Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 39: Tính toán




Trời vừa sáng Diệp Cẩm đã dậy tiễn Thập nhất lang thượng triều, nào ngờ bắt gặp Tiểu Hiểu và Tử Minh đang ở ngoài sân chăm sóc cho mấy cây lan của nàng, bầu không khí có vẻ ám muội.
Diệp Cẩm nhịn không được kéo tay áo của Lăng Tam Nguyệt: "Gia, ngài xem có phải chúng ta dán quá ít giấy đỏ nên mùng một ma quỷ vào nhà nhập hai người bọn họ không?"
Lăng Tam Nguyệt dở khóc dở cười, gõ vào trán Diệp Cẩm một cái: "Đồ ngốc, ta đã nói với nàng hai người đó kỳ quái ngay từ đầu rồi, vậy mà nàng không chịu tin ta."
Diệp Cẩm bĩu bĩu môi, nũng nịu nói: "Gia, mùng một mà ngài cũng phải lên triều sao?"
"Hoàng thượng chỉ muốn tập trung các hoàng tước lại để nói chuyện riêng thôi, chắc có lẽ ta sẽ về sớm."
"Hảo, vậy gia cố tranh thủ về sớm nhé."
Lăng Tam Nguyệt lưu luyến bên gò má của Diệp Cẩm một lúc lâu rồi nói: "Ta nhớ rồi mà."
"Đi đường cẩn thận."
Lăng Tam Nguyệt gật đầu nghe theo, chậm rãi rời khỏi cổng lớn, hướng về kiệu xe chờ sẵn bên ngoài Huyền Minh cung.
Diệp Cẩm nhìn theo đến khi không còn nhìn thấy kiệu xe kia mới thu hồi tầm mắt, nhìn qua vừa vặn bắt gặp Tử Minh đang trêu chọc Tiểu Hiểu, còn Tiểu Hiểu thì vung tay đánh Tử Minh nhẹ như phủi bụi.
Đây chính là gian tình!!
Diệp Cẩm nheo mắt nhìn, thật là, mới có mấy ngày đã tiến triển như vậy sao!?
Còn đang mải mê suy nghĩ vai lại bị vỗ một cái, Diệp Cẩm quay đầu lại nhìn, kinh hô một tiếng: "Nhị tỷ?"
"Nhìn gì mà ngây người vậy?"
"À, không có gì." Diệp Cẩm có chút luyến tiếc nói: "Hay nhị tỷ ở lại hết ngày rồi về nhé?"
"Có lẽ không được, ta ở lại Huyền Minh cung cả một ngày nương đã rất không vui, còn lưu lại lâu hơn sẽ có chuyện lớn đó."
"Vậy à..." Diệp Cẩm thở dài tiếc nuối: "Vậy nhị tỷ và Hy nhi đi đường cẩn thận."
"Hảo, tứ muội tân niên khoái hoạt."
"Nhị tỷ cũng vậy, tân niên khoái hoạt."
Diệp Tố Cung và Diệp Hy cũng không lưu lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi Huyền Minh cung, lưu lại Diệp Cẩm cùng một đôi đang khanh khanh ta ta. Còn Chúc Vi đã rời đi vào đêm hôm qua, mấy hôm nay nàng ta hành tung bất định, nàng cũng không quản nổi nữa.
Lúc quay người về phòng lại thấy đôi kia ân ân ái ái, Diệp Cẩm tức giận giậm chân, đợi gia về rồi tính sổ với các ngươi!!
Nhưng chân chưa bước được ba bước đã bị gọi lại: "Diệp Cẩm!!"
Diệp Cẩm nghi hoặc, mùng một tết năm nay náo nhiệt thật, nàng còn nhớ rõ năm ngoái ngay cả một bóng người lai vãng cũng không có!?
Mang theo hoài nghi quay lại nhìn thử, vừa vặn bắt gặp một nữ nhân mặc ngoại bào hồng thẫm, y phục bên trong trùng trùng điệp điệp như những cánh hoa sen chưa kịp nở, đặc biệt đẹp mắt. Gương mặt trắng nõn có hơi đỏ lên vì lạnh, hai phiến môi nhẹ nhàng khép mở, một làn khói mỏng theo đó bay ra ngoài.
"Thập tam gia?"
Diệp Cẩm đưa mắt nhìn về phía đặt những chậu bạch lan của nàng, không thấy hai người Tử Minh đâu nữa, rốt cuộc là đi đâu mất rồi?
Lăng Thuần Chi vừa xốc lên ngoại ngào vướng víu của mình, cười cười nói: "Tân niên khoái lạc."
"Thập tam gia tân niên khoái lạc." Diệp Cẩm nhanh nhẹn đáp lại, nhìn thấy Lăng Thuần Chi không mặc quan phục liền khó hiểu: "Thập tam gia ngài không thượng triều sao?"
"Tối hôm qua phụ hoàng lưu lại chỗ mẫu phi của ta, sẵn tặng ta một câu chúc xuân rồi nên ta không cần đi nữa."
Diệp Cẩm thoáng chau mày, rất khẽ cũng rất nhanh đã không còn nhìn thấy, không ngờ được mẫu phi của Thập tam gia lại được hoàng thượng sủng ái đến như vậy, ngày trừ tịch cũng nhất quyết bồi bên cạnh.
"Đúng rồi, ta nghe nói ngươi từ lúc gả vào Huyền Minh cung thì rất ít khi ra ngoài, nhân cơ hội này ta dẫn ngươi đi dạo hoàng cung một chuyến."
"Đa tạ hảo ý của Thập tam gia, ta thật không có ý muốn đi." Diệp Cẩm cười gượng nói: "Ta phải đợi phu quân trở về."
Hai chữ 'phu quân' này Lăng Thuần Chi nghe thấy đặc biệt chói tai, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác buồn bực, vui vẻ khi nãy đều mất hơn phân nửa.
"Không cần đi lâu, chúng ta đi dạo một lát rồi về ngay, thế nào?"
Diệp Cẩm vẫn như cũ lắc đầu: "Thập tam gia hiểu cho."
Dù nói thế nào Diệp Cẩm cũng không chịu đi theo, Lăng Thuần Chi bực bội vô cùng, lý nào mà một cái cao cao tại thượng Thập tam gia như nàng lại bị từ chối hết lần này đến lần khác chứ!?
Không nghĩ nhiều Lăng Thuần Chi dứt khoát kéo tay Diệp Cẩm đi ra ngoài, nàng là hoàng tước mà phụ hoàng yêu thương nhất, nếu có trách phạt cũng không nỡ nặng tay.
"Ta không biết, hôm nay ngươi phải đi cùng ta."
"Ngươi làm cái gì vậy hả!?" Diệp Cẩm tức giận giãy tay, nhưng giãy mãi cũng không thoát ra được, hét lên: "Buông ra ngay!!"
Lăng Thuần Chi giả điếc, một đường đi ra ngoài cổng, không may lại đụng mặt Mộc Đầu.
Nhân dịp mùng một tết thời tiết tốt đẹp, Mộc Đầu quyết định đến Huyền Minh cung ngắm hoa một chuyến, sẵn tiện xin một nhánh lan tím mà hắn mới thấy hôm trước. Nào ngờ đụng ngay Thập tam gia, Mộc Đầu là kẻ trải đời, hắn nhìn qua đã biết vị vương gia này có tình cảm không đúng với tẩu tẩu của mình, hai chân mày không khỏi chau lại.
"Thập tam gia, ngài là tước quý, vương phi là quân quý đã có gia đình, nắm nắm kéo kéo như vậy có chút không hay."
Diệp Cẩm bực dọc quát vào mặt Lăng Thuần Chi: "Ngươi nghe thấy không? Còn không mau buông tay ta ra?"
"Ta không buông!" Lăng Thuần Chi tức giận bị Mộc Đầu phá chuyện tốt, rống to: "Ngươi cút, đừng nghĩ ngươi là thần y gì đó bản vương sẽ nể sợ ngươi."
Mộc Đầu tặc lưỡi, thở dài một tiếng: "Đúng là, Thập tam gia ngài là hậu bối, nói chuyện với trưởng bối cũng nên tôn trọng một chút. Hơn nữa Thập nhất phi là tẩu tẩu của ngài, chuyện này đồn ra ngài muốn Thập nhất phi sống thế nào? Ngài cũng chỉ là đứa trẻ chỉ biết nghĩ cho mình mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?"
"Lời ta nói nếu có mạo phạm xin gia lượng thứ."
"Ngươi..."
Lăng Thuần Chi tức giận giậm chân, nhưng cũng không còn làm càn nữa, đem tay Diệp Cẩm buông ra, hậm hực rời khỏi Huyền Minh cung.
Được Mộc Đầu giúp đỡ, Diệp Cẩm vô cùng cảm kích mà nói: "Cảm ơn Mộc đại phụ giải nguy."
"Vương phi không cần khách khí, ta biết Thập tam gia chỉ là có chút trẻ con ham chơi nên mới làm phiền đến ngài." Mộc Đầu vừa đẩy luân ỷ vào cổng vừa cười nói: "Chỉ mong vương phi không để ở trong lòng."
"Ta nào dám." Diệp Cẩm vòng ra sau giúp Mộc Đầu đẩy luân ỷ, hỏi: "Ngươi lại đến xem lan sao?"
"Huyền Minh cung này đúng là địa phương tốt, loại hạt nào gieo xuống cũng cho ra những đóa hoa tươi đẹp, vậy mà trở thành lãnh cung thật đáng tiếc." Mộc Đầu tặc tặc lưỡi hai tiếng, còn nói thêm: "Vị trí này tuy có không hợp phong thủy lắm, nhưng may thay chiếu mệnh tinh của ngài và Thập nhất gia không có tương khắc, đến giờ vẫn có thể sống rất tốt."
Diệp Cẩm thật sự là nghe không hiểu, nhưng vẫn giả vờ gật gù cho Mộc Đầu vui vẻ.
"Đúng rồi, giống lan tím đó từ đâu mà vương phi có vậy?" Nhắc đến lan hai mắt của Mộc Đầu sáng rực lên: "Ta nghe nói nó chỉ có ở La Mã."
"Phải, giống lan tím hơi ngả màu xanh nhạt này là của La Mã, tam ca của ta từ La Mã trở về đã mang cho ta vài chậu để trưng trong phòng ngủ." Diệp Cẩm chuyển sang đứng trước mặt Mộc Đầu, híp mắt cười: "Nếu ngươi muốn ta sẽ gọi người mang đến cho ngươi một chậu."
"Tử sắc lan này vô cùng quý hiếm, ngài thật sự cho ta?"
"Ân cứu mạng cao hơn trời biển, một chậu lan có thể tính toán gì?"
Mộc Đầu hào sảng cười to: "Hảo, vậy Mộc mỗ ta xin cảm ơn vương phi."
"Không có gì đâu." Diệp Cẩm nói tiếp: "Để ta đưa ngươi đi xem hoa, thế nào?"
"Vậy thì còn gì bằng?"
...
Mùng một tuyết rơi nặng hạt, che kín cả một khoảng không trước mặt, xa xa thấy sắc đào hồng phấn ở hai bên Dưỡng Tâm điện. Kiệu xe nặng nề dừng lại trước đại môn, mã phu nhảy xuống ngựa, đi ra phía sau xốc lên màn xe.
"Thập nhất gia, đến nơi rồi."
Lăng Tam Nguyệt gật gật đầu, chậm chạp kéo cao cổ áo lông lên, sau mới bước xuống kiệu, ung dung bước vào Dưỡng Tâm điện. Có vẻ Lăng Tam Nguyệt đến hơi sớm, trong điện chỉ có vài vị hoàng tước, ai cũng mặc ba bốn lớp áo lông dày nhưng vẫn run lẩy bẩy.
Thập nhị gia nhìn thấy Lăng Tam Nguyệt liền hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh nhìn sang Đại hoàng huynh bên cạnh tiếp tục nói chuyện.
Trong cung ai không biết Thập nhị gia là một tên tâm tính nhỏ nhen, lại không có chí cầu tiến, suốt ngày vây quanh mỹ nhân say mê ca tửu. Nếu tính toán cùng hắn lại xem ra tự coi thường chính mình, Lăng Tam Nguyệt cũng không thèm để ý đến hắn, chậm rãi rảo bước đến chỗ của mình.
Thất gia Lăng Ly Quân vừa từ Chuẩn Cách Nhĩ trở về, đường xa có chút mệt nhọc, sắc mặt cũng nhợt nhạt mệt mỏi. Nhưng khi thấy Lăng Tam Nguyệt, trong lòng lại càng thêm lo lắng, không hiểu sao nàng lại có cảm giác nữ nhân này không tầm thường, có thể đe dọa đến tương lai của nàng.
Lăng Tam Nguyệt hơi rũ mi xuống, phát hiện Lăng Ly Quân đang quan sát cũng chẳng nói gì, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh gió lùa qua những cành đào mơn mởn.
Không lâu sau Lăng đế cũng đến, các vị hoàng tước nhanh chóng hành lễ, nghiêng mình chờ phụ hoàng yên vị.
Lăng đế phất phất tay mà nói: "Đều bình thân cả đi, hôm nay không phải thượng triều, chỉ là một buổi gặp mặt nhỏ mà thôi nên các ngươi không cần phải đa lễ như vậy."
"Vâng."
Lăng đế nhìn qua các hoàng tước của mình, đều đã trưởng thành, chỉ còn mỗi thập thất gia là vừa tròn năm tuổi bị các hoàng huynh hoàng tỷ che khuất. Vì vậy mà Lăng đế mới gọi Thập thất gia lên trước đứng, tổng thể nhìn rất hài hòa, vô cùng hài lòng mà gật đầu.
"Đều có mặt cả rồi, rất tốt, rất tốt."
Các vị hoàng tước nhân lúc tâm tình phụ hoàng đang tốt luân phiên nhau tiến lên chúc mừng, ai ai cũng đều ráng nhớ lại những câu chúc thật hay, thật ý nghĩa, giống như đang cạnh tranh xem ai là kẻ có trí nhớ tốt nhất.
Đến lượt Lăng Tam Nguyệt, những lời hay đều bị nói hết rồi, nàng chỉ có thể tùy tiện mà chúc: "Phụ hoàng tân xuân khoái lạc, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn."
Dứt lời liền cung kính chấp tay cúi đầu, lặng lẽ trở về vị trí đứng của mình.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cũng không có nói gì, dù gì bây giờ phía sau của Lăng Tam Nguyệt là Diệp gia, có cho vàng bọn họ cũng không dám gây chuyện.
Lăng đế có chút bất mãn với Lăng Tam Nguyệt, nhưng không thể cùng nàng tính toán, chỉ vì một câu chúc mừng mà trách phạt người khác lại cho rằng hắn quá hẹp hòi rồi, đành phải gượng cười tiếp tục nghe các hoàng tước khác tiến lên chúc.
Sau khi các tước quý lần lượt chúc xong, Lăng đế sai người mang ra một khay phủ vải đỏ, bên trên đặt hồng bao chứa một câu chúc hoặc một lời nhắn nhủ ở bên trong.
Lăng đế tự tay mang hồng bao tặng cho các hoàng tước của mình, đến chỗ Lăng Ly Quân và Lăng Tam Nguyệt thì ý vị thâm trường mà liếc nhìn.
Cả hai người mở ra xem, bên trong chỉ duy nhất một chữ: [Diệp].
Lăng Tam Nguyệt không mấy bất ngờ, tùy tiện cất vào trong hồng bao, lại phát hiện trong bao còn có một mảnh giấy khác. Ngay cả Lăng Ly Quân cũng có phát hiện giống Lăng Tam Nguyệt, trực tiếp lấy ra xem thử bên trong viết cái gì.
Phản...
Lăng Tam Nguyệt nhân lúc không ai để ý vò nát mảnh giấy trong tay, nhét lại vào trong ngực áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vẫn thoát không nổi đôi mắt của Lăng đế, hắn mỉa mai cười, xem ra Lăng Tam Nguyệt không phải là kẻ tầm thường, đứng cùng chiến tuyến với hắn nhất định sẽ làm nên đại sự.
Trong triều chỉ có hai vị hoàng tước mà hắn trọng dụng nhất, một là thất gia Lăng Ly Quân, hai là tứ gia Lăng Điềm. Tuy rằng Lăng Điềm thông minh hơn người, tâm tư linh động, cực kỳ cẩn trọng tỉ mỉ ấy vậy mà lại làm một việc hết sức ngu xuẩn, chính là lấy một quân quý gia cảnh thấp kém làm chính phi. Không có gia đình nhà vợ tốt, Lăng Điềm nghiễm nhiên mất cơ hội tranh giành vị trí đó, không biết thê tử nỉ non thế nào mà nàng lại nhục chí không tham gia tranh vị nữa.
Còn Lăng Ly Quân lại là kẻ tâm cơ, ngoài mặt có thể cùng ngươi cười cười nói nói nhưng trong lòng lại đang có những tính toán vô cùng tàn nhẫn, có thể đem ngươi đẩy đến đường cùng. Một người như thế nếu biết dùng chính là vũ khí phi thường lợi hại, không biết dùng ngươi sẽ chết tức tưởi dưới món vũ khí khiến ngươi cao ngạo, đáng tiếc Lăng Ly Quân lại lấy Diệp Tú Anh, đi theo phía sau Diệp gia khiến Lăng đế tức giận rất lâu.
Hai đứa con mà Lăng đế coi trọng nhất đều khiến hắn thất vọng, ngay lúc bế tắc lại gặp một Lăng Tam Nguyệt thông minh linh động, tính tình trầm lặng hòa nhã, ít nói làm nhiều, đây mới người mà Lăng đế tìm kiếm bấy lâu. Nhưng theo hắn đoán ba phần Lăng Tam Nguyệt sẽ giống như Lăng Điềm, phía sau có một thê tử xuẩn ngốc, không cẩn thận sẽ bị thê tử liên lụy cho mất cả phong thái tước quý.
Dùng được sẽ dùng, không dùng được sẽ hủy!
Lăng đế nheo nheo mắt cười, trong lòng dự tính cách sử dụng thanh lợi kiếm sắc bén này.
Thông qua ánh mắt Lăng Tam Nguyệt đoán được bảy phần suy nghĩ của Lăng đế, vẫn như cũ dửng dưng, nếu hắn nghĩ lợi dụng nàng lật đổ được Diệp gia thì đó chính là suy nghĩ ngu xuẩn nhất. Phía sau nàng là Diệp Cẩm, nàng không phải điên mà giúp Lăng đế hủy đi Diệp gia, nàng không màn Lăng gia Diệp gia tranh đấu thế nào, nàng chỉ quan tâm một điều là thê tử của nàng có bình an vui vẻ hay không.
Suốt buổi nói chuyện hôm đó Lăng đế liên tục để mắt đến nhất cử nhất động của Lăng Tam Nguyệt, đặc biệt hài lòng với thanh kiếm mới này, trong lòng vô cùng cao hứng.
Lúc ra về Lăng đế đặc biệt tặng cho Lăng Tam Nguyệt một món lễ vật đặt trong hộp gỗ dài hai tấc, rộng hơn một tấc, còn mời nàng tham gia yến tiệc tối nay ở Quỳnh Thiên cung. Lăng Tam Nguyệt không có lý do gì để từ chối, đành miễn cưỡng chấp nhận tham gia, xong xuôi liền cung kính hành lễ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.