Diệp Tương

Chương 37: Một tay ôm vợ một tay ôm con




Vì Giang Tương là người thừa kế toàn bộ tài sản của Nguyên cục trưởng cục cảnh sát thành phố khiến thân phận cô cũng được thông báo rộng rãi. Sau một đêm cả thành phố biết được thế lực sau lưng cô mạnh mẽ đến mức độ nào. Nhưng điều Giang Tương làm đầu tiên đó chính là đến biệt thự mà ông bà nội cô đã từng ở. Nơi này có lẽ chính là nơi mà ba cô đã lớn lên. Những bức ảnh được sắp xếp gọn gàng trên từng chiếc kệ cũng có thể hiểu được chủ nhân căn nhà này và nỗi nhớ con của họ day dứt trong bao nhiêu năm. Nhìn những người giúp việc chăm sóc tỉ mỉ căn nhà cô cũng có đôi chút hiếu kì. Theo lẽ thường, khi gia chủ không còn những người giúp việc có lẽ cũng sẽ đi làm một nơi làm việc mới nhưng tất cả mọi người đều ở lại. Cô bèn gọi người quản gia đến cùng cô nói chuyện.
Ra là trước đây ông bà Quân từng nghĩ sẽ bán căn nhà này đi tất cả để làm từ thiện nhưng từ khi ông bà biết được họ còn có một cô cháu gái, liền giữ lại tất cả mọi người giúp việc, thậm chí đã chi trả cho họ khoản tiền rất lớn để chăm sóc ngôi nhà cho đến khi cháu gái họ trở về, lúc đó quyết định như nào là của cô gái ấy.
Có lẽ ông bà nội của cô cũng rất kì vọng vào việc cô sẽ về ở tại nơi này. Căn biệt thự cổ kính ba tầng lại được đặt ở một vị trí gần ngay cửa ngõ của thành phố, giao thông thuận lợi, kể cả việc cô dùng căn biệt thự làm nơi kinh doanh buôn bán cũng có thể được, nhưng chắc chắn Lục Diệp cũng không mong mỏi điều đó sảy ra đâu.
Thời gian qua anh luôn đồng hành cùng cô trong mọi việc, đủ cho cô nhận thấy được sự chú ý của anh đều dồn lên người cô và con trai. Chỉ còn một chuyện thật càng khó nói đó chính là hiện tại cô muốn chăm sóc cho bà Giang, mà vẫn đề cô muốn đến đây đương nhiên phải được bà đồng ý. Trước đây vì trốn tránh Lục Diệp cô đã để bà rời ngôi nhà bà sống cả đời hiện tại lại một lần nữa muốn bà chuyển nhà vì mình Giang Tương quả không đành lòng.
Buổi tối khi cô trở về nhà tâm trạng lại mang đầy ưu phiền, bà Giang nhìn qua liền hiểu. Bà chăm sóc nuôi nấng cô gần ba mươi năm, từ khi cô còn đỏ hỏn đã được bà tận tình chăm sóc dù không phải con ruột của mình sao bà không hiểu. Bà biết từ khi gặp lại được ông bà Nội con bé nặng lòng nhiều hơn trong suy nghĩ, hôm nay trước khi ra khỏi nhà Lục Diệp có nói với bà rằng con đưa cô ấy về nhà của ông bà Quân, có lẽ sắp tới con bé lại càng suy nghĩ nhiều rồi. Bởi vậy sau khi Lion ngủ bà liền cầm đến cho cô một cốc nước ấm sau đó liền ngồi xuống bên cạnh cô cùng cô nói chuyện:
- Con gái, có chuyện gì con cũng nên nói ra được không, giống như chuyện con có Lion vậy, mở lòng nói cùng mẹ chúng ta cùng giải quyết. Nếu là vì chuyện con muốn đến nơi đó sống mẹ cũng không phản đối. Dù sao con gái lớn cũng phải đi lấy chồng đúng không?
- Trước đây vì con mẹ đã phải bỏ lại căn nhà mình, hiện tại con thật sự rất mông lung, con không muốn vì con mẹ phải hi sinh nhiều đến vậy.
- Con biết vì sao mẹ đồng ý đi cùng con không? Tại vì mẹ sợ nếu cứ mãi ở căn nhà đấy mẹ sẽ tức cảnh sinh tình lại nhớ về bố con.
- Vậy nếu con muốn mẹ đến ở cùng con cùng Lion và Lục Diệp mẹ có thể đồng ý không? Gần ba mươi năm nay con ở bên cạnh mẹ, được mẹ chăm sóc, đến hiện tại con không thể để mẹ ở nơi này một mình, càng không thể tin tưởng người khác chăm sóc mẹ.
Cứ cho là Giang Tương suy nghĩ nhiều, chuyện mẹ vợ đến ở nhà cùng con rể rất khó lòng đồng ý, vậy cô đưa mẹ đến nhà của cô, nếu anh cũng muốn đến cùng mẹ con cô đương nhiên không phản đối. Như vậy cô vừa có thể chăm sóc mẹ vừa có thể cùng anh chung sống hài hòa.
Buổi chiều cô cũng đã nói chuyện với Lục Diệp, anh liền cùng cô đồng ý. Năm năm trước anh không chăm sóc được cô thì năm năm sau, cho dù mang tiếng bám đuôi vợ anh cũng chấp nhận để có thể được ở bên chính vợ con của mình.
Còn về phía bà Giang, hiện tại nếu bà không đồng ý, đương nhiên Giang Tương cũng không thể để bà ở nơi này. Cô vẫn là nên chờ đợi sự đồng ý của bà.
Mấy ngày sau đấy Lục Diệp cũng thường xuyên xuất hiện ở căn nhà nhỏ này hơn, buổi sáng anh cũng giống cô mang máy tính mở ra phòng khách để ngồi làm việc, buổi trưa lại phụ giúp cô cùng mẹ nấu cơm, buổi tối hết chen chúc ở phòng Lion lại chạy sang chen chúc cùng Giang Tương. Chỉ là cuộc sống như vậy cũng khiến căn nhà nhỏ thường xuyên vang lên tiếng cười.
Cho đến một ngày mặt Giang Tương ngẩn ngơ ngồi một chỗ, bà Giang hỏi thế nào cô cũng không chịu nói. Đến khi Lục Diệp từ công ty về cô lại tự dung òa khóc, mãi đến khi gần trưa muộn rồi cô mới chịu nói với Lục Diệp cô lại mang thai rồi. Điều này khiến cả Lục Diệp và bà Giang ngỡ ngàng. Chuyện cô mang thai là chuyện tốt, trước đây mọi người cùng chen chúc trong căn nhà này còn vui vẻ được nhưng hiện tại có thêm một đứa nhỏ chắc chắn chuyện này không thể tiếp tục nữa.
Lúc này bà Giang liền đề nghị với Giang Tương cùng nhau chuyển nhà, đến nơi cô muốn đến. Giang Tương nhận được được sự đồng ý của mẹ liền ôm chặt lấy bà giống như lúc nhỏ. Cuối cùng cô cũng có thể mãn nguyện với cuộc sống của mình. Chuyện lần này chính bản thân không biết Lục Diệp là người chủ mưu, anh biết nếu như không có chuyện gì thay đổi bà Giang chắc chắn cũng sẽ ngại ngùng không muốn chuyển đến căn nhà kia. Vậy nên anh đành lưu manh một chút, đểu cáng một chút chọc thủng hết bao ra. Cuối cùng sau vài tháng cũng có kết quả như anh mong đợi.
Qua vài ngày, cả nhà liền cùng nhau dọn về căn nhà mới rộng rãi. Bà Giang đứng cạnh chiếc xe ô tô màu đen của Lục Diệp nhìn về phía trước căn nhà. Nhưng cảnh tượng đẹp nhất lúc này lại chính là con gái bà đang được nâng niu và chăm sóc. Con rể mà bà tâm đắc một tay ôm vợ một tay ôm con tiến về phía ngôi nhà mới của bọn họ. Một gia đình hòa hợp cùng nhau.
Suy cho cùng tình yêu cũng là một liều thuốc phiện, khi yêu rồi sẽ cảm nhận được các loại cảm giác kich thích, các chất truyền dẫn thần kinh trong não bộ hoạt động mạnh đột ngột. Chúng gây ra cảm giác hưng phấn. Lúc mới yêu, người ta cũng có sự kích thích tương tự.
Yêu ai đó giống như việc dùng một liều thuốc phiện vậy, bởi nó gây ảnh hưởng đến não và kích hoạt cảm giác hưng phấn cũng giống như cảm giác mà người nghiện thuốc trải qua, nhưng khi chia tay thì những người tổn thương vì chia tay thường dễ bị ám ảnh và đau khổ một thời gian dài. Sau một cuộc chia tay cũng giống như cai được một loại chất gây nghiện nào đó. Khi chia tay một ai đó đồng thời bạn cũng đang tập cai loại cảm giác được yêu thương. Nhưng khi chúng ta chấp nhận lại người đó đồng nghĩa với việc tình yêu dành cho người đó chẳng thể nào có thể quên đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.