có thể chịu trong bốn giờ, xem mày có thể chịu đựng được bao lâu?”
“Thơm quá.” King hít một hơi thật sâu, “Gần chút nữa nào.”
Giờ đây tôi thấy đôi lông mày đen nhánh của Diệp Gia cau lại, tôi biết ruốt cuộc cậu đã tức giận. Cậu xích còng tay vào lan can, thế là độ cong King ngửa ra sau càng lớn hơn. Chưa tới hai mươi phút, trên mặt King đã đầy mồ hôi, lưng gã tuy có thể dựa vào lan can để chống đỡ, nhưng tư thế ngửa ra sau lâu như vậy không phải tư thế mà người bình thường có thể chịu được. Gã ta vùng vẫy muốn tìm một tư thế dễ chịu hơn, chẳng qua chỉ phí công vô ích, hơn nữa còn tăng thêm sức nặng nơi phần eo.
Gã ta khàn khàn mở miệng nói: “Bảo bối, thật đúng là biết cách tra tấn người.” Diệp Gia đi đến bên cạnh gã, nhìn gã trong chốc lát, sau đó nhẹ lấy tay chạm vào thắt lưng gã, tôi tựa hồ nghe tiếng rắc của xương cốt bị sai vị trí, King nhịn không được quát to một tiếng. Qua tiếp một giờ, King trông như thể mới ra khỏi nước, toàn bộ quần áo đều ướt đẫm. Gã như một con cá ra khỏi nước, há miệng cố hớp không khí để thở.
Diệp Gia xoay người, nhặt lên điếu thuốc ban nãy rơi trên mặt đất, châm thuốc, nhét vào miệng King. Chờ sau khi King tham lam rít vai hơi, cậu mới mở miệng nói: “Sao, hợp tác chứ, bằng không dù mày bại liệt, trên người cũng sẽ chẳng tìm ra nửa điểm vết thương. Có mời nhiều luật sư hơn nữa mày cũng không thể buộc tội tao.”
King rít sâu vào một hơi thuốc, sau đó nhả khói lên trời. “Hợp tác cái gì, các người dự định cùng ta buôn lậu thuốc phiện sao?” Gã quay đầu một cách khó khăn, nhìn Diệp Gia, nói: “Cậu xinh đẹp như vậy, không cần buôn lậu thuốc phiện, chỉ cần chịu ngủ cùng ta, ta liền chia cho cậu năm phần.”
Tôi cũng không nghĩ tới việc tên buôn ma túy này cứng cỏi đến thế, nghe gã nói lời nhục mạ Diệp Gia, lúc tôi đang suy nghĩ nên dùng biện pháp nào trừng trị gã, Diệp Gia đã thản nhiên mở miệng, “Mày để mắt đến tao như vậy, thế tối nay tao sẽ ở với mày lâu thêm. Dù sao cũng đã lâu tao chưa trực đêm.”
Tôi và Diệp Gia thay phiên trông coi King, sau vài giờ, ngay cả tôi cũng có phần bội phục gã. Toàn khuôn mặt gã đã biến sắc, ánh đèn trắng nơi hành lang chiếu xuống hai gò má đã đỏ lên vài phần mất tự nhiên, toàn thân đều ướt đẫm, tay không ngừng run rẩy. Nhưng chỉ cần còn một ít sức thôi, gã sẽ vẫn mở miệng đùa giỡn Diệp Gia. Cuối cùng gã không còn tiếng động, tôi thấp giọng hỏi Diệp Gia có phải gã đã chết hay không. Tuy người là chúng tôi bắt, nhưng nếu chẳng có khẩu cung mà đã giết chết người, chỉ sợ tôi và Diệp Gia đều phải lãnh đủ.
Diệp Gia đi qua tháo còng tay và chân cho gã, nói: “Đừng lo, hắn chỉ đang ngủ thôi.”
Tôi tặc lưỡi, ha ha hỏi: “Như vậy cũng có thể ngủ?”
Có sao đâu, Diệp Gia đáp trả, lúc nhỏ có một đoạn thời gian ngắn mỗi ngày tôi cũng ngủ như vậy, tư thế khó chịu hơn tôi đều đã thử qua. Nghe xong tôi đi qua giúp cậu đặt King lại ngay ngắn trên hành lang, chẳng ngờ King bất chợt tỉnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thẳng về phía Diệp Gia, dùng âm thanh khẽ khàng, nói: “Sớm hay muộn tao sẽ có được mày trong lòng bàn tay.”
Diệp Gia lắp bắp kinh hãi, nhẹ buông tay khiến King té xuống đất. Cậu có hơi sửng sốt, đứng lên, chẳng thèm quay đầu bước vào phòng thẩm vấn. Tôi gọi nhân viên canh ngục đang chờ nơi hành lang bên ngoài để họ áp giải King đi, sau đó cũng vội vàng vào phòng thẩm vấn. Diệp Gia đứng quay lưng nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ tối đen, “Tối nay không sao, ngày mai nhất định có mưa.” Cậu nói.
“Diệp Gia.” Tôi đến gần nắm chặt hai bả vai cậu, “Đừng để kẻ bại tướng dưới tay mình dọa dẫm, đây không phải là Diệp Gia dũng cảm của bọn tôi.”
Diệp Gia trầm mặc không nói, tôi có thể cảm giác được nỗi đau buồn và sự lạnh lẽo nhẹ tỏa ra từ người cậu. Chẳng cầm lòng được, tôi tới gần hơn, muốn để cậu cảm nhận được ấm áp mà cơ thể tôi truyền đến. Cũng không biết qua bao lâu, tôi chợt phát hiện tư thế của hai chúng tôi trở nên vô cùng đen tối. Cơ thể cả hai như dán vào nhau, khoảng cách ở giữa không hiểu là do tôi hay Diệp Gia thu hẹp lại. Tóm lại cuối cùng hai chúng tôi kề sát cùng một chỗ, tưởng như tôi ôm lấy cậu vào trong ngực. Hương thơm như có như không trên người cậu khiêu khích sợi dây cót trong lòng tôi. Hình ảnh buổi chiều hoàng hôn ở phòng bóng rổ ba năm trước đây hiện về trước mắt, trong không khí tỏa ra màu bụi ố vàng cũ kỹ, gió thổi từ cửa sổ vào, Diệp Gia nằm phía dưới, bên tai tôi là tiếng cậu nhẹ thở dốc. Nếu, trong lòng tôi giả thiết, thời điểm ấy tôi tiến thêm một bước, hết thảy những gì xảy ra trong khoảng thời gian này có phải sẽ biến thành hạt bụi cả hay không, không có Đồng Úy, chẳng có King, có lẽ cũng không có sự làm bạn sinh tử trong ba năm qua của Diệp Gia.
Tôi mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, hiện tại cũng chẳng phải không tốt. Diệp Gia có một người vợ yêu cậu, hơn nửa năm sau còn có thể có một đứa con cậu yêu. Mà tôi, tôi có thể vào mỗi buổi sáng và hoàng hôn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Diệp Gia. Tôi biết Diệp Gia khát khao tình cảm, mong mỏi có người để ôm, nhưng như thế không có nghĩa cậu sẽ chịu được tình yêu người đời chẳng thể tiếp nhận. Cậu đã chịu qua nhiều khổ cực lắm, và cậu cũng dễ bị rung động hơn những người khác. Tôi muốn cho cậu thứ cậu muốn, giữ lại thứ cậu không thể thừa nhận.
Tất nhiên, tôi nghĩ, cậu muốn một cái ôm. Tôi cười, buông lỏng cánh tay cậu ra, rồi ôm lấy cậu từ phía sau, hai tay bắt chéo trước ngực cậu, cho cậu một cái ôm với đúng ý nghĩa chân chính của nó. Đầu Diệp Gia vô lực ngã ra sau dựa vào hõm vai tôi, tôi có thể cảm giác sự ưu phiền trên người cậu càng rõ ràng.
Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, nhìn không trung không sao cũng không trăng bên ngoài cửa sổ. Chẳng biết qua bao lâu, mây đen càng dày đặc, nhưng tấm màn đen vô biên vô hạn bao phủ dưới thành thị kia vẫn xa hoa trụy lạc như cũ. “Dù ngày có đen tối thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chịu nhìn ra xa sẽ phát hiện đốm sáng ngời.” Tôi nhẹ giọng nói bên tai Diệp Gia, “Người chưa từng chờ đợi buổi sớm mai sẽ không biết bí mật này.”
Tôi biết, giọng Diệp Gia đã khàn đi, chẳng thể trả lời lại.
Dù King có đối xử với Diệp Gia thế nào đi chăng nữa, thái độ lạ lùng của gã vẫn khiến tôi vô cùng cảnh giác. Tôi bắt đầu cho người của mình bảo vệ Diệp Gia, tôi khuyên Đồng Úy rằng cô nên tới ở với cha cô trong lúc chờ sinh con, thậm chí tôi còn cùng một người đồng nghiệp bảo vệ cậu qua đêm ở lại nhà cậu nhiều lần.
Rốt cuộc tôi phát hiện Diệp Gia cũng có chuyện chẳng làm giỏi, tài nấu bếp của cậu cực kỳ kém cỏi, hơn nữa nấu cơm cũng chẳng xong, thường vừa nghiên cứu sách chơi cờ vừa nấu, cuối cùng khiến cơm khê là chuyện rất bình thường. Nhưng cũng may cậu không quá để tâm, lấy nước uống để nuốt trôi phần cơm khê ấy.
Tôi từ thuở nhỏ đã chú ý đến việc ăn ngon mặc đẹp, cơm cậu nấu cứ như bụi than vét từ nồi ra thì bảo tôi làm sao nuốt trôi. Thường qua nhà cậu, thay cậu nấu cơm đã thành chuyện thường của chúng tôi. Mỗi khi tôi dọn đồ ăn ra bàn, cậu sẽ bỏ sách dạy chơi cờ lại mà tới cạnh bàn chun mũi hít mấy hơi, còn kêu thơm quá. Có lúc tôi nghĩ, chỉ cần được nhìn dáng vẻ cậu như thế thôi, tôi bằng lòng vì cậu một ngày làm mười bữa cơm.
Tôi cảm thấy đoạn thời gian ấy cuộc sống của mình vô cùng vui vẻ và phong phú, mỗi một ngày tôi đều có thể khai quật được một điểm mới của Diệp Gia, chẳng hạn như những thói quen nho nhỏ khi ở nhà, tôi cuối cùng còn dám khẳng định, Diệp Gia chỉ dùng xà phòng để tắm, nhưng dường như loại nào cậu cũng dùng. Đây là điểm duy nhất khiến tôi tiếc nuối, vào ba năm trước khi cậu nằm dưới thân tôi, hương thơm ấy là do cậu dùng nhãn hiệu nào chứ. Diệp Gia rất yêu sạch sẽ, mỗi ngày nhất định phải tắm rửa, việc này đối với gã đàn ông ngay lúc đó còn độc thân như tôi mà nói là chuyện khó tin. Bọn tôi cũng từng hỏi cậu, Đồng Úy hiện không ở đây, cậu mỗi ngày đều tắm đến thơm phức như vậy để làm gì.
Cậu nhảy dựng lên nói, yêu sạch sẽ mà cũng sai sao, với lại đầu năm nay có người còn lấy xà phòng lưu huỳnh[1] tắm rửa, mùa đông tắm còn chẳng sợ trầy da. Những đồng nghiệp cười tà nói với tôi, đoán rằng làn da Diệp Gia nhất định rất mềm mại. Còn chưa kịp nói tiếp câu kết luận về cảm nhận của Đồng Úy, Diệp Gia đã lột dép trên chân đuổi giết anh chàng nọ. Nếu lúc ấy tôi nói ra ý nghĩ trong đầu tôi còn đầy sắc dục hơn, có phải Diệp Gia sẽ quay về phòng bếp mà cầm dao lên hay không.
Cứ như vậy qua nửa năm, phía bên King không thấy động tĩnh gì, tuy sau đó tôi có đến phòng thẩm vấn tra khảo gã ta thêm hai lần nhưng cũng chẳng có kết quả, hai tháng sau đành đơn giản đưa gã cho cấp trên cao hơn một bậc xử lý. Xử lý như thế nào, tôi cũng lười hỏi. Chẳng qua trong lòng nghĩ, chỉ cần nới tay, các thuộc hạ của gã sẽ không dám làm gì Diệp Gia.
Rồi bỗng một ngày, lãnh đạo cấp trên điện báo nói rằng sẽ đến thăm, tôi vô cùng hoảng hốt. Kể từ sau khi tôi và Diệp Gia khiến toàn bộ tổ chức buôn lậu thuốc phiện Đông Nam Á bị thương nặng, tác dụng xao sơn chấn hổ của việc ấy đến một cách ngoài ý muốn làm nửa năm này chúng tôi rất nhàn hạ, mỗi ngày chỉ để cấp dưới ra ngoài bắt mấy tên cướp quèn, tiếp nữa ngay cả mấy tên cướp quèn càng bắt thì càng giảm, tôi gần như cho rằng thế giới bây giờ đã chẳng còn trộm cướp, tất cả mọi người có thể giải ngũ về quê. Toàn bộ văn phòng bừa bộn không chịu nổi, những tờ tạp chí chất đống nơi bàn làm việc của mọi người. Cấp trên nếu đột nhiên tới chơi, nói không chừng còn tưởng rằng bước vào đại đội chống đồi trụy ấy chứ.
Tự mình giành làm việc quét dọn đến nửa ngày, bắt gặp Tiểu Phong đang lấy nước nấu trà liền rầy mấy câu rằng, trở về nói với sếp của mấy cậu, có người tới chơi, dọn dẹp văn phòng đi. Tiểu Phong chậm rãi cầm lấy bình thủy nói, đáp lời tôi với cái nhìn đầy khinh miệt, anh làm như sếp bọn em giống anh kẻ lãnh đạo tổ hành động không bằng, phòng bọn em rất sạch sẽ, có người tới thì cũng đi gặp anh hùng như bọn anh thôi, phòng của bọn em có ai mà đi chứ?
Cậu, thằng nhóc này, ít bị trừng phạt quá rồi phải không, tôi cười mắng một câu. Sau lần trước gạt tôi giúp đỡ Diệp Gia tham gia kế hoạch hành động bắt King, Tiểu Phong liền vô cùng sùng bái Diệp Gia, chỉ sợ cậu nhóc là một trong số rất ít người biết Diệp Gia vụng trộm đi du thuyền. Sau sự kiện đó, ngay cả Diệp Gia tôi cũng chưa hỏi tội, tất nhiên cũng chẳng làm gì cậu nhóc ấy. Thế là cậu chàng lại càng biểu lộ rõ trong mắt chỉ có mình Diệp Gia. Đây chính là chỗ thật tốt của người trẻ tuổi, trong lòng nghĩ gì đều lộ ra trên mặt.
Hồi tưởng lại những năm tháng trước kia của mình, tôi tự quay đầu mà thổn thức một trận. Còn chưa kịp bắt đầu hối hận, người trong khoa liền chạy lao vào nói, người… người tới rồi. Tôi vội vàng ra ngoài theo cô, đi vài bước mới phát hiện bản thân mình cũng bắt đầu chạy lao về trước. Chợt nhớ tới Diệp Gia cười mắng tôi là già rồi mới chẳng biết hổ thẹn, có thể thấy rằng bản lĩnh a dua nếu không phải trải qua nhiều năm tháng suy tính cân nhắc thì không phải dễ dàng hiểu được. Miên man suy nghĩ, thế cho nên khi chạy đến trước mặt lãnh đạo, người thứ nhất tôi nhìn thấy không phải lãnh đạo, mà là Đàm Văn.
“Là cậu sao!” Tôi bất ngờ, vui sướng hỏi.
Đàm Văn cười lịch sự nói, là tôi đây, tôi còn tưởng anh đã quên tôi rồi chứ, thật không ngờ đại anh hùng như anh còn nhớ rõ tôi. Tôi cười, vỗ nhẹ Đàm Văn nói, cậu nói gì vậy, chúng ta chính là những kẻ cùng nhau chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.