Đất Tương Nam bọn họ không thể ở lâu. Ngoài kia còn có ba phiên vương chưa được dẹp yên, họ ở nơi này càng lâu, đối phương càng có nhiều cơ hội vây kín họ lại.
Cảnh Đế ở Tương Nam chỉnh đốn hai ngày, lưu lại một số đại thần tâm phúc đã sớm được lựa chọn, sau đó liền chuẩn bị khởi hành. Cuối cùng Tô Mạch cũng thở ra một hơi thật dài. Vào ngày khởi hành, nàng gọi Ngô ma ma tới.
“ Kinh thành các ngươi không thể đi.”
Ngô ma ma là nô tỳ của mẫu thân nàng đem từ phủ Võ Bình hầu sang, sau đó nàng lại trở thành nhũ mẫu của Tô Mạch, Hiểu Nguyệt chính là con gái nàng. Ngô vương phi qua đời, cuộc sống hằng ngày và chuyện ăn uống đều do hai mẹ con nàng chăm sóc.
Năm đó Từ thị uy hiếp đến địa vị của mẫu phi, mẫu phi mới nghĩ ra cách cho nàng giả trang nam nhi. Sở dĩ thân phận của nàng không bị vạch trần là bởi vì phụ thân nàng cũng chẳng mấy khi liếc mắt nhìn tới nàng.
Để bảo vệ địa vị của Ngô vương phi nàng cùng đành tiếp tục giả trang. Vào ngày mẫu phi sinh nàng, người phụ vương kia thậm chí cũng chẳng đến hỏi han hay xem qua một cái. Hắn ta chỉ luôn ở bên cạnh chăm sóc Từ thị cho đầy đủ tháng sinh.
Lúc đấy Ngô thị vẫn còn tưởng rằng đàn ông nào mà không đa tình, chỉ cần Tương Nam vương đối với Từ thị mới mẻ qua đi, chính nàng sẽ dùng mấy mỹ nhân đoạt lại sủng ái của Tương Nam vương không phải việc gì khó.
Nhưng mà sự đời không như mong muốn, cho tận đến lúc nàng tạ thế, Từ thị vẫn là người được sủng ái nhất. Trong viện của nàng bọn nô tài vẫn luôn thì thầm to nhỏ, Từ thị chuyên sủng hơn mười năm, không đơn giản chỉ nhờ vào tướng mạo mà trong xương cốt nàng ta phát ra cái loại mị hoặc không phải người thường nào cũng có được.
Tô Mạch trưởng thành chưa từng trải qua tình thương của cha. Vương phủ này chỉ để lại cho nàng một sự hỗn loạn: thiếp thất lục đục tranh giành tình cảm, huynh đệ tỷ muội luôn sinh sự với nhau. Từ khi mẫu phi tạ thế, nàng luôn ngụ ở viện Chỉ Lan, làm cho tất cả mọi người như muốn quên nàng đi. Nếu như không phải lão cha phải quy phục bạo quân, đem đích trưởng tử đều xách ra lấy lòng nhằm tỏ rõ sự trung thành, hẳn vị phụ thân kia cũng quên hẳn có đứa con này. Cho nên, đối với nàng việc rời khỏi phủ Tương Nam vương cũng không có nhiều lưu luyến.
Tô Mạch vốn không được sủng ái, mấy năm nay Ngô ma ma và Hiểu Nguyệt ở vương phủ cũng phải chịu đựng ít nhiều đau khổ, vậy nên nàng cũng không muốn bọn họ ở lại phủ Tương Nam vương chịu tội. Nàng cũng không có lý do để mẹ con họ lâm vào mạo hiểm.
Đốt giấy khế ước bán mình, kể từ đây mẹ con họ thành người tự do, đây mới là điều nàng nên làm cho mẹ con họ.
Ngô ma ma cũng không tranh cãi gì, nàng mang một hòm đầy trang sức, châu ngọc, vàng bạc châu báu mà Ngô phi để lại.
Ngô ma ma nhặt hai thỏi bạc để ở trên bàn, nói với Tô Mạch: “Thiếu gia thực sự muốn đuổi mẹ con nô tỳ, hai mẹ con nô tỳ cũng chẳng biết nói gì hơn, mẹ con nô tỳ đành phải lấy hai thỏi bạc này, người một thân một mình trên kinh thành cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Đã làm chất tử, Vương gia phát cho người tiền tiêu vặt sợ là không so với trong phủ nhiều hơn bao nhiêu. Một hòm này người mang theo bên mình, mẹ con nô tỳ cũng cảm thấy an tâm hơn”.
Hiểu Nguyệt mắt đỏ cả lên, “Thiếu gia……”
Tô Mạch lòng tràn đầy lời nói nghẹn ở cổ họng, cuối cùng cũng chỉ nói được hai chữ “Bảo trọng”.
Lúc khởi hành, bên người Tô Dự vây quanh rất nhiều người, Tương Nam vương, Từ Vương phi ân cần căn dặn, hai thị thiếp thút tha thút thít, chỉ có Tô Mạch một người cô đơn đeo cái tay nải cùng với hai cái rương tùy thân chất đầy quần áo bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông.
Cảnh Đế cẩn thận quan sát Tô gia đại công yếu ớt hướng phía hắn hành lễ, đi ngang qua mà bọn tôi tớ đều làm như không nhìn thấy, chỉ vội vàng dọn dẹp đồ vật của Tô Dự.
Sự tồn tại của Tô Mạch ở Tương Nam vương phủ giống như là trong suốt, vị đại công tử này cũng không dám can đảm oán hận một tiếng.
Tướng quân Mông Trí chứng kiến một màn này cất tiếng nói “Gia đình Tương Nam vương quá là kỳ cục.” Tương Nam vương đã quái thai, Võ bình hầu cũng chả kém, không thèm quan tâm vị cháu trai danh nghĩa Tô Mạch kia, đây cũng là một vị thúc thúc không đáng tiền, hắn ta chỉ vội vàng củng cố quan hộ với quan binh mà thôi.
Tô Dự tiếp thu xong lời chỉ dạy của cha mẹ, giương mắt liền thấy bộ dạng chật vật của Tô Mạch, hắn hơi mấp máy khóe miệng “Phụ vương, mẫu phi, hài nhi cần phải đi.”
Tô Dự thi lễ với cha mẹ, Từ vương phi vành măt đỏ lên, nức nở khóc.
Tô Dự cũng không dừng lại, lập tức đi đến chỗ bên này của Tô Mạch, tùy tiện lấy tay nhấc hai cái rương của nàng, cũng chả nói một câu nào.
Tô Mạch chân nhũn ra, tay vẫn còn run, nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của Tô Dự.
Đệ đệ này của hắn từ trước đến nay luôn làm bộ làm tịch, hôm nay ly biệt, trong lòng sợ là có ít nhiều thương cảm, hắn vậy mà không có việc gì làm hay sao mà còn giả bộ huynh đệ tình thâm trước mặt Cảnh đế, nàng đương nhiên phải phối hợp chứ bộ.
Tô Mạch biết điều không thèm đi cùng hắn, Tô Dự đi ra phía sau xe ngựa để đồ đạc, nàng liền thành thật trèo lên chỗ người đánh xe.
Xe ngựa này rất cao, hình như trong đội quân không có người đánh xe, xa phu là một tên binh sĩ thô bỉ, hắn thậm chí không biết nên đặt một chiếc ghế bên dưới xe ngựa để cho người bước lên ghế trèo lên xe ngựa. Tô Mạch trèo vài lần, chẳng những không bò lên trên được, mà còn ra đầy người mồ hôi, rất nhiều quân sĩ liếc mắt nhìn nàng, lại không có một người nào phá hỏng đội hình.
Triệu Nghị đi tới, liền thấy cái xe ngựa kia mấp máy vật nhỏ, bước chân như gió đi qua, túm lấy đai lưng của nàng, không cần tốn nhiều sức lực liền đem người xách lên xe ngựa. Thật là nhẹ, cùng “mèo hoang bé nhỏ” ngày ấy thật giống nhau.
Tô Mạch một phen lau mồ hôi đầy đầu, quỳ gối trên xe, “Đa tạ Hoàng Thượng ra tay tương trợ.”
Triệu Nghị khóe miệng nhếch lên, “Hy vọng đến lúc chạy trốn ngươi còn có điểm hữu dụng.”
Tô Mạch quỳ gối chờ Triệu Nghị rời đi, lúc này mới lùi vào trong xe, nhìn thoáng qua Từ Vương phi khóc thút thít căn dặn Tô Dự và một đoàn thị thiếp tôi tớ, tên này được nhiều người nhớ thương như vậy không biết có tư vị gì?
Tô Dự tiến vào, mặt vẫn vững vàng, Tô Mạch nhịn không được khuyên giải:
“Đại nam nhân lòng chứa thiên hạ, đừng câu nệ nhi nữ tình trường.”
Tô Dự lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, Tô Mạch biết điều mà ngậm miệng.