Diệp Tương

Chương 12: Bạch Nguyệt Quang hay là hoa sen trắng (2)




Cô ta ngây người trong giây phút vì không nghĩ đến chuyện anh cũng sẽ đồng ý, nhưng cho dù là vô tình hay hữu tình đi chăng nữa, cô cũng muốn nhân cơ hội này để có thể tiếp xúc với anh nhiều hơn, bày tỏ với anh cả tấm lòng mình.
Nhưng chính bản thân cô không ngờ tới rằng, anh đi cùng cô muốn xem sự thay đổi trong ánh mắt của cô như nào, nhưng ánh mắt đó chỉ tập trung vào những người đàn ông khác đang bơi lội trong hồ kia.
Nhưng khi mọi người dời đi hết, Giang Tương cũng chẳng còn chút vui vẻ nào mà uống nốt ly cocktail của mình sau đó nhẹ nhàng dời đi. Hắn ta cho người phụ nữ khác vào phòng, cũng cùng cô ấy không ngại tiếp xúc thân mật mà đưa cô ấy đi bơi, vậy cô làm sao còn cơ hội có thể bày tỏ lòng mình nữa cơ chứ. Cô rốt cuộc là vì muốn không phải đi xem mắt nữa, hay thực lòng muốn có một người bên cạnh cũng chẳng thể hiểu được nữa cơ.
Buổi sáng ngày hôm sau tất cả năm người tụ họp cùng nhau chơi trò chơi ở trong khu vui chơi. Mọi người đều muốn chơi những trò chơi mạo hiểm chỉ riêng mình cô không dám chơi, cô nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế dưới tán cây nhỏ cầm chiếc kẹo bông giòn vừa ăn vừa nhìn mọi người vui chơi, giống như cô khác biệt với những người còn lại. Một nhóm năm người nhưng chỉ có bốn người có thể vui chơi hòa hợp vậy đương nhiên không có chỗ cho cô rồi.
Bốn người kia giống như hai cặp đôi đang yêu đương, đi đến đâu cũng có thể có hòa hợp. Còn riêng Giang Tương cô chỉ có thể chơi những trò gắp gấu, mở hộp mù. Cho đến khi đã thấm mệt mọi người mới hội tụ lại cùng nhau ngồi chung một bàn ăn kem. Mộc Châu Anh nhẹ nhàng nhìn ly kem của Lục Diệp rồi nói cùng anh cô muốn ăn thử vị kem của anh, Lục Diệp cũng không ngần ngại hướng ly kem về phía của mình. Điều này khiến cho Giang Tương không cảm thấy thuận mắt. Giang Tương từng nghĩ, nếu không hề có tình cảm với một người, tốt nhất đừng cho người ấy cơ hội, vì nếu không làm cho họ chết tâm đi thì sau này mối quan hệ tay ba sẽ rất phức tạp và khó giải quyết. Có lẽ anh cũng đang muốn nói với cô là như vậy.
Khó khăn lắm Giang Tương cô mới để ý được đến một người vậy mà lại là một người khiến quá nhiều người nhắm đến. Là do mắt cô biết chọn người hay là do người kia mập mờ không rõ. Tâm trạng mông lung khiến Giang Tương cảm nhận như những miếng kem này cũng không còn ngon nữa. Thật may lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Mẹ cô lại thông báo cho cô tin tức đến cuộc xem mắt tiếp theo, lần này lại là một vị bác sỹ, mới du học bên nước ngoài về nghe nói họ Ngô, nhìn khuôn mặt của Giang Tương, Lữ Tưởng Mạnh liền hiểu ngay được ra vấn đề, anh liền nhẹ nhàng nói:
- Sao nào, lần này em còn muốn gọi anh đến nữa không? Anh sẵn sàng làm bạch nguyệt quang giúp em đẩy lùi quân địch.
- Anh không được nữa rồi, người khác mẹ em sẽ không nói, nhưng là anh thì chắc chắn bà biết em cố tình phá phách.
- Ai kêu em ngày thường không chịu chơi chung thêm vài người nữa.
Nghe thấy hai người nói vậy Mộc Châu Anh vội vàng lên tiếng:
- Em cũng có vài người bạn thân, chị có cần em giúp đỡ không em sẽ bảo họ đến giúp chị.
- Bạn của cô, là cậu ấm của tập đoàn nào vậy.
- Cũng không phải tập đoàn nào lớn hết, nhưng cũng có thể giúp ạ.
- Em gái, chị nói cho em nghe nhé. Vỏn vẹn trong thành phố này, những người đàn ông có sự nghiệp tốt, đủ bản lĩnh để đấu đá xã hội có được mấy người, ngồi nơi này đã là hai người rồi. Em định đưa mấy tên nhóc vẫn cầm thẻ phụ của bố mẹ ra trước mặt chị làm trò cười sao, hơn nữa người ta là bác sỹ, nói không chừng nhìn cái anh ta liền biết bạn em có mắc bệnh xã hội không đấy.
- Sao chị lại nói em nặng lời vậy, em chỉ muốn giúp chị.
- Không cần em giúp, nếu cần em giúp chị ăn kem đi, á.
- Vậy cậu tính như nào? - Hoàng Đồng Đồng liền nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
- Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, là duyên không thể tránh là nợ nhất định phải trả vậy thôi. Mình đi trước, mọi người chơi tiếp đi.
Giang Tương nhẹ nhàng đứng dậy cầm chiếc điện thoại cùng túi xách trở về phòng khách sạn đã được ban quản lý dự án chuẩn bị trước đó thu dọn rồi là thủ tục trả phòng sau đó nhanh chóng trở về căn nhà nhỏ của mình. Chuẩn bị cho bữa cơm tối xem mắt sắp tới.
Buổi tối cô mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đi trên đôi dày cao gót hàng hiệu mà cô yêu thích nhất đến nhà hàng như lời mẹ cô đã dặn. Nơi đó đã có một người đàn ông đợi cô. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, đi một đôi giày thể thao màu trắng, khuôn mặt đẹp một nét rất non nớt không hề giống với khuôn mặt của Lục Diệp. Nhưng Giang Tương cô có thể khẳng định, nếu tính tình người này không quá tệ giống như tên Lục Diệp kia cô nhất định đồng ý cùng hắn hẹn hò thêm vài lần nữa.
Hai người cùng nhau dùng bữa tối, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, người đàn ông cũng chia sẻ với cô rằng anh ấy thực sự chưa hề muốn có người yêu, hơn nữa do tính chất công việc của anh ấy nếu như không thực sự thấu hiểu và thông cảm cho nhau có lẽ rất khó có thể bên nhau lâu dài. An ấy kể cho cô nghe có một lần anh ấy vừa tan ca xong trở về đến nhà đang tắm thì liền có điện thoại, sau đó cũng chỉ kịp làm sạch hết cơ thể mình sau đó lại tiếp tục trở lại bệnh viện. Hay có những lần anh sẽ mất tích cả tháng trờ do có những căn bệnh do virus gây ra. Ddeieufe này đương nhiên làm cho Giang Tương nhụt chí.
Cô muốn bên cạnh mình có một người đàn ông bình thường nhất, buổi sáng hai người cùng nhau đi làm, buổi tối cùng nhau trở về nấu cơm dùng bữa chung sau đó cùng nhau trải qua một buổi tối thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.