“Phó
Hân Thần…” Diệp Thanh Hồng nhíu chặt đôi mày, kể cả khi hôn mê phải chịu cơn
đau như dao đâm lửa đốt, trong ý thức của nàng vẫn chỉ có ba chữ này.
Bóng
người cao lớn đứng trước cửa sổ nghe thấy thế liền ngoảnh lại, hơi cau mày,
trong cặp mắt hổ tràn ngập sự lo lắng. Hai ngày nay, nàng không ngừng gọi tên
chàng. Vốn dĩ chàng cho rằng nàng chỉ dành cho mình thứ tình cảm ngây thơ của
một cô bé, nhưng sau chuyện lần này, chàng mới biết tình cảm của nàng sâu sắc
đến mức nào.
Tính
cách của chàng lạnh lùng mà cao ngạo, khi hành tẩu trên giang hồ chưa từng trêu
hoa ghẹo nguyệt bao giờ, đối với nữ tử thì luôn kính nhi viễn chi, cho dù vẫn
gây ra không ít món nợ ân tình, nhưng chàng đều không hề để tâm. Sự xuất hiện
của Tịnh Nhi là một kỳ tích, nàng yêu kiều e thẹn, nàng hoạt bát thông minh,
nàng khiến chàng đầy dạ nhu tình, khiến chàng nguyện vì nàng mà mở rộng cánh
cửa trái tim. Có lẽ ông trời muốn trừng phạt chàng, bắt chàng không được ở bên
nàng mãi mãi. Đã như vậy rồi, tại sao lại để tiểu cô nương này yêu chàng, bắt
nàng phải chịu biết bao nỗi khổ như vậy? Chàng còn nhớ cỏ tuyết nhu, còn nhớ
thung lũng này, tất nhiên cũng có tiểu cô nương đã giúp chàng tìm được cỏ tuyết
nhu. Đối với nàng, chàng hết sức cảm kích, làm sao có thể quên được.
Vận
mệnh đúng là thích trêu ngươi!
“Nô
Nhi.” Chàng bước tới khẽ gọi, rồi đặt tay lên trán nàng, cơn sốt đã lui. Sau
một tiếng thở dài, chàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của
nàng một lượt.
Dung
mạo của nàng đã bị hủy, đây là nguyên nhân khiến chàng thở dài. Nàng vốn có một
khuôn mặt xinh đẹp vô song, nhưng lúc này trên đó đã có mấy vết thương sâu hoắm
do bị sói cào, có thể đoán trước được sau khi liền sẹo gương mặt ấy sẽ ra sao.
Nữ nhân đều coi dung mạo mình như tính mạng, đặc biệt là mỹ nữ, không biết sau
khi tỉnh lại nàng có vì thế mà điên cuồng hay không, chàng thật không muốn nhìn
thấy khoảnh khắc ấy chút nào.
Còn về
thân thể của nàng, có thể nói là hết sức thê thảm. Ngoại trừ phần lưng dựa vào
thân cây không bị thương ra, căn bản không thể tìm được một nơi nào khác lành
lặn trên thân thể nàng, ngay đến chàng cũng không có dũng khí để vén tấm chăn
lên nhìn lại thân thể nàng một lần nữa. Cứu nàng về, chàng không biết mình đã
làm đúng hay sai.
Lá gan
của nàng cũng lớn thật, giữa đêm mà dám đi vào rừng, có phải là chán sống rồi
không? Tuy biết nàng làm thế là vì muốn tìm mình, nhưng chàng không chấp nhận
lý do này, với bản lĩnh của chàng, có nơi nào mà không đi được, vậy mà nàng còn
nhiều chuyện.
Lòng
thầm mắng như thế, nhưng ánh mắt chàng bất giác đã dịu dàng hơn rất nhiều. Bất
kể thế nào thì nha đầu này cũng coi như nhận được một bài học, để xem về sau
nàng còn dám làm những chuyện ngốc nghếch như thế này nữa không. Có điều, cái
giá này có phần quá lớn, những vết thương sâu hoắm kia chỉ e cả đời này cũng
không cách nào trở lại như cũ được.
“Phó
Hân Thần...” Một tiếng gọi khàn khàn yếu ớt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ
của Phó Hân Thần, chàng liếc mắt nhìn qua, vừa khéo bắt gặp đôi mắt trong veo
của Diệp Thanh Hồng, trong đó tràn ngập sự lo lắng và bất an, cho dù là ở trên
một khuôn mặt đầy những vết thương chúng vẫn rạng rỡ động lòng người.
“Chàng...
không việc gì chứ?” Nàng muốn ngồi dậy quan sát tình hình của chàng, nhưng bất
ngờ lại phát hiện thân thể căn bản không nghe theo sự chỉ huy của bản thân, đến
việc động đậy một ngón tay cũng khó khăn vô cùng. Trong lúc luống cuống nàng
chỉ đành dùng ánh mắt ngó qua ngó lại trên thân thể chàng, sợ rằng chàng bị
chút tổn thương nào đó.
“Ta
không sao.” Phó Hân Thần thấy sau khi tỉnh lại nàng không những không quan tâm
xem đã xảy ra chuyện gì mà chỉ một lòng một dạ nghĩ đến mình, hình như chàng
còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân, lòng không khỏi ngợp đầy tư vị. Gặp
chuyện thế này, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng không thể không cảm động,
huống chi là chàng.
“Vậy
thì tốt...” Diệp Thanh Hồng khẽ thở ra một hơi, ánh mắt dù có thế nào cũng
không nỡ rời khỏi chàng.
Bị nàng
nhìn như vậy chàng không khỏi có chút mất tự nhiên, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Cảm giác buồn ngủ bỗng dưng ập đến, Diệp Thanh Hồng lại một lần nữa chìm vào
giấc ngủ.
Đến khi
Phó Hân Thần bưng bát thuốc tới, Diệp Thanh Hồng liền nói với chàng phương
thuốc mà mình thường dùng mấy năm trước. Công hiệu xóa sẹo của phương thuốc này
nàng sớm đã được lĩnh giáo từ lâu, lần này bị thương tuy rất nặng, nhưng cũng
không là gì so với ngày trước, do đó nàng chẳng hề để tâm.
Qua một
ngày, Phó Hân Thần đã tìm được đủ các loại dược liệu, rồi bỏ tất cả chúng vào
một cái thùng lớn và đổ nước vào đun. Đợi sau khi nước thuốc quánh lại, nhiệt
độ cũng hạ xuống tới mức vừa phải, chàng liền bế Diệp Thanh Hồng đặt vào bên
trong, rồi dùng lửa nhỏ đun từ từ để duy trì nhiệt độ. Mỗi ngày nàng đều phải
ngâm như vậy chừng một canh giờ, sau khi tắm xong lại dùng một thứ thuốc đặc
chế bôi lên khắp toàn thân, những chỗ bị thương đều không bỏ sót, đến ngày hôm
sau khi chuẩn bị ngâm nước thuốc mới bóc ra. Cứ như vậy chừng mấy ngày, quả
nhiên đã có hiệu quả rõ rệt, đến ngày thứ mười hai thì nàng gần như khỏi hẳn
rồi, ngoại trừ mấy chỗ bị thương khá nặng còn nhìn thấy da non ra, những chỗ
còn lại da thịt đều trở lại mịn màng trơn láng, so với khi chưa bị thương còn
đẹp hơn, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết gì của việc bị thương cả.
Suốt
mười mấy ngày nay Phó Hân Thần không hề tị hiềm chuyện nam nữ, mọi việc từ lớn
đến nhỏ đều chăm sóc cho nàng chu đáo vô cùng, chỉ là không hề nói với nàng một
câu nào cả. Nàng không phải người thích ồn ào, cho nên cũng không để tâm, chỉ
cần chàng còn để ý đến nàng, vậy là đã đủ lắm rồi. Mà Phó Hân Thần cũng hết sức
kinh ngạc vì hiệu quả của phương thuốc này, đồng thời còn mừng rỡ, xem ra ông
trời cũng chẳng quá vô tình.
Ngày
hôm ấy, Phó Hân Thần lại đặt Diệp Thanh Hồng vào thùng thuốc như mọi khi, bản
thân thì ở bên trông lửa.
“Thê tử
của chàng đâu?” Sau mấy ngày liền im lặng, rốt cuộc Diệp Thanh Hồng không nhịn
nổi nữa mà hỏi ra điều kìm nén trong lòng suốt bấy lâu. Đây không chỉ đơn thuần
là sự tò mò, mà phần nhiều hơn là vì lo lắng cho chàng. Mỗi lần nhìn thấy nét
ưu thương khiến lòng ngưòi tê tái trong mắt chàng, trái tim nàng như bị dao
đâm. Nếu có thể, nàng hy vọng mình thay chàng chịu đựng tất cả những đau đớn
đó.
Khuôn
mặt vốn bình tĩnh như mặt nước hồ thu của Phó Hân Thần hơi ngây ra, nét lạnh
lùng đã lâu không xuất hiện lại một lần nữa bao trùm khắp toàn thân, một nỗi
đau đớn khó hình dung thoáng qua nơi đáy mắt, nhanh đến nỗi khiến người ta
không cách nào nắm bắt được.
“Không
liên quan đến cô.” Giọng nói lạnh lùng mà xa cách của chàng khiến sắc mặt Diệp
Thanh Hồng trở nên buồn bã, còn chưa kịp có phản ứng gì thì chàng đã bỏ đi, để
mặc cho nàng tự sinh tự diệt trong thùng thuốc.
Diệp
Thanh Hồng buồn bã cụp mắt xuống, cảm giác thất bại khiến nàng thiếu chút nữa
thì rơi lệ, đến lúc nào chàng mới không bài xích nàng như vậy nữa đây?
E là sẽ
vĩnh viễn không bao giờ có một ngày như vậy. Còn nhớ năm năm trước, khi tìm
thấy cỏ tuyết nhu, trong lúc vui vẻ chàng không chỉ nói chuyện với nàng mà còn
cười với nàng nữa. Chàng cười rất đẹp, cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ, khóe
môi chỉ hơi thoáng nhếch lên thôi, vậy là đã biểu đạt ra được hết thảy những
mừng vui trong lòng, khiến người nhìn cũng không kìm được mà vui theo. Liệu
chàng có còn cười nữa không?
Thời
gian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Thanh Hồng cứ chìm trong dòng tư lự của
mình, không hề phát hiện nước thuốc trong thùng đã dần nguội lạnh. Cứ như vậy
mãi đến lúc Phó Hân Thần bước trở lại, gõ tay vào thành thùng mấy cái, nhắc
nhở: “Ra đi!”Chàng đã khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, dường như vừa rồi chưa
từng xảy ra chuyện gì.
Diệp
Thanh Hồng giật mình, vội vàng đứng bật dậy, không hề ngượng ngùng chút nào. Đi
theo Tư Đồ Hành, nàng đã sớm quên mất sự e thẹn trời sinh của thiếu nữ, cho dù
toàn thân trần
trụi đứng trước mặt một nam nhân xa lạ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Huống chi đối phương còn là Phó Hân Thần, thân thể nàng để cho chàng xem thì
cũng có sao.
Đối với
hành vi của nàng, Phó Hân Thần không hề cảm thấy ngạc nhiên, đến đôi hàng lông
mày cũng không cau. Chàng cầm chiếc khăn bông tới lau khô nước thuốc trên thân
thể giúp nàng, rồi vòng cánh tay qua bế nàng ra khỏi thùng thuốc, đi thẳng về
phía phòng nàng.
“Chàng
đang giận ta, đúng không?” Nằm bò trên giường, Diệp Thanh Hồng xua đi mọi tâm
trạng không vui vừa nãy, cẩn thận cất tiếng hỏi sợ lỡ miệng một chút lại khiến
chàng bỏ đi. Nhưng, cứ nhìn hành vi hiện tại của chàng mà xét, dường như chàng
không phải loại người này. Đương nhiên, nếu là quãng thời gian trước đây khi mà
chàng vừa tới thì thật khó nói.
Phó Hân
Thần không trả lời, chỉ chăm chú bôi thuốc lên miệng vết thương còn chưa lành
hẳn trên đùi nàng, động tác dịu dàng hết sức, tựa như đang làm một công việc
tinh tế mang đầy tính nghệ thuật. Trong mắt chàng, trước mặt không phải là một
cơ thể tuyệt mỹ đầy sức quyến rũ, mà la một nha đầu ngốc đang bị thương, là nữ
tử đầu tiên khiến chàng cảm thấy áy náy vì không thể đền đáp lại tình cảm của
nàng. Cho nên, bất kể ra sao, chàng cũng không cho phép trên người nàng lưu lại
một vết sẹo khiến chàng suốt đời hối hận nào.
“Chàng
là người đầu tiên đối xử với ta tốt như vậy.” Đột nhiên, nàng biết tại sao mình
lại nhớ mãi đến chàng như thế. Chàng là người tốt nhất mà nàng từng gặp, từ ánh
mắt chàng nhìn thê tử là nàng đã nhận ra điều này rồi. “Cho dù ta nói sai điều
gì làm chàng tức giận, chàng cũng sẽ không bỏ mặc ta. Nếu là trước đây...” Nàng
hơi ngẩn ra, rồi vùi đầu vào gối, không nói thêm gì nữa. Có những chuyện không
nhắc đến thì hơn.
Trong
im lặng, Diệp Thanh Hồng cảm thấy chân trái của mình bị nhấc lên, sau đó được
quấn lại bằng một miếng vải sạch. Bàn tay của Phó Hần Thần to mà thô ráp, khi
cọ vào làn da mịn màng của nàng khiến nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy và tê
dại, rồi không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Phó Hân
Thần nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, một người đã trải đời như chàng tất nhiên
hiểu rằng mình đã vô ý khơi dậy dục vọng trong nàng. Khẽ thở dài một hơi, chàng
kéo chăn đắp lên thân thể nàng, sau đó lại tiếp tục giúp nàng băng bó vết
thương trên vai. Còn may là nàng đã ở lâu trong núi, không biết gì đến chuyện
nam nữ ái ân, chứ không chắc chàng sẽ phải đau đầu một phen rồi.
Vốn cho
rằng lần này nàng nhất định sẽ rất thê thảm, tạm thời chưa nói đến việc dung
mạo bị hủy hết, chỉ riêng nỗi đau thể xác đã không phải là thứ mà người thường
có thể chịu đựng nổi rồi. Chẳng ngờ ngoài việc không thể tự xử lý vết thương
ra, nàng lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra, đối với bộ dạng hết
sức thê thảm của bản thân cũng không để tâm chút nào. Cho dù đau đến mức mồ hôi
lạnh túa ra như tắm, nàng vẫn cắn chặt răng kìm nén, thậm chí còn không rên rỉ
một tiếng nào. Tính cách cứng cỏi như vậy đúng là hiếm có, ngay đến chàng cũng
không thể không khâm phục. Nhưng có một điều khiến chàng phải suy nghĩ rất
nhiều, đó là nàng dường như quá quen thuộc với tình hình hiện tại, tựa như đã
hình thành thói quen, hơn nữa khi trị liệu cũng thuần thục vô cùng, không bao
giờ nghĩ nhiều dù chỉ là một chút. Chẳng lẽ trước đây nàng thường bị thương thế
này?
Bên tai
vang đến những tiếng hô hấp nhẹ nhàng mà đều đặn, chàng ngước mắt lên, bất ngờ
phát hiện nàng đã ngủ say rồi. Sau khi ngâm thuốc xong nàng thường rất dễ ngủ,
đây là kết luận mà chàng đưa ra sau những ngày qua.
Nhìn
dáng ngủ bình yên của nàng, chàng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: Nàng không
biết võ công, lại một mình sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này, vốn chàng còn
tưởng có người chăm sóc nàng, nhưng ở đây lâu như vậy rồi, chàng mới biết thì
ra bản thân nàng tự làm hết mọi việc. Rốt cuộc, trong tấm thân yêu kiều này có
ẩn chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, để nàng có thể vượt qua biết bao ngày
tháng chất chứa nguy hiểm như vậy?
Cô bé
này rất không bình thường! vẻ như ngốc nghếch, khờ dại, lại như trí tuệ, dũng
cảm.
Cô bé
ư? Ánh mắt chàng bất giác nhìn về tấm thân trắng nõn có mấy chỗ được băng bó
của Diệp Thanh Hồng, rồi ngay sau đó lập tức ngoảnh đầu đi tự trách bản thân:
Nghĩ linh tinh cái gì thế?
Vung
tay một cái, nháy mắt chiếc chăn đã đắp kín lên thân thể của Diệp Thanh Hồng,
rồi chàng chắp tay sau lưng cất bước rời đi.
Đứng
trên bậc thềm dưới mái hiên trước nhà,
Phó Hân
Thần đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một mảnh vàng ruộm, khung cảnh ngợp giữa
sắc thu. Trời cao mây nhạt, núi non cao vút cheo leo, mang theo màu trắng của
tuyết, trong vẻ thuần khiết còn ẩn chứa những nguy hiểm khó lường. Chàng đã
từng vì muốn cứu ái thê mà leo lên đó, rồi thiếu chút nữa thì trượt chân bỏ
mạng, nhưng rốt cuộc ý nguyện của chàng đã đạt thành. Về sau, vì nỗi căm phẫn
trong lòng mà chàng lại một lần nữa leo lên đó, muốn hủy đi những cây cỏ tuyết
nhu. Nhưng khi vừa nhìn thấy màu đỏ rạng rỡ của chúng, ngọn lửa hận trong lòng
chàng thoáng cái đã tan đi, chỉ để lại một nỗi u sầu man mác. Cỏ vốn đâu có lỗi
lầm gì, tất cả đều bởi con người mà ra, đúng sai phải trái cũng do con người
nói. Những cây cỏ này sống ở nơi trên cao giá lạnh, vậy mà vẫn khó tránh khỏi
sự quấy nhiễu của người đời, chàng có thể trách gì được chúng đây
Chậm
rãi bước xuống bậc thềm đá, gió thu hiu hắt, thổi bay vạt áo của chàng.
Sau khi
không giày vò bản thân nữa, thân thể của chàng đã dần tráng kiện trở lại, bộ
quần áo vốn có chút thùng thình nay cũng trở nên vừa người. Trong thung lũng
nhỏ này, chàng gảy đàn đi săn, cười với trăng với gió, trải qua một cuộc sống
tĩnh lặng chưa từng có từ trước đến nay. Tuy có một nha đầu ngốc thường xuyên ở
bên cạnh ngắm nhìn, có điều, chỉ cần không để ý đến, tâm trạng của chàng cũng
không mấy bị ảnh hưởng. Nhưng nếu nha đầu đó còn không biết điều mà tiếp tục
hỏi về Tịnh Nhi, chàng sẽ suy nghĩ đến việc đi tìm một nơi khác. Tịnh Nhi là
báu vật quý giá nhất trong trái tim chàng, không người nào có tư cách nói về
nàng cả.
Cho dù
không thể sống chết bên nhau, chàng cũng sẽ nhớ đến nàng cả đời.
Trong
bụi cỏ phía bên cạnh chợt có tiếng sột soạt vang lên, Phó Hân Thần liền vung
tay phải đánh ra. Nơi chưởng phong ập đến, một con thỏ hoang màu xám từ trong
bụi cỏ nhảy ra, hoảng hốt chạy trốn.
Vốn
định tung chưởng giết chết con thỏ để làm thức ăn cho ngày hôm nay, nhưng khi
đưa tay lên, bất giác Phó Hân Thần sinh lòng nghịch ngợm, bắt đầu triển khai
cước lực chạy đua với con thỏ, miệng thì cười nói: “Thỏ con ơi thỏ con, ta cũng
không dùng khinh công ức hiếp mi, nếu hôm nay mi có thể thắng được đôi chân này
của ta, ta sẽ tha cho mi.” Rồi quả nhiên chàng không sử dụng khinh công, cứ thế
sải bước chạy đi vun vút, không hề hàm hồ chút nào. Dường như hiểu được lời của
chàng, con thỏ hoang lại càng chạy nhanh hơn, còn liên tục chui vào trong các
bụi cỏ, nhanh nhẹn vô cùng.
“Mi
cũng giảo hoạt thật đấy!” Phó Hân Thần cất tiếng cười vang, theo sau con thỏ
chạy đi giữa chốn gập ghềnh khúc khuỷu.
Cứ một
mực đuổi riết không buông, khiến Phó Hân Thần chợt như trở lại thời niên thiếu,
đuổi ngựa đuổi thỏ, thi triển hết những thủ đoạn của bản thân, tất cả chỉ bởi
lòng hiếu thắng. Về sau khinh công cao dần, không con thú nào có thể thoát khỏi
lòng bàn tay chàng nữa, chàng mới mất đi hứng thú chạy đua với những con vật
dưới đất. Rồi chàng lại chuyển mục tiêu tới lũ chim trên trời; một cây cung một
mũi tên, một viên đá, một cọng cỏ, sau đó là một chưởng một quyền, lại cộng
thêm ý chí và lòng nhẫn nại không ai có thể sánh được, đám chim trên trời rốt
cuộc cũng trở thành vật trong túi của chàng. Bởi thế, năm mười sáu tuổi khi vừa
bước chân vào giang hổ chàng đã tỏ ra kiêu căng ngỗ ngược, nhưng thứ thật sự
khiến chàng trở nên lạnh lùng cao ngạo chính là sự khác biệt quá rõ ràng giữa
động vật và con người. Đã quen với phương thức sinh tồn đơn giản và trực tiếp,
khi gặp phải lũ người bỉ ổi, có mấy lần chàng suýt nữa mất mạng, do đó hình
thành nên tính cách vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn của chàng về sau. Xuất
đạo được sáu năm, năm hai mươi hai tuổi chàng đã xây dựng cho mình một thế lực
khổng lổ, khiến người trên giang hồ nghe mà biến sắc. Thế nhưng đồng thời chàng
lại tự nhốt mình vào trong một nhà lao do bản thân tự tạo ra, hoàn toàn cách
biệt với sự vui vẻ. Cho đến khi Tịnh Nhi xuất hiện, chàng mới bắt đầu sống một
cuộc sống khác, tuy không thể tiêu sái ngang tàng, nhưng lại chứa chan hạnh
phúc và ngọt ngào. Tiếc rằng ngay sau đó lại là năm năm ròng rã mà chàng không
bao giờ muốn nghĩ đến.
Không
ngờ sau khi nếm đủ mọi mùi vị đắng cay mặn ngọt chốn hồng trần, ở tuổi ba mươi,
chàng lại có thể quay về với cuộc sống buổi ban sơ, thật khiến người ta lòng
đầy cảm xúc.
Phó Hân
Thần chân không dừng bước, sau khi chạy qua một đống đá lởm chởm, đột nhiên
nhìn thấy con thỏ đang chui vào cái hang được che giấu bởi bụi cỏ bên dưới đống
đá. Chẳng nghĩ ngợi gì, chàng hú dài một tiếng rồi lao vút lên không trung,
xuất ra chiêu diều hâu bắt thỏ, thoáng cái con thỏ đã bị chàng bắt sống, đôi tai
dài nằm trong tay chàng, cặp mắt như hồng ngọc khép hờ, chẳng hề động đậy. Thỏ
đực chân giãy đạp, thỏ cái mắt mê ly!
“Thì ra
là một con thỏ cái.” Tới lúc này Phó Hân Thần mới chú ý thấy bụng con thỏ hơi
nhô lên, xem ra đã có thai rồi. “Không ngờ Phó Hân Thần ta lại thua trong tay
một con tiểu súc sinh như mi.”
Khẽ
cười tự giễu một tiếng, chàng thả con thỏ xuống đất, nói: “Đi đi, ta thua rồi.”
Con thỏ
vừa có được tự do, lập tức đạp mạnh chân sau, “soạt” một tiếng chui vào trong
hang, biến mất chẳng còn bóng dáng.
Thì ra
vừa rồi chàng đang đuổi hăng say con thỏ sắp chui vào trong hang nhất thời nôn
nóng, không ngờ lại sử dụng đến võ công, do đó cho dù bắt được con thỏ nhưng
vẫn tính là chàng đã thua rồi.
Khẽ lắc
lắc đầu, Phó Hân Thần nhìn quanh, bất ngờ phát hiện mình đang ở trên lưng chừng
ngọn núi phía sau căn nhà gỗ. Nơi này đá lởm chởm, cỏ dại mọc đầy, hết sức khó
đi. Ban đầu khi đuổi theo con thỏ chàng quá mức hưng phấn, chẳng chú ý đến
chuyện gì, tới lúc này nhớ ra mình chưa từng đến đây bao giờ, dường như Diệp
Thanh Hồng cũng thế, có lẽ là vì việc đi lại ở đây quá khó khăn.
Đang
định tìm đường xuống núi, nhưng chàng lại chẳng thấy chỗ nào có thể đặt chân,
lòng không khỏi hoài nghi việc mình không dùng khinh công mà làm sao lại lên
đây được. Hết cách, chàng chỉ đành vận khí nhảy vút lên, rồi mượn lực ở một vài
chỗ đá nhô ra, cứ thế lao thẳng xuống núi. Trên đường chàng đi qua một hang đá
ăn sâu vào trong lòng núi, bên trong từng làn khí lạnh tỏa ra, chàng chẳng nhìn
rõ tình hình bên trong thế nào, thân thể đã lao tới dưới chân núi rồi.
Khi đi
ngang qua khu rừng trúc, chợt nghe có tiếng sột soạt vang lên, chàng ngẩng đầu
nhìn, chẳng ngờ lại là một con rắn lục xanh dài chừng ba thước đang quấn quanh
một cây trúc. Nửa người của nó ngẩng lên, hung hăng hướng về phía chàng mà thè
lưỡi.
“Muốn
chết.” Phó Hân Thần hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo. Con rắn lục bị đánh bay
lên không trung, rồi “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất đầy những lá trúc, sau
khi quằn quại vài cái liền dừng lại hẳn. Chàng bước tới nhặt xác con rắn lên,
đi xuyên qua khu rừng.
Rắn ở
nơi này không phải chỉ nhiều bình thường, chàng đến đây được mấy tháng, số rắn
từng giết không chỉ mấy trăm. Nha đầu đó ở đây nhiều năm như vậy, không biết
làm thế nào mà lại không bị rắn cắn. Qua đó có thể thấy chuyện trên đời này
cũng không phải đều nằm trong những suy đoán thường tình cả.
Sau khi
Diệp Thanh Hồng bị thương, một ngày ba bữa đều là do Phó Hân Thần nấu nướng.
Lúc
chiều tối, một nồi canh rắn thơm lừng nghi ngút bốc hơi được bưng ra khỏi lò.
“Đây là
thịt gì vậy?” Diệp Thanh Hồng đón lấy bát canh mà Phó Hân Thần đưa cho, ngửi
thử một chút, rồi hỏi với giọng nghi hoặc. Thứ mùi này nàng chưa từng ngửi thấy
bao giờ.
Căn bản
không thèm để ý đến nàng, Phó Hân Thần cứ thế ngồi uống canh một cách ngon
lành. Canh thịt rắn ngon mà lại bổ, để nguội rồi thì không còn ngon nữa. Thấy
chàng không trả lời, Diệp Thanh Hồng cũng không để bụng, bèn uống một ngụm
canh, cảm thấy thơm ngon vô cùng, canh đã ngon như vậy rồi, thịt chắc sẽ không
khó ăn. Nghĩ vậy, nàng bèn gắp một miếng thịt định bỏ vào miệng, chợt ngây ra,
trong nháy mắt sắc mặt đã trở lên trắng bệch, bàn tay gắp thịt không ngừng run
rẩy.
“Rắn...”
Giọng nói yếu ớt của nàng mang theo vẻ khó tin, rồi nàng buông tay, đôi đũa và
miếng thịt rắn cùng rơi xuống.
“Lãng
phí!” Phó Hân Thần khẽ mắng một tiếng, đôi đũa đưa ra nhanh như chớp giật kẹp
lấy miếng thịt rắn đang rơi, rồi bỏ vào trong miệng, mà cùng lúc ấy còn có
tiếng đôi đũa rơi xuống đất vang lên. Nữ nhân thật đúng là phiền phức, chẳng
qua chỉ là canh rắn đun chín mà thôi, có cái gì đáng sợ đâu chứ.
Cảm
giác buồn nôn kèm theo một nỗi đau thương khó tả trào lên cổ họng, Diệp Thanh
Hồng hoàn toàn biến sắc, loạng choạng bước đi như chạy ra ngoài căn nhà gỗ,
đứng nôn mửa bên dưới mái hiên.
Phó Hán
Thần đi theo sau nàng, hai tay khoanh truớc ngực lạnh lùng quan sát, cho đến
lúc…
“Cô nôn
đủ chưa hả?” Thấy nàng đến mật xanh mật vàng cũng đã nôn ra cả, chàng không
khỏi cảm thấy khó hiểu vô cùng, chỉ là uống mấy ngụm canh rắn mà thôi, nghiêm
trọng đến vậy sao?
Không
được nữa rồi, nàng đã sắp hư thoát đến nơi rồi, nhưng tại sao vẫn còn buồn nôn
như vậy, ai có thể cứu nàng được đây? Phó Hân Thần thở dài một tiếng, đành bước
lên, áp bàn tay vào sau lưng nàng, chậm rãi truyền chân khí qua.
Diệp
Thanh Hồng cảm thấy có một luồng khí nóng từ sau lưng truyền vào cơ thể, rồi
lan ra khắp toàn thân, lập tức khiến nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Tâm trạng
căng thẳng dần bình tĩnh trở lại, cơn nôn mửa của nàng cũng theo đó mà tạm
dừng.
Phó Hân
Thần múc từ trong vại ra một gáo nước đưa qua, Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ đón
lấy, mơ màng đưa lên súc miệng, nhưng trong đôi mắt đen láy của nàng vẫn tràn
ngập sự sợ hãi, thương tâm và chán ghét. Có quá nhiều ký ức đáng sợ khiến nàng
chìm vào một cơn ác mộng không có đường ra, nàng ra sức giãy giụa, nhưng lại
không làm sao thoát được. Không, không, nàng không muốn tiếp tục sống cuộc sống
đó nữa, không muốn một chút nào!
“Nô
Nhi.” Phó Hân Thần khẽ cất tiếng gọi, sắc mặt của nàng khiến chàng không đành
lòng.
Lần đầu
tiên, nàng để lộ ra nhược điểm của bản thân trước mặt chàng, nàng không phải là
không sợ gì hết cả.
Diệp
Thanh Hồng ngẩn ngơ nhìn chàng, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ. “Phó Hân Thần.”
Nhìn thấy gương mặt khiến người ta yên lòng của chàng, mắt nàng chợt có một ánh
hào quang thoáng qua, tựa như vừa nắm bắt được điều gì đó. Nàng quàng tay tới
ôm lấy chàng, ôm rất chặt như một người sắp chết đuôi chợt bấu víu được vào
khúc gỗ khô. “Phó Hân Thần.” Nàng khẽ gọi, dường như chỉ cần lẩm nhẩm cái tên
này là có thể mang lại cho nàng vô vàn dũng khí.
Phó Hân
Thần muốn đẩy nàng ra, nhưng cánh tay đã đưa lên một nửa lại không cách nào hạ
xuống được. Tuy nàng không nói gì hết, nhưng từ lực đạo nàng dùng để ôm chàng
có thể dễ dàng nhận ra, nàng đang sợ hãi, không chỉ sợ hãi mà còn cô đơn. Rốt
cuộc chàng đã làm sai chuyện gì mà khiến nàng sợ hãi như thế? Chỉ vì rắn sao? E
rằng không phải. Bất tri bất giác, chàng nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai nàng,
nhưng không đẩy ra. “Được rồi, không việc gì nữa rồi.” Tiếng dỗ dành dịu dàng
vang lên, ngay đến chàng cũng giật mình, từ lúc nào mà trái tim chàng lại trở
nên mềm yếu như thế? Giọng nói thuần hậu ấy có tác dụng xoa dịu lòng người, còn
vầng ngực rộng rãi va ấm áp kia khiến Diệp Thanh Hồng cảm nhận được sự yên ổn
trước giờ chưa từng có, cơn ác mộng ngày xưa chậm rãi tan đi, nàng lại một lần
nữa trở nên kiên nghị và cứng rắn, không sợ hãi bất cứ điều gì.
Sau khi
tự kiểm soát được bản thân, Diệp Thanh Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi bờ môi
mềm mại hôn lên chiếc cằm cương nghị của Phó Hân Thần. Trong mắt Phó Hân Thần
thoáng qua một tia kinh ngạc, chẳng nghĩ ngợi gì đã vung tay đẩy nàng ra, sau
đó xoay người đi thẳng vào phòng, sự lạnh lùng lại một lần nữa ngập tràn trong
không khí.
Diệp
Thanh Hồng ngồi bệt xuống đất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy một nỗi đau khổ
đến tột cùng. Nàng sớm biết chàng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng trái tim vẫn
rất đau. Nàng chỉ... chỉ vì sự dịu dàng bất chợt của chàng nên mới thầm mừng
rỡ, rồi nhất thời không kiềm chế được mà hôn chàng thôi, không hề có ý gì khác.
Nàng biết trong lòng chàng chỉ có một người, không thể chứa thêm người nào khác
nữa. Nhưng nàng cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ mong chàng đừng cự tuyệt những
hành động thể hiện sự thân thiện của nàng mà thôi, đặc biệt là còn dùng cách
làm tổn thương người khác thế này.
“Phó
Hân Thần!” Diệp Thanh Hồng sợ làm kinh động đến Phó Hân Thần đang trong cơn
giận dữ, nên bèn dùng thứ âm thanh mà chỉ có bản thân mới nghe thấy được để gọi
ra cái tên có thể khiến nàng trở nên kiên cường hơn này, nhằm ngăn nỗi bi
thương đã sắp nhấn chìm nàng đến nơi.