Một lúc sau trợ lý Lưu mang thêm đồ về liền được chia đều cho cả người lớn và hai đứa trẻ. Có lẽ đây là cuộc hội ngộ của hai người sau gần năm năm không gặp mặt. Ban đầu Lục Diệp cứ nghĩ cô không yêu anh nên dời đi, nhưng càng về sau anh lại càng muốn thắc mắc. Lần này nhìn thấy cô anh buộc phải làm rõ những suy nghĩ trong đầu mình.
- Đứa bé là con của anh sao?
- Phải.
Cả hai người đều rất thẳng thắn với nhau. Lục Diệp biết, cô và anh vẫn luôn thẳng thắn như thế, chuyện đứa bé, dù có hay không có anh cũng chỉ có thể đứng trên quan điểm là cung cấp một chút gen mà thôi. Còn điều anh muốn cô nói ra chính là chuyện vì sao năm đó cô nhất quyết muốn ly hôn với anh. Nhưng bản thân anh chưa kịp nói thêm Giang Tương liền nhanh chóng nói tiếp.
- Đó là con anh sao, trông không giống anh cho lắm, có lẽ giống mẹ nó nhiều hơn.
Lục Diệp bật cười, cô vậy mà nghĩ Tiêu Tiêu là con anh.
- Thằng bé tên là Mạc Tiêu Tiêu.
- Nó theo họ mẹ sao?
- Không phải.
Suy nghĩ một hồi Giang Tương liền nói.
- Vậy anh cũng thật vĩ đại, chấp nhận con của vợ với chồng cũ.
- Anh chưa từng lấy thêm vợ, trước giờ cũng chỉ có duy nhất một người.
Giang Tương nghe được những lời này từ miệng của anh có đôi chút bất ngờ. Cô vốn tưởng khi đó hai người ở bên cạnh nhau rồi không lẽ vì cô gái kia có con riêng với người khác vậy lên không kết hôn sao. Đứa trẻ tội nghiệp thật đáng thương, vậy mà còn dám nói con trai cô không có ba, ba của con trai cô là người nó đang chiếm đấy.
Lục Diệp nhìn khuôn mặt đầy dãy những suy nghĩ của cô anh cũng không nói gì. Suy nghĩ của cô chưa bao giờ là điều anh có thể phỏng đoán. Hai người vẫn như vậy, mỗi người một suy nghĩ riêng. Cho đến khi tiếng giày cao gót càng ngày càng nhanh đi về phía hai người họ. Nhìn xuống đôi giày cao gót hàng hiệu của người phụ nữ, cô cũng bất chợt cười tự nghĩ lại lòng mình. Cô cũng đã từng tự tin như thế bước chân trên đôi giày cao gót. Thậm chí có lẽ chiếc giày được cô đóng hộp vẫn còn được lưu tại đại sảnh Giang Triều.
Người phụ nữ nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi ăn cùng nhau cũng có chút sửng sốt, trời ạ, đứa bé này sao có thể giống Lục Diệp đến vậy. Cô khẽ nhìn lên khuôn mặt anh đầy suy nghĩ. Xong sau đó lại nhẹ nhàng nói với anh:
- Cảm ơn anh, em đưa Tiêu Tiêu về nhà trước. Nhưng mà đứa trẻ này liệu có phải của anh không vậy.
- Phải.
- Vậy là đến gặp nhau là muốn chi phí nuôi dưỡng hay nhận tổ quy tông.
- Nhạn Kiều, đừng nói bậy, anh đang muốn nhận con còn không được đấy.
- Chị dâu, em xin lỗi. Em xin phép.
Giang Tương nhìn bóng hình của cô gái kia dời đi trong đầu không khỏi ong ong, rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì vậy. Vợ cũng không phải, anh ấy nói cô ấy lại rất nghe lời, tình nhân sao. Nhưng khoan đã, câu nói chị dâu ý là sao? Làm gì có người phụ nữ nào muốn gọi chính thất là chị dâu cho được chứ.
Lục Diệp dường như thấy ánh mắt của Giang Tương đăm chiêu, muốn hỏi cô thêm mấy câu nhưng cô cũng không vì thế mà trả lời. Cô hiện tại chỉ muốn yên lặng ngồi nhìn Lion ăn miếng gà rán trong tay. Lục Diệp có nhắc nhở thằng bé không nên ăn những món đồ ăn nhanh này quá nhiều. Thằng bé liền cười tươi nói mẹ nấu ăn rất ngon, bà nấu ăn cũng rất ngon, chỉ là cậu rất ít ăn những món như này nên hôm nay sẽ ăn.
Con trai anh vậy mà không cả mở miệng gọi anh lấy một câu là ba. Thẳng bé cũng rất ngoan ngoãn khi không hề hỏi mẹ xem anh có phải là ba nó không. Chỉ đơn giản là vừa ngồi ăn thi thoảng lại nhìn lên anh, đôi lúc lại lẩm bẩm chú thật giống cháu khiến trợ lý Lưu ngồi nãy giờ đều không dám lên tiếng nói thêm điều gì.
Bất chợt Giang Tương nhìn sang trợ lý Lưu cười một nụ cười dường như rất đáng sợ. Cô hỏi anh chiếc giày chấn hưng Giang Triều của cô có còn không? Anh bất chợt cười khổ. Chiếc giày đó đúng là chông gai với anh mà. Mấy hôm đầu tiên khi mới nhận chức, Lục Diệp liền bắt anh mang bỏ chiếc giày đi, cũng thật may mắn ăn để trong cốp xe cho đến khi hơn một tháng sau Lục Diệp lại bắt anh đi tìm lại chiếc giày đó của cô, trực tiếp đem đến trưng bày tại phòng làm việc của Lục Diệp.
Bởi ban đầu anh nghĩ một chiếc giày thật đúng là ngông cuồng ở nơi đấy, nhưng đến khi anh nhớ cô anh lại nhớ lại vì sao cô còn lại một chiếc giày đấy. Hóa ra từ trước đến giờ anh ôm cô trong lòng nhưng vẫn chưa thể nào hiểu được cô. Ngày hôm đó cô đã nói nếu anh đi thì đừng bao giờ gặp lại cô nữa. Vốn anh chỉ nghĩ đến chuyện một người bị thương không thể để lại nơi này nhưng chính anh cũng không hề nghĩ rằng còn rất nhiều cách giải quyết khác.
Sau này khi nói chuyện với Ngô Kiệt anh mới biết được hóa ra đêm hôm đó cô say rượu, ném giày đi để chân trần trên đất khiến lòng bàn chân chit chít vết thương, ngày hôm sau khi anh gặp được cô, chân cô bước đi nhiều cộng với vấn đề vết thương không được xử lý tốt khiến chân cô càng ngày càng đau. Đến lúc như vậy cô mới chịu đến nhờ anh xử lý vết thương hộ mình.
Vậy nên anh bắt trợ lý Lưu đi tìm lại chiếc giày mà anh đã bảo vứt đi. Thật may cho số phận của chiếc giày đó. Có lẽ khi đó trong tâm tư của Lục Diệp nghĩ rằng chỉ còn chiếc giày kia còn tồn tại, anh nhất định sẽ có cơ hội mang cô trở về.
Trợ lý Lưu cũng rất thành thật đem câu chuyện chiếc giày đó kể lại cho cô khiến cô mỉm miệng nở thêm một nụ cười. Giang Tương vốn nghĩ lúc đó cô cũng thật trẻ con, muốn dùng chiếc giày đấy để nhắc nhở cô bị một người bỏ rơi giữa công viên sau khi anh ấy hỏi cô muốn cùng cô xác nhận quan hệ. Quả nhiên khi đó cô quá trẻ con nên mới như vậy.
Đến hiện tại thời gian năm năm, cô vẫn như vậy, có những câu nói thật khiến người ta muốn đau lòng mà chẳng thể phản bác nhưng cũng đã điềm tĩnh đi rất nhiều, cô không còn bốc đồng giống như khi xưa cùng Hoàng Đồng Đồng chạy nhong nhong ngoài đường kiếm chuyện.