“Hoàng Thượng có nghĩ đến nhân cơ hội này tuyển phi hay không?". Trương Thỉ lại đến xem mạch cho Cảnh Đế. Hôm nay mạch đập của Cảnh Đế chưa bao giờ vững vàng đến thế, nhưng khi hắn vừa đặt vấn đề kia ra thì mạch đập bỗng thoáng giật lên, Trương Thỉ lập tức thu tay, bổ sung nói: “Ý của ta là nếu huynh tính toán đưa Từ Đan Hoa nhập kinh, ít nhất cũng phải tìm một cái cớ thích hợp".
Không có đạo lý nào vì chữa bệnh lại đem một nữ tử yếu nhược lên đầu sóng ngọn gió là cái đích cho mọi người chỉ trích được. Nếu quả thực Từ Đan Hoa là người mang Mật Hương, Cảnh Đế tất nhiên sẽ
cần dùng đến biện pháp kết hôn, cho dù nàng ta có không phải là người đó thì ở cái tuổi này của Cảnh Đế cũng nên thêm người vào hậu cung đi thôi. Lúc này tuyển phi vừa có thể tránh được lời ra tiếng vào của bá quan, cũng sớm ổn định vị trí của chủ trung cung, cái vị trí này luôn được các phiên vương hay đại thế gia mơ ước bao lâu nay. Ngay cả các vị đại thần trong triều nhìn vào hậu vị bỏ trống cũng ngày đêm mơ tưởng.
Trong mắt Cảnh Đế hiện lên một chút quang mang, “Ngươi nghe được lời nhàn ngôn toái ý gì thế?".
Mặc dù Trương Thỉ và Cảnh đế có quan hệ tốt nhưng mà bị mắt rồng nhìn chằm chằm như vậy cũng cảm thấy rất áp lực, “Hiện giờ thiên hạ đã định, Hoàng Thượng lập hậu là chuyện phải làm". Con nối dõi mới là căn bản thống trị của hoàng thất, không có con nối dõi, đừng nói An Vương, cho dù bất kì một vị đại thần nào có danh hào trung quân ái quốc cũng có thể gây ra những sự kiện mà khó thể tưởng tượng nổi.
Cảnh Đế liếc Trương Thỉ sâu một cái, Trương Thỉ chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của người khác, "Có phải Tô Dự mời ngươi uống rượu hay không?" Lấy cái thằng miệng quạ Tô Dự kia mà há mồm ra thì có đủ khả năng bất động thanh sắc mà đả động người khác tới chặt đứt cái manh mối gì đó có khả năng xảy ra giữa hắn và Tô Mạch.
Trương Thỉ yên lặng mà lau một phen mồ hôi, hắn có thể nói, là do hắn nhìn ra manh mối trong bát canh bổ của tiểu thiếp Tô Dự làm hay sao? Ngay cả một phụ nhân không hiểu biết triều chính còn có những ngờ vực như vậy, huống chi là người có tâm. Người khác nói gì không đáng sợ, nhưng vị An Vương kia và cái lão hồ ly tinh luôn ở sâu trong hậu cung Thái hậu kia nhất định là cần phải cố kỵ.
Nhưng xuất khẩu hắn lại nói, “Hoàng Thượng anh minh tất nhiên không có ai dám nhàn ngôn toái ngữ, nhưng Tô đại công tử thân phận lại có chút không tầm thường.” Nhược đào yếu ớt, kẻ yếu dựa vào cường giả đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mấu chốt là ở cái khuôn mặt kia, mới đầu hắn đều không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng mà được người nhắc nhở hẳn mới chú ý, tiểu gia hỏa này lớn lên thật đúng là, nói như thế nào, quả là quyến rũ người khác……
Làm trung thần lại là bạn tốt, hiển nhiên Trương Thỉ muốn khi lời đồn chưa nổi lên bốn phía phải đem bóp chết, giữ cho Hoàng Thượng một đời anh danh, cũng giữ được thanh danh của Tô Mạch.
Tính tình của Cảnh Đế từ trước đến nay luôn không sợ trời không sợ đất, nếu nói trắng ra cái cớ của hắn chắc hẳn Cảnh đế cũng không thèm chú ý, nhưng nếu lấy cái cớ vì địa vị đặc thù của vị thế tử Tô Mạch yếu ớt này, thì quả nhiên Cảnh Đế nghiêm túc suy nghĩ, “Cũng tốt, trẫm cũng đang có tính toán này. Đám cung nữ lớn tuổi trong hậu cung cũng đến thời điểm thả một đám ra ngoài".
Rốt cuộc Trương Thỉ cũng lau đi một giọt mồ hôi lạnh cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành, thể xác và tinh thần đều nhẹ nhàng đi rất nhiều. Sau đó lấy ra viên thuốc được luyện chế đặc biệt dâng lên, “Ngày mười lăm sẽ nhanh chóng đến, trên người Hoàng Thượng nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết.” Nhưng đừng có như lần trước, mấy ngày không ngủ được cũng không có cho hắn biết, như thế này thì tính làm sao đây?
Cảnh Đế nhìn ba viên thuốc màu đen kia,
loại thuốc viên này giúp cơ thể tươi mát, nhưng khi bệnh phát cuồng quá kinh khủng vẫn đè nén được nó nhưng cơ thể vô cùng khó chịu, căn bản không thể đi vào giấc ngủ. Cảnh Đế lại nghĩ tới khi ở phủ Tương Nam vương ngửi được cỗ hơi thở kia, không lời nào có thể diễn tả được cảm giác mỹ diệu lúc ấy, phảng phất như cảm thấy xương cốt đều có cảm giác mềm mại……
“Từ Đan Hoa đã khởi hành chưa?".
Trương thỉ gật đầu, “Phỏng chừng không tới mười ngày là có thể đến.”
Cảnh Đế không nói cái gì nữa, nhưng tâm tình rõ ràng là khá hơn nhiều.
Trương thỉ xuất cung, chuẩn bị lại đến chuẩn mạch cho Tô Mạch, thuận đường xem viện tiến tấu chuẩn bị tiếp đãi Từ Đan Hoa thế nào rồi. Đang đi đến cửa viện tiến tấu thì bị người ta gọi lại, quay đầu vừa thấy, đúng là La Chiêu.
La Chiêu trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ, còn có các loại chai lọ vại bình, nhanh như gió giống nhau bước đến cửa viện, đem tất cả những đồ vật kia ném vào trong ngực Trương Thỉ nói: "Mấy loại này, huynh xem cái gì dùng được không dùng được thì quăng đi". Dứt lời, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Trương thỉ cũng chưa kịp hỏi một câu: La huynh, huynh có ý gì?
Sau đó cúi đầu thì nhìn thấy một đống thuốc, ngoại trừ thuốc trị thương, còn lại chính là các loại thuốc cầm máu, hoạt huyết chống bầm và các loại thuốc lung tung khác. Trương Thỉ bắt đầu hoài nghi liệu có phải La Chiêu lấy tất cả các loại thuốc trị ngoại thương trong kinh thành tìm về đầy đủ hay không.
Tất nhiên, mấy cái loại thuốc này không
có khả năng là cho hắn nghiên cứu chơi, mà là cấp cái tên gia hoả nào đó đang bò dậy không nổi kia dùng.
Tô Mạch nhìn Trương Thỉ chất đầy bàn thuốc thang, nhịn không được ngẩng đầu hỏi, “Trương huynh, huynh tính toán giúp ta mỗi ngày bị Hoàng Thượng cho ăn đòn hay sao?".
“Đây là La Chiêu mang đến.”
Tô Mạch gật đầu, xem như minh bạch, hoá ra đây là ý của La Chiêu.
Ấn đường Trương Thỉ nhảy dựng lên, lập tức giải thích nói: “La huynh tuyệt đối không có cái ý mà ngươi đang nghĩ!". Hai người kia như thế nào liền không hợp nhau vậy? Tặng thuốc mà cũng tặng tới hiểu lầm là sao?
Trương thỉ cũng lười rối rắm vấn đề này, chỉ nói: “Đại công tử bị thương, nghỉ ngơi mấy ngày nhất định có thể khỏi hẳn, mấy ngày nữa kinh thành có cái hội chùa, đến lúc đó những nhóm tiểu thư khuê các ngày thường đại môn không ra, nhị môn không cũng chẳng bước tới sẽ đi miếu Thành Hoàng cầu phúc xin sâm, đại công tử có nghĩ đến chuyện đi xem?”
Tô Mạch vừa nghe cái này, mày cũng khẽ nhảy lên, từ xưa đến nay hội chùa luôn là nơi nam nữ chưa lập gia đình đều liếc mắt đưa tình tự định chung thân, chả nhẽ Trương Thỉ có ý định tính toán đi tìm một cô nương ở đó, nhỡ đâu lại gặp oan gia ngõ hẹp gì đấy mà lưu tình gì đó thì sao?
Tô Mạch lập tức gật đầu, “Đi, làm sao có thể không đi được chứ?".
Thể xác và tinh thần lăn lộn một ngày cảm thấy cực kì mệt mỏi, rốt cuộc Trương Thỉ cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà trở về Trương phủ.
Ban đêm, lúc Tô Mạch đã lâu không được hưởng thụ sự che chở cẩn thận của Hiểu Nguyệt thì Triệu Nghị ở điện Sương Hoa lại chạy đến Điện Tuyên Chính. Một lần nữa quân cận vệ lại phải đem tâm can nâng cao đến tận cổ họng, chậm rãi mà chờ đợi
Cảnh Đế nổi bão, tiếp tục đưa bọn họ thao luyện đến trời đất u ám nhật nguyệt vô quang.
Tất cả mọi người trong tối ngoài sáng duỗi cao cái cổ dài cho đến khi nhìn thấy đèn ở Điện Tuyên Chính tắt, sau đó lại phải đợi thêm nửa canh giờ nữa, lúc này mới thanh thản ổn định ngủ đi.
Khó khăn lắm Cảnh Đế mới trằn trọc đợi đến hai canh giờ thì trợn mắt tỉnh lại nhìn xung quanh một lúc lâu, mạc danh có loại buồn bực kì lạ.
Ngày đó lâm triều, Cảnh Đế làm trò trước mặt văn võ bá quan tuyên bố chân chính tuyển nữ tử trong thiên hạ hiền lương thục đức, dung mạo đoan trang diễm lệ vào cung, lời này vừa nói ra, các lão thần cảm thấy một loại cảm xúc kinh hỉ như thấy mây tan thì trăng sáng. Khi lời này truyền đến tai Tô Mạch, giống như sét đánh giữa trời quang —— quả thật Hoàng Thượng tính toán cưới cái con nhỏ Từ Đan Hoa trở thành phi tử hay sao? Đừng cho rằng nàng tuy rằng ngốc nghếch mà không nhận ra việc tuyển phi chính là thủ thuật che mắt mà thôi.
Thánh chỉ vừa truyền, các viện tiến tấu của phiên vương đương nhiên cũng vì những giai lệ nhập kinh mà đưa ra những chuẩn bị đầy đủ. Trước thời điểm chính thức tiến cung tuyển tú cho Hoàng Thượng, các nàng đều sẽ ở nơi viện tiến tấu sắp xếp.
Hiểu Nguyệt quăng một cái cần cầu đi câu cá ở hồ sen, cách đó không xa nhìn những gã sai vặt và nhà đầu chạy tới chạy lui sửa soạn sân viện, cho đến tận lúc hoàng hôn nàng mới thu hồi cần câu lắc lư trở về Tây Sương.
Tô Mạch nằm dưới giàn nho hạ xem thoại bản, ngẩng đầu ngó nàng liếc mắt một cái, “Ngươi trời sinh không phải người thích câu cá".
Hiểu Nguyệt ném cần câu xuống, nhặt một cái ghế ngồi cạnh nàng, nhìn Tô Mạch, ánh mắt có điểm thâm ý. Tô Mạch cũng không gạt nàng, “Ngươi biết tính tình của người Từ gia, Từ Đan Hoa khẳng định sẽ đến.”
Người của Từ gia tựa hồ đặc biệt thích cướp đoạt đồ vật, đặc biệt là thích đoạt những cái không thuộc về chính mình, có lẽ đúng là cái tinh thần cường đạo bưu hãn như vậy mới khiến cho Từ gia có thể ở Tương Nam trở thành nhà giàu số một.
“Ngày mai, ta liền đi dâng hương, chúc nàng đi đường ngã gãy chân, ngồi xe lật xe, ngồi thuyền lật thuyền, không còn mạng nhỏ mà vào kinh!”
Tô Mạch gật đầu, tiểu nha đầu thật là đủ ác độc trắng trợn, nàng rất là hảo tâm mà nhắc nhở nàng nói: “Lần này chỉ sợ không dễ dàng như vậy, cũng có những tác động bên ngoài". Nếu nàng đoán không sai, lấy trình độ bạo quân coi trọng Từ Đan Hoa, phỏng chừng đến đội cận vệ tự mình hộ tống nàng ta vào kinh.
Nhìn Hiểu Nguyệt mặt mày dúm dó, Tô Mạch vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Yên tâm, đây là kinh thành, nàng không dám kiêu ngạo giống như ở Tương Nam đâu, tốt xấu gì hiện tại gia cũng làm việc ở ngự tiền.”