Trên một con đường nườm nượp người
qua lại ở đất Trường An, một chiếc
xe ngựa cũ nát đang tiến đi thật
chậm. Người đánh xe đầu đội nón trúc, vành mũ kéo xuống rất thấp, khiến người
ta không thể nhìn rõ
dáng vẻ, có điều tuy người đó mặc quần áo vải thô, nhưng tấm thân yểu điệu kia
vẫn khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra đó là một nữ tử. Nữ tử đánh xe
vốn là việc hiếm có, nhưng ở nơi dưới chân thiên tử ngọa hổ tàng long này vốn
có đủ thứ việc ly kỳ, nên mọi người cũng đều chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
“Phía
trước có một khách điếm, chúng ta có cần dừng lại nghỉ ngơi một chút không?” Một giọng
nói nhu mì vang lên từ phía người đánh xe, khiến người ta không còn chút hoài
nghi nào về giới tính của nàng.
“Khách
điếm gì vậy? Muội làm chủ là được rồi.” Giọng nói vang ra từ trong xe thì lại yêu kiều mà yếu ớt, không ngờ cũng là một nữ nhân.
“Khách
điếm Lợi Hưng, lúc ở Hàng Châu chúng ta từng trọ lại đó rồi, chắc là
một phân hiệu của
nó.” Người đánh xe hờ hững trả lời. Dừng xe lại, nàng xoay người vén rèm lên, chui vào
trong đó.
Nằm
trong xe là một nữ tử sắc mặt trắng bệch, trên người mặc một chiếc váy màu xanh với hoa văn là những bông hoa nhỏ màu trắng, đẹp như tranh, khiến người ta không thể
dời ánh mắt đi được, thì ra là Diệm Nương.
“Tỷ sao
rồi? Còn cầm cự được nữa không?”
Nữ tử
đánh xe nhìn sắc mặt không được tốt lắm của nàng, có chút lo lắng hỏi. Trên
đường bọn họ đã bái phỏng vô số danh y ở khắp
các vùng nam bắc, nhưng lại không người nào có thể khiến Diệm Nương khởi sắc,
cuối cùng vẫn phải dựa vào phương thuốc Diệp Thanh Hồng học được từ chỗ sư phụ
để duy trì tính mạng cho nàng. Mắt thấy Diệm Nương ngày một gầy yếu hơn, Diệp
Thanh Hồng làm sao có thể không lo lắng cho được.
“Ta
không sao.” Diệm Nương khẽ nở nụ cười, không ngờ trên quãng đường cuối cùng của
sinh mệnh nàng lại gặp được một người thật lòng quan tâm đến mình như thế, ông
trời cũng coi như đã đối xử
với nàng không bạc rồi.
Diệp
Thanh Hồng mím chặt môi không nói gì thêm, biết rằng dù có hỏi nữa thì đối phương cũng chỉ đáp lại bằng một câu này. Hơi
khom người xuống, nàng đỡ Diệm Nương
lên lưng, cảm thấy vị tỷ tỷ này đã nhẹ hơn trước rất nhiều, đôi hàng lông mày không kìm được
hơi cau lại.
Cõng Diệm
Nương bước xuống xe ngựa nàng đi vào trong khách điếm Lợi Hưng.
“Chưởng
quỹ, ta muốn một gian phòng thượng hạng.” Diệp Thanh Hồng nói với vị chưởng quỹ
trung niên dáng người béo ú đang đứng sau quầy.
Chưởng
quỹ đã quen thấy những Nhất sĩ giang
hồ quần áo giản đơn nhưng ra tay rộng rãi, đã sớm hiểu được đạo lýkhông thể nhìn mặt mà bắt
hình dong. Mà hai vị nữ tử này kết bạn với nhau không cần người hộ vệ, tất
nhiên là không đơngiản, do đó lão cũng không dám chậm trễ, vội sai tiểu nhị dẫn
hai người lên lầu, lại phái người dắt xe ngựa đến bên cạnh chuồng ngựa phía
sau, cho ngựa ăn no.
Vì vẻ đẹp của Diệm Nương, bọn họ
đã thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng cả hai đều coi như không nhìn
thấy, đi thẳng theo sau tiểu nhị. Đang chuẩn bị bước lên cầu thang, đột nhiên
có một tràng tiếng bước chân dồn dập từ phía tầng trên vang lại, rồi một gã có
bộ dạng như người hầu xuất hiện trên cầu thang và vội vàng bước xuống, miệng còn kêu lên không
ngừng: “Tránh
ra! Tránh ra!”
Diệp
Thanh Hồng phải cõng Diệm Nương trên
lưng muốn tránh ra thì đã không còn
kịp nữa, gã người hầu kia như một cơn
gió lướt qua bên canh nàng, hất tung chiếc nón trúc trên đầu nàng ra, làm nó lăn về phía cửa, dừng lại cạnh một vị công tử áo trắng vừa mới
bước vào. Mái tóc dài của Diệp Thanh Hồng lập tức bung ra và buông xuống.
Nàng
còn chưa nói gì, gã người hầu kia đã lớn tiếng kêu lên: “Bảo ngươi tránh ra cơ
mà, ngươi điếc hay…”. Những lời
phía sau đã lập tức tan thành mây khói sau khi gã nhìn thấy khuôn mặt ngạc
nhiên đang nhìn về phía mình của Diệp Thanh Hồng.
Toàn bộ
đại sảnh lập tức trở nên tĩnh lặng, hình thành một sự đối lập hết sức rõ ràng
với khung cảnh ồn ào
trước đó. Không ai ngờ nổi dưới chiếc
nón trúc kia lại là một khuôn mặt diễm lệ đến nhường này, kề ngay sát đó, vẻ
đẹp của Diệm Nương lập tức nhạt nhòa hẳn đi.
Diệp
Thanh Hồng lại vẫn thản nhiên như thường, đến chiếc nón trúc cũng chẳng buồn
đi nhặt, cõng Diệm Nương định đi lên lầu.
“Cô
nương, xin dừng bước!” Phía sau vang lên một giọng nói ôn hòa, trong đó toát ra
vẻ bể dâu và mỏi mệt vô cùng vô tận.
Diệp
Thanh Hồng ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là nam tử áo trắng vừa rồi đang cầm nón
trúc đi về phía nàng. Vì khí độ ung dung hiếm có của đối phương, Diệp Thanh
Hồng không kìm được quan sát y thêm một chút.
Nam nhân đó mặc cẩm bào màu trắng, cổ áo
và ống tay áo có những hoa văn rất hoa lệ phức tạp được thêu bằng
chỉ bạc, kỹ thuật thêu cực kỳ tinh
tế. Mái tóc y được búi lại, đầu đội mũ cao, thân hình cao lớn, mắt dài lông mày
rậm, mũi cao môi dày, khuôn mặt tựa như đao tạc. Nơi khóe mắt và bờ môi y hiện
lên những đường nét của thời gian, trong đôi mắt đen lánh sâu thẳm thấp thoáng
nét bể dâu và mỏi mệt khó có thể miêu tả bằng lời, hệt như giọng nói của y vậy.
Y có một sự uy
nghi và khí chất quý phái trời sinh, đồng thời lại mang theo nét u uất như thể
đã nhìn thấu sự đời, qua đó hình thành nên một thứ mị lực cực kỳ cuốn hút.
“Nón
của cô nương này.” Nam Nhất đó đưa chiếc nón trúc cho Diệp Thanh Hồng, trong đôi mắt
bình lặng như mặt nước hồ thu
chợt lóe lên một tia sáng cực kỳ quái dị.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Hồng đón lấy chiếc nón trúc nhưng lại không đội lên đầu, đôi mắt xinh đẹp quan sát y một lúc, cứ luôn cảm
thấy người này có
chút quen thuộc.
“Cô
nương chắc đến từ vùng khác nhỉ, không biết có quen Tiêu Viên Viên không?”
Nam nhân nọ cất tiếng ôn tồn, nhưng lời nói
ra lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Không
quen.” Diệp Thanh Hồng khẽ lắc đầu, không hề bỏ sót vẻ kích động thoáng qua
trong mắt đối phương khinhắc đến cái tên này. Chẳng rõ vì sao, nàng lại không muốn
y thất vọng, bèn ngoảnh đầu lại hỏi Diệm Nương: “Tỷ có từng nghe nói tới chưa?”
Diệm
Nương cũng khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp
Thanh Hồng nhìn nam nhân kia bằng ánh mắt áy náy, rồi
xoay người đi lên lầu. Chỉ nghe
Diệm Nương ghé đến bên tai nàng rủ ri: “Muội và nam nhân đó trông rất giống nhau, có khi
nào y là người thân của muội không?”
Diệp
Thanh Hồng thoáng ngây ra, ngoảnh đầu lại nhìn namnhân đó một chút, trong đôi mắt
trong veo ánh lên một nét đau đớn và ưu thương khó có thể kiềm chế được. Nhưng ngay
sau đó nàng lại cụp mắt xuống che giấu đi tất cả, nàng làm gì có phúc như vậy chứ? Cúi
đầu xuống, nàng thấp
giọng nói: “Muội không có người nhà, cũng chẳng có gì hết, từ nhỏ đã chỉ có một
mình.” Vừa nói nàng vừa cõng Diệm Nương đi lên lầu, không nhìn người đó thêm
lần nào nữa.
Nàng
không biết rằng mỗi một câu nói, mỗi một vẻ mặt của mình đều lọt vào trong tai,
trong mắt nam nhân kia, khiến y chấn động.
“Con là
Thanh Nhi ư?” Y khẽ lẩm bẩm như đang có điều suy tư gì đó, rồi đột nhiên xoay
người đi ra ngoài. Một nam tử áo đen lập tức bước đến, đi theo phía sau và ở cách y một khoảng nửa bờ vai.
“Ta
muốn biết lai lịch của cô gái đó.” Y trầm giọng nói, từ trong đôi mắt thâm trầm
thoáng qua một nét kích động tới tột cùng. Cô gái đó hoàn toàn không giống Viên
Viên một chút nào hết, nhưng từ trên người nàng y lại nhìn thấy được bóng dáng
của Viên Viên, liệu nàng có thật sự là người mà y nghĩ đến không?
“Vâng,
vương gia.” Nam tử
áo đen cung kính vâng lệnh, xoay người rời đi.
“Nếu
con đúng là Thanh Nhi, vậy thì tốt biết mấy.” Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u
ám đã bắt đầu rải mưa phùn trong tâm trạng vô
cùng thương cảm. Nhớ năm đó, cũng là thời tiết như thế này, Viên Viên đã lén trốn đi
còn mang theo cả Thanh nhi, sự ích
kỷ và đố kỵ của nàng đã làm hại tất cả mọi người. Ôi...
***
“Ngồi
đi!” Diệp Hiệp chỉ tay vào chiếc ghế ở đối diện mà nói với Diệp Thanh
Hồng. Đón họ đến
Long Nguyên đã được ba ngày, tới hôm nay mới gặp được nàng, là bởi vì ông còn bận đi tìm Bạch Ẩn.
Diệp
Thanh Hồng lẳng lặng ngồi xuống. Đây là một tòa tiểu hiên trên mặt hồ, nhìn ra ngoài qua
cửa sổ, những hạt mưa li ti dày đặc đang không ngừng rải xuống, làm gợn lên vô
số sóng nước lăn tăn, những đình đài lầu các ở phía xa đều chìm trong một mảng
mịt mờ.
“Nếm
thử đi, đây là rượu Mai Hoa đặc sản Hàng Châu, tính ấm mà vị thuần, có công
hiệu khai vị.” Diệp Hiệp cầm bình rượu lên rót cho nàng và mình mỗi người một
chén, trên khuôn mặt mộc mạc mang theo một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Diệp
Thanh Hồng nhấp thử một chút thứ dịch thể màu vàng nhạt trong chén, rồi khẽ lắc
đầu: “Ông kêu bọn ta đến đây rốt cuộc là có chuyện gì? Ta còn phải đi tìm đại phu chữa
trị cho Diệm Nương nữa, ông, ông thả bọn ta ra đi.” Ba ngày trước bị người ta
cưỡng ép đón vào đây, bọn họ giống như phải ở trong lồng, nhưng lại không có ai nói với bọn họ rốt cuộc
là có chuyện gì cả. Hôm nay gặp mặt mới biết chủ nhânnơi đây là nam tử áo trắng
kia, nàng không khỏi thầm thở phào một hơi.
“Cô
không cần lo lắng, ta đã tìm được người rồi, y nhất định có thể chữa khỏi cho
Diệm Nương.” Không thích nhìn vẻ u sầu của nàng, Diệp Hiệp liền trầm giọng giải
thích.
“Thật
sao?” Diệp Thanh Hồng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mở to đôi mắt nhìn đối phương,
nhưng ngay sau đó liền dừng lại: “Tại sao ông phải đối xử với bọn ta tốt như
vậy?” Ra ngoài đã được một năm, nàng sớm hiểu được ở thế giới bên ngoài này không có
chuyện người ta vô duyên vô cớ giúp đỡ mình điều gì cả.
“Ta tốt
với cô, không phải là với bọn cô.” Rất bình tĩnh, Diệp Hiệp nhìn khuôn mặt có
chút giống mình kia, rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Đoạn ông vươn
người đứng dậy, trên khuôn mặt anh tuấn có mang theo thứ mị lực kỳ dị ấy thoáng hiện nét bi ai như có
như không: “Nếu con gái ta chưa chết, chắc cũng lớn như cô bây giờ. Cô... Ôi,
trông cô và nó rất giống nhau.” Xoay người lại, ông cố che giấu nỗi kích động
khó tả trong
lòng. Ông thật muốn ôm nàng vào lòng,
nói với nàng, rằng nàng chính là con gái của ông. Nhưng ông biết làm như vậy sẽ
khiến nàng sợ, hơn nữa nếu nàng hỏi năm đó tại sao
ông lại vứt bỏ nàng, ông không biết phải nói
với nàng thế nào. Trước
khi đón Diệp Thanh Hồng đến Long Nguyên ông đã sai người điều tra về
chuyện của nàng,
chỉ có điều thung lũng
nàng ở cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nên có rất nhiều chi tiết nhỏ không thể điều tra được,
chỉ biết là mười chín năm trước Tư Đồ Hành đã mang nàng về đó. Sáu năm trước vợ
chồng Tư Đồ Hành lần lượt qua đời, rồiPhó Hân Thần và Dương Chỉ Tịnh cùng vào thung
lũng tìm cỏ tuyết
nhu, mà một năm trước Phó Hân
Thần còn ở lại đó suốt nửa năm trời, rồi
thì Ngọc Vô Song, Nghiêm Phiêu Phiêu, Khanh Tuần, Diệm Nương cũng lần lượt đi
vào thung lũng, những chuyện này ông đều đã biết cả. Sau đó Phó Hân Thần xách
theo Ngọc Vô Song và Nghiêm Phiêu Phiêu rời khỏi đó trở về Long Nguyên, giao
hai người cho Ngọc Quý Sơn xử lý,
liền tránh vào Mai Viên, từ đó đến nay không bước chân ra ngoài một bước.
Trong
căn nhà gỗ của Diệp Thanh Hồng, Nghiêm Phong tìm thấy một tấm kim bài nhỏ, một
mặt có bức hình phụng vũ cửu thiên khảm nạm bằng những viên ngọc trai li ti,
mặt còn lại thì khắc hàng chữ “sinh nhật đầy năm của ái nữ Thanh Hồng” và ngày tháng năm
đúc ra nó. Ngoài ra y còn tìm thấy một bọc quần áo trẻ con, tuy đã cũ những vẫn có thể nhìn
ra là sản phẩm của
xưởng dệt may chuyên dụng trong vương phủ. Những thứ này có lẽ không thể chứng minh điều gì, nhưng chỉriêng
khí chất trên người Diệp
Thanh Hồng cũng đã đủ cho ông khẳng định phán đoán của bản thân, ngoài đó ra
tất cảchẳng qua chỉ
là vật nghiệm chứng kèm theo chứ chẳng có gì quan trọng.
“Con
gái của ông đi đâu rồi?” Diệp Thanh Hồng không kìm được hỏi giọng quan tâm, dựa
vào trực giác nàng biết được nam nhân này không hề có ác ý với mình, hơn nữa cũng không
thể nói rõ là tại sao, nàng còn rất thích ông.
Khẽ thở
dài một hơi, Diệp Hiệp ngoảnh đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Bị mẹ nó mang
đi rồi.” Quá khứ chỉ có thể nói tới đây thôi, phần còn lại quả thực là đớn đau
khó tả.
“Ồ.”
Diệp Thanh Hồng như hiểu mà như không,
trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một nữ nhân có dung nhan tuyệt đẹp. Hình
ảnh ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến nàng hoài nghi việc nó
có từng xuất hiện hay chưa. Nhưng trong lòng nàng lại đã mơ hồ một dự cảm. Nàng không muốn tìm
hiểu xem đó rốt cuộc là gì, bèn đứng dậy đi tới sau lưng Diệp Hiệp, cất tiếng
tò mò hỏi: “Ta đã hai mươi hai tuổi rồi, ông còn
trẻ như vậy, sao có thể có con
gái lớn như ta được?”
Nhìn ông ta tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ với Phó Hân Thầnhơn nữa mái tóc còn đen nhánh, khiến người khác không thể không cảm thấy hoài nghi.
Diệp
Hiệp cười vang, vòng tay qua vai kéo nàng đến đứng bên cạnh mình trước cửa sổ một cách
trìu mến: “Ta đã năm mươi lăm tuổi rồi, con gái ta dù có lớn hơn cô mười tuổi thì cũng không có
gì là lạ.”
Vì động
tác thân mật của ông, Diệp Thanh Hồng bất giác dâng lên một cảm giác vô cùng ấm
áp: “Ta tên là Nô Nhi, ông tên là gì?”
“Nô
Nhi, Nô Nhi...” Diệp Hiệp tỉ mỉ suy
nghĩ kỹ về cái tên
của nàng, không kìm được bừng bừng nổi giận. Vợ chồng Tư Đồ Hành thực đáng chết, không ngờ
lại dám gọi con gái ông là Nô Nhi, không biết chúng còn ngược đãi nó thế nào
nữa. “Bọn họ đối xử với
cô có tốt không?”
“Ai
cơ?” Diệp Thanh Hồng nhìn vẻ giận dữ của ông với vẻ khó hiểu, nhưng lại không
cảm thấy sợ hãi chút nào.
“Cặp vợ
chồng nuôi dưỡng cô ấy.” Ông không biết quan hệ giữa
Diệp Thanh Hồng và bọn họ, nên chỉ đành nói như vậy mà thôi.
“Tên
của ông là gì?” Diệp Thanh Hồng không trả lời, chuyện trong quá khứ nàng không
muốn nhắc đến nữa.
“Diệp
Hiệp.” Trái tim Diệp Hiệp thầm nguội lạnh, biết rằng phán đoán của mình đã đúng rồi
nhưng lại chẳng có cách nào khác cả. Hai người đó đã chết, ông có thể làm gì
được? “Sau này ta gọi cô là Thanh Nhi nhé, không gọi là Nô Nhi nữa!”
“Ừm.”
Diệp Thanh Hồng nở một nụ cười ngọt ngào, gọi là gì nàng căn bản không hề để tâm, nhưng lại có rất nhiều
người chấp nhất về điều này.
“Không
biết Diệp huynh ép tiểu đệ ra ngoài rốt cuộc...” Giọng nói quen thuộc của Phó
Hân Thần đột ngột vang lên, rồi bất ngờ dừng lại sau khi nhìn rõ cô gái mà vị
hảo bằng hữu trước mặt đang ôm trong lòng.
Diệp
Hiệp cười vang: “Muốn mời được Long Nguyên chủ ra ngoài thực là không dễ, nếu
huynh đệ còn không ra, ta còn định đốt cả rừng mai đấy.” Nói xong, ông liền
quay sang dịu dàng nói với Diệp Thanh Hồng: “Thanh Nhi, Phó Hân Thần cô cũng
biết nhỉ?” Từ chỗ Diệm Nương ông biết được tình cảm của Diệp Thanh Hồng với Phó
Hân Thần, cho nên bất kểthế nào ông cũng phải giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Đây là điều mà ông nợ nàng.
“Diệp
Hiệp.” Vừa
nhìn thấy Phó Hân Thần, Diệp Thanh Hồng liền nép vào lòng Diệp Hiệp theo bản
năng, thứ cảm giác đau đớn từng khiến nàng chết đi sống lại đó một lần nữa tràn đến, khiến sắc mặt nàng thoáng cái đã trở nên trắng bệch.“Diệp Hiệp, ta muốn đi
thăm Diệm Nương.” Giọng nói của nàng có chút khàn
khàn, vội vàng kéo tay Diệp Hiệp muốn
rời đi, nàng sợ nếu còn
không rời đi, nàng sẽ không thể nàokhống chế được bản thân nữa. Suốt trong
quãng thời gian đó nàng chỉ biết đến đau, một
nỗi đau vô cùng vô tận, nàng không biết mình đã làm thế nào, chỉ biết rằng sau khi tỉnh lại toàn
thân đều là thương tích, nhưng lại không hề cảm thấy đau. Nàng sợ phải nhìn thấy vẻ mặt
tuyệt tình của chàng một lần nữa, lần này nàng nhất định sẽ không chịu đựng
nổi.
“Được.”
Diệp Hiệp xót xa nói, xem ra Phó Hân Thần đã làm nàng tổn thương không nhẹ.
“Chậm
đã!” Phó Hân Thần trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén dừng lại trên đôi bàn tay
đang nắm lấy nhau của hai người, rồi di chuyển lên tấm dung nhan đã từng chiếm cứ đầu óc chàng suốt một
thời gian dài kia. Ở đó, chàng không nhìn thấy niềm vui khi trùng phùng, không
nhìn thấy nụ cười hồn nhiên mà chàng từng tưởng tượng, cái miệng hồng hào nhỏ xinh kia cũng
không nói “Phó Hân Thần, ta rất nhớ chàng”. Chẳng có gì hết, chỉ có sự sợ hãi
làm chàng căm hận kia. Sao nhanh như vậy mà nàng đã quên đi sự si tình với chàng, để rồi
lao vào vòng tay của một nam nhân khác như thế chứ? Nàng thật
đáng ghét! Bàn tay chàng nắm chặt lại, cố đè nén nỗi xung động muốn lao tới
cướp lấy nàng từ bên cạnh Diệp Hiệp về, chậm rãi nói: “Nô Nhi, lâu lắm rồi
không gặp.”
“Đúng
thế, lâu lắm rồi... Đã có ba trăm chín mươi bảy ngày rồi đấy.”
Những
lời phía sau nàng nói rất khẽ, chỉ có Diệp Hiệp là nghe thấy được. Ông không khỏi
bật cười, xem ra nha đầu này đúng là vừa yêu vừa e sợ Phó Hân Thần đây.
Phó Hân
Thần hơi cau mày lại, không thích việc mình bỏ sót lời của nàng, hơn nữa còn càng ngày càng cảm thấy
tình cảnh thân mật giữa nàng và Diệp Hiệp vô cùng gai mắt: “Diệp huynh, nếu
huynh có chuyện thì xin đi trước đi!”
Diệp
Hiệp hơi ngẩn ra, liền cả mừng, gật đầu cười nói: “Được, được, vậy tối nay ta
sẽ đến Mai Viên tìm huynh đệ.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Diệp
Thanh Hồng không kìm được hoảng hốt níu chặt lấy ống tay áo ông: “Để ta đi với
ông, ông... ông đừng vứt bỏ ta lại!” Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một
cây búa lớn nện vào trái tim Phó Hân Thần thật mạnh, sắc mặt chàng sau nháy mắt
đã trở nên trắng bệch, muốn nói gì đó, nhưng lại chợt phát
hiện mình chẳng
thể thốt thành lời. Đã từng có lúc nàng cầu xin chàng như vậy, nhưng chàng đã
làmgì với nàng?
“Thanh
Nhi, ta còn có việc cần làm, cô ở đây nói chuyện với Hân Thần đi! Không phải hai người đã
có ba trăm chín mươi bảy ngày chưa gặp nhau rồi sao?” Diệp Hiệp không hiểu nguyên do bên
trong, chỉ cho
rằng Diệp Thanh Hồng đang giận dỗi, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi xoay
người rời khỏi đó. Cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, không phải sao?
Diệp
Thanh Hồng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ông rời đi, trong lòng lại một lần nữa
nổi lên cảm giác bị bỏ rơi. Tại sao chứ?
“Y đã
đi rồi.” Phó Hân Thần lạnh lùng nói, rồi chuyển người qua che tầm mắt của nàng
lại. Chàng không thích nhìn thấy vẻ lưu luyến không dành cho chàng trong mắt
nàng, vô cùng vô cùng không thích.
Diệp
Thanh Hồng không kìm được lùi về phía sau hai bước, có điều ánh mắt lại không kìm
được nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đã từng khiến nàng đau đớn đến tột cùng nhưng
đồng thời lại ngày đêm nhung nhớ kia. Trông chàng có vẻ rất tốt, suốt một năm
nay được ở bên người yêu chắc là hạnh phúc vô cùng. Nhưng chàng có từng nhớ đến
nàng không?
Ngẩn
ngơ nhìn vẻ sợ hãi mà xa cách trên khuôn mặt nàng, Phó Hân Thần hít sâu một hơi
đột nhiên rời khỏi nàng mà đi đến bên cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn nhìn những hạt mưa
lất phất bên ngoài, trong đó toát ra một vẻ đau khổ tưởng chừng như tuyệt vọng.
Rời khỏi nàng, chàng cho rằng mình sẽ có thể ở trong Mai Viên bầu bạn với Tịnh Nhi đến hết cuộc đời, nhưng chẳng ngờ
trong lặng lẽ, tình cảm của chàng với nàng đã sâu sắc đến mức khó tin, bóng
dáng nàng cứ thường xuyên xuất hiện trong những lúc mà chàng không ngờ đến,
quấy nhiễu cảm xúc của chàng, thậm chí trong những khi nửa đêm tỉnh mộng chàng
còn chẳng thể kiềm chế được mà nhớ đến nàng. Biết là có lỗi với Tịnh Nhi, nhưng
chàng lại không thể thoát khỏi tấm lưới tình mà nàng đã buông ra đó. Đau khổ
chịu đựng suốt một năm, ngay vào lúc chàng đã sắp không thể kiềm chế được định
mặc kệ tất cả để quay trở lại đó tìm nàng, nàng lại xuất hiện ở Long Nguyên,
hơn nữa bên cạnh còn có người khác, mà người đó còn là hảo bằng hữu của chàng,
như vậy bảo chàng phải làm sao đây? Chẳng lẽ đây chính là báo ứng ư? Báo ứng
việc ngày đó chàng đã vô tình vứt bỏ nàng.
Nhìn
thấy bóng lưng cô độc của chàng, trái tim Diệp Thanh Hồng không khỏi nhói đau,
không kìm được bước lên phía trước, đưa tay ra chạm vào lưng chàng, muốn an ủi,
nhưng lại sợ chàng cự tuyệt. Từ sau khoảnh khắc chàng tuyệttình rời đi đó, nàng đã không thể xác định được việc mình dồn hết tình cảm cho chàng
có phải là một gánh nặng với chàng hay không. Nghĩ đến đây bàn tay nàng lại bất giác rụt
trở về.
Phó Hân
Thần thì lại vì cái chạm nhẹ đó của nàng mà toàn thân chấn động, khi xoay người lại sắc mặt
đã dịu dàng hơn rất
nhiều: “Sao nàng lại ra ngoài? Là Diệp huynh mang nàng ra ngoài ư?”
Thấy
chàng nói năng ôn tồn, tâm thần Diệp Thanh Hồng thầm buông lỏng, lộ ra nụ cười
đầu tiên sau khi nhìn thấy chàng: “Không phải, ta đưa Diệm Nương ra ngoài chữa
bệnh, mấy hôm trước mới gặp ông ta thôi.”
“Diệm
Nương?” Phó Hân Thần hơi cau mày lại. Sao Nô Nhi lại ở cùng một chỗ với nữ nhân này chứ?
Dường
như biết được chàng muốn hỏi gì, Diệp Thanh Hồng liền chậm rãi kể lại những việc
đã xảy ra sau khi chàng rời đi. Thấy sắc mặt chàng càng ngày càng trở nên âm
trầm, nàng không khỏi có chút sợ hãi, sau khi kể xong liền lập tức lặng im thấp
thỏm nhìn chàng, không biết mình lại nói sai chỗ nào nữa.
Phó Hân
Thần vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ vì không ngờ Khanh Tuần lại không buông tha cho
Diệp Thanh Hồng, phẫn nộ vì không ngờ bản thân lại chưa nghĩ đến điều này mà đã bỏnàng ở lại. Chàng thầm đưa ra quyết
định, rằng sẽ không vì
Khanh Tuần là sư huynh của Dương Chỉ Tịnh mà né tránh không giao phong chính diện với
gã nữa. Lần sau, nếu hai người còn gặp mặt, chàng tuyệt đối sẽ không nương tay. Đếnkhi tỉnh
táo trở lại, nhìn
thấy ánh mắt bất an của Diệp Thanh Hồng, chàng không khỏi thầm cười khổ, nàng
trước nay đều rất sợ mình, hai người như vậy làm sao có thể trở thành phu thê
được. Phu thê? Chàng thầm kinh hãi, sao chàng lại có thể nghĩ đến chuyện này? Vì muốn ép mình không tiếp tục suy
nghĩ linh tinh, chàng liền đi tới ngồi xuống ghế, và ra hiệu cho Diệp Thanh
Hồng cũng ngồi xuống.
“Nàng
đã thay đổi rất nhiều.” Nhấp
một ngụm trà, chàng bắt đầu tán gẫu với nàng, ánh mắt thì lại không kìm được
bừng lên những tia sáng nóng bỏng mà quan sát nàng thật kỹ. Nàng mặc một bộ đồ quý tộc kiểu nữ, váy dài chạm
đất, tay áo rộng thắt lưng lớn, phía sau là một chiếc áo choàng thêu hoa, mái
tóc dài được vấn lại thành búi theo kiểu quý tộc, trước trán dính một miếng
trang sức hình con chim
nhỏ[1], khuôn mặt không trang điểm gì nhiều, nhưng toàn thân lại toátra khí chất cao quý không gì sánh
được, diễm lệ vô cùng. Khi nàng còn mặc quần áo vải
thô trước đây đã không có ai sánh được, lúc này
trang điểm sơ qua một
chút lại càng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chàng có cảm giác, rằng
dường như nàng vốn thuộc về tầng lớp này.
[1] Đây là một cách trang điểm rất thịnh hành ở Trung Quốc
vào thời Đường, miếng trang sức thường được làm bằng vàng hoặc bạc, việc dán
miếng trang sức lên trán cũng có những kỹ thuật riêng. Người dịch giải
thích thêm một chút kẻo dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết. (ND)
“Đúng
thế?” Diệp Thanh Hồng thở dài một
hơi, có chút buồn bã. Hơn một năm nay nàng đã có quá nhiều trải nghiệm, cũng
học được nhiều điều, biết rằng có một số việc không thể miễn cưỡng. Chỉ là khi
thấy chàng đang ti mỉ quan sát mình, nàng vẫn không kìm được thầm cảm thấy vui
vẻ: “Bộ đồ này là do Diệp Hiệp ép ta mặc đấy, chàng thấy có đẹp không?” Dừng
lại một chút, nàng lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Ta đã biết chữ rồi đây
nhé.” Đây là điều mà nàng vẫn luôn
muốn nói cho chàng biết, sau khi nói xong, lại không kìm được nín thở chờ phản ứng của chàng.
Vừa
nghe nói Diệp Hiệp bảo nàng ăn mặc thế này, trái tim Phó Hân Thần không khỏi
trở nên nguội ngắt, một thứ cảm giác chua xót lan ra từ miệng chàng, khiến
chàng không thể nghe rõ những lời phía sau.
Không
hề nhận được một lời tán thường nào, Diệp Thanh Hồng không khỏi cảm thấy có chút thất
vọng mà cúi gằm mặt xuống. Dù nàng có cố gắng thế nào thì cuối cùng cũng không so được với Tịnh cô nương, chàng
làm sao mà chịu để ý xem
nàng rốt cuộc đã biến thành
như thế nào, việc này đâu có liên quan gì tới chàng.
Nhìn
cái cổ thon dài trắng muốt như thiên nga của nàng lộ ra ngoài cổ áo, Phó Hân
Thần không khỏi có chút thẫn thờ. Chàng thật sự đã yêu nàng rồi, nhưng đã quá
muộn. Ông trời đúng là biết trêu ngươi, luôn chẳng cho người ta được như ý
nguyện. Bây giờ chàng chỉ có thể chúc phúc cho nàng và Diệp huynh không phải
chịu giày vò gì nữa mà thôi.
“Đi
thôi! Nàng ở đâu vậy? Để ta đưa nàng về!” Chàng chậm rãi đứng dậy, quyết định
phải dứt khoát chặt đứt tất cả mọi tình duyên. Vốn dĩ chàng
không nên động lòng với nàng như thế.
“Túy
Tâm các.” Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng trả lời. Trong lòng không biết tại sao lại
có chút hụt hẫng, dường như lần này nàng thật sự sẽ phải đoạn tuyệt với chàng rồi,
sau này có lẽ đến đau lòng cũng là một thứ xa xỉ. Sau khi đứng dậy, Phó Hân
Thần cất bước ra ngoài Mộ Vũ hiên trước, một gã thủ hạ vội vàng mở ô ra chạy
đến che mưa cho chàng. Chàng đón lấy chiếc ô, vẫy tay một cái, gã thủ hạ lập tức cúi
đầu lui xuống. Ngoảnh đầu lại nhìn chiếc váy dài chạm đất của Diệp
Thanh Hồng, chàng khẽ lắc đầu, đang định sai hạ nhân chuẩn bị kiệu, lại thấy hai tay
nàng đang nhấc váy
lên, để lộ ra đôi giày gấm tím thêu hoa ở phía dưới, một gã thủ hạ khác đã bước đến
che mưa cho nàng, bèn không nói thêm gì nữa, dù sao Túy Tâm các cũng ở cách đây
không quá xa.
Diệp
Thanh Hồng đi theo sau lưng Phó Hân Thần, nhìn bóng lưng âu sầu cô quạnh của
chàng, trái tim bỗng thấy chua xót. Nàng vốn cho rằng chàng ở cùng Tịnh cô
nương sẽ rất vui vẻ, nhưng sự thực xem ra không phải thế.
Túy Tâm
các là một tòa kiến trúc bằng gỗ ba tầng, bề ngoài mộc mạc giản dị, nhưng những
thứ đồ được
bày biện bên trong đều quý báu vô cùng, ngay đến tấm thảm trải sàn cũng được
vận chuyển từ đế quốc Ba Tư về. Đứng trong phòng ngủ ở tầng ba, có thể nhìn đi
xa tắp.
Xua tay
lệnh cho thủ hạ lui đi, Phó Hân Thần lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Hồng, nhìn rất
chuyên tâm, tựa như muốn in sâu hình bóng của nàng vào trong ký ức. Sau này sẽ
không bao giờ gặp lại nữa rồi.
Bị chàng nhìn đến nỗi trong lòng
thấp thỏm, Diệp
Thanh Hồng đang định mở lời, lại thấy chàng đột ngột xoay người rời đi, hệt như
ngày đó chàng rời khỏi thung lũng vậy. Một cơn đau nhói đột ngột trào dâng,
khiến trước mắt nàng bỗng dưng tối sầm. Nàng đưa tay ra bám vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững
được, đến khi cơn
đau bớt đi phần nào, liền vội vàng nhấc váy chạy nhanh lên tầng ba. Đi đến bên cửa sổ, nàng chỉ thấy Phó Hân
Thần đang một mình cầm ô bước đi trên con đường lát đá xanh, giữa ngọn giả sơn
sừng sững, rồi bước lên cây cầu đá đằng xa. Dường như cảm giác được nàng đang
nhìn mình, chàng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng. Tuy không
nhìn rõ khuôn mặt chàng, nhưng Diệp Thanh Hồng biết chàng đang nhìn mình, không
kìm được nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn. Nàng muốn nói với chàng, nếu trong
kiếp này hai người không thể ở bên nhau, vậy kiếp sau nàng nhất định sẽ giành
đến trước Tịnh cô nương để trở thành người chàng thích nhất. Nàng sẽ không còn
đau nữa, không bao giờ… Vì nàng đã có niềm hy vọng để mà chờ đợi.
Diệp
Thanh Hồng ngẩn ngơ nhìn
bóng dáng Phó Hân Thần đang lại một lần nữa đi về phía trước, nước mắt không
kìm được lã chã tuôn rơi. Kiếp sau, kiếp sau nữa, liệu chàng có hẹn trước với
Tịnh cô nương rồi không? Như thế chẳng lẽ nàng sẽ phải vĩnh viễn cô độc một
mình?
“Tại
sao lại khóc?” Bên tai chợt vang lên giọng nói dịu dàng mà quen thuộc kia, toàn
thân Diệp Thanh Hồng chấn động, xoay người nhìn lại với vẻ khó tin.
Phó Hân
Thần đang đứng ở cửa, mang theo một nụ
cười mỉm hiền hòa.
“Phó
Hân Thần?” Diệp Thanh Hồng đâu ngờ chàng đi rồi còn quay trở lại, nhất thời chẳng có chút chuẩn bị nào, tất cả mọi
nỗi ấm ức và đau thương đồng thời cuồn cuộn trào dâng, khiến nàng mặc kệ tất cả mà lao về
phía trước ôm chặt lấy chàng. Tiếng khóc từ nỉ non biến thành nức nở, dường như nàng muốn phát tiết
hết mọi sự kìm nén
trong một năm nay ra ngoài.
Phó Hân
Thần thở dài một hơi, ôm lại nàng, khuôn mặt cạ lên mái tóc của nàng thật nhẹ, đã
rất lâu, rất lâu rồi chàng chưa ôm nàng thế này. “Đều là ta không tốt, Nô Nhi
ngoan, không khóc nữa!” Giọng của chàng chậm rãi mà trầm thấp, tựa như đang an
ủi Diệp Thanh Hồng, nhưng bên trong lại chan chứa quá nhiều nỗi đau khổ và xót
xa. Vô ý ngoảnh đầu lại nhìn thấy nụ cười của nàng, trái tim vốn đã định từ bỏ
của chàng chợt bùng cháy lên hy vọng, chuẩn bị cho mình một cơ hội cuối cùng,
nào ngờ khi trở
lại đây rồi lại thấy cảnh nàng nghẹn ngào khóc.
“Phó
Hân Thần, ta nhớ chàng lắm.” Diệp Thanh Hồng nép trong lòng chàng, khẽ cất
tiếng nỉ non. Hơn một năm nay, không lúc nào là nàng không nhớ đến chàng, nhưng
lại phải khổ sở đè nén, cảm giác ấy quả thực nàng
đã sợ lắm rồi. Giờ
đây, bất kể kết quả là như thế nào, cho dù lại một lần nữa khiến bản thân đau
đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không tiếp tục đè nén tình cảm của mình.
“Ta
cũng vậy.” Khẽ hôn lên mái tóc của Diệp Thanh Hồng, Phó Hân Thần trả lời bằng
giọng khàn khàn rất nhẹ. Nếu thời gian hơn một năm còn chưa đủ cho chàng suy nghĩ kỹ, vậy
thì sự đố kỵ và đau xót cuồn cuộn trào dâng trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp
Hiệp và nàng thân mật ôm nhau đã nói với chàng tất cả. Bây giờ xác định được
tâm ý của nàng rồi, chàng biết, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, mặc kệ
người đời có nhìn chàng như thế nào đi chăng nữa, cuộc đời này chàng quyết sẽ
không vứt bỏ nàng thêm lần thứ hai.
“Thật...
thật sao?” Diệp Thanh Hồng không dám tin
vào điều mình vừa nghe thấy, run rẩy hỏi lại, mà những giọt nước mắt mừng vui
thì đã không kìm được mà ào ạt chảy ra rồi. Đây là điều cho dù nằm mơ nàng cũng
không dám nghĩ đến, Phó Hân Thần nói chàng cũng nhớ nàng, đây là thật sao?
“Tất
nhiên là thật.” Phó Hân Thần dịu dàng nói. Chàng đã khiến nàng phải chịu quá
nhiều đau khổ rồi, sau này nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều: “Nô Nhi, chúng ta thành thân
nhé!”
“Vậy…
vậy có được không?” Diệp Thanh Hồng ngây ra, không dám tin vào vận
may của mình.
Sao mới thoáng cái mà tất cả đều đã thay đổi như thế? Vậy Tịnh cô nương thì sao?
“Đương
nhiên là được.” Phó Hân
Thần khẽ mỉm cười, còn tưởng nàng thay đổi
nhiều lắm, hóa ra vẫn dại khờ như thế.
Diệp
Thanh Hồng bật cười ngây ngô, thì ra không cần đợi đến kiếp sau, kiếp này nàng cũng có thể ở bên chàng rồi.
“Phó
Hân Thần, kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng muốn ở bên chàng.” Để đề phòng người khác nhanh
chân giành mất chỗ, nàng phải hẹn sẵn với chàng mới được.
“A...”
Lần này thì đến lượt Phó Hân Thần ngây ra.
Về sau
Diệp Thanh Hồng mới biết thì ra Phó Hân
Thần chính là chủ nhân thật sự của Long Nguyên, còn
Diệp Hiệp chỉ là một
trong các chủ sự, trong thời gian hơn năm năm Phó Hân Thần điên cuồng vì tình, ông và
hai vị chủ sự khác đã cùng quản lý tất cả mọi việc ở đây. Mà bản thân ông còn
là Cửu vương gia, chú ruột của Đương kim Hoàng thượng, tuy bây giờ sớm đã không
còn tham gia quốc sự nữa, nhưng sức ảnh hưởng không một ai có thể coi thường.
“Cái
gì?” Diệm Nương ngồi trên ghế tựa, trợn tròn xoe mắt nhìn Diệp Thanh Hồng với
vẻ hết sức khó tin. Sao mới có nửa ngày không gặp mà cô bé này đã chuẩn bị
thành thân rồi? “Phó Hân Thần đã đồng ý rồi ư?”
“Đúng
thế, là chàng chủ động đề nghị
đấy.” Diệp Thanh Hồng lúng túng đáp.
“Cái
gì?” Diệm Nương lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên, tuy giọng nói đầy vẻ yếu ớt,
nhưng cũng đủ để khiến Diệp Thanh Hồng cảm thấy bất an.
“Muội
biết chàng vốn cũng có
thích muội một chút xíu.” Rất nhẹ nhàng, nàng nói ra điều mà bản thân lo lắng:
“Nhưng không ngờ... Dù gì người mà chàng thích nhất vẫn là Tịnh cô nương. Muội
sợ... sau khi muội và chàng thành thân, chàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ được
vui vẻ, Tịnh cô nương cũng sẽ không vui, không biết giữa bọn họ đã xảy ra vấn
đề gì rồi...”
“Đồ ngốc!” Diệm Nương đã hoàn toàn
cạn sức, đến tiếng mắng người cũng nhỏ như là rên rỉ: “Nếu Phó Hân Thần không
thích muội, y tuyệt đối sẽ
không lấy muội đâu, cho dù có người kề kiếm lèn cổ uy hiếp y cũng không được.
Cái loại nam nhân như bọn họ ấy... Hừ! Ngoài ra, Dương Chỉ Tịnh đãchết được sáu năm nay
rồi, muội vẫn chưa biết sao?”
“A!” Diệp Thanh Hồng kinh ngạc kêu
lên một tiếng, “Tịnh cô nương chết rồi ư?”
Thảo nào Phó Thần lại thương tâm như thế, thảo nào... Trái lại nàng không kìm được đau nhói
thay chàng, này nàng nhất định sẽ không làm chàng thương tâm thêm lần nữa.
“Muội
có cái vẻ mặt gì đấy hả? Hừ! Nữ nhân chết rồi mà còn mang theo trái
tim của hai nam nhân.
Bây giờ thì tốt rồi, ít nhất cũng có một trái tim đã được giải thoát. Nô Nhi,
chúc mừng muội!” Những lời phía sau Diệm Nương nói rất chân thành, nhưng đôi
mắt lại không khỏi nhạt nhòa chua xót. Nàng thì chắc không có cái phúc phận ấy
rồi.
“Diệm
Nương, Diệp Hiệp nói đã tìm được đại phu cho tỷ rồi, tỷ sẽ khỏe lại rất nhanh
thôi.” Khi nói những lời này Diệp Thanh Hồng không khỏi có chút chột dạ, hơn
một năm nay bọn họ đã đi tìm đại phu ở khắp nơi rồi, bây giờ thật không dám ôm
quá nhiều hy vọng.
“Nô
Nhi, muội cũng biết nói dối rồi đấy nhé!” Diệm Nương bật cười, chút tâm tư của
cô bé này nàng làm sao mà không hiểu: “Muội nghĩ ta sợ chết sao?” Nàng để cho
Diệp Thanh Hồng cứu, thực ra là muốn nhân đó giúp cô bé này có được một chốn về mà thôi.
Bây giờ tâm nguyện đà đạt thành, nàng còn sợ gì nữa chứ?
“Tỷ...
tỷ nỡ từ bỏ Khanh
Tuần ư?” Diệp Thanh Hồng có chút chua xót, sao Diệm Nương lại có thể thờ ơ
trước sinh mệnh như thế, cuộc sống dù có vất vả, nhưng còn sống tức là còn hy
vọng, không phải sao?
Vừa
nghe nói tới Khanh Tuần, nụ cười phóng khoáng của Diệm Nương lập tức cứng đờ
lại, sau đó là một tiếng thở dài buồn bã: “Y là người nói được làm được, sau
này ta sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại y nữa rồi.”
Có lẽ
chính vì thế nên
Diệm Nương mới đặt chuyện sinh tử qua một bên chăng? Diệp Thanh Hồng không khỏi
cảm thấy có một tia thương cảm.
“Mấy
lần muốn vào Long Nguyên xem thử một chút, kết quả là thiếu chút nữa mất mạng
mà vẫn chẳng vào được, khụ khụ...” Diệm Nương mỉm cười chuyên chủ đề câu chuyện, không muốn Diệp
Thanh Hồng lo lắng quá: “Không ngờ lần này lại vào được dễ dàng như thế, vận mệnh
đúng là biết trêu ngươi.”
Long
Nguyên là một quần thể kiến trúc nằm ở phía tây bắc kinh thành, quy mô to lớn,
phòng bị nghiêm mật, quả thực chẳng thua kém gì hoàng cung, cho nên Diệm Nương
mới nói như vậy. Năm xưa Phó Hân Thần ngang tàng cuồng ngạo, cho người xây dựng
rầm rộ ở đây mà chẳng e ngại gì triều đình, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã xây dựng xong Long
Nguyên uy chấn võ lâm. Bên trong đó cao thủ như mây,
kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm xuể, thực đã
trở thành nơi tề tựu của các bậc
tinh anh trong võ lâm. Nhưng chỉ có vài người ít ỏi mới biết được, sở dĩ Phó Hân Thần có thể không hề
kiêng kỵ gì như vậy là vì trong người chàng còn có huyết thống của hoàng thất.
Có điều, việc chàng được sinh ra như thế nào cho đến nay vẫn còn nằm trong vòng
bí mật, chẳng có ai tỏ tường.
Kết thúc
Long Nguyên chủ tục huyền, đây quả
thực không phải một chuyện nhỏ. Người đến tham gia hôn lễ đều là hạng có bối
cảnh và lai lịch ghê gớm vô cùng. Có lẽ cũng chính vì như thếtrong đại sảnh cử
hành hôn lễ tuy cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không có hiện tượng hỗn loạn ồn ào.
“Nhị
bái cao đường...” Người chủ trì nghi lễ hô lớn. Tuy cả hai đều không có cao
đường để bái, nhưng nghi lễ dù gì cũng không thể bỏ được, vẫn cứ phải làm bộ một
chút.
“Chậm
đã!” Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, cắt ngang việc quỳ bái của hai
người, toàn đại sảnh lập tức chìm vào im lặng.
Tất cả
đều nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một hán tử áo xám cao gầy mặt mũi xấu xí
đang đứng bên ngoài, thần sắc âm trầm, không phải Khanh Tuần thì còn ai?
.
Đưa tay
ngăn cản các hộ vệ đang định bước tới, Phó Hân Thần nắm chặt lấy tay cô gái bên cạnh mình.
Một trong
các vị chủ sự là Quan Nhất Tri lên tiếng: “Nếu Khanh công tử đến để tham gia hôn lễ vậy thì xin ngồi xuống, đợi sau
khi chủ thượng của ta hoàn thành đại lễ xong sẽ tới nói chuyện với công tử.”
Thân phận của Quan Nhất Tri vang rền trong võ lâm, hoàn toàn không kém gì Cô
Sát, lời này vừa nói ra đã tỏ rõ uy nghiêm.
Dù là
ai cũng đều biết rõ, nếu lúc này Khanh Tuần còn không biết điều, ắt sẽ chẳng có
kết cục gì hay cả.
Nhưng
Khanh Tuần lại chẳng thèm để ý đến Quan Nhất Tri, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm
vào Phó Hân Thần, hờ hững nói: “Ngươi đã phản bội Tịnh Nhi. Ta sẽ giết cô ta.”
Câu nói phía sau của gã là nhằm vào Diệp Thanh Hồng.
Trong
đôi mắt vốn điềm đạm của Phó Hân Thần chiếu ra những tia sáng rực, nhưng khuôn mặt vẫn
mang theo nét cười:“Phó mỗ đã nhường nhịn các hạ rất nhiều lần, các hạ thật sự
cho rằng Phó mỗ sợ sao? Nô Nhi là thê tử của Phó mỗ, các hạ nghĩ các hạ có thể
động vào nàng được ư?” lần trước gã thiếu chút nữa đã giết
Nô Nhi, chàng
còn chưa đi tìm gã tính toán, vậy mà bây giờ gã lại dám tìm đến cửa.
“Bất kể thế nào, ta đều sẽ giết cô ta.”
Khuôn mặt Khanh Tuần vẫn hờ hững như thường nhưng lời còn chưa dứt, mấy tía
sáng màu lam đã bắn thẳng về phía Diệp Thanh Hồng.
“To
gan!”
“Muốn
chết!”
“Bỉ ổi!”
Trong
tiếng quát lớn, mấy bóng người đồng thời lao nhanh về phía Khanh Tuần. Ống tay
áo Phó Hân Thần vung nhẹ mấy cái, chỉ nghe “phập phập” mấy tiếng vang lên, trên
xà nhà cột nhà đã có mấy thanh phi đao cắm vào, thân đao lấp lánh ánh sáng xanh
lam, vừa nhìn là biết có tẩm kịch độc. Khi chàng ngoảnh đầu lại, Diệp Thanh
Hồng đã gỡ khăn trùm đầu ra, nhìn chàng bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, khuôn
mặt không hề có vẻ
gì là lo lắng.
Phía
bên kia, Diệp Hiệp, Quan Nhất Tri cùng với một namnhân tóc bạc đang vây đánh Khanh
Tuần dữ dội. Bởi vì hôm nay là ngày đại hỉ của Phó Hân Thần, vậy mà lại bị người ta quấy
rối, cho nên ba người chẳng để ý gì tới quy củ giang hồ, cũng chẳng sợ bị ai
nói luyên thuyên, chỉ mong có thể bắt được Khanh Tuần trong thời gian ngắn,
tránh hôn lễ trở nên rốiloạn.
Đôi mắt
xinh đẹp của Diệp Thanh Hồng liếc nhìn về phía Diệm Nương đang ngồi giữa đám người. Qua một tháng chữa trị, nội
thương của nàng gần như đã khỏi hoàn toàn, nhưng một thân võ công coi như bị phế, có điều nàng chẳng hề để tâm. Ấy thế mà lúc này trên khuôn mặt nàng lại có hiện lên vẻlo
lắng không tài nào che giấu, thì ra nàng vẫn
không cách nàodứt bỏ tình
cảm được.
“Phó
Hân Thần, bảo bọn họ đừng đánh nữa, Diệm Nương đang rất lo lắng đấy!” Nàng khẽ kéo áo Phó Hân Thần, dịu dàng nói.
Phó Hân
Thần hơi ngẩn ra, đang định lên tiếng bảo mấy người kia dừng lại, chợt lại thấy Diệm Nương đứng dậy chậm rãi
bước ra ngoài cửa lớn. Nam tử tóc trắng kia đột
ngột lùi ra khỏi vòng chiến,
bước tới đỡ lấy
nàng, khuôn mặt toát lên một vẻ vô cùng thương yêu.
“Cha, đừng
đánh nữa!” Diệp Thanh Hồng chợt kêu lên.
Tất cả
mọi người đều ngây ra, duy có Diệp Hiệp là toàn thân chấn động, đột ngột dừng
lại không để ý tới sự tấn công của Khanh Tuần. Quan Nhất Tri hết cách chỉ đành đỡ lấy toàn bộ. Mà kỳ lạ là Khanh
Tuần cũng đột nhiên ngây người, khiến Quan Nhất Tri thiếu chút nữa thì không
kịp thu tay mà nện một quyền lên khuôn mặt xấu xí kia. Vừa khéo lúc đó tiếng hô
của Phó Hân Thần vang đến giúp Khanh Tuần giải vây, cònQuan Nhất Tri cũng vui
vẻ lùi qua một bên đứng xem kịch.
Diệp
Hiệp chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt có đôi chút giống với Diệp Thanh
Hồng thấp thoáng vẻ kích động và khó tin.
“Cha,
trong lòng Thanh Nhi đã sớm biết cha là cha của Thanh Nhi rồi. Cha... cha còn
không chịu nhận Thanh Nhi sao?” Tuy trong lòng sớm đã đoán được, nhưng vì còn
có một chút khúc mắc, nên nàng vẫn một mực giả bộ như không biết gì. Nhưng tiếp
xúc một thời gian dài, nàng cũng biết Diệp Hiệp thật lòng với mình, nên không
còn để bụng gì nhiều nữa.
“Con...
con không trách cha ư?” Diệp Hiệp cẩn thận hỏi,chỉ sợ đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Diệp
Thanh Hồng khẽ nở nụ cười, dắt tay Phó Hân Thần vẫn còn ngỡ ngàng bước tới, đưa
cánh tay còn lại ra nắm lấy tay ông: “Nhất định là cha có nỗi khổ tâm, đó đã là
chuyện của quá khứ rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa được không?” Quá khứ không
hề quan trọng, quan trọng là bây giờ có rất nhiều người thương yêu nàng.
“Buông
cô ấy ra!” Một tiếng quát khàn khàn mà giận dữ vang lên, khiến cặp cha con đang
nhận nhau không khỏi giật nảy mình.
Đôi
hàng lông mày của Diệp Hiệp nhướng lên, cặp mắt lạnh lùng liếc qua phía Khanh Tuần, nhưng lại phát hiện ra gãkhông phải đang nói với bọn họ, nên không kìm được khẽ
bật cười.
Tâm trạng ông trở nên rất tốt, nắm
chặt tay con gái chuẩn bị xem kịch hay.
Chỉ thấy Khanh Tuần đang trừng mắt
giận dữ nhìn Diệm Nương và nam tử tóc trắng Bạch Ẩn, trong cặp mắt hổ xưa nay
vốn luôn hờ hững không
ngờ lại bừng bừng lửa giận.
Bạch Ẩn
không thèm để ý đến gã, mà cúi đầu xuống hỏi Diệm Nương: “Nàng vẫn còn muốn dây
dưa không rõ ràng với hắn ư?”
Diệm
Nương đáp lại bằng một nụ cười vô cùng quyến rũ: “Tâm tư của ta chàng hiểu nhất
còn gì, cần ta phải nói nữa sao? Đi thôi!” Rồi nàng ngoảnh đầu lại nói với mấy
người Diệp Thanh Hồng: “Nô Nhi, Phó Hân Thần, Cửu vương gia, hẹn ngày tái ngộ.”
Nói xong cũng chẳng thèm nhìn Khanh Tuần một cái, dắt tay Bạch Ẩn đi thẳng ra
ngoài.
“Diệm
Nương!” Diệp Thanh Hồng không kìm được khẽ cất tiếng gọi, bên trong ẩn chứa sự
lưu luyến và âu lo, Sắc mặt Khanh Tuần lúc này quả thực là quá ghê người, đến
một người xưa nay vốn luôn lớn gan như nàng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Diệm
Nương ngoảnh lại cười với nàng một tiếng, khẽ gật gật đầu, dường như hiểu điều
nàng muốn nói, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Đột
nhiên, một tiếng hú dài buồn giận đan xen vang lên trong đại sảnh, khiến cho
tất cả mọi người đều cảm thấy chói tai. Khi chưa ai kịp có phản ứng, biến cố đã
xảy ra, chỉ thấy Khanh Tuần tung ra một quyền mang theo thế muôn người khôn địch đánh về
phía Bạch Ẩn. Bạch Ẩn
buông tay Diệm Nương ra để nghênh chiến, chợt nghe Khanh Tuần cất tiếng lạnh lùng:
“Đi theo ta!” Lời còn chưa dứt, mắt mọi người bỗng hoa đi, bóng dáng gã đã hoàn
toàn biến mất, mà Diệm Nương cũng chẳng còn thấy đâu.
Phó Hân
Thần đang định đuổi theo, nhưng Diệp Thanh Hồng đã kéo lại: “Để bọn họ đi đi,
Diệm Nương tự nguyện đấy.”
Quả
nhiên, mọi người nhìn qua phía Bạch Ẩn, chỉ thấy y không có vẻ nôn nóng chút nào,
ngược lại còn ung dung tự đắc bước trở về chỗ ngồi của mình, cầm chén trà lên
nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới nhướng đôi mắt phượng nói giọng trêu chọc: “Ta
biết là ta rất có mị lực, nhưng các người cũng không cần phải chứng minh cho ta
thấy vào lúc này như thế chứ hả? Người đâu, còn không mau tiếp tục đi!”
“Tới
lúc này mọi người mới dần dần hiểu ra, vừa tức mà lại vừa buồn cười.
Người
chủ trì lễ nghi lại tiếp tục lớn tiếng hô lên:
“Nhị
bái cao đường..,”
“Phu
thê giao bái...”
“Đưa
vào động phòng...”
Vầng
trăng nơi chân trời chậm rãi leo cao, tỏa ra những tia sáng thanh tân bao trùm lấy toàn bộ Long Nguyên rộng lớn. Từng cơn gió dịu dàng mang theo hương hoa thoang
thoảng len vào trong căn phòng hỉ lung linh ánh nến, cùng chia sẻ niềm vui với đôi tân
lang, tân nương chứa chan hạnh phúc.