Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 40:




Bên này Tô Mạch sốt nóng đến mơ hồ, Cảnh đế trên triều cũng bị ồn ào đến nhức tai.
Do Tô Mạch bị phạt vì tội đến trễ hai mươi đại bản mà gây ra một trận gió lốc ôn nhu thổi quét qua triều đình. Các đại thần vẫn luôn quan sát Hoàng Thượng lộ ra một tia cảm xúc quỷ dị.
Sự tình ở Đức Thắng môn, Hoàng Thượng phế đi Lĩnh Tây thế tử Lãng Hào, sửa chữa một tên Tô Dự, duy chỉ độc có Tô Mạch là hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả da cũng không có chút sứt sẹo. Cho nên việc Cảnh đế rốt cuộc cũng đem tên cuối cùng sửa trị quả thật vô cùng tốt đẹp.
Khi đại thần có hỏi, thế mà Cảnh Đế còn truyền thánh dụ gì đó nói: Tô Mạch ốm đau không dậy nổi, trẫm là vua một nước đương nhiên sẽ truyền thái y giúp hắn điều dưỡng cho thật tốt.
Một câu này liền đem những người liền can chờ được nghe can gián đánh đổ trở về.
Như thế còn chưa đủ, trên triều, Tể tướng đại nhân từ lúc vào đến Điện Tuyên Chính, liền bẩm tấu để tiểu thế tử trở về nhà tĩnh dưỡng tránh để bệnh tật quấn thân, lúc này mới phù hợp với những điểm nhân đức căn bản của Cảnh đế.
Hạ Khải Chương lưu loát nói một đống lớn văn chương kiểu cách, trên mặt Cảnh Đế  cũng chưa động tý gì, chỉ nhìn về phía người vẫn luôn ở bên trầm mặc không nói Tô Dự, hắn liền hỏi: “Ngươi cũng tới cầu tình cho Tô Mạch?”
Tô Dự rũ mi cúi đầu, “Bẩm Hoàng Thượng
huynh trưởng phạm sai lầm tất nhiên phải phạt, thần hôm nay tới là muốn bẩm báo lợi nhuận của quốc khố.”
Thật sự là hồ ly giảo hoạt, ngươi cho rằng trẫm không biết trước lúc lâm triều ngươi ở 
Điện Tuyên Thất tung ra những lời đồn gì sao? Trẫm hôm nay lâm triều chỉ muộn một khắc lại khiến cho ngươi làm trò trước mặt văn võ bá quan. Nếu không chuyện Tô Mạch bị đáng hai mươi đại bản, làm sao lại có thể ầm ĩ ai ai cũng biết?
Tô Dự chẳng biết xấu hổ mà nói: "Hoàng Thượng, dù sao huynh trưởng thần thân thể từ trước đến nay yếu ớt, trên đường hồi kinh lại cùng Hoàng Thượng cùng nhau
trải qua khí độc, thân mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, này lại……”
Cảnh Đế rốt cuộc không kiên nhẫn mà xua tay, hắn nếu không vứt chuyện Tô Mạch sang một bên, phỏng chừng thằng này có thể đem sự tình Tô Mạch cứu hắn thêm mắm thêm muối mà tung tin đồn nhảm ra ngoài. Vậy hắn chẳng phải sẽ trở thành một tên bạo quân vong ân bội nghĩa hay sao?
Cảnh Đế tự cho là mình rộng lượng, “Sự tình quốc khố, ngày mai ngươi có thể bẩm tấu chương, hôm nay ngươi hãy dẫn huynh trưởng ngươi trở về, thân thể hắn đích xác rất không tốt". Cảnh đế sợ phải nhìn thấy cái mặt hồ ly của Tô Dự chường ra đây, không biết thằng này tồn tại cái tâm tư gì. Lần sau tật phát cuồng của hắn mà phát tác không biết chừng lại tìm cái gì mà bẩm tấu.
Tô Dự chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí cũng không tỏ thái độ cảm kích là nhận được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ là từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách, tiến lại long án đặt xuống mà tâu: "Đây là một ít kết quả thần tra được hôm qua, vẫn chưa được toàn diện lắm".
Cảnh Đế cơ hồ là theo bản năng lập tức mở sổ con nhìn thoáng qua, đồng tử 
sâu lắng lại, ngay sau đó thả lỏng, đem oán khí vừa mới sinh sôi lập tức tiêu tan
—thằng ranh này cũng có chút tác dụng, thôi thôi, trước thả cho hắn một con ngựa đi.
Tể tướng Hạ Khải Chương vẫn luôn bàng quan vân vê chòm râu lúm rúm hơi hơi gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy. Một ngày nào đó, tiểu thế tử này tất được trọng dụng, ánh mắt Hoàng Thượng quả nhiên không tồi.
Tô Mạch được ngự tiền thị vệ đưa trở về, một đường từ trong cung được nâng ra cho đến khi ngồi trên xe ngựa xóc nảy liền tỉnh dạy, quả là thụ sủng nhược kinh, được chứng kiến một chút hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Nhưng dù vậy, đa số quan lại vẫn cho rằng 
đây là Cảnh Đế ở giấu đầu lòi đuôi —— hôm qua một người khoẻ mạnh tiến cung, hôm nay đã bị nâng trở ra, quả thực đáng thương. Rất nhiều lần bọn họ có gặp qua tiểu thế tử hình dạng gày còm kia, phỏng chừng lần này, nửa cái mạng nhỏ cũng không còn, ai, may mắn, thân là trung thần, làm Hoàng Thượng đúng lúc dừng triển khai quyền cước không có khơi mào sự tình phiên vương.
Những quan lại ngày đó chứng kiến sự việc ở bên ngoài Điện Tuyên Chính, Cảnh Đế suýt nữa đá một cước kia vào Tô đại công tử, nếu không phải bọn họ đúng lúc đuổi tới, lúc ấy, mạng nhỏ của tiểu thế tử cũng đừng mong giữ được.
Bọn họ cứ như vậy đại nhân đại nghĩa mà cứu hắn hai lần, công đức này có thể viết sách và xây tháp Phật cũng đáng nha.
Tô Mạch ghé vào liễn nằm, nâng cánh tay lên lay động, cũng tương tự như cái giường, bộ liễn này được chế tạo tương đối thoải mái, hai người nằm song song cũng không có vấn đề gì. Bốn cột gỗ đỏ hình trụ, đặt trên đỉnh liễn, bốn phía rũ xuống hai tầng màn lụa, nàng tư thế lại khó coi, cũng không ai nhìn vào được.
Tô Mạch thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, nhưng nàng cũng không có quên người nâng liễn chính là đội cận về của Hoàng Thượng. 
“Thị vệ đại ca vất vả, nếu các vị có mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi.”
Đi đầu phía trước đúng là hai người hôm qua suýt thay thế hai cái thái giám chấp trượng đánh nàng, nguyên nhân chính là vì nhận ra hai người này, nàng mới càng thêm không dám chậm trễ, rõ ràng buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn cố chống lại 
mí mắt, sợ lóa mắt một cái, hai cái người này liền đem nàng nâng vào một góc mà
tẩn cho một trận, sau đó lại tỏ vẻ không
có việc gì mà nâng trở về.
Ai ngờ hôm qua hai thị vệ trên mặt còn đen như mực, hôm nay lại đặc biệt hiền lành.
“Đại công tử có phải mệt mỏi hay không, 
trên đường cái không tiện nghỉ ngơi, ngài nhịn một chút, lập tức liền đến viện tiến tấu Tương Nam.”
Một cái từ “Ngài”, chạy lên đầu Tô Mạch đánh uỳnh một cái, sau một lúc lâu nàng mới cảm thấy khó mà tiêu thụ nổi.
Một người khác nhìn nàng như vậy, lộ ra một nụ cười đầy hàm răng trắng nói: “Ta kêu Lưu Đại Thanh, hắn kêu Triệu Tiểu Bắc, về sau đại công tử có chuyện gì, đều có thể tìm huynh đệ chúng ta.”
Thái độ chuyển biến này đến quá là nhanh Tô Mạch không thể hiểu được, nhưng làm một vị chất tử ưu tú, Tô Mạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn đai lưng tơ vàng thêu văn của bọn họ, xác định đây hẳn là đội cận vệ cấp bậc tối cao kim vũ vệ, nhận bổng lộc tam phẩm, tuy rằng ở phía trước triều chính không có quyền lợi, nhưng ở bên người Cảnh Đế lại đúng là chúng tâm phúc. Mà người đang nâng bộ liễn này là bốn vị bạch vũ vệ, thuộc bổng lộc lục phẩm.
Đội cận vệ gồm một ngàn người, kim vũ thị vệ chỉ có mười người, bạc vũ thị vệ sáu mươi người, lam vũ một trăm sáu, còn lại tất cả đều là bạch vũ vệ. Những người này đều là từ mười vạn vũ lâm vệ trúng tuyển lựa chọn ra những người người xuất sắc nhất, tuy rằng không giống vũ lâm vệ hành quân đánh giặc, nhưng bọn hắn lại được bồi dưỡng đặc biệt để đánh bất ngờ.
Mỗi năm đội cận vệ đều sẽ cùng vũ lâm vệ tiến hành một lần đấu đối kháng, một ngàn cận vệ có thể đem tam vạn vũ lâm hang ổ đánh hạ. Cho nên những người này, chẳng những thân thủ cực cao, năng lực tác chiến hội đồng cũng đều là những nhân tài kiệt xuất, mà hiện giờ, nàng đang nằm ở trên tay của những nhân tài kiệt xuất này, nội tâm có thể không sợ hãi sao được?
Lúc này Tô Mạch thấy ánh mắt bọn họ là không thèm so đo hiềm khích trước đây mà là cực kì khiêm tốn.
“Hai vị thị vệ đại ca khách khí, nếu có chỗ nào dùng đến tiểu đệ cũng cứ việc nói.” 
Luận tuổi, nàng không lớn bằng bọn họ, luận quan giai, nàng cũng so với bọn hắn thấp không biết bao nhiêu cấp, luận ở lực ảnh hưởng của bọn họ trước mặt hoàng thượng, vậy càng là không thể so sánh.
Tô Mạch quyết định phải cùng nhóm quân cận vệ này có mối qua hệ thật tốt.
Quan tiến tấu Lý Ký bắt gặp hình ảnh kim vũ vệ giá lâm thiếu chút nữa cho rằng bọn họ là phụng mật chỉ tới bắt khâm phạm của triều đình tiền trảm hậu tấu gì đó, nhưng ngay sau dó lại thấy một bộ liễn hoa lệ thấp thó cái đầu của Tô Mạch, trái tim mới một lần nữa thả lại ngực.
Hai phòng thị thiếp của Tô Dự đương nhiên cũng nhận được tin tức, hôm qua
Từ Ái Liên còn thấy Tô Mạch tung tăng nhảy nhót mà tiến cung, hôm nay đã bị người nâng về, rất muốn tới cửa châm chọc mỉa mai một tiếng, nhưng kiêng kị với tính tình của Tô Dự “Ghét cái ác như kẻ thù”, chỉ phải giả tâm giả ý hầm canh bổ mang sang.
Ngô Xảo Ngọc nghe nói Tô Mạch mông nở hoa, sốt cao không lùi, cả người đều chấn kinh. Tựa hồ, tựa hồ đêm qua chính nàng
ở bên gối nghe thấy tiếng gió, nghe Tô Dự mơ mơ màng màng mà hừ một câu, đến gặp Hoàng Thượng cần phải đề phòng. Nếu là người bình thường nghe xong lời này, tuyệt đối sẽ không hướng chỗ uy vọng mà tưởng tượng.
Nhưng Ngô Xảo Ngọc nàng cũng không phải là thông minh tầm thường, cái kiến thức gì không gặp qua. Hơn nữa biểu ca nam sinh nữ tướng, so với nữ tử còn dễ coi hơn nhiều, mà Hoàng Thượng, nay đã hai mươi hai, vẫn không một bóng phi tần, sớm đã có người đồn đãi nói Hoàng Thượng có lẽ có sở thích Long Dương chi phích, như thế vừa thấy, ăn nhịp với nhau.
Cho nên bây giờ lại nghe được bệnh trạng của Tô Mạch, Ngô Xảo Ngọc đột nhiên mạc danh mà hưng phấn, tròng mắt vừa chuyển, cố tình hầm canh bổ thận bồi bổ cho Tô Mạch.
Trương Thỉ đến khám cho Tô Mạch tinh tế hỏi hai người Từ Ngô đã thả những dược liệu gì vào trong canh. Từ Ái Liên còn tính bình thường, mà khi nghe được dược liệu kia của Ngô Xảo Ngọc một đường đại bổ tráng dương, hắn tâm can, rốt cuộc lại lần nữa tràn ngập bóng ma, nhưng trên mặt lại bưng lên bộ dáng nghiêm túc nên có của ngự y.
“Đại công tử thân thể yếu đuối, bổ ích ứng tuần tự tiến đến, đền bù hư hỏa nướng, mới cấp khỏi bệnh.”
Trong phòng mọi người đều gật đầu xưng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.