Trên thực tế, bất cứ hai người nào trên thế giới này cũng đều có thể như vậy, chỉ cần vô tình để sót một lực hút nhỏ, nó sẽ nhẹ nhàng gắn kết hai người lại với nhau.
Sau khi quan hệ của Lâm Lập An và Nghệ Hiển Hách bình thường trở lại, mới vô tình phát hiện —— hóa ra đó giờ cả hai vẫn thường đi chung một tuyến xe bus.
Giao thông ở khu vực xung quanh trường T không thông suốt lắm, chỉ đến khi nào nghỉ đông hay nghỉ hè mới bớt ét tắc hơn một chút, còn bình thường có rất nhiều xe lớn xe nhỏ chen lấn bên ngoài khu trường học, đến nỗi muốn nhích lên nửa bước cũng thấy khó khăn. Cho nên bình thường, mặc kệ là con của phó thị trưởng hay là cháu trai ngài chủ tịch tỉnh, giỏi kém sang hèn cũng như nhau, đều đi tới trường bằng xe bus.
Từ trước tới nay Lâm Lập An vẫn luôn lên xe cùng cậu bạn tốt là Tống Tiểu Hàm, hai người đều không thích ngồi mà đứng trên lối đi nắm tay cầm nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, rảnh rang kể dăm ba câu chuyện phiếm buồn chán.
Ngày hôm ấy, Lâm Lập An vừa lên xe, Tống Tiểu Hàm liền trộm cười một cách khó hiểu, quơ quơ mẩu giấy lớn chừng đầu móng tay.
“Gì vậy?” Lâm Lập An nhìn tờ giấy bị gấp lại thành bé tí xíu, buồn chán hỏi.
“Lâm Giai Giai gửi cho cậu.” Tống Tiểu Hàm dán bên tai Lâm Lập An nói nhỏ.
Tống Tiểu Hàm cũng không có gì đặc biệt, thành tích không mấy tốt, học ở cái lớp thường thường bậc trung, mà Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách đều được học ở lớp chọn.
Mắt Lâm Lập An sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên cười toe toét.
Len lén mở ra xem, thấy trên giấy có mẩu chữ tiếng Anh: “OUY EAR A ELITTL LFOO.” Lâm Lập An căng mắt nhìn hồi lâu, mới đoán được câu này là, “You are a little fool.”
Mặt Lâm Lập An đỏ lên, dưới ánh đèn xe bus vàng mờ, khó có thể nhìn ra ý gì.
Một cô bạn gái, nếu không có cảm tình gì với bạn nam kia, chắc chắn sẽ không nói với cậu ta: cậu là một tên ngốc.
Thay vào đó, mấy cô nàng sẽ nói cậu rất tốt, nhưng mà….
Lâm Giai Giai là nữ sinh đầu tiên lọt vào mắt xanh của Lâm Lập An, học hành tuy không quá tốt, nhưng tính cách vô cùng thoải mái, hòa đồng với các bạn nam, dáng vẻ vừa hay thuộc kiểu Lâm Lập An thích nhất, làn da trắng, tuy không cao nhưng hoạt bát lanh lợi, lúc cười hé ra một chiếc răng khểnh.
Lâm Lập An chìm đắm trong ảo ảnh mối tình đầu một lúc, đột nhiên cảm giác bên cạnh mình thiêu thiếu một thanh âm, cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện Tống Tử Hàm lẻn lên phía trước từ đời nào rồi.
Lâm Lập An chen qua mấy người đứng bên cạnh, đang định mắng tên kia chạy loạn, nhưng vừa cúi đầu, đôi mắt đen láy xinh đẹp của Nghê Hiển Hách in vào tầm mắt.
“Ế? Cậu cũng đi tuyến này à? Sao đó giờ không gặp cậu.”
Lâm Lập An không chú ý tới việc Nghê Hiển Hách lên cùng một xe với mình, mà Nghê Hiển Hách vốn không mảy may quan tâm trên xe này có những ai, đương nhiên không biết mình đi cùng xe với cậu ta.
Hai người lên cùng một xe suốt hai năm học, một người ngồi đầu xe, một người đứng cuối xe, chẳng bao giờ chạm mặt.
Hoặc có lẽ cũng từng chạm mặt, nhưng chỉ khẽ lướt qua vai nhau một cái, cứ như vậy mà lỡ làng.
Nghê Hiển Hách nhìn chiếc cặp Adidas kẻ xám đen trên đầu gối, hai tay nghịch nghịch dây đeo, nhìn vẻ mặt rạng rỡ hồng hào của Lâm Lập An, vui vẻ nói: “Tôi ngồi xe suốt hai năm rồi, bây giờ cậu mới phát hiện?”
“Không phải cậu cũng không nhận ra tôi sao?”
Lâm Lập An đeo trên vai một chiếc cặp da màu đen, phía trên có hai chữ G kinh điển của Gucci, thế nhưng logo lại là hai chữ LV chồng chéo lên nhau, vừa nhìn đã biết ngay là hàng nhái cao cấp của nước ngoài, tuy nhái là vậy nhưng giá cũng không hề rẻ.
Nghê Hiển Hách âm thầm nhìn Lâm Lập An đầy xem thường.
“Có cần tôi cầm cặp giúp cậu không?” Bình thường lối đi trong xe rất nhỏ, mọi người chen chúc lẫn nhau khó tránh khỏi khó chịu, cho nên gặp người quen đương nhiên sẽ giúp nhau cầm đồ đạc.
Lâm Lập An không khách khí, cởi cặp xuống đặt thẳng lên đùi Nghê Hiển Hách.
Nghê Hiển Hách vô thức căng người đón trọng lượng sắp tới, không ngờ cái cặp trên đùi thoạt nhìn rất to, nhưng lại nhẹ đến khó tin.
“Sao cặp cậu nhẹ như vậy, có sách không?”
Lâm Lập An liếc mắt nhìn Nghê Hiển Hách, “Đừng nói chín rưỡi tan học về cậu vẫn còn ôm bài vở.”
Quả thật trong cặp Nghê Hiển Hách vẫn có trọn bộ sách giáo khoa và vở bài tập.
Tuy rằng lúc về hắn cũng chẳng buồn xem.
“Cậu không biết ra vẻ hay sao? Không mang sách về sao thầy cô coi cậu là học sinh ngoan được?” Tiểu công tử tận tình khuyên bảo.
“Tôi có đeo cả một bao cát về thì cũng chẳng ai nghĩ tôi là học sinh ngoan.”
Nghê Hiển Hách im lặng.
Thành tích của Lâm Lập An không kém, nhưng đám bạn mà cậu ta giao du thì đủ mọi hạng người, có mấy học sinh chuyên tụm năm tụm ba đánh nhau bên trường nghề, có người thì ở bên trường trung cấp văn nghệ, thậm chí còn có cả mấy tên côn đồ không biết an phận và mấy em gái đua đòi ăn chơi.
Nhưng thầy cô cũng không quản cậu ta, phỏng chừng còn muốn cậu ta hư thêm một chút.
Bởi chỉ cần mời bố mẹ của Lâm Lập An đến trường, mấy thầy cô liền có thêm một khoản thu không nhỏ.
“Không có quyển sách nào, vậy cậu đeo cặp làm cái gì?”
“Ui dào, thiếu gì cái để mang đi chứ. Buổi sáng tôi mang mấy tạp chí bóng rổ, truyện tranh, anh đào, ô mai, dứa, trứng cuộn bơ, mấy trái cây đông lạnh,.. nhiêu đấy đủ thành một bọc lớn rồi.”
Không phải toàn mấy cái ăn chơi thôi sao, Lâm Lập An thật sự nghĩ đến trường là để đùa vui hả? “Một mình cậu mà ăn nhiều như vậy? Hơn nữa mang tạp chí đi học không sợ bị thầy cô tịch thu hay sao?”
“Tôi đâu phải kiểu người chỉ biết ăn mảnh chứ, vui một mình sao bằng cùng chung vui. Hơn nữa tôi cũng đâu có mặt dày không biết xấu hổ mà ngồi ăn một mình cho người khác ngắm? Tạp chí thì sớm bị Tống Tiểu Hàm với Lâm Giai Giai tranh nhau xem rồi.”
“Hóa ra là vì nhân dân phục vụ.” Nghê Hiển Hách cười nói, tên nhóc này cũng biết nói được mấy câu đấy, rất hay. Đúng là Lâm Lập An không phải kiểu người ngồi ăn cho người ta xem, quan hệ của cậu ta với bạn bè trong lớp tốt như vậy, phân nửa công lao thuộc về mấy món đồ ăn vặt.
“Chuẩn luôn.” Lâm Lập An vỗ ngực đầy tự hào.
“Mới khen một tí đã vênh mặt?” Nghê Hiển Hách chọc vào cái cặp da mềm của nhà giàu mới nổi.
Lâm Lập An làm bộ muốn nện cậu ta.
“Cơ mà tôi mới phát hiện ra.”
“Gì cơ?” Lâm Lập An hỏi trong vô thức.
“Cặp của cậu nhìn rất đẹp.”
Lâm Lập An không nghe ra ý giễu cợt trong câu nói trên, “Thế hả? Mẹ tôi đi du lịch Hồng Kông xong mua đó, hơn 1000 tệ lận, tôi cũng chẳng để ý, hóa ra là nhìn đẹp mắt hả, xem ra số tiền này không uổng.”
Nghê Hiển Hách nhìn vẻ mặt tự hào của cậu ta, nhịn không được nhẹ giọng trào phúng hỏi: “Cậu không biết trên đời này còn tồn tại cái gọi là khen đểu hay sao?”
“Hể?”
“Ý tôi là cái cặp này rất xấu.”
Mặt Lâm Lập An xị trong thoáng chốc. Xấu thì xấu, cậu cũng đâu có khen nó đẹp đâu, tiểu công tử họ Nghê đâu cần khen xong rồi làm cậu mất mặt như vậy, cậu vừa lườm vừa cắn răng.
“Được rồi được rồi, mới nãy là nói giỡn thôi, nhìn đẹp mà.”
“Đồ lừa đảo.”
“Tôi lừa cậu làm cái gì, đàn ông con trai lớn vậy rồi mà đùa một tí cũng không chịu được?” Nghê Hiển Hách giả bộ làm mặt lạnh.
Lâm Lập An nghe xong, biết ngay Nghê Hiển Hách cố ý đào một cái hố để cậu nhảy vào, nếu còn mất hứng nữa không phải là tự thừa nhận mình không phải đàn ông hay sao?
Nhà của Lâm Lập An và Nghê Hiển Hách cùng đi qua hai trạm xe, kể từ đó, tuy rằng ở trường hai người không có cơ hội chào hỏi nhau, nhưng chuyện trò trên xe lại mỗi lúc một nhiều.
Tống Tiểu Hàm và Lâm Lập An đứng bên cạnh ghế của Nghê Hiển Hách, không nghĩ cái tên Tần Hải Đông mập mạp ngồi bên cạnh Nghê Hiển Hách lại từng bại dưới tay Lâm Lập An khi còn ở nhà trẻ, lúc hai người nhận ra nhau, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Nhưng mấy cậu trai tầm tuổi này, cậu đấm một cái, tôi cười một lần, qua phút chốc liền có thể đùa giỡn vui vẻ cùng với nhau.
Lâm Lập An biết Lâm Giai Giai đã có bạn trai, tên ấy nhuộm tóc đỏ, mặc một chiếc quần jean rách, trên quần còn móc thêm mấy dây xích loằng ngoằng, lúc nào cũng nhét một điếu thuốc ở trên tai, thường xuyên đứng trước cổng trường đợi Lâm Giai Giai tan học, tên là Trần Hạo.
Lâm Lập An từng nói chuyện với tên ấy mấy câu, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều. Thật ra Lâm Lập An cũng biết mấy tên côn đồ như vậy thuộc hạng người gì, cậu không muốn để bọn họ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân, nên tuy cậu quan tâm, nhưng cũng chỉ quen sơ.
Trần Hạo là một tên côn đồ, đang học trung học, cứ ba ngày thì lại có hai ngày đánh đấm, có lẽ đợi qua trung học rồi thì nghỉ.
Lâm Lập An cũng biết cướp bạn gái của người khác là sai, cậu cũng đang học năm ba, chuẩn bị thi chuyển cấp. Tuy rằng nhà cậu có nhiều tiền, nhưng bỏ 9000 tệ để vào một trường trung học trọng điểm khác hẳn với việc quang minh chính đại thi đậu vào trường.
Nhưng biết thì biết vậy, Lâm Lập An vẫn không nhịn được, cứ nghĩ tới Lâm Giai Giai là nội tâm lại ngứa ngáy, cậu gửi một tờ giấy trả lời cho cô bạn.
Kết quả dần dà sinh nghiện, vốn là hai người thường tự mình tra từ điển, thay đổi trật tự các con chữ trong từ, để đối phương mờ đoán rồi trả lời, tựa như nêm một loại gia vị nhỏ vào cuộc sống, nhưng qua vài ngày, tờ giấy mỗi lúc một dài, càng phải động não suy nghĩ nhiều hơn.
Tối đến lúc Tống Tiểu Hàm đưa mẩu giấy kia, chính là khoảng thời gian mà cậu mong đợi nhất trong ngày.
Cứ giằng co như vậy cả tuần trời, đến Nghê Hiển Hách cũng cảm thấy bất thường.
“Lâm Lập An, cậu yêu hả?”
Lâm Lập An vỗ mạnh xuống bên vai hắn ta: “Thu cái móng kia lại đi!”
Nghê Hiển Hách hỏi một cách khó hiểu: “Móng gì cơ?”
Tống Tiểu Hàm nhe răng trợn mắt, rõ ràng chỉ số thông minh của hai người này đâu có thấp, nhưng đoạn đối thoại kia sao có thể ấu trĩ như vậy được cơ chứ.
Lâm Lập An vật lộn suy nghĩ cả nửa ngày, nghĩ mãi mà không ra nội dung tờ giấy ngày hôm nay, cậu lật tung các từ trong đầu lên mà vẫn không hiểu, gấp như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng đành mặt dày hỏi Nghê Hiển Hách: “Này, cậu có biết MOQI xếp lại thì thành cái chữ gì không?”
Nghê Hiển Hách nhíu mày: “Cậu lấy đâu ra cái từ dị như vậy?”
“Đừng tò mò, mau nghĩ giúp tôi xem từ này có nghĩa gì không?”
Nghê Hiển Hách lục lọi trong não bộ một hồi, không nghĩ ra có ý gì, lại lấy một quyển từ điển trong cặp ra, ngón tay liên tục lật trang sách.
Lâm Lập An vốn đang nóng ruột, nhưng không biết tại sao, lúc cậu nhìn thấy mấy ngón tay thon dài lướt trên trang từ điển của Nghê Hiển Hách dưới ánh đèn xe mờ vàng, lại cảm thán.
So với ngón tay to của mình, tay của tên nhóc này nhìn cmn đẹp thật.
Một tiếng “Bộp” vang lên, Nghê Hiển Hách đóng quyển từ điển lại.
Lúc này Lâm Lập An mới dời đường nhìn khỏi mấy ngón tay kia, “Tìm được rồi?”
“Không thấy có, tôi nghĩ có khi đấy không phải mấy từ đơn tiếng Anh đâu.”
Lâm Lập An lẩm bẩm, “Hay là Lâm Giai Giai ghi sai?”
Tai Nghê Hiển Hách rất thính, thoáng cái đã nghe thấy được, “Cậu nói Lâm Giai Giai, hoa khôi bên lớp chín sao, không phải cái tên côn đồ suốt ngày đứng ở cổng trường đợi là bạn trai của ẻm ấy hay sao?”
Lâm Lập An mắng: “Cậu thì hiểu cái mông gì!”
Nghê Hiển Hách nhìn cậu một cái, không nói gì.
Lâm Lập An vốn quen ăn nói thô bỉ với mấy tên bạn khác, quên mất mình đang nói chuyện cùng tiểu công tử thanh cao tao nhã nhà họ Nghê.
Nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Ngón tay thon dài của Nghê Hiển Hách nhẹ gõ xuống cái bìa đỏ của quyển từ điển một cách có quy luật, “Nếu như là Lâm Giai Giai, có lẽ mấy từ MOQI là ghép vần đi. Mấy cái ý ngầm giữa hai người, tôi không biết cũng là bình thường.”
Lâm Lập An càng thêm xấu hổ, “Chắc cậu không nói không thể yêu sớm đâu nhỉ?”
Nghê Hiển Hách bảo: “Già đầu thế này rồi, cậu nghĩ mình có tư cách để nói chuyện yêu sớm hả, cùng lắm chỉ là tình yêu lúc xế chiều mà thôi.”
Lâm Lập An liền thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Tình yêu lúc xế chiều cũng tính là yêu, cậu không ăn được nho thì đừng có chê nho chua.”
Mình chê nho chua sao?
Nghê Hiển Hách nhìn xuống chiếc cặp sách của mình.
Lâm Lập An trông theo ánh mắt kia, tìm xem cậu ta có điểm gì mà đám con gái kia lại tranh nhau hâm mộ.
“Chỉ mong tên cậu đừng bám lấy tên tôi trên bảng điểm nữa, đỡ phải nhìn chúng ta già cùng một chỗ.”
Lâm Lập An lập tức đánh trả, “Vậy thử thi một lần đi.”
“Được, muốn thi thì thi, nếu cậu không leo lên nổi vị trí thứ hai —— “
“Thì tôi liền đáp ứng cậu một việc.”
Nghê Hiển Hách nhìn cậu một lượt, nói: “Ok xong!”
Chẳng may hắn có không đạt được vị trí thứ nhất thì cũng chẳng lỗ cái gì.
Nhưng Lâm Lập An đáng thương còn chưa ý thức được điều này, cứ như vậy mà sập bẫy.