Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 91.1: Sau cơn mưa trời lại sáng




Nói xong, lam y tỷ tỷ đi trước dẫn đường, không cần đến ánh sáng của đuốc cũng có thể an toàn bước đi. Lăng Hàm không quên phân phó quân sĩ trở về trướng bồng nghỉ ngơi, nhấc chân nối gót theo phía sau, chỉ là chân nàng quá dài, bước một cái đã bằng lam y tỷ tỷ đi hai bước, hoàn hảo đi song song với nàng ấy.
"Ngại quá, nãy giờ vẫn không biết phải gọi tiểu thư thế nào, dám hỏi phương danh của tiểu thư."
Lam y tỷ tỷ vươn tay đẩy cành cây khô qua một bên, nói: "Hàn Chân, Hàn Châu."
"A?" Lăng Hàm lẩm bẩm đọc lại tên, suýt chút líu cả lưỡi, âm thầm thở dài một tiếng.
Hàn Chân quay lại nhìn Lăng Hàm, nói: "Ngươi là tước quý kinh thành?"
"Phải." Lăng Hàm cười hỏi: "Hàn cô nương là người Liêu Nam?"
"Ân, ta là người Liêu Nam, nương là người Ân Vĩnh."
"Ân Vĩnh?" Lăng Hàm nhướn mày: "Ý cô nương là người Nhược Cẩm thành?"
"Cái gì Nhược Cẩm?" Hàn Chân mù mịt quay lại: "Ta nhớ tên là Ân Vĩnh mà."
"Cô nương có điều không biết, sau này Ân Vĩnh thành đổi thành Nhược Cẩm thành."
"Hóa ra là vậy." Hàn Chân gật gù, chỉ tay về phía trước, lại nói: "Phía trước, đi một lúc là tới, mà ta muốn hỏi, rốt cuộc ngươi kia là gì của ngươi vậy? Ta thấy ngươi gấp gáp muốn tìm nàng."
"A, nàng là mẫu thân của ta." Lăng Hàm không chút giấu diếm mà nói: "Ta cùng mẫu thân đến Tây Dương thăm bào muội, giữa đường gặp thích khách, người cũng mất tích, bọn ta đã tìm kiếm ở đây rất lâu rồi vẫn chưa có tin tức gì."
"Nguyên lai là vậy."
Hàn Chân gật gù, định quay lại hỏi muội muội đi đúng đường không, lại thấy nha đầu này ngượng ngùng cùng tiểu tước quý kia chuyện trò, khóe môi nhịn không được rút trừu.
Lăng Hàm nhìn theo ánh mắt của Hàn Chân, thấy Diệp Dạ Tư cũng đang ngại ngùng gãi đầu, lúc thì hươ tay lúc thì ngu ngốc cười, thật không phải dáng vẻ của một trữ quân La Mã nên có.
Hai mắt vô tình giao nhau, Hàn Chân giật nảy người, trợn mắt: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Lăng Hàm xấu hổ, đặt nắm tay dưới môi hắng giọng ho: "Ta nhận ra hình như muội muội của cô nương có ý với đường muội của ta."
Hàn Chân chớp chớp mắt, đỡ gò má của mình, gương mặt tròn tròn phồng lên bất mãn: "Nha đầu này đúng là kỳ quái, người đến hỏi cưới nhiều như trẩy hội lại không chọn được ai, cuối cùng lại chọn một tước quý xa lạ, không biết có hỏi được tên tước quý người ta hay chưa."
Lăng Hàm giật mình, vội nói: "Ta gọi Lăng Hàm."
Hàn Chân trợn mắt: "Nói ta nghe làm gì?"
"Ách..." Lăng Hàm thất thố cúi đầu nhìn mũi chân.
Đi thêm một đoạn nữa thì đến nơi, trước mặt là những cây hòe già xum xuê cành lá, những dây leo quấn quanh thân cây, nhoài người về phía trăng sáng. Đi đến trước một mỏm đá, Hàn Chân tay chân nhanh nhẹn vén mấy dây leo qua một bên, chỉ vào sơn động ẩm thấp trước mặt.
"Ở nơi này, mau vào đi."
Lăng Hàm đi lên trước phục đỡ Hàn Chân, nói: "Dưới chân trơn trượt, nắm lấy tay ta cho chắc."
Hàn Chân cũng không có ý kiến gì, đưa tay cho Lăng Hàm nắm, cả hai song song đi vào bên trong.
Ở phía sau, Hàn Châu thấy tỷ tỷ thoải mái đưa tay cho tước quý nắm không khỏi có chút xấu hổ, không biết phải làm sao cho đúng. Ngay lúc này lại có một bàn tay chìa ra trước mặt, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ.
"Hàn Châu cô nương không ngại thì nắm lấy tay ta đi."
Hàn Châu ngẩng đầu lên, ngại ngùng nhìn gương mặt tràn ngập ý cười của Diệp Dạ Tư, chậm chạp đem tay mình đặt vào tay nàng.
Trong động không có ánh sáng, chỉ có thể dựa vào ngọn đuốc cháy sáng trong tay của Lăng Hàm, bốn người nối đuôi nhau chầm chậm tiến vào trong. Vào sâu trong động ánh sáng dần rõ ràng hơn, xuyên qua màn đêm, soi tỏ đường đi.
Giữa hang động đặt một đống lửa lớn, vẫn còn đang tí tách cháy sáng, hoa lửa bắn lên tung tóe.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt của người trong hang, Lăng Hàm kích động kêu lên: "Mẫu hoàng!"
Lăng Tam Nguyệt đi đứng có chút bất tiện nên ngồi yên một chỗ, đối bốn người đang bước đến cười nói: "Cuối cùng cũng gặp các con rồi, còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại chứ."
"Cô trượng đừng nói như vậy!!" Diệp Dạ Tư bước nhanh vào trong hang, nói: "May mà nhờ có Hàn Châu cô nương mới tìm thấy ngài."
Hàn Chân bất mãn kêu lên: "Ta không dẫn đường các ngươi biết đến đây sao? Đúng là làm ơn lại không ai nhớ."
Diệp Dạ Tư xấu hổ nói: "Xin lỗi, ta vô ý."
Không biết hôm nay Diệp Dạ Tư và Lăng Hàm đã nói bao nhiêu câu xin lỗi rồi!?
Lăng Tam Nguyệt để yên cho Lăng Hàm dìu đứng dậy, cười nói: "Hàn Chân, Hàn Châu, cảm ơn rất nhiều, ta cũng không biết lấy gì báo đáp các ngươi."
Hàn Châu xua tay, nói: "A di không nên nói như vậy, nhấc tay chi lao mà thôi."
Hàn Chân cũng gật gù đáp: "Nương có dạy thấy người gặp nạn nhất định phải cứu."
"Không biết các con niên kỷ bao nhiêu rồi?"
Hàn Chân lắc lắc cổ tay đeo vòng bạc của mình, trên cổ tay có mười sáu chiếc vòng bạc, biểu thị số tuổi của nàng: "Mười sáu."
Hàn Châu cũng đưa tay ra: "Mười lăm."
"A, thật là, nhi nữ nhà ta cũng mười bảy tuổi rồi." Lăng Tam Nguyệt ý vị thâm trường mà nói: "Hàn Chân, con thấy Hàm nhi nhà ta thế nào?"
"A?!" Hàn Chân không hiểu ý tứ trong câu nói của Lăng Tam Nguyệt, thành thật mà đáp: "Rất tốt."
Lăng Hàm có chút kiêu ngạo, giống như con chim công dạo qua dạo lại khoe bộ lông đuôi đẹp đẽ của mình.
"Niên kỷ của Dạ Tư là mười sáu." Lăng Tam Nguyệt nhìn sang Hàn Châu: "Hàn Châu, con thấy thế nào?"
Hàn Châu vẫn rõ phong tình hơn tỷ tỷ, nghe hiểu Lăng Tam Nguyệt ám chỉ điều gì, xấu hổ vò vò mép tay áo.
"Chuyện này vẫn nên nói với nương..."
Hàn Chân bên cạnh mù mịt, chỉ là nhận xét tốt hay không thôi mà, cần gì phải nhờ đến nương nói???
Lăng Tam Nguyệt ý vị thâm trường mà liếc nhìn Diệp Dạ Tư đang ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, ai~ tuổi trẻ a, bốn chữ [nhất kiến chung tình] liền định cả đời day dưa không rời.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp."
Lăng Hàm nói, rồi phục đỡ Lăng Tam Nguyệt đang bị thương rời khỏi hang động.
Trở về doanh trướng thì bất tiện, mà Diệp Dạ Tư lại gấp gáp sợ người ta hoành đao đoạt ái nên bất đắc dĩ phải đến nhà của tỷ muội Hàn gia một chuyến. Lần này đi theo không có mẫu hoàng, Diệp Dạ Tư đành nhờ cô trượng thay nàng làm chủ, sau đó mới về báo lại cho mẫu hoàng mẫu hậu biết tin.
Một đường đi về nhà của tỷ muội Hàn gia, lúc này trong nhà vẫn còn sáng đèn, có lẽ là nương thân của các nàng vẫn còn đang chờ nhi nữ trở về. Hàn Chân đi trước, tiến lên mở cửa, một đợt hương thơm thức ăn ngào ngát xông thẳng vào mũi nàng.
"Nương, Chân nhi với Châu nhi về rồi."
"Về rồi sao? Sao lại trễ như vậy?" Nương thân từ trên ghế đẩu đứng dậy, chậm rãi quan sát Hàn Chân: "Con là quân quý, đi đêm như vậy không biết sợ à?"
"Không sao đâu, có người bảo vệ bọn con mà." Hàn Chân quay đầu lại, chỉ vào ba tước quý đang đi vào: "Các nàng là..."
Nương thân ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc đó Lăng Tam Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể giúp cả hai nói với nhau được lời nào.
"Ta biết nàng..." Nương thân lẩm bẩm: "Thập nhất gia Lăng Tam Nguyệt..."
Lăng Tam Nguyệt yếu ớt nở nụ cười: "Ta cũng biết nàng, Thập nhất vương phi Diệp Cẩm."
Lăng Hàm lần đầu nhìn thấy gương mặt thật của nương thân, có chút sửng sốt, nếu không có mẫu hoàng ở đây nàng cũng sẽ nhận không ra.
"Năm năm trước, thập nhất vương phi dịch dung thành Cẩm Phù, một mình giải thoát cho Yến hậu và Yến quốc thạc quân, sau đó thì bỏ đi không trở về nữa..."
Diệp Cẩm nhìn Lăng Tam Nguyệt rất lâu, từng câu từng chữ đánh vào cõi lòng nàng đau buốt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tha thiết ấy.
"Bốn năm trước, Thập nhất gia thượng vị, trở thành Yến vương, thay đổi Ân Vĩnh thành Vĩnh Thái, Ân Vĩnh thành đổi thành Nhược Cẩm thành. Hậu cung bỏ trống, chỉ có một vương hậu, Diệp thị Diệp Cẩm..."
Nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, Diệp Cẩm bước đến, Lăng Tam Nguyệt lại chậm chạp dang tay ra.
"Gia!!!"
Chạy vào vòng tay ấm áp của đối phương, hương thơm năm xưa quấn quít bên cạnh, quá khứ như một đoạn phim cũ chậm chạp chiếu lại.
"Tại sao lại bỏ đi? Đã hứa cùng nhau đối mặt, nàng quên cả rồi sao?" Lăng Tam Nguyệt ghì chặt Diệp Cẩm vào lòng, rất sợ nữ nhân này lại lần nữa biến mất thì nàng phải làm sao đây?
"Ta sợ ta chết đi, ngài sẽ thương tâm, ta sợ ta sẽ quên lãng đi ngài, cho nên..."
"Đừng ngốc nữa." Lăng Tam Nguyệt nâng mặt Diệp Cẩm lên, hôn xuống những giọt nước mắt trên mặt nàng: "Cho dù nàng có quên đi ta, ta vẫn sẽ tìm mọi cách khiến nàng nhớ lại, chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện, đâu thể nói quên là quên được. Hơn nữa, nàng sẽ không chết, trở về, ta sẽ tìm thần y điều dưỡng thân thể nàng, nhất định nàng sẽ cùng ta bạc đầu giai lão mà."
Diệp Cẩm khóc nấc lên, ôm chặt lấy Lăng Tam Nguyệt: "Xin lỗi, năm năm qua, đã khiến ngài chờ ta..."
"Không sao, nàng trở về là được rồi, bao lâu ta cũng có thể chờ."
Nhìn phu thê các nàng quyến luyến như vậy, trong lòng một đám hậu bối nổi bão, trừng trừng mắt nhìn nhau. Nếu Diệp Cẩm là nương thân của Hàn Chân và Hàn Châu, vậy có nghĩa các nàng là tỷ muội sao!?
Lăng Hàm càng nghĩ càng không thông suốt, hốt hoảng kêu lên: "Nương, ngài mau giải thích, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt được!!!"
Diệp Cẩm nhìn thấy thân sinh nhi nữ, trong mắt đều tràn ngập ôn nhu, dịu dàng mở miệng: "Hàm nhi, lớn như vậy rồi cũng không điềm tĩnh được chút nào."
"Làm sao điềm tĩnh được a?" Lăng Hàm chỉ vào Hàn Chân mà nói: "Ta muốn lấy nàng ấy, mà nàng ấy lại là con của ngài, vậy ngài bảo ta làm sao bình tĩnh đây!?"
Diệp Cẩm: "..."
Hóa ra kích động như vậy không phải vì gặp lại nàng mà là vì sợ không lấy được thê tử!!!
Hàn Chân xấu hổ đá Lăng Hàm một cái: "Ai muốn gả cho ngươi?"
Bên Diệp Dạ Tư cũng không khá hơn, nếu là con của tứ cô, vậy cũng là tỷ muội với nàng, gương mặt bị rút sạch không còn một giọt máu. Hàn Châu cũng hoảng hốt theo, quyến luyến nhìn Diệp Dạ Tư, làm sao bây giờ đây a?
Nhìn bốn nha đầu xoắn xuýt, Diệp Cẩm nhịn không được mà mắng: "Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết phân biệt? Chân nhi Châu nhi họ gì? Ta họ gì!?"
Lăng Hàm và Diệp Dạ Tư cực lực suy nghĩ, Diệp Cẩm tất nhiên là họ Diệp rồi, còn Hàn Châu và Hàn Chân là họ Hàn, có nghĩa là khác họ, mà khác họ thì...
"Cái này không chắc!" Lăng Hàm cao giọng nói: "Ta với nương cũng không có cùng họ."
Diệp Cẩm hung hăng liếc nàng: "Ý con là ta hồng hạnh xuất tường?"
Lăng Hàm ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lui về sau.
Lăng Tam Nguyệt lúc này mới lên tiếng: "Nghĩa nữ của nàng nuôi dưỡng thật giỏi, đem tâm tư của nhi nữ chúng ta và nhi nữ của Diệp Hy thu hết rồi."
Diệp Cẩm nhìn hai nha đầu sau lưng mình, đều là một bộ dạng e thẹn, nói: "Cũng tốt, hai đứa nhỏ kia là một tay ta nuôi lớn, ta biết tính tình bọn trẻ không tệ, là một cô nương tốt, có thể làm một hảo thê tử."
"Vậy chúng ta trở về, chuẩn bị hỷ sự thôi." Lăng Tam Nguyệt khom người thì thầm vào tai Diệp Cẩm: "Nàng muốn chạy cũng chạy không thoát."
Diệp Cẩm liếc Lăng Tam Nguyệt một cái, khóe môi lại bất giác cong lên, mười ngón tay nhẹ nhàng đan chặt vào nhau.
Sau cơn mưa, chẳng phải trời lại sáng sao?
==========Hoàn==========
HOÀN RỒI Ú À =)))))))))
Đăng hoàn Diệp Tẫn thì Bán sẽ đăng Loạn Thế nhé =))))))) <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.