Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 38: Chấp nhận




Màn đêm rất nhanh đã buông xuống, trăng treo cao trên nền trời tối mịch, ánh sáng khó lòng xuyên qua trùng trùng mây để soi xuống vạn vật dưới trần gian. Hai bên đường thắp sáng bởi những ngọn liên đăng, người đi xa hối hả trở về, đêm trừ tịch cũng đặc biệt náo nhiệt.
Một bàn ăn lớn được Tiểu Hiểu chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, mất hơn nửa ngày của nàng chỉ mong các vị chủ tử có thể ăn ngon.
Diệp Cẩm thấy Tiểu Hiểu bận rộn cả ngày liền nói: "Tiểu Hiểu đừng làm nữa, qua đây cùng ngồi, đêm nay là đêm trừ tịch mà."
"Tiểu thư ngài cùng mọi người dùng trước đi, nô tỳ còn phải chuẩn bị thủy quả cho ngài."
"Chuẩn bị xong là phải lập tức lên đây nhé!!"
"Vâng!"
Rất nhanh bóng lưng của Tiểu Hiểu đã khuất sau cánh cửa, mọi người nhìn theo một chút rồi lại tiếp tục dùng bữa tiệc đêm trừ tịch của mình.
Lăng Tam Nguyệt vừa gắp bỏ xương cá vừa nói với Tử Minh: "Ngươi mang vò rượu hoa mai của ngươi ra đây đi."
Trên trán Tử Minh chảy xuống một giọt mồ hôi, gượng gạo cười: "Gia hảo đùa giỡn, nô tỳ làm gì có rượu hoa mai chứ."
"Rõ ràng là có!!" Diệp Cẩm nâng thìa chỉ vào Tử Minh: "Ta thấy ngươi và Tiểu Hiểu lén lút giấu rượu trong chum gạo!!"
Tử Minh thầm than không ổn rồi!!!
"Ha hả, có rượu lại không mang ra là tội nặng!!" Diệp Tố Cung cao hứng kêu lên: "Đáng phạt!!"
"Ách, nô tỳ đi lấy rượu ngay."
Nói xong Tử Minh liền cuộn đuôi bỏ chạy, nàng không biết nếu nàng ngồi lâu thêm một chút nhị tiểu thư sẽ xử lý nàng thế nào.
Lúc vào trù phòng vừa vặn thấy Tiểu Hiểu đang loay hoay gọt trái cây, bốn mắt chạm nhau, cảm giác ngượng ngùng dâng lên, không ai nói ai vội dời đi tầm mắt.
Tử Minh có chút khó xử, nói: "Vò rượu đó bị vương phi phát hiện rồi."
"Ân, hả!?!?"
Tiểu Hiểu sửng sốt trợn mắt lên: "Làm sao mà phát hiện được?"
"Ngài nói thấy chúng ta lén lút giấu vò rượu."
"Rồi vương phi có nói gì không?"
"Không có." Tử Minh mặt mũi méo xẹo nói: "Mà Diệp nhị tiểu thư muốn phạt."
"Chết rồi, làm sao bây giờ?" Tiểu Hiểu vừa cầm dao vừa đi đi lại lại trong trù phòng, đột ngột chỉ dao vào mặt Tử Minh kêu lên: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi!!"
Trên trán Tử Minh chảy xuống một giọt mồ hôi: "Nếu bị bắt chẳng phải càng thảm hơn sao?"
Tiểu Hiểu ủ dột nói: "Vậy phải làm sao đây?"
"Yên tâm, cứ nói ta là kẻ chủ mưu, còn ngươi bị ta lôi kéo vào, vương phi nhất định sẽ không làm khó ngươi đâu!"
"Làm sao được?" Tiểu Hiểu đột ngột nghiêm túc nói: "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đi, ta với ngươi đi nhận tội!"
"Ách... tùy ngươi."
Các nàng thống nhất ý kiến xong quyết định chạy đi lấy vò rượu ra, lầm lũi đi từng bước đến phòng ăn chịu phạt.
Từ xa đã ngửi thấy mùi bạch mai tửu ngào ngạt, Diệp Tố Cung là một con sâu rượu, nghe mùi rượu thì yết đầu đã di chuyển lên xuống, cổ họng cũng đã bắt đầu biểu tình đòi uống.
Tử Minh đem cửa đẩy ra, nhường Tiểu Hiểu đi vào trước, xong xuôi liền đóng cửa lại, đem vò rượu đặt ngay ngắn trên bàn.
"To như vậy?" Diệp Cẩm cảm khái: "Có khi nào đã ngắt hết hoa của ta đi nhưỡng không?"
"Nô tỳ không dám." Tiểu Hiểu cuống quít xua tay: "Nô tỳ chỉ lấy có một chút thôi, chắc tầm nửa cây..."
Diệp Cẩm: "..."
Thảo nào cây mai của nàng chỉ toàn là lá, lác đác có một hai bông hoa!?
Diệp Tố Cung háo hức mở bọc vải ra, mùi rượu lan tỏa, thu hút cả Diệp Hy đang ngồi bên cạnh.
"Thơm thật, không ngờ Tiểu Hiểu cũng biết nhưỡng bạch hoa tửu."
Tiểu Hiểu ngay lập tức lảng sang câu chuyện của Diệp Tố Cung: "Phải a, tiểu thư ngài uống thử xem, rất ngon đó."
Vừa nói Tiểu Hiểu vừa múc rượu trong vò cho vào chén, hai tay dâng lên cho Diệp Tố Cung: "Tiểu thư ngài thử đi."
Diệp Hy đưa chén ra hóng hớt: "Cho ta nữa."
"Hảo, ngũ tiểu thư chờ một chút."
Tiểu Hiểu giống như lão bản nương, hết múc rượu chén này lại múc rượu cho chén khác, loay hoay một hồi cũng hết nửa vò rượu.
Không ngoài dự đoán, mọi người uống xong ai cũng tấm tắc khen ngợi, vui vẻ trò chuyện mà quên mất đi phải xử phạt Tiểu Hiểu và Tử Minh. Hai người liếc nhìn nhau, âm thầm cười trộm, thoát nạn rồi!!
Sau khi dùng xong thủy quả, Tiểu Hiểu lại mang lên một bát giáo tử, mỗi người hai viên, trừ tịch nhất định phải ăn giáo tử mới may mắn.
Mọi thứ xong xuôi cũng đã qua nửa đêm, Diệp Hy lúc này mới chịu mang lễ vật mình chuẩn bị đưa cho Diệp Cẩm.
"Tứ tỷ năm mới khoái lạc."
"Hảo."
Diệp Cẩm thuận tay đưa cho Diệp Hy hồng bao, rồi mới mở hộp gấm trong tay ra xem bên trong là gì. Nguyên lai là một đôi ngọc bội treo thêm đồng tâm kết, mà đồng tâm kết được thắt có vẻ không được đẹp, nhìn sơ qua liền biết là do nha đầu này tự làm.
Diệp Hy có chút xấu hổ nói: "Ta học từ Triệu Tuyên đó, không được đẹp nhưng mong tứ tỷ không chê."
"Lễ vật của Diệp Hy sao tứ tỷ có thể chê được?"
Diệp Cẩm lấy một mảnh ngọc bội, mảnh kia đưa cho Lăng Tam Nguyệt, cả hai đồng loạt đeo vào thắt lưng, chấp nhận lời chúc phúc của Diệp Hy.
Thật mong có thể như đôi ngọc bội ấy, vĩnh kết đồng tâm...
"Cái kia..."
Diệp Tố Cung lúc này mới phát hiện thắt lưng Diệp Hy đeo một mảnh ngọc bội treo theo một thứ trong giống đồng tâm kết nhưng lại không phải đồng tâm kết. So với cái đồng tâm kết méo mó của Diệp Hy thì cái này đẹp hơn nhiều, người làm ra chúng có vẻ đặc biệt tỉ mỉ, tìm không ra một chút sai sót nào.
Diệp Hy theo hướng tay của Diệp Tố Cung mà nhìn, phát hiện nàng ấy muốn nói đến thứ treo dưới ngọc bội của mình, liền hắng giọng ho một tiếng.
"Khụ, là của Triệu Tuyên tặng, lễ vật tân niên."
Diệp Tố Cung ha hả cười, châm chọc: "Hóa ra là của Triệu Tuyên, thảo nào lại đẹp hơn cái đồng tâm kết mà muội tặng cho tứ tỷ."
"Nhị tỷ!!"
"Được rồi, được rồi." Lăng Tam Nguyệt vội ngăn màn tranh cãi này lại, nói: "Cũng quá nửa đêm rồi, nên nghỉ ngơi thôi, A Cẩm không chịu nổi đâu."
"Ta quên mất, thân thể A Cẩm vẫn chưa tốt lên kia mà." Diệp Tố Cung vỗ trán, nói: "Được rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi, sáng sớm mai còn hồi phủ."
"Nhị tỷ, Hy nhi ngủ ngon nhé."
"A Cẩm cũng vậy đấy." Diệp Tố Cung gian xảo cười: "Đừng có ôn lại kỷ niệm quá lâu, đợi đủ mười năm rồi kỷ niệm một lần."
Lăng Tam Nguyệt biết Diệp Tố Cung nói gì, chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.
Nhưng Diệp Cẩm lại không hiểu, rốt cuộc một năm, mười năm là đang nói đến cái gì vậy!?
...
"Tiểu Hiểu."
Đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì có người gõ cửa phòng, cả ngày hôm nay nàng đã mệt mỏi muốn chết, vừa được nằm xuống đã bị kêu dạy không khỏi có chút buồn bực.
Bực dọc đi xuống giường, lúc mở cửa còn quát một câu: "Nửa đêm còn kêu kêu cái gì?"
"Ngươi ngủ rồi sao? Xin lỗi, ta không cố ý làm phiền ngươi."
Tiểu Hiểu dụi dụi mắt, nhìn kỹ là ai đến liền khó hiểu hỏi: "Tử Minh? Ngươi có chuyện gì sao?"
"Khi nãy đông người ta ngại không đưa lễ vật cho ngươi, giờ không có ai mới dám đến tìm ngươi."
Tiểu Hiểu bị Tử Minh khơi gợi hứng thú, rốt cuộc là thứ gì mà Tử Minh lại phải lén lút gặp riêng mới đưa được cho nàng!?
Tử Minh chậm chạp lấy trong tay áo một hộp gỗ nhỏ, đưa về phía Tiểu Hiểu: "Cầm lấy."
Tiểu Hiểu vội đón lấy, hiếu kỳ hỏi: "Ta mở được không?"
"Lễ vật của ngươi kia mà, muốn mở thì ngươi cứ mở."
Tiểu Hiểu háo hức mở hộp gỗ ra xem, thật sự rất tò mò không biết thứ trong đó là gì. Khi hộp gỗ được mở ra, Tiểu Hiểu bị thứ bên trong làm cho kinh ngạc, hóa ra là một chiếc vòng ngọc.
Tử Minh lấy vòng từ trong hộp ra, vừa đeo cho Tiểu Hiểu vừa nói: "Thứ này không quý giá, nhưng là thứ duy nhất mẫu thân để lại cho ta."
"Cái..." Tiểu Hiểu vội giãy tay ra, luống cuống tháo vòng ngọc: "Đồ của mẫu thân ngươi sao lại đưa cho ta, lỡ ta làm hỏng thì sao?"
"Ngươi đừng tháo xuống!!" Tử Minh giữ lấy cổ tay của Tiểu Hiểu, bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương: "Mẫu thân ta muốn ngươi đeo nó, ngươi nhất định phải đeo nó!"
"Nhưng mà..." Tiểu Hiểu bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng: "Không phải mẫu thân ngươi mất rồi sao?"
"Nàng từng nói muốn ta đem tặng chiếc vòng này cho người ta yêu thương nhất, vậy thì ý nàng chính là muốn nói ngươi phải đeo chiếc vòng này!!"
Tử Minh nói rất lưu loát, giống như việc nàng nói là hoàn toàn chính xác, không có gì phải ngại ngùng suy nghĩ.
"Ngươi..."
Cũng may trời đêm khá tối nên Tử Minh không nhìn thấy nàng xấu hổ, gương mặt đỏ bừng bừng lên đủ rán cả cá.
"Lễ vật tặng rồi, ta cũng về đây, ngươi ngủ ngon nhé."
Tử Minh vốn định đi lại bị Tiểu Hiểu kéo lại, hỏi: "Ngươi không muốn nhận lễ vật à?"
"Sao?"
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên mặt một trận ẩm ướt, hai mắt Tử Minh mở lớn, không thể tin được chuyện diễn ra trước mắt.
Trời đêm nay không quá sáng, trên cao lấp lánh vài ngôi sao nhỏ, lại còn le lói lúc ẩn lúc hiện. Trăng vàng vằng vặc, cánh hoa tung mình bay trong không trung, rồi lại lác đác rơi xuống mặt hồ trong mắt. Phản chiếu trên mặt hồ là một ánh trăng bạc, một làn hơi thở, một ánh mắt và cả một nụ cười.
Hôn xong, Tiểu Hiểu mới xấu hổ không biết đối diện với Tử Minh ra làm sao, vội vàng nói: "Ta... ta đi ngủ, ngươi ngủ ngon!!"
Giống như bị ma rượt mà chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tử Minh đứng ngây ra rất lâu, cuối cùng mới tiếp thu xong chuyện vừa xảy ra, cao hứng gọi với vào: "Tiểu Hiểu, ta muốn năm sau cùng ngươi nhận đồng tâm kết!"
Ở phía sau cửa, Tiểu Hiểu mặt đỏ bừng bừng, một tay đặt trên ngực, mộttay che mặt, thật là xấu hổ mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.