[Điều Giáo Hệ Liệt] – Tình Nhân Giá Rẻ (Liêm Giới Tình Nhân)

Chương 2:




Ngày hôm sau, Fujibayashi Rongu tỉnh lại, người bên cạnh còn đang ngủ say. Người này quả thật vô cùng kì quái, Fujibayashi Rongu ngồi dậy tựa vào khung giường ngắm nhìn cậu. Rõ ràng là thanh niên trưởng thành nhưng lúc ngủ thì người co lại tựa như đứa trẻ, ngoan ngoãn ngủ ở một góc giường, hơn nữa còn rất yên tĩnh. Từ khi ngủ đến bây giờ hầu như không cựa quậy, hô hấp nhẹ nhàng, an tĩnh đến mức tưởng như không tồn tại.
Đêm qua dù biết rõ thân thể cậu chưa hoàn toàn bình phục, thế nhưng Fujibayashi Rongu vẫn xấu xa đùa bỡn cậu hết lần này đến lần khác, khiến cậu không chống đỡ nổi dục vọng cuồn cuộn như thủy triều. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu hắn đã cố tình, bất quá về sau lại có chút không kiềm chế nổi. Tiếp xúc với vô số người, hắn không phải chưa từng gặp những kẻ có cơ thể đẹp đến mê muội như Tatsuya Abe. Thân thể dẻo dai, da thịt mịn màng, hậu huyệt đàn hồi tuyệt hảo.
Nhưng thật ra nguyên nhân làm hắn mất đi khống chế không phải những điều kia. Người thanh niên ngủ say trên giường có sức cam chịu vượt xa người bình thường. Cậu vô cùng ngoan ngoãn vâng lời, có một số tư thế thân thể cậu không thể chịu đựng nổi nhưng chỉ cần hắn ra lệnh thì dù đau đến chảy nước mắt cậu vẫn phục tùng như nô lệ. Có thể nắm trong tay một nam nhân như vậy, Fujibayashi Rongu trong lòng dạt dào hứng thú.
Fujibayashi Rongu ở trên giường hút thuốc. Xuyên qua làn khói xanh vấn vít, hắn quan sát gương mặt Tatsuya Abe. Fujibayashi Rongu nhẹ cười, hắn quyết định sẽ chơi trò chơi này đến tận hứng. Không chỉ thắng Akimono, mà còn để hưởng thụ chàng trai ngoan ngoãn này. Chẳng trách đây lại là loại đàn ông mà Akimono thích, hóa ra phong vị cũng thật khác lạ!
Khi Tatsuya Abe mở mắt, Fujibayashi Rongu đã không còn nằm trên giường nữa. Hắn tắm xong đã thay đồ sạch sẽ rồi ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Người đàn ông này kì thật vô cùng tuấn tú, nét nào ra nét ấy. Đặc biệt là cặp mắt phong lưu kia, chỉ sợ đã làm không ít người thần hồn điên đảo. Không biết hắn có phải là con lai không nhưng vóc dáng cao to, ngồi trên ghế sa lon, cặp chân dài gợi cảm lộ ra dưới lớp áo choàng tắmkhiến người khác nhìn vào chút miệng nóng lưỡi khô.
Rõ ràng đã trải qua một đêm cùng hắn, hiện tại thân thể đau nhức đến mức không tài nào cử động được, thế mà bây giờ những ý nghĩ *** loạn vẫn hiện lên. Tatsuya Abe thầm khinh bỉ bản thân. Trong lòng buồn bực, cậu quay đầu úp mặt vào gối, những mong không phải lộ mặt ra mà càng thêm xấu hổ.
Fujibayashi Rongu đứng lên đi tới mép giường rồi ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc cậu, “Tỉnh rồi sao?”
Tatsuya Abe run rẩy quay đầu nhìn hắn, không biết nên phản ứng thế nào.
Fujibayashi Rongu tủm tỉm cười, “Tôi đã tắm rửa qua cho cậu rồi, cậu có thể yên lòng mà ngủ thêm chút nữa.”
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Fujibayashi Rongu nhìn đồng hồ, “Tôi đã trả tiền thuê phòng này đến sáng sớm mai, cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái. Tôi có chút việc phải đi trước. Chuyện ăn uống cũng không cần lo lắng, tôi đã yêu cầu phục vụ mang đến đúng giờ. Mặc dù cậu thích uống rượu vang đỏ nhưng tôi không ở bên cậu, sẽ không cho phép một mình cậu tự uống tự say. Cậu uống say rồi lại mang cái vẻ quyến rũ đó thì quá nguy hiểm. Ở đây đầu bếp nấu cũng không tệ, cứ từ từ mà thưởng thức.”
“Nhưng mà,” Tatsuya Abe bật dậy, “Vậy thì phiền phức quá, tôi có thể rời đi…”
Fujibayashi Rongu giơ ngón tay lên tỏ ý phản đối, hắn nói tiếp, “Thuốc tôi mua cho cậu để bên cạnh cậu, tự chăm sóc bản thân đi.”
Tatsuya Abe mắt thấy hắn ưu nhã thay y phục, nháy mắt với cậu liền biến mất sau cánh cửa. Cậu đáng ra phải cự tuyệt, thế nhưng, đối mặt Fujibayashi Rongu cậu chẳng bao giờ có đủ dũng khí để cự tuyệt. Hết thảy giống như một giấc mơ triền miên không dứt. Đêm qua, một khắc trước cậu còn đau khổ mà nhớ đến Akimono, ở trong nhà hàng làm trò cười cho thiên hạ. Một khắc sau lại bị người đàn ông này dẫn tới khách sạn sang trọng, thưởng thức mỹ thực cùng rượu ngon, thậm chí cùng hắn điên cuồng ân ái.
Fujibayashi Rongu quả thực có kỹ xảo cao siêu. Mặc dù đây mới là lần thứ hai ân ái, thế nhưng những mảnh kí ức vụn vặt nhắc nhở cậu rằng lúc ấy cậu *** loạn đến mức nào, không thể khống chế mà ôm lấy hắn, vặn vẹo mông mình, thậm chí van xin hắn tiến nhập.
Nếu như nói lần đầu tiên cùng Fujibayashi Rongu trên giường vì muốn quên đi Akimono thì lần này cậu lại trăm phần trăm hưởng thụ khoái cảm tình ái. Ngày hôm sau, khoái cảm tràn trề cũng đã trút hết. Tatsuya Abe không biết nên cảm thấy bi thảm hay vui mừng khi những đau đớn vì nhung nhớ Akimono dường như đang chậm rãi hồi phục. Đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến Akimono mà trong lòng dù tê tái nhưng lại không rơi lệ. Hết thảy đều nhờ Fujibayashi Rongu.
“Lần này chúng ta hoàn thành kế hoạch sớm nhất toàn công ty. Toàn bộ đều do công của Tatsuya Abe, chúng ta mỗi người kính cậu ấy một chén. Nếu cậu ấy làm chậm tiến độ thì chúng ta không thể nào đạt hạng nhất.” Trưởng phòng uống hơi nhiều, tay cầm chén rượu lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, dạo này tiền bối Tatsuya Abe công tác rất hăng hái, thật đáng mừng.”
Tatsuya Abe tay chân luống cuống cầm ly lên. Báo cáo gần đây, bọn họ hoàn thành sớm nhất công ty, vì thế trưởng phòng được tán dương rất nhiều. Trưởng phòng cao hứng nảy ra ý tưởng mời mọi người đi uống rượu. Tuyên dương thế này thà không có còn tốt hơn. Cậu có chút xấu hổ.
“Tôi lần sau, lần sau sẽ tiếp tục nỗ lực hết sức, quyết không kéo mọi người thụt lùi.” Nói xong câu đó, Tatsuya Abe một hơi uống hết chén rượu, được cả phòng tán thưởng và vỗ tay nhiệt liệt.
Trưởng phòng ngà ngà say đi tới trước mặt cậu, ôm vai cậu mà nói, “Kỳ thật, ngoại trừ chậm chạp ra thì cậu làm việc rất ít mắc lỗi. Quả thật có một thời gian cậu tựa như bị quỷ mê hoặc, làm việc không tích cực, may mà còn mang báo cáo nộp kịp nên tôi sẽ bỏ qua cho.”
Tatsuya Abe hiểu rõ cậu thời gian trước đúng là như vậy, chính mình mê luyến Akimono đến rối loạn.
“Thật xin lỗi, phiền cho anh quá.”
Trưởng phòng gật đầu, gắng sức vỗ vỗ cậu, “Cậu còn phải tiếp tục cố gắng nhiều, lần này cậu là người thứ hai nộp báo cáo, đệ nhất phụ tá còn bị tôi tra ra một lỗi, ha ha ha.”
Người phụ tá kia vẻ mặt lúng túng phản đối, “Trưởng phòng, chỉ đúng lần này tôi không cẩn thẩn. Trước đây tôi đã bao giờ phạm lỗi đâu?”
Trưởng phòng ra mặt giáo huấn hắn, “Một lần cũng không được, chúng ta làm công tác quản lý tư liệu cơ bản cho toàn công ty. Chỉ một lỗi nhỏ cũng ảnh hưởng cực lớn tới toàn công ty, hiểu chưa?”
“Vâng, nhất định về sau tôi sẽ chú ý.” Phụ tá mặt ủ mày chau cam đoan.
Trưởng phòng uống đến hưng phấn, đang chuẩn bị uống tiếp bỗng nhiên phát hiện chai rượu rỗng không. Hắn lớn tiếng, “Bà chủ, mang thêm chút rượu!”
Bà chủ mỉm cười chạy đến, “Thực xin lỗi, không ngờ mọi người uống nhiều vậy, hiện giờ là ban ngày lại không giao đủ hàng. Bây giờ rượu sa kê hết rồi, tôi đã sai người đi mua, phiền ngài chờ một lúc. Giờ ngài uống tạm chai rượu vang lâu năm trước, thành thật xin lỗi.”
“Rượu vang ư?” Trưởng phòng gãi cằm, hiểu nhiên không hài lòng, bất quá có còn hơn không.
“Có rượu vang thì uống rượu vang vậy.”
Chai rượu vang được mở ra, bà chủ lấy ra ly thủy tinh sạch sẽ, rót rượu vào từng ly mời mọi người, lại nói lời xin lỗi rồi rời đi.
“Có vẻ cũng không tệ.”
“Hình như rượu này cũng đắt tiền, lấy ra nhận lỗi thì thật có thành ý đi.”
Trưởng phòng uống một ngụm, “Tôi còn muốn uống sa kê, rượu vang uống không quen.”
Mọi người ngươi một lời ta một lời, bắt đầu tán chuyện rồi ca hát, cảnh tượng cực kì náo nhiệt.
Chỉ có mình Tatsuya Abe cầm ly rượu mông lung suy nghĩ. Rượu của bà chủ với rượu lần trước uống cùng Fujibayashi Rongukhông thể so sánh. Thế nhưng, rượu đỏ tràn xuống cổ họng trong nháy mắt, không biết vì cái gì lại khiến cậu nhớ lại những chuyện ở khách sạn đêm hôm đó. Cậu và người đàn ông kia kịch liệt gắn kết, ân ái. Môi Fujibayashi Rongu vô cùng gợi cảm, kĩ thuật hôn môi lại cao siêu. Đến mức chỉ cần hôn môi mà cậu đã cương lên rồi suýt nữa cao trào.
Rõ ràng chỉ là bạn tình một đêm, biết rõ mình cùng người đàn ông này cũng không thể nào phát triển quan hệ gì, thế nhưng có đôi lúc vẫn vô thức mà nghĩ đến hắn. Nhớ tới khi hai người ở trên giường, Fujibayashi Rongu sẽ bá đạo nhưng đôi lúc cũng ngẫu nhiên mà ôn nhu săn sóc. Có thể gặp lại Fujibayashi Rongu thì thật tốt, ý nghĩ này đột nhiên nảy ra.
Quên đi, đừng có nghĩ lung tung. Tatsuya Abe uống hết ly rượu vang. Vừa mới từ một hồi yêu đương thống khổ thoát ra, chẳng lẽ còn muốn mang trong lòng mối tình vô vọng khác sao? Cậu tự biết mình là người đồng tính luyến ái, tính cách vừa cổ hủ vừa hèn nhát, một khi đã thích ai sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm lấy cái chết. Chẳng những bản thân thất bại mà còn mang phiền hà cho người khác.
“A hả! Mặt Tatsuya Abe tiền bối đã đỏ vậy sao!”
“Thật là, chẳng lẽ cậu vừa uống đã say?”
Nghe bọn họ lời này tiếp lời kia thảo luận, Tatsuya Abe cảm giác đầu mình càng lúc càng nặng. Cậu cầm chặt ly rượu, ngồi trên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ biết cười ngây ngô.
Hai tuần trôi qua, Tatsuya Abe mang vỏ hộp dọn dẹp sạch sẽ, xách rác xuống lầu. Bỗng nhiêu cậu thấy không xa có một chiếc xe sang trọng không phù hợp với cảnh vật chung quanh, một người đàn ông đang tựa vào hút thuốc, hình như là Fujibayashi Rongu.
Lòng Tatsuya Abe bắt đầu khẩn trương, nghĩ mình cũng nên tiến đến chào hỏi. Thế nhưng, làm như vậy khiến cậu còn bối rối hơn. Sâu trong nội tâm có hai tiếng nói không ngừng đấu tranh khiến cậu không cách nào cất bước tiến lên.
Rốt cuộc, Fujibayashi Rongu hút xong điếu thuốc, bỏ đầu lọc vào gạt tàn mang theo người, từng bước tiến về phía Tatsuya Abe.
Tatsuya Abe nắm chặt túi rác, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Cậu mặc đồ ở nhà, hông vẫn đeo tạp dề, tay cầm túi rác. Vốn đã nghĩ mình tầm thường, dáng vẻ lôi thôi này khiến cậu càng tự ti, xấu hổ muốn độn thổ.
Fujibayashi Rongu đi tới gần, rốt cuộc đối diện với cậu. Giờ khắc này, tim Tatsuya Abe muốn nhảy lên đến họng. Thế nhưng, người đàn ông này còn không thèm liếc cậu một cái, đi qua cậu, dường như không nhận ra cậu, trong mắt căn bản không có sự tồn tại của cậu.
Tim Tatsuya Abe như ngừng đập, cảm giác mất mát mãnh liệt bao trùm toàn thân. Không ai biết giờ phút ấy tâm tình cậu có bao nhiêu chán nản, thất vọng, bi ai cùng hổ thẹn.
Cậu ép buộc chân mình tiến về phía thùng rác. Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau ôm chặt hông cậu, bao lấy cậu ấm áp trong lồng ngực cường tráng.
Fujibayashi Rongu nghiến răng nghiến lợi mắng vào tai cậu, “Tôi mà không dừng lại thì cậu cũng không gọi tôi sao?”
“Tôi không biết anh có muốn tôi… Tôi không muốn làm phiền anh.” Tatsuya Abe run run trả lời.
“Giờ thì cậu biết rồi.” Fujibayashi Rongu há miệng cắn tai cậu, trêu đùa mà ngậm lấy.
Túi rác màu đen rơi xuống đất, Tatsuya Abe xoay người ôm chặt lấy Fujibayashi Rongu, nhón chân rồi đưa môi lên.
Fujibayashi Rongu đè cậu trên tường, điên cuồng hôn lấy cậu, bàn tay thò vào trong áo mà sờ loạn, “Biểu hiện bây giờ của cậu, tôi rất hài lòng.”
“Vào, vào nhà tôi đi.” Nếu bị người qua đường nhìn thấy thì mặt cậu còn biết để vào đâu?
Fujibayashi Rongu không cam lòng giày vò môi cậu một chút rồi mới buông cậu ra.
Quyến luyến cùng vui sướng khiến cho lòng Tatsuya Abe dâng lên từng đợt sóng lăn tăn ngọt ngào.
Hai người đi vào căn hộ của Tatsuya Abe, không gian tuy hẹp nhưng nhà cửa được sắp xếp cực kì ngăn nắp. Tatsuya Abe vẫn có một chút thẹn thùng xấu hổ, “Ở đây quá nhỏ, thật xin lỗi…”
Fujibayashi Rongu nhìn bốn phía, “Rất gọn gàng, cậu rất hay làm việc nhà à?”
“Mình tôi ở, vì thế…” Tatsuya Abe cúi đầu, bỗng nhiên nhớ ra phải mang cho khách chén nước, lại vội vội vàng vàng đứng lên, “Tôi đi nấu nước pha trà.”
Fujibayashi Rongu nhanh tay kéo cậu, “Không cần.”
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Tatsuya Abe không tự chủ được lại đỏ lên, hô hấp trong nháy mắt cũng trở nên dồn dập.
Fujibayashi Rongu kéo cậu ngồi trên đùi mình, vừa hôn cậu vừa cởi tạp dề rồi cả y phục của cậu, lộ ra lồng ngực trắng tuyết cùng hai quả anh đào nho nhỏ.
Tatsuya Abe nhắm mắt ôm lấy đầu Fujbayashi, thân thể uốn éo giả bộ chối từ, khiến cho người kia càng hưng phấn hôn lên ngực cậu.
Fujibayashi Rongungẩng đầu nhìn hắn, đưa tay cởi thắt lưng cậu, “Nâng người lên.”
Tatsuya Abe nghe theo, nhìn người đàn ông này cởi sạch quần áo mình, chỉ để lại đôi tất màu đen. Vẻ *** loạn ấy khiến cậu muốn ngọ ngoạy thoát ra.
Fujibayashi Rongucũng không ngăn cản, chờ khi cậu đứng lên cúi đầu chỉnh quần áo bèn vươn tay đẩy cậu ngã xuống đệm Tatami.Một tay đè cậu không nhúc nhích nổi, tay kia cởi thắt lưng của mình, phân thân sẫm màu thô to nhảy ra.
Ánh mắt Tatsuya Abe ướt át nhìn hắn, thân thể nóng đến khó nhịn. Cậu khát khao Fujibayashi Rongu tiến vào cơ thể mình, để cậu một lần nữa cảm thụ sự chiếm đoạt quyết liệt cùng khoái cảm không thể chối từ.
Fujibayashi Rongu nâng đầu cậu lên, vỗ vễ mặt cậu rồi đem phân thân to lớn kia đến bên miệng cậu, xấu xa ra lệnh, “Liếm nó đi.”
Tatsuya Abe có chút hoảng sợ nhìn quái vật kia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó ở khoảng cách gần thế này. Liếm nó ư? Là muốn cậu phải dùng miệng mà chiều chuộng nó? Thế nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng chủ động làm những việc này!
Fujibayashi Rongu đưa ngón tay vào miệng cậu, “Dùng miệng cậu, từ từ ngậm lấy nó, đừng để hàm răng cắn phải, nuốt đến sâu trong cổ họng cũng không cho phép nôn ra, sau đó dùng lực mà hút.”
Hắn nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng Tatsuya Abe căn bản không hiểu kĩ thuật ảo diệu bên trong. Phân thân lớn như vậy, chỉ cần ngậm một nữa đã khiến cậu buồn nôn không chịu nổi. Fujibayashi Rongu hết lần này đến lần khác cố tình cắm vào miệng cậu. Cậu há to miệng, nuốt không được khiến nước bọt theo quai hàm chảy xuống ướt cả thảm. Vừa mệt mỏi vừa nhục nhã, trong mắt Tatsuya Abe dần đong đầy lệ, cậu phải làm thế nào đây?
Đúng lúc này, Fujibayashi Rongu rút phân thân ra khỏi họng cậu, nâng cằm cậu lên rồi lắc đầu, “Thật yếu đuối.”
“Tôi, tôi xin lỗi.” Tatsuya Abe nhịn khóc, nhẹ giọng nói.
“Vẻ ngoài thực tầm thường, kĩ xảo lại kém, ngay cả khẩu giao cũng không làm nổi. Thế mà đòi níu giữ đàn ông?” Lời nói của Fujibayashi Rongu vừa cất lên thì đáy lòng Tatsuya Abe cũng vỡ vụn.
“Thế nhưng,” Fujibayashi Rongu cúi xuống hôn lên môi cậu, “Cơ thể cậu vô cùng đẹp đẽ. Đặc biệt là hậu huyệt co giãn linh hoạt, vừa chặt vừa nóng, quá mức câu hồn.” Tay hắn dọc theo lưng Tatsuya Abe một đường trượt xuống, khe khẽ luồn vào cúc hoa còn đang nhẹ nhàng khép mở. “Đây lại chính là chỗ buộc lòng nam nhân.”
Tatsuya Abe vẫn quỳ, Fujibayashi Rongu từ phía sau cắm vào. Mỗi lần đâm vào đều có thể chạm đến chỗ nhạy cảm của cậu, cậu không còn cách nào khác đưa tay che miệng mình. Động tác của Fujibayashi Rongu càng lúc càng dữ dội, biên độ lại lớn, chỉ dựa vào một cánh tay cậu căn bản không đủ để chống đỡ thể trọng mình. Tay cậu dần mềm nhũn, đành phải nằm úp sấp trên thảm.
Fujibayashi Rongu ôm lấy hông cậu, kéo mông cậu lên cao hơn, cố sức đưa đẩy về phía cậu. Động tác kéo dài vài lần liền khiến cho thân thể nhạy cảm của Tatsuya Abe đạt tới cao trào, bạch trọc bắn xuống thảm. Thế nhưng giờ phút này làm sao cậu còn quan tâm được đến những điều như thế. Cao trào qua đi để lại thân thể hư nhược nhưng không có thời gian nghỉ ngơi liền bị Fujibayashi Rongu kéo cậu ngồi lên người hắn. Tư thế này lại trở thành Tatsuya Abe chủ động cưỡi lên người Fujibayashi Rongu.
“Cậu tới đi.” Fujibayashi Rongu xấu xa ra lệnh.
Tatsuya Abe nhịn xuống cảm giác thẹn thùng mà lay động thắt lưng. Thân thể nhạy cảm nên dù chỉ động mấy cái vẫn kích thích cậu, cả người run rẩy. Cậu không kiềm chế nổi mà khóc thành tiếng, ra sức lắc đầu. “Không, không thể…”
“Thể lực thật kém.” Fujibayashi Rongu cong khóe miệng, đưa tay vuốt ve phân thân vừa mới bắn ra của cậu, tay kia ôm chặt hông cậu. Hắn bắt đầu tự mình động. Phân thân Tatsuya Abe mới mềm nhũn lại ngẩng đầu, một lần nữa bắn ra *** dịch trong suốt.
“Fujibayashi…”
Fujibayashi Rongu nắm chặt phân thân cậu, rướn người hôn một bên nhũ hoa của cậu. Khoái cảm dồn dập khiến Tatsuya Abe liên tiếp hét lên nhưng phân thân bị Fujibayashi độc ác cầm lấy nên không thể đạt tới cao trào. Cậu chỉ có thể khó chịu mà vặn vẹo thân thể. Cử động này không nghi ngờ gì khiến Fujibayashi càng gia tăng thích thú. Hắn đâm vào mỗi lúc một nhanh, cố gắng dùng sức. Rốt cuộc hai người cùng nhau đạt cao trào.
Tatsuya Abe tựa vào lồng ngực Fujibayashi Rongu, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, chậm rãi khôi phục hô hấp của mình.
Fujibayashi Rongu đưa tay vuốt tóc mai ẩm ướt vì mồ hôi của cậu, giọng khàn khàn hỏi, “Cậu nhớ tới tôi sao?”
Đích xác là có. Nhưng mà… Tatsuya Abe không biết trả lời thế nào. Người đàn ông này không thuộc về cậu, dù đã cùng đối phương ân ái đến ba lần nhưng cậu không hiểu chút gì về hắn.
“Tôi trước kia làm MB ở ST.”
ST? Tatsuya Abe giật mình ngẩng đầu lên.
“Cậu có phải đang khinh thường tôi?” Fujibayashi Rongu nhìn cậu, cười cười hỏi.
“Dĩ nhiên không phải.” Nếu như nói khinh thường nghề MB, chính mình lại mê luyến mà nằm dưới thân MB là thể loại gì?
“Cậu cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân mà bắt mình nói dối.” Fujibayashi Rongu nhìn sâu vào mắt cậu, muốn từ trong ánh mắt mà phân biệt thật giả.
“Tôi không hề nói dối. Cũng sẽ không khinh thường anh.” Tatsuya Abe nhìn hắn, từ từ cúi đầu, “Tôi trước đây yêu mến một MB.”
“A?”
“Là thật.” Sợ Fujibayashi Rongu không tin, Tatsuya Abe thành thật thuyết phục, “Anh hẳn biết người ấy, anh ấy tên là Akimono.”
“Akimono ư?” Một loại dự cảm chắc thắng mười phần hiện ra khiến Fujibayashi Rongu không tự chủ mỉm cười, “Anh ta đúng là bạn tôi.”
Tatsuya Abe cúi đầu, “Bị anh ấy thu hút, có phải anh thấy tôi thật nực cười?”
“Tại sao? Mị lực của Akimono tôi biết rõ, cậu bị anh ta làm cho si mê cũng bình thường thôi.” Fujibayashi nâng đầu cậu lên, ép buộc cậu nhìn vào mắt hắn, “Thật ra cậu cũng đáng yêu. Nếu không tôi đã chẳng chạy đến đây tìm cậu. Những ngày qua cậu có nhớ tới tôi sao?” Hắn lại chất vấn lần nữa.
“Tôi không biết.” Tatsuya Abe không thể cúi đầu, đành nghiêng mặt sang một bên hòng tránh ánh mắt của Fujibayashi Rongu. “Có một số chuyện tôi không dám nghĩ tới, cũng không muốn nói, lại không dám hỏi. Xin anh đừng ép tôi.” Quan hệ giữa cậu và Fujibayashi Rongu rốt cuộc là gì đây? Hai người chỉ thỉnh thoảng làm bạn tình, nếu không tại sao hắn lại ba lần bốn lượt lên giường với cậu? Đáp án ở ngay trước mặt, chỉ cần vươn tay ra liền hiểu rõ thế nhưng Tatsuya Abe nào dám vạch trần.
“Tôi biết rõ đáp án.” Fujibayashi Rongu giật giật người, vật chưa từng rút ra lại một lần nữa cứng lên. Tatsuya Abe nhẹ giọng rên rỉ nhưng tuyệt không phải bởi vì khó chịu.
“Thân thể của cậu nói cho tôi biết đáp án đó.” Fujibayashi vô cùng tự tin tuyên bố, “Một lần nữa.”
“Cậu có biết khi ngủ cậu giống như con tôm nhỏ, không hề nhúc nhích, thật đáng yêu.” Fujibayashi Rongu chống đầu, nói chuyện với cậu.
“Tôi không biết bộ dáng tôi ngủ thế nào.” Tatsuya Abe nói, “Có lẽ trước đây mẹ tôi bị suy nhược thần kinh, buối tối không thể phát ra tiếng động. Khoảng thời gian tôi chăm sóc bà vì sợ bà giật mình tỉnh giấc nên tập thành thói quen khi ngủ sẽ không bao giờ cử động. Nhưng vì là chăm sóc bệnh nhân nên dễ dàng tỉnh giấc.”
“Vậy cậu có khả năng chăm sóc tôi ngủ không?” Fujibayashi Rongu nhìn cậu, chất vấn, trong ánh mắt để lộ nét ngây ngô trẻ con.
Tatsuya Abe đương nhiên không cách nào kháng cự ánh mắt này, gật đầu ưng thuận.
Cậu có chăn bông nhưng vì một thời gian rồi không lấy ra phơi nắng nên căn bản không thể sử dụng. Hai người đàn ông cao lớn nằm chung một chăn rất chật chội. Ban đêm vì sợ Fujibayashi Rongu sẽ lạnh, Tatsuya Abe nhường phần lớn chăn cho hắn. Trải qua một đêm trong căn nhà trọ cũ nát đối với người đàn ông này khẳng định đã là ủy khuất rất lớn, nếu như để hắn cảm lạnh, lương tâm cậu sẽ càng bứt rứt.
Người đàn ông này lúc ngủ và lúc thức hoàn toàn là hai con người khác biệt. Khuôn mặt khôi ngô xuất chúng không chút đề phòng. Tatsuya Abe còn nhớ rõ, sau khi ân ái lần đầu tiên, bởi vì giường quá nhỏ mà Fujibayashi Rongu đuổi cậu xuống giường. Để cho người này được ngủ thoái mái, cậu nhẹ nhàng bò ra khỏi chăn, mặc quần áo rồi tựa vào vách tường mà ngủ gật.
Đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe được tiếng động, Tatsuya Abe mở mắt, thấy Fujibayashi Rongu vươn tay ôm lấy cậu, trách cứ, “Tại sao lại ngủ ở đây?”
“Chăn quá nhỏ, tôi sợ anh lạnh.” Tatsuya Abe nghiêm túc trả lời.
“Ngu ngốc. Cậu thế này cũng không bị cảm lạnh sao?”
“Tôi có mặc quần áo.” Tatsuya Abe giải thích, bất quá sau khi nhìn ánh mắt phản đối của Fujibayashi Rongu lập tức theo thói quen xin lỗi, “Xin… xin lỗi.”
“Lấy thêm chăn ra đi.”
“Nhưng sẽ có mùi, một tháng rồi tôi chưa đem chăn đi phơi nắng.”
Fujibayashi Rongu lấy chăn đắp cho cả hai, “Không lấy thì thôi, đắp cái này đi, tôi ôm cậu ngủ.”
“Nhưng như vậy bất tiện, anh không quen.”
Fujibayashi Rongu nhìn cậu, ôm trọn cậu trong lồng ngực, “Cậu đúng là đồ ngốc.”
Tatsuya Abe chớp mắt, không biết mình nói gì để bị mắng là ngu ngốc? “Tôi lấy chăn dự trữ ra đắp là được, anh đắp chăn này đi.”
“Không cần, như này được rồi.” Fujibayashi Rongu ôm chặt cậu, ép buộc cậu ngủ trong lòng mình, nhắm mắt lại.
“Vâng.” Mặc dù không biết Fujibayashi Rongu tại sao lại làm như vậy, Tatsuya Abe vẫn ngoan ngoãn vâng lời nhắm mắt lại, không nhúc nhích mà ngủ.
Thật là một kẻ nghe lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.