Diệp Tương

Chương 8: Không muốn nợ anh




Sau khi hai người kia dời đi cũng là lúc anh thức thời hiểu được sự hiểu lầm của mình đối với cô gái kia. Cô ấy có lẽ thực sự không phải gián điệp kinh tế. Nhưng như vậy nghĩa là cô vẫn tăng ca trá hình để hưởng phúc lợi của công ty.
Cả một ngày như vậy càng khiến anh khó tìm ra lối thoát cho sự bực dọc tức tối của mình.
Buổi tối ngày hôm đấy Giang Tương gửi cho Lý Trường một phong thư xin thôi việc nhờ cô ngày mai gửi đến công ty. Vốn dĩ cô muốn đấu tranh đến cùng, nhưng Lữ Tưởng Mạnh biết cô làm ở đấy liền làm cô cảm thấy không hề thoải mái. Đã không hề thoải mái vậy càng không cần phải làm. Không nên ép người ép mình, càng không lên phiền phức nhiều hơn. Cô lại gọi điện cho ba mình từ tuần sau sẽ trở về công ty nhà mình làm việc, vì sao phải kiếm tiền cho người khác trong khi mình đủ năng lực điểu khiển cả một tập đoàn cơ chứ.
Cô dành thời gian một tuần để vui chơi thỏa thích, đi chơi, đi xem phim, đi ăn những món ăn lề đường mà không hề suy nghĩ đến những bộn bề của cuộc sống. Cho đến hôm nay khi đang ngồi ăn kem ở khu vui chơi cô liền nhận được một cuộc điện thoại, là số máy bàn. Khi cô nghe máy tiền biết được người gọi điện cho cô là Trương Ý Hàm, cô ấy nói bên phía công ty đã điều tra rõ ràng sự thật và muốn mời cô trở lại làm việc với mức lương thỏa thuận cao hơn trước. Giang Tương nhẹ nhàng đáp lại vào chiếc điện thoại câu nói, tôi đã nói bà đây không cần thì các người dù có chi tiền tỷ tôi cũng sẽ không trở lại.
Nguyên do cô được gọi điện mời về đó chính là, sau khi Lý Trừng đưa đơn nghỉ việc của cô cho trưởng nhóm, hai người cũng đã bàn luận với nhau rất kỹ về vấn đề có đưa bản kế hoạch của cô ấy đi phê duyệt hay không, công sức của cô ấy bỏ ra không ít, nhưng nếu đưa lên thì cô ấy sẽ không nhận được một đồng tiền thưởng nào. Vậy nên sau khi bàn bạc cuối cùng mọi người đều thống nhất ý kiến đó chính là sau khi nhận được tiền thưởng mọi người liền trích ra một phần chuyển cho cô ấy, vậy thì cô ấy vẫn được nhận phần thưởng này của mình.
Trưởng nhóm Vương cuối cùng quyết định mang dự án mà tổ đội của mình quyết tâm muốn thu thập để xin phê duyệt, đây là lần đầu tiên nhóm số ba có thể tự tìm tài nguyên cho mình, nhưng nhìn những dòng điều khoản và chi tiết của kế hoạch càng khiến Lục Diệp thán phục người làm ra bản kế hoạch này. Vốn dĩ những ngày qua anh cũng đã nhắm và loạt dự án thu mua này, nhưng vị giám đốc Chu kia không phải ai cũng có thể gặp được. Huống hồ bản kế hoạch này chỉ cần phê duyệt liền lập tức có thể liên hệ cùng Giám đốc Chu để kí kết.
Nhưng khi Lục Diệp phê duyệt kế hoạch xong, bộ phận nhóm số ba liên hệ với Giám đốc Chu đều chỉ nhận được một lời nói, đó là ông chỉ chấp nhận kí hợp đồng cùng với Giang Tương.
Gọi cô đi làm lại cùng là vì bất đắc dĩ, bởi cho dù nhận được cách thức liên lạc nhưng không phải Giang Tương người đó tuyệt đối không hạ bút xuống.
Cuối cùng gọi cô về cũng không được Lục Diệp đành dùng hạ sách nhờ Lữ Tưởng Mạnh mời cô đi ăn cơm. Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt anh ngồi hiện diện trên bàn ăn cô càng thấy chán ghét mâm cơm này hơn. Nhưng Giang Tương là người như nào, cô vốn dĩ cho anh ta ăn lúc anh ta yếu đuối nhất, hiện tại cô càng không thể bỏ về bữa ăn này. Cô cho anh ta mười tệ một bữa ăn, thì phải ăn lại của anh ta một vạn cô mới hả lòng hả dạ.
Giang Tương đặt chiếc túi xách của mình xuống bên cạnh xong nhanh chóng cầm vào thực đơn gọi tất cả những món cô thích ăn nhất của cửa hàng nhật này sau đó giục bọn họ lên đồ ăn sớm một chút, cô muốn ăn được càng nhiều càng tốt. Điều này làm cho Lục Diệp nghĩ cô đã không còn tức giận nữa.
- Giang Tương, khi đó tôi sai nên không điều tra rõ ràng, hiện tại tôi xác thực lại là do tôi hiểu lầm cô mong cô có thể bỏ qua và trở về làm việc.
- Muộn rồi, có công ty khác mời tôi về làm việc rồi, tôi đồng ý mất rồi.
- Chuyện đó, nếu như bên kia đồng ý, tôi có thể thay cô đền bù việc phá hợp đồng.
- Vì sao tôi phải phá hợp đồng. Tôi đã nói không bao giờ trở lại rồi, anh không cần ra sức khuyên ngăn tôi.
- Vậy chuyện này, đó là kế hoạch của cô và giám đốc Chu, ông ấy tuyệt đối không muốn cùng tôi kí hợp đồng.
- Đấy là chuyện của Lục Tổng, không liên quan đến tôi, kí được hay không là do năng lực của anh, tôi đã đồng ý cho nhân viên của anh trình duyệt kế hoạch đó đương nhiên tôi sẽ không cướp lại, vậy đã là rất hòa hảo giành cho cả hai chúng ta rồi.
- Cô Giang.
- Không cần nói nữa, nếu lần sau anh còn muốn nhờ Lữ Tưởng Mạnh mời tôi đi ăn cơm, vậy Lữ Tưởng Mạnh anh đừng hòng bước chân vào cửa nhà tôi nữa.
Lữ Tưởng Mạnh nãy giờ khi nhìn cô chọn món cũng đã thầm hiểu được cô đã tức giận rồi, vậy nên anh không dám nói thêm bất kì lời nói nào, chỉ là câu chốt cuối cùng này của cô khiến cho anh đau lòng quá, như này làm sao anh có thể sống tiếp được.
Giang Tương ăn nốt phần thức ăn của mình, sau đó cũng không còn tâm trạng ăn thêm nữa. Cô đứng dậy rời khỏi nơi này. Không cần ngoảnh đầu nhìn lại lấy một lần.
Khi hai người đến quầy lễ tân để thanh toán liền biết được trước lúc dời đi Giang Tương đã thanh toán bữa ăn này rồi. Điều này đương nhiên khiến Lục Diệp hiểu được cô không muốn anh mời cô bữa ăn này, đồng nghĩa với câu trả lời của cô đó chính là không muốn giúp anh.
Buổi chiều gần ba giờ trưởng nhóm Vương hốt hoảng chạy vào văn phòng nói với anh rằng Giám đốc Chu liện hệ với bọn họ để kí hợp đồng, nhưng là muốn trực tiếp với với Lục Diệp. Sự bất ngờ này khiến anh không tin nổi, anh chắc chắn điều này không phải lẽ đương nhiên, nhưng nếu thực sự thu mua được công ty đó, nguồn vốn của Thác Tài chắc chắn sẽ nhanh chóng được xoay vòng trở lại.
Lục Diệp đến địa chỉ được Giám đốc Chu gửi đến, liền thấy Giám đốc chu đang ngồi thưởng trà. Ông ấy nhẹ nhàng khoan khoái nói với Lục Diệp lá trà này do Giang Tương mang đến, cô ấy nhờ ông tiếp nhận hợp đồng chuyển nhượng cùng Thác Tài. Khi tôi hỏi lý do thì cô ấy nói cô ấy cũng muốn lấy được hai phần trăm tiền thưởng của dự án lần này. Nhưng cậu biết không, hai phần trăm đấy không thể mua được lá trà này đâu. Cô gái ấy thực sự rất thực lực. Nếu không phải cô ấy lên tiếng nhờ giúp đỡ, tôi tuyệt đối không đặt bút kí vào bản hợp đồng này.
Lục Diệp cũng có chút thất vọng, anh không thất vọng vì mình làm mất đi một nhân viên năng lực như vậy, anh thất vọng vì tầm nhìn ánh mắt nhìn người của mình, cho đến khi ra về anh liên tục cúi chào với vị giám đốc kia, nhưng trong tâm lại thêm bảy phần bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.